Con đường gió tuyết.
Lục Minh vẫn đang thích ứng với kiếm ý nơi đây.
Tại sao không bị nôn ra máu ư?
Bởi vì quen rồi.
Vài ngày trước, để chống lại sự tấn công mê hoặc của bạn Lý Điềm Điềm, anh bị mèo mun quất cho không biết bao nhiêu lần…
Kiểu tấn công nhẹ như thế này vốn không thể gây ra áp lực cho anh.
Nhưng con đường truyền thừa rất dài, kiếm ý phía sau rất mạnh. Đoạn đường ngắn đầu tiên mà anh đi tuy đến nay vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng chưa chắc anh có thể chịu đựng được đoạn đường phía sau.
Có lẽ không bị nôn ra máu, nhưng chưa chắc anh đã đi được đến cuối cùng.
Lục Minh lại thử đi tiếp một đoạn.
Quả nhiên, áp lực ngày càng lớn.
Tuy ý niệm cũng đang dần nâng cao, nhưng rõ ràng nó không tăng nhanh bằng kiếm ý. Dựa theo mức độ này, nếu Lục Minh đi nhanh về phía trước…
Chắc cũng sẽ vừa nôn ra máu vừa đi.
Làm sao bây giờ?
Lục Minh đắn đo.
Anh suy nghĩ một cách cẩn thận. Hiệu quả cú quất của mèo mun hiện giờ đã mạnh hơn, không biết có phải bởi vì bản thân mèo mun đang ở trong biển ý thức của anh hay không.
Vậy nếu trong ngoài cùng tấn công thì sao?
Lục Minh tò mò.
Ồ...
Nếu sự tấn công của mèo mun và áp lực kiếm ý bên ngoài cùng xuất hiện một lúc?
Bịch!
Lục Minh bước một bước về phía trước.
Mà lúc này, trong biển ý thức, anh không hề do dự lao thẳng về phía mèo mun.
Bốp!
Một bóng đen lao đến.
Cùng lúc đó, kiếm ý cũng đồng thời giáng xuống.
Đùng!
Hai ý niệm mạnh mẽ đồng thời nổ tung.
Lục Minh cảm giác bản thân mình giống như miếng thịt ở giữa bánh mì kẹp, anh bị hai ý niệm ép chặt, không thể động đậy, chỉ có thể ma sát ở giữa.
Phụt!
Lục Minh phun ra một ngụm máu tươi.
...
Phun ra máu rồi!
Phun ra máu rồi!
Ngô Hồng Phi bỗng phấn chấn.
Xem đi.
Không chịu nổi nữa rồi đúng không?
Cậu ta mới đi được một đoạn nhỏ thôi đấy nhé?
Ha ha ha!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao chính là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, dù có thể chống chọi được áp lực kiếm ý đột nhiên xuất hiện kia thì cũng không thể đi hết con đường này!
Ừm...
Quả nhiên vừa rồi anh ta lo nghĩ không đâu.
Một người tu luyện hai sao thôi, sao ý niệm có thể mạnh hơn anh ta được chứ.
Ngô Hồng Phi khôi phục sự tự tin.
Mà đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Lục Minh lấy đan dược trị thương ra uống, hình như đang khôi phục khí huyết. Anh ta lập tức cười khanh khách, vậy là không chịu được nữa rồi nhỉ?
Cũng đúng.
Dù sao chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài, sức mạnh của cơ thể không thể so sánh với kiếm tu bọn họ.
Ha.
Ngô Hồng Phi lắc đầu.
Anh ta nghĩ bản thân đi so sánh với chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao đúng là rất buồn cười. Đúng vậy, anh ta đường đường là kiếm tu năm sao, sao có thể so sánh với chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao chứ?
Thôi vậy.
Ngô Hồng Phi nhìn về phương xa.
Mục tiêu của anh ta là nhanh chóng đi qua con đường gió tuyết này!
Nhưng sao anh ta lại cảm thấy những viên đan dược trong tay Lục Minh trông quen thế nhỉ? Bình thuốc đó… Ế, đó không phải là thuốc trị thương mà anh ta chuẩn bị sao?
M* kiếp!
Tâm trạng của Ngô Hồng Phi lại trở nên tồi tệ.
...
Soạt!
Thuốc trị thương vào cơ thể.
