Tầng núi thứ hai.
Khi mọi người đã vượt qua được sát hạch thì con đường hỗ trợ lại một lần nữa được mở ra.
Vù...
Dòng sông chảy ngược dòng, đưa mọi người về đích.
"Kết thúc rồi."
Đám người Ngưu Tinh Hải có vô vàn cảm khái.
Trong lần sát hạch này, đám người hỗ trợ bọn họ xem như khá hài lòng.
Mặc dù lúc mới xuống nước bọn họ liên tục hộc máu, nhưng sau khi ổn định lại thì cơ thể không ngừng được tẩm bổ, đợi đến khi sát hạch kết thúc, đã tăng lên rất nhiều!
Cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhặt được của hời!
"Kiếm khí của cô..."
Triệu Vân Sơn nhìn về phía Lục Nhan: "Thế mà đã mạnh như vậy rồi?"
Anh ta thật sự không hiểu được.
Lúc nãy anh ta cũng thử đưa kiếm khí vào trong dòng nước, nhưng hiệu quả lại rất yếu, dường như nước sông do Nguyệt Ảnh thiết kế đã làm cho kiếm khí yếu đi 90%!
Điều này rất bình thường.
Nếu là sát hạch tôi luyện cơ thể thì đương nhiên phải làm cho kiếm khí yếu đi!
Nhưng mà, Lục Nhan lại dùng kiếm khí để đưa em trai của mình và con thuyền gỗ lao về phía trước!
Sao có thể chứ?!
Kiếm khí của cô ta thật sự không có giới hạn sao?
"Cái gì?"
Lục Nhan cũng rất hoang mang.
"Không phải là cô làm?"
Triệu Vân Sơn thấy dáng vẻ của Lục Nhan không giống như đang giả vờ.
"Đương nhiên là không phải."
Lục Nhan lắc đầu: "Lúc nãy tôi cũng đã thử đưa kiếm khí vào trong nước, nhưng nước sông làm mất tác dụng của kiếm khí, nếu không tôi đã dẫn em trai mình đi từ lâu rồi."
"Cũng phải."
Triệu Vân Sơn hiểu ra: "Động lực của con thuyền gỗ..."
"Là em ấy làm."
Lục Nhan khẽ lắc đầu: "Tôi dùng kiếm khí cắt gỗ để làm bè, những việc còn lại là chuyện của thằng bé, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều."
"Thì ra là vậy."
Triệu Vân Sơn hiểu ra.
Quả nhiên, anh ta biết mà, sao kiếm khí của Lục Nhan có thể mạnh như vậy?!
Anh ta đã nói mà.
Chênh lệch giữa anh ta và Lục Nhan sao có thể lớn như vậy!
Ha ha.
Những thứ này đều là Lục Minh...
Khoan đã.
Triệu Vân Sơn bỗng nhiên tỉnh táo lại.
À.
Bà nó chứ.
Nếu như chính bản thân Lục Minh làm, không phải sự thật càng phũ phàng sao?! Cũng có thể nói, trong lần sát hạch này, Lục Minh đã bỏ xa anh ta?!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Vân Sơn tối sầm lại.
"Nén bi thương."
Ngưu Tinh Hải rất vui vẻ khi nghe được tin này.
Thật sự.
Lúc trước, ông ta đi theo một kẻ có tiền như lão Triệu, đám người kia lúc nào cũng ra vẻ ta đây kích thích bọn họ, giờ thì sao? Liên tiếp hai lần bị Lục Minh làm cho mất mặt!
Ông ta đột nhiên cảm thấy, đi theo hóng hớt cũng được đó, mặc dù hơi tốn kém một chút...
Nhưng mà vui, ha ha ha ha!
Triệu Vân Sơn cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha ha!
...
Tôi không sao!
Tôi đứng hạng nhất!
Hai chị em bọn họ không là gì cả!
Triệu Vân Sơn liên tục an ủi bản thân.
Có điều, vì sao anh ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Anh nói xem, anh là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, không cần đến truyền thừa, cũng không có tác dụng gì, đứng hạng nhất thì có nghĩa lý gì chứ?
Không hổ là em trai của Lục Nhan, đáng giận y như chị gái của mình!
...
"Khá đấy."
Cao Thiên Lang không để ý đến bọn họ.
Lục Minh đứng hạng nhất thì sao chứ?
Dù sao lần sát hạch này cũng là sở trường của Triệu Vân Sơn, ha ha, bị người khác cướp mất vị trí thứ nhất, ai mạnh thì người đó xấu hổ.
Anh ta chỉ quan tâm đến sự trưởng thành của em gái mình.
Tiến triển khá tốt!
Mặc dù do hiệu quả của thuốc phát huy tác dụng, nhưng cũng rất giỏi rồi, càng không nói đến việc được tôi luyện mạnh mẽ trong nước sông.
Tố chất của cơ thể tăng lên rất nhiều!
