"Anh."
"Em tiết kiệm tấm thẻ kia rồi."
Cao Tiểu Tinh cố nén đau đớn.
"Có ngốc không cơ chứ!"
Cao Thiên Lang gào thét.
Giờ đã là lúc nào rồi mà em còn muốn giữ lại con át chủ bài đó?!
Tí nữa thì chết đấy được chưa!
Vù…
Trong tay anh ta xuất hiện một lọ thuốc trị thương.
Vô số hạt ánh sáng tung bay, rơi trên người em gái, dường như đang chậm rãi làm lành vết thương của cô ta, nhưng vết móng trâu chết tiệt đó vẫn còn rất rõ ràng!
"Anh, em đau…"
Cao Tiểu Tinh thì thào nói.
"Không sao."
"Chờ một chút."
Cao Thiên Lang đau lòng ôm em gái vào lòng: "Sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Sát ý trong lòng anh ta vọt lên tới đầu.
Trâu!
Lại là trâu!
Đàn trâu đáng chết!
"Ngưu Ma Vương!"
Cao Thiên Lang gằn giọng.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, anh ta sẽ tiêu diệt tên này!!!
"Anh."
"Có thể không phải anh ta."
"Không giống mà…"
Cao Tiểu Tinh thấp giọng nói: "Lần này là thuật triệu hồi, đừng giết người bừa bãi."
"Không, sẽ không đâu."
Cao Thiên Lang vội vàng thu hết sát ý lại, an ủi vỗ về em gái.
Anh ta càng hận bản thân mình hơn.
Đến em gái mình mà cũng không bảo vệ được!
Vô dụng!
Vô dụng!
Cao Thiên Lang nghiến chặt răng.
Anh ta nhất định phải có được truyền thừa trong truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này! Nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!
"Vâng."
Cao Tiểu Tinh thấp giọng.
Thật ra cô ta biết là ai.
Anh trai chỉ biết tu luyện, không quan tâm gì cả.
Nhưng cô ta không như vậy, cô ta thích quan sát mọi thứ, có lòng hiếu kỳ cao, huống chi là việc này?
Khoảng thời gian dưỡng thương đó, cô ta đã điều tra rất rõ, chuyên gia trận pháp như họ cũng quen biết một số người tu luyện sở hữu năng lực thần kỳ.
Vì vậy cho dù không có chứng cứ, nhưng cô ta vẫn biết đám trâu đó là do ai làm!
Lục Minh!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài đó!
Có điều cô ta rất rõ, những điều này chỉ có thể mình cô ta biết!
Tuyệt đối không thể nói cho anh trai!
Bởi vì không được!
Cô ta rất hiểu anh trai của mình, cũng biết tính khí anh trai mình.
Nếu như biết là Lục Minh, anh ấy nhất định sẽ lao đến đánh chết Lục Minh, sao đó thì sao? Ừm... Sau đó anh trai sẽ bị Lục Nhan đánh gần chết.
Hoặc là...
Sư phụ mình ra tay đánh Lục Minh?
Sau đó có lẽ cũng sẽ bị sư phụ Lục Nhan đánh gần chết.
Đây chính là hiện thực.
Khá tàn khốc.
Trong lòng cô ta có phần không cam tâm.
Dựa vào cái gì cơ chứ!
Dựa vào cái gì mà anh em họ phải bị chị em Lục Minh ức hiếp?!
Anh trai mình không đánh lại Lục Nhan.
Cô ta cũng không cạnh tranh được với Lục Minh.
Sẽ không…
Lần này cô ta không muốn dùng thẻ bài là vì sao?
Vì truyền thừa Nguyệt Ảnh!
Lục Minh...
Tôi đợi anh ở truyền thừa Nguyệt Ảnh!
Mối thù của tôi, tôi tự báo.
Anh trai có lẽ không tranh được với Lục Nhan, nhưng tôi nhất định có thể thắng anh!