Vết thương của Lục Minh nhanh chóng ổn định.
Nhưng cuộc giao tranh trong cơ thể vẫn đang tiếp tục.
Kiếm ý và ý niệm lớn mạnh vừa rồi, chúng gặp đối thủ mạnh cũng trở nên mạnh hơn. Đối mặt với đòn phản kích của mèo mun, nó đã trở nên sắc bén hơn, đó là sự sắc bén đáng sợ khiến người ta kinh hãi!
Keng...
Kiếm ý dâng trào!
Mà giờ khắc này, mèo mun cũng đang giận tím mặt.
Quá đáng quá đi!
Nhân lúc nó ngủ, anh lén đến sờ nó thì thôi đi, lại còn dám ra tay đánh trả ư?
Đùa nhau chắc?
Đùng!
Ý niệm lớn mạnh của mèo mun lao ra.
Chết tiệt!
Lục Minh thầm nghĩ không ổn, chơi lớn rồi.
Nghĩ đến tình trạng thảm hại vừa rồi, anh không hề do dự bốc một nắm thuốc trị thương lên uống. Sau đó anh lập tức cảm giác trong cơ thể mình vang lên một tràng âm thanh đùng đoàng.
Đùng!
Nội tạng bị tổn thương không ngừng lành lại!
Đùng!
Ý thức bị xé rách cũng không ngừng được tái tạo!
Một lần!
Hai lần!
...
Lục Minh chịu sự tấn công mạnh mẽ liên tục.
Một lúc lâu sau, kiếm ý của Nguyệt Ảnh biến mất, anh mới dần hoàn hồn sau những tiếng kêu đùng đoàng.
Kết thúc, kết thúc rồi ư?
Lục Minh cạn lời.
Đây là chuyện gì vậy?
Thật là.
Anh chỉ muốn tôi luyện ý niệm thôi mà!
Không ngờ những tên kiếm tu đều rất tàn bạo! Đến Nguyệt Ảnh đã chết không biết bao nhiêu năm rồi cũng khó chịu như vậy! Cứ không hợp ý là lập tức ra tay ngay!
Thật quá đáng!
Anh suýt thì bị kẹp chết tươi!
Cũng may có nhiều thuốc trị thương. Anh phải uống không biết bao nhiêu viên thuốc trị thương cơ thể và thuốc trị thương tinh thần mới có thể chống đỡ được.
Nhưng...
Nguy hiểm quá!
Nếu sớm biết như vậy, có đánh chết Lục Minh cũng không dám đụng vào.
Đương nhiên, lợi ích cũng rất rõ ràng!
Trải qua trận giao tranh vừa rồi, ý niệm của anh đã tăng lên một cách kinh người. Nó mạnh hơn gấp mười lần so với việc chỉ tôi luyện ý nghĩ hoặc chịu đòn của anh mèo!
Vù...
Lục Minh ngưng tụ ý niệm.
Anh có thể cảm nhận được ý niệm mạnh mẽ của bản thân!
Ý niệm vốn đã tan rã và hỗn loạn giờ lại sắc bén như ban đầu.
Mạnh quá!
Phải biết rằng, ý niệm chưa trải qua tu luyện giống hệt với năng lượng, phạm vi vô cùng lớn, thuộc về trạng thái hỗn loạn. Mà ý niệm của kiếm tu lại được rèn luyện từ từ rồi ngưng tụ thành kiếm ý, cho dù không ngưng tụ thành kiếm ý thì nó cũng có thể tạo thành một đường thẳng. Ý niệm như vậy sẽ càng sắc bén hơn, rất dễ phân biệt.
Mà ý niệm của anh...
Ôi?
Đây là gì vậy?
Lục Minh liếc nhìn, sắc mặt của anh rất khó coi.
Quyết đấu kiếm ý của anh mèo và Nguyệt Ảnh khá ác liệt, ý niệm của anh ở giữa bị ép chặt thành một chiếc bánh, lại còn là loại vừa to vừa tròn nữa chứ.
Khá ngầu!
Đùa gì vậy?
Ý niệm của ai lại giống một chiếc bánh lớn chứ?!
Tại sao lại sắc bén?
Đã bị ép thành bánh rồi còn không sắc bén được ư?
Lục Minh bất lực mắng chửi.
Nhưng...
Chắc sẽ mạnh hơn một chút nhỉ!?