Thế mà lại đuổi kịp Ngô Hồng Phi!
Anh ta rất hài lòng.
Đúng vậy.
Cao Tiểu Tinh đã đuổi kịp Ngô Hồng Phi.
Thông qua sự nỗ lực trong giai đoạn sau, bởi vì năng lượng bồi dưỡng trong dòng sông sụt giảm nghiêm trọng, lực tác động của những con sóng càng ngày càng kinh khủng nên bọn họ bắt buộc phải giảm tốc độ!
Còn Cao Tiểu Tinh thì sao?
Cô gái này vừa phun thuốc vừa lao về phía trước, cuối cùng còn vượt qua Ngô Hồng Phi.
Ngô Hồng Phi cũng hoàn thành được mục tiêu ban đầu của mình, tuyệt đối không để cho một người hỗ trợ vượt qua anh ta! Bởi vì, vượt qua anh ta là...
Hai người hỗ trợ.
...
Lúc này, mọi người đang nghỉ ngơi.
Sau đó mới bước vào tầng núi thứ ba.
Cửa ải này không có gì cả, không có gió tuyết, không có dòng sông, chỉ có một con đường rừng bình thường, dường như có thể bình yên đi về đích.
"Tầng núi thứ ba..."
"Sát hạch thiên phú..."
Vù...
Một luồng ý niệm lướt qua tất cả mọi người, Lục Minh nhạy bén nhận ra, dường như thời gian mà ý niệm này dừng lại ở trên người anh lâu hơn một chút, cảm giác này...
Giống như đang ngạc nhiên tại sao bản thân anh lại vào được đây.
Lục Minh: "..."
Bà nó chứ!
Dạo gần đây, đến cả ý niệm do Nguyệt Ảnh để lại cũng bắt nạt người khác?!
"..."
Giọng nói của Nguyệt Ảnh dừng lại hồi lâu.
Một lúc lâu sau.
Ông ấy mới lại lên tiếng.
"Vầng trăng..."
"Hai sao đỉnh cao..."
"Lấy thực lực của hai sao để phát huy..."
"Người lĩnh hội uy lực mạnh nhất, sẽ đứng thứ nhất."
...
Vèo!
Phía dãy núi xa xa.
Có một tia sáng bỗng lóe lên, kiếm ảnh trong tay trùng điệp, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung, một tia kiếm khí bắn ra từ trong tay ông ta, tạo thành một vầng trăng tròn vành vạnh trên cao.
Vù...
Vầng trăng bay lượn.
Uy lực kinh khủng.
Đây chính là vầng trăng!
Vù...
Vù...
Từng vầng trăng thoắt ẩn thoắt hiện trong dãy núi.
"Đây là sát hạch về nhận thức!"
"Ông ấy muốn kiểm tra trình độ lĩnh hội năng lực kiếm tu của chúng ta!"
Mọi người đều hiểu rõ.
"Thiên phú..."
Khóe miệng của Cao Thiên Lang hiện lên một nụ cười.
Cuối cùng...
Cuối cùng cũng đến sở trường của anh ta!
Trong những kiếm tu ở đây, ngoài Lục Nhan ra, thiên phú của anh ta mạnh nhất! Sự lĩnh hội của anh ta về năng lực kiếm tu đã vượt qua rất nhiều vị lão tiền bối từ rất lâu rồi!
Càng không tính đến mấy người này!
Huống hồ.
Vầng trăng chỉ có hai sao!
Có lẽ tính đến năng lực của đám người Vương Hiên nên bài kiểm tra ở cửa ải này chỉ có hai sao, nhưng dù là năng lực hai sao, anh ta cũng là người từng trải nhất!
Vù...
Một vầng trăng lóe lên.
Cao Thiên Lang tiến vào bên trong.
Xoẹt!
Xoẹt!
Anh ta cảm nhận được hơi thở của vầng trăng lướt qua, một tia kiếm khí bắn ra từ trong tay anh ta, bắt đầu bắt chước cách vận kiếm khí của vầng trăng, mặc dù ngốc nghếch...
"Mạnh thật!"
Đám người Triệu Vân Sơn bỗng thấy hồi hộp.
Vẻn vẹn chỉ có một vầng trăng, chỉ mới nhìn thoáng qua, vậy mà anh ta đã bắt đầu bắt chước theo?!
Mặc dù bọn họ đều biết, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể thi triển vầng trăng, nhưng có thể bắt đầu một cách dễ dàng như vậy, đã bỏ xa bọn họ rồi!
Cũng vào lúc này, bọn họ mới biết được thiên phú về kiếm đạo của Cao Thiên Lang kinh khủng như thế nào!
Còn bọn họ...
Triệu Vân Sơn chăm chú nhìn vào đó, nhưng lại không nhìn ra điều gì.
"Thứ này..."
Ngô Hồng Phi nhìn một chút, đây không phải là một cái bánh xe sao?!