Nhất định sẽ như vậy!
"Anh, em sẽ cố gắng!"
Cao Tiểu Tinh nhỏ giọng thì thầm.
"Ừ."
Cao Thiên Lang đau lòng như cắt, không thể thở nổi.
Anh ta đứng dậy ôm em gái rời đi.
Viên thuốc chữa trị đã lan tỏa, sẽ tự động thẩm thấu vào cơ thể để trị thương, nhưng chỉ có thể chữa được một số vết thương hở, đối với một số vết thương về gân cốt thì vẫn không có cách nào chữa trị.
Anh ta phải dẫn em gái về dưỡng thương!
Cá vàng gì đó…
Lúc này đều trở nên không quan trọng nữa.
"…"
Những người xung quanh nhìn nhau.
Thế này là sao?
Hóa ra lần này họ tới chẳng thu được gì cả!
À.
Ngoại trừ thương tích đầy mình!
Vừa rồi cá vàng ở bên trong, sao họ có thể đi được? Do vậy, bọn họ phải chống lại sự tấn công của đàn trâu, hầu như tất cả mọi người đều bị thương dù ít dù nhiều!
Thảm hơn là, đây có lẽ là thu hoạch duy nhất của bọn họ.
"Chết tiệt!"
Có người thầm mắng một tiếng.
Rõ ràng đều tính là lời, mà sao đột nhiên lại như vậy?
Đàn trâu chết tiệt này…
Cột cờ chết tiệt này…
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
Phụt!
Rất nhiều người phun máu, phun hết máu tụ mà vừa rồi bị tấn công ra. Có người cố gắng tìm kẻ địch, lại phát hiện trước mặt có một đàn trâu khổng lồ.
Ngoại trừ trâu ra, chẳng tìm thấy gì cả.
"Đi thôi!"
Một tiếng thở dài.
Bọn họ chỉ có thể bỏ đi luôn.
"Thật đáng hận!"
Trong mắt Chu Dương cũng hiện lên sát ý.
Cho dù không có cá vàng, chí ít cũng có thể lấy được mấy chục triệu tiền lời, thế mà bây giờ, tại đàn trâu chết tiệt đó mà chẳng có gì cả!
Hoàn toàn không!
"Ngưu Ma Vương phải không?"
"Ha ha."
"Sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"
Chu Dương thu lại sát khí, đồng thời biến mất trong màn đêm.
Đương nhiên, anh ta sẽ không biết.
Hoạt động săn bắn đang yên đang lành, sở dĩ biến thành như thế này, chỉ bởi vì anh ta coi mạng người như cỏ rác, lúc săn cá vàng đã làm Lục Minh bị thương.
Lúc này, những người còn lại cũng nhanh chóng bỏ đi.
Không đi không được.
Nói trước là chỉ đến đây bắt linh thể, không được phá hoại!
Mà hiện giờ thì sao?
Toàn bộ nghĩa trang đều đã bị phá hủy!
Nếu lãnh đạo thành phố Thanh Minh phát hiện ra chuyện này chắc chắn sẽ tức giận, ai mà ở lại thì người đó gánh trách nhiệm!
Vèo!
Vèo!
Mọi người biến mất rất nhanh.
Đương nhiên cũng có một số người không cam tâm.
Bọn họ trực tiếp đi vòng qua khu nghĩa trang, đi ra ngoại thành tiếp tục tìm cá vàng.
Đêm khuya càng tối đen như mực.
Trong nghĩa trang, những người tu luyện đều đã bỏ đi.
Nơi đây chỉ còn lại những vách tường đổ nát và đàn trâu bạt ngàn, đàn trâu đó vờn quanh cột cờ một hồi lâu, mãi cho đến khi năng lượng ở cột cờ cạn kiệt.
Ầm…
Cột cờ tiêu tan.
Những đàn trâu đó hoang mang nhìn bốn phía xung quanh, dường như không rõ sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây, chúng xác định phương hướng rồi chậm rãi quay về.