Xấu thì kệ xấu vậy.
Dù sao, trước khi ngưng tụ thành hình thì thứ ý niệm này đều khá mơ hồ, người khác cũng không thể nhìn thấy nó! Chỉ cần trở nên đủ mạnh là được, dù có xấu một chút cũng có sao đâu?
Lục Minh khôi phục tâm trạng.
Nhưng ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy Cao Tiểu Tinh ở phía xa đang quay đầu lại nhìn mình. Hai người bốn mắt chạm nhau. Lục Minh dường như nhìn thấy được sự vui vẻ từ khóe miệng của cô gái đó.
Lục Minh: "…"
Ha ha.
Tính cách của cô gái này cũng chẳng lương thiện lắm đâu.
Anh đang phun máu bên này, cô ta vui cái con khỉ gì không biết? Nếu anh liên tiếp nôn ra mười mấy ngụm máu thì cô ta sẽ vui như lên mây luôn nhỉ?
Đồ điên!
Đây là thể loại người gì không biết!
"Vẫn ổn chứ."
Lục Nhan ân cần nhìn em trai mình.
"Dạ."
Lục Minh khẽ gật đầu.
Đi!
Anh bước về phía trước một bước. Ý niệm đã bị nén thành cái bánh rồi, anh còn sợ gì nữa chứ?
Vù...
Kiếm ý giáng xuống.
Kiếm ý sục sôi quét lên chiếc bánh lớn, tôi luyện một cách nhẹ nhàng, sau đó lại lướt đi. Nó không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ý niệm của anh!
Đây chính là ý niệm hiện tại của Lục Minh.
Mạnh mẽ!
Sắc bén!
Và...
Dẹp lép!
Anh nhìn ra xa.
Ngô Hồng Phi đã sắp đến điểm kết thúc, nhưng hình như lúc này anh ta đã không thể di chuyển được nữa. Trái lại, Triệu Vân Sơn không ngừng tiến lên phía trước, có vẻ sắp vượt qua Ngô Hồng Phi rồi. Đám người Cao Thiên Lang bám sát ngay phía sau!
Ha ha.
Các người đã đi lâu rồi, tiếp theo nên đến tôi.
Thế là Lục Minh bước về phía trước.
...
Lúc này, Cao Tiểu Tinh đang nghỉ ngơi.
Vừa rồi cô ta lại bước được thêm một bước, tiến triển khá tốt.
Hiện giờ cô đã có thể từ từ kiểm soát tiết tấu biên độ tăng lên của kiếm ý. Sau khi nghỉ ngơi và thích ứng với kiếm ý trước mặt, cô ta lại bước lên phía trước hai bước.
Rất ổn định.
Ý niệm của cô ta cũng tăng lên không ít.
Lục Minh?
Cô ta đã không còn để mắt đến anh nữa rồi.
Lục Minh vừa rồi dừng lại tại vị trí cũ khá lâu, hiển nhiên đã không thể đi tiếp nữa.
Có điều, ý nghĩ này vừa xuất hiện.
Cô ta liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi qua bên cạnh mình…
???
Lục Minh?
Đôi mắt của Cao Tiểu Tinh bỗng nhiên trợn tròn.
Cô ta nhìn kĩ hơn, quả nhiên đúng là Lục Minh. Không biết tên này đã khôi phục từ khi nào, anh lại còn đi lên phía trước cô ta! Sao có thể chứ?
"Anh…"
Cô ta bước thêm một bước theo bản năng.
Đùng!
Kiếm ý giáng xuống.
Cao Tiểu Tinh mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.
"Cẩn thận!"
Cao Thiên Lang nhỏ giọng nói: "Thích ứng với kiếm ý giai đoạn trước mắt trước đã, sau đó mới đi bước tiếp theo!"
"Dạ."
Cao Tiểu Tinh ấm ức.
Cô ta lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Lục Minh bằng ánh mắt mờ mịt. Cô ta không hiểu, tại sao ý niệm của chuyên gia chế tạo thẻ bài lại mạnh đến vậy chứ?!
Người này, thật sự là chuyên gia chế tạo thẻ bài ư?
...
"Cẩn thận!"
"Đúng, chính là như vậy!"
Bên cạnh Vương Hiên.
Ông lão kia đi sát theo anh ta, còn hướng dẫn và dạy anh ta cách thích ứng.