Chỉ để lại nghĩa trang hỗn độn.
Lúc này, một hình bóng bỗng nhiên xuất hiện từ dưới đất.
Nó mơ màng nhìn nghĩa trang đã bị phá hủy hoàn toàn, tĩnh lặng một hồi lâu.
"Nhà, không còn nhà nữa rồi."
Ừm bò bò....
Một con trâu rừng dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, nhìn chằm chằm nó, rồi bỗng nhiên lao đến.
Xoẹt!
Nó nhẹ nhàng vung tay, ngăn sự tấn công của con trâu rừng hung dữ.
"…"
Nó hơi nghi hoặc nhìn qua, ngẫm nghĩ rồi xoay người, cưỡi lên lưng con trâu.
"Đi."
"Đi. Đi tìm người... người anh em Thiết Đản."
Ầm!
Đàn trâu chạy ầm ầm.
Hình bóng kia cưỡi trên lưng trâu rồi dần dần biến mất ở phía xa.
Nghĩa trang lại khôi phục sự yên tĩnh một lần nữa.
Một lúc lâu sau.
Khi cảnh sát chạy đến, nơi đây đã là một mớ hỗn độn.
"???"
Vẻ mặt của bọn họ ngơ ngác.
Đây chính là kết quả của cuộc đại chiến những người tu luyện bốn sao ư?
Bọn họ cũng biết hôm nay có một đám kẻ mạnh xuất hiện ở đây.
Trương Uy: "..."
Nhiệm vụ ngày hôm nay mà bọn họ nhận được là không được tùy tiện xuất binh, do đó chỉ có thể nghỉ ngơi, không thể ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Đợi đã.
Tại sao cảnh tượng này lại trông quen quen?
"Cái đám chết tiệt này."
Trương Uy thấp giọng nói: "Về xem còn có chỗ nào bị tàn phá nữa không, báo cáo lên cấp trên, đưa mấy tên này vào danh sách đen."
"Điều tra kĩ một chút."
"Mợ nó chứ."
"Thật sự cho rằng không trị được bọn chúng chắc?"
…
Đêm khuya.
Lục Minh đi trong bóng đêm.
Lúc anh nhìn thấy đám trâu đó xuất hiện, anh là người đầu tiên chạy!
Anh đâu phải kẻ ngu!
Đầu óc có vấn đề mới ở lại đấy để bị trâu húc!
Anh vẫn không hiểu rõ, lá cờ của thẻ phần mộ rốt cuộc có ý nghĩa gì, lúc cảm nhận được vô số thú dữ từ ngoại ô xông đến…
Anh mới chợt tỉnh ngộ.
Mệnh lệnh tuyệt đối!
Là mệnh lệnh tất cả đàn trâu đến dưới cờ hiệu!
Có điều lần này không phải là ngưng tụ năng lượng nữa, mà là lời triệu hồi vừa mạnh lại vừa thần bí, từ nó toát ra một hơi thở thần bí thu hút toàn bộ đàn trâu xung quanh đến!
Hơn nữa, những con trâu này đều ở trạng thái điên cuồng!
Thì ra…
Đây mới chính là năng lực thật sự của thẻ phần mộ!!!
Vì vậy hiệu quả của tấm thẻ này không chỉ giới hạn ở ba sao cực hạn!
Uy lực thật sự của nó có lẽ là từ 0 đến vô cực.
Số lượng đàn trâu xung quanh càng nhiều, đàn trâu càng mạnh, uy lực của tấm thẻ này càng lớn, nếu như xung quanh không có đàn trâu nào, uy lực của tấm thẻ này có thể chỉ là 0 mà thôi!!!
Có điều sau trận đêm nay, e rằng không thể sử dụng tấm thẻ này được nữa.
Cảnh tượng quá kinh hoàng!
Thẻ phả hủy cũng vậy, mà thẻ phần mộ cũng thế, bọn mày có thể nào đừng có vừa ra trận đã làm rung trời chuyển đất vậy được không?
Đáng sợ lắm luôn đấy!
Thật sự là...
Lục Minh cạn lời.
Cũng may, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Trong lúc hỗn loạn, cá vàng đã rời đi, còn lại thì phải xem vận mệnh của chính nó rồi.
"Hy vọng mày có thể chạy thoát!"
Lục Minh thầm nói trong lòng.
Những việc mà anh có thể làm được chỉ có đến đây thôi.
"Về trước đã."
Lục Minh không dám đi đến khu nghĩa trang.
Không biết những người tu luyện kia đã bỏ đi hay chưa, anh không dám mạo hiểm.
Vì vậy anh cố ý lượn một vòng, từ cổng chính về thành phố.
"Chào anh."
Viên cảnh sát canh giữ thành phố ngăn Lục Minh lại.
Bây giờ trong thành phố xảy ra chuyện, mỗi người đều bắt buộc phải kiểm tra.
"Được."
Lục Minh lấy bảng nhiệm vụ của Phạm Trạch và máy phóng thẻ bài trong ba lô cho anh ta xem, bày tỏ mình chỉ đi làm ăn mới có thể thuận lợi vào thành phố.
Trở về cửa hàng.
"Sư phụ."
Đôi mắt của Tiểu Bạch đỏ ửng, rõ ràng vẫn chưa ngủ.
"Để em lo lắng rồi."
Lục Minh có chút ngượng ngùng.
"Không sao đâu mà."
Tiểu Bạch ôm một cái, cái đầu nhỏ dụi vào lòng Lục Minh.
"Con bé ngốc này."
Lục Minh xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
"À, đúng rồi."
Tiểu Bạch đột nhiên nhớ ra: "Anh đã gặp cha chưa, em nói anh ra ngoài rồi, để ông ấy đi bảo vệ anh đấy."
"Hả?"
Lục Minh ngẩn cả người.
Giang Phong?
Không thấy mà?!
Ông ta có đi xem sao?
Lúc đang nghi ngờ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Lục Minh, em đang ở đâu?"
Giang Phong hỏi.
"Em ở nhà mà."
Lục Minh nói một cách rất mơ hồ: "Những tên đó đã phá cửa chống trộm, em ra ngoài xem có người sửa cửa không rồi quay về."
"Thế thì tốt."
Lúc này Giang Phong mới yên tâm.
Thật là, nửa đêm nửa hôm bị con gái bảo phải bảo vệ tên ngốc này!
Rốt cuộc ai mới là cha đẻ của nó chứ!
"Phía bên thầy…"
Sắc mặt của Lục Minh bỗng nhiên tối sầm.
Trong điện thoại, dường như có tiếng thở dốc của một người nào đó vang lên, nhịp thở đầy tiết tấu quy luật này…
Bà mợ nó!
Tại sao mỗi lần thầy gọi cho em đều phải dùng cách này chứ?!
"Không sao."
"Em ra ngoài xem một chút."
Giang Phong càng thở dốc: "Thầy có chút việc, cúp trước nhé."
Bụp.
Điện thoại cúp cái rụp.
Dường như...
Lục Minh còn mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét, và tiếng quen thuộc…
Ùm bò ò!!!
Đợi đã, âm thanh này.
Bây giờ Giang Phong đang bị đàn trâu truy sát sao?!
Lục Minh bỗng nhiên thấy hơi ngượng ngùng, xem ra Giang Phong sợ mình gặp nguy hiểm nên mới chạy tới bảo vệ mình, vậy mà ai ngờ được rằng, thầy ấy lại bị đàn trâu nhìn thấy…
→_→
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không hổ là hiệu trưởng mà!
Vừa bị đàn trâu truy sát, vừa nói chuyện với mình, thật là quá thành thạo.
Quá mức vững vàng!