Phải nhanh chóng thích ứng với tiết tấu của Nguyệt Ảnh và kiếm ý của Nguyệt Ảnh thì mới có thể đi được xa hơn!
Ông ta có linh cảm, Nguyệt Ảnh không chỉ sát hạch thời gian ra khỏi nơi đây, mà ông ta còn kiểm tra sự lĩnh ngộ và mức độ thích ứng với kiếm ý Nguyệt Ảnh của họ nữa.
Cuối cùng, người có thành tích tổng hợp tốt nhất mới có cơ hội lấy được truyền thừa!
Như vậy...
Có khi bọn họ vẫn còn cơ hội!
"Dạ."
Sắc mặt Vương Hiên bình thản.
Bịch.
Bịch.
Anh ta bước từng bước trong gió tuyết.
Mà lúc này, một bóng người lướt qua bên cạnh đã thu hút ánh mắt của họ.
"Lục Minh?"
Ông lão cảm thấy khó hiểu.
Đây chẳng phải là em trai Lục Nhan, chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao sao?
Chuyên gia chế tạo thẻ bài... cũng là nghề nghiệp tu luyện ý niệm ư?
"Chú Ba!"
Vương Hiên nhỏ giọng nói: "Kệ cậu ấy đi."
"Cậu ta đã vượt qua cháu rồi đó."
Ông lão không biết nên khóc hay nên cười.
Để một chuyên gia chế tạo thẻ bài vượt mặt, sao cháu vẫn bình tĩnh vậy chứ.
"Cậu ấy vốn mạnh hơn cháu."
Vẻ mặt của Vương Hiên thản nhiên.
"Hả?"
Ông lão ngơ ngác.
Ông ta nhìn kĩ thực lực của Lục Minh...
Không sai.
Vẫn là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao!
Cháu đường đường là một kiếm tu ba sao đỉnh cao, sao lại có thể thốt ra câu cậu ấy vốn mạnh hơn mình một cách đầy tự nhiên đến vậy chứ?
...
Bịch!
Bịch!
Lục Minh bước đi trong gió tuyết.
Vốn không có mấy người quan tâm đến anh, nhưng tốc độ của anh thực sự quá nhanh, trong mấy phút ngắn ngủi đã vượt qua cả Cao Tiểu Tinh lẫn Vương Hiên!
Sao có thể chứ?!
Đến bản thân bọn họ cũng không nhanh đến vậy!
Đây chính là con đường gió tuyết đấy!
Ồ.
Tốc độ của anh lại nhanh rồi.
Ồ.
Anh đã vượt qua hai kiếm tu bốn sao rồi...
Đợi đã??
Đôi mắt của Ngô Hồng Phi bỗng nhiên trợn to.
Anh ta nhìn về phía sau, nhìn Lục Minh bằng ánh mắt không thể tin được.
Lục Minh đạp tuyết mà đi. Anh đi rất thoải mái, không bị nôn ra máu, cũng không hề lộ ra biểu cảm đau đớn. Anh đi qua hai kiếm tu bốn sao một cách dễ dàng.
???
Cậu đang đùa tôi đấy à?
Họ chính là người tu luyện cấp bốn sao đó!
Lại còn là kiếm tu!
Lục Nhan không sợ kiếm ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng một chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh dựa vào đâu mà cũng không sợ nó?!
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là... tốc độ của Lục Minh lại rất nhanh. Anh đi qua hai kiếm tu một cách nhẹ nhàng, đi thẳng về phía trước, cuối cùng đã đi đến trước mắt họ.
Soạt!
Thế giới bỗng nhiên yên lặng.
Ba người Ngô Hồng Phi, Cao Thiên Lang, Triệu Vân Sơn ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Minh...
Đuổi tới nơi rồi.
Đúng vậy.
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao đã đuổi đến trước mặt ba kiếm tu năm sao bọn họ.
Ba người bọn họ vừa rồi vẫn còn thi nhau đi, cố hết sức để tranh giành truyền thừa. Mà bây giờ, ba người bọn họ cùng đứng lại nhìn Lục Minh ở trước mắt.
Kỳ lạ.
Bọn họ không hiểu.
Chẳng lẽ...
Chuyên gia chế tạo thẻ là nghề nghiệp chủ yếu tu luyện ý niệm?