Có lẽ là làm cho kiếm khí biến thành đường cong, sau đó hình thành một vòng tròn? Nhìn là như thế, nhưng cong là một việc, còn làm thể nào để liên kết chúng lại thành một vòng tròn đây?
Không biết.
Cũng không nhìn rõ.
"Thử xem sao."
Anh ta bước vào, chém thẳng về phía vầng trăng.
Keng!
Vầng trăng vỡ vụn!
Đến lúc này thì Ngô Hồng Phi mới cảm nhận được hơi thở trong đó.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ khi đối kháng trực tiếp mới có thể nhìn kĩ hơn. Giây phút này, đám người Triệu Vân Sơn cũng lần lượt bắt đầu nghiên cứu vầng trăng.
Xoẹt!
Vầng trăng liên tục xuất hiện ở trong tầng núi thứ ba.
Đương nhiên!
Có người trực tiếp đánh vỡ tại chỗ.
Có người biết được sức mạnh trong đó, cũng có người hành động thuận theo vầng trăng.
Bọn họ đều đang học tập.
Bọn họ đều đang tu luyện.
Cho dù không giành được vị trí thứ nhất, ít nhất cũng học được năng lực này.
"Xem ra lần này không có liên quan gì đến chúng ta rồi."
Đám người Ngưu Tinh Hải cảm thán.
Đây là năng lực của kiếm tu, bọn họ thật sự không học được. Hai tầng núi phía trước chỉ đi theo để cọ xát, thể chất cũng bỏ đi, thật sự không có cách nào để cọ xát ở cửa ải này.
"Đúng vậy."
Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao tự cho là đúng, sau đó quay đầu lại, đã thấy Lục Minh lấy tấm thẻ gốc của mình ra, lén lút đợi một lúc lâu, mới hướng về phía một vầng trăng trong đó.
Xoẹt!
Phong ấn thành công!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao: "..."
Ồ.
Đúng vậy.
Mình là chuyên gia chế tạo thẻ bài, mình có thể phong ấn!
Nghĩ đến điều này, anh ta lập tức cảm thấy xấu hổ, tại sao bản thân không nghĩ đến việc này nhỉ?
Trong quá trình chiến đấu thì rất khó để sử dụng thẻ gốc, nên anh ta vốn không cân nhắc đến việc này, nhưng lại quên mất, đấy không phải là chiến đấu thật sự, mà chỉ là sát hạch!
Những vầng trăng này cũng có quỹ đạo của nó!
Chúng nó chỉ di chuyển trong một quỹ đạo nhất định, thế nên, anh vốn không cần phải điều chỉnh góc độ gì đó, chỉ cần để tấm thẻ gốc chờ ở một chỗ là được!
"Tôi thử một chút."
Chuyên gia chế tạo thẻ bài kia trở nên tỉnh táo.
Xoẹt!
Anh ta hướng về phía một vầng trăng để phong ấn, cảm nhận nhẹ nhàng.
...
Cấp độ năng lực: Hai sao.
Cách thức di chuyện: Kiếm khí như vòng tròn.
Năng lượng cần: 800 điểm.
Năng lượng tiêu hao: 800 điểm.
...
Ồ.
Uy lực 1:1?
Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao kia hơi khựng lại, những vầng trăng có vẻ mạnh như vậy lại chỉ là một kỹ năng bình thường ư?! Anh ta còn cho rằng ít nhất cũng là một năng lực siêu cấp!
Haiz!
Anh ta lập tức cảm thấy thất vọng, còn tưởng có thể kiếm được miễn phí một năng lực siêu cấp.
"Năng lực bình thường..."
Lục Minh cũng cảm thấy thất vọng.
Quá yếu!
Cho dù không phải là năng lực siêu cấp, thì cũng phải là năng lực tăng cấp chứ?
Nhu cầu và tiêu hao đều yếu như vậy làm cho anh thật sự không có hứng thú. Không thể không nói, đúng là ông lão Nguyệt Ảnh này nghèo rớt mùng tơi!
Lục Minh khẳng định.
Tiền bối Nguyệt Ảnh là người keo kiệt nhất trong số các vị tiền bối!
"Cái quý giá nhất chắc là cách thức vận chuyển."
Lục Nhan bỗng nhiên lên tiếng: "Năng lực này rất bình thường, nhưng lại rất có ý nghĩa, nếu có thể học được kiếm khí như vòng tròn thì tuyệt đối rất có lợi với thực lực."
"Em biết rồi."
Lục Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàn toàn chính xác.
Đây là một cách thức vận chuyển kiếm khí mới, nếu học được đương nhiên có ý nghĩa!
Nhưng mà...
Không có tác dụng gì với anh!
Bỏ đi.
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Mặc kệ nó.
Phong ấn cái này trước đã, sau đó giao cho Tiểu Bạch, nói cho con bé biết, đây là đặc sản anh mang từ khu truyền thừa Nguyệt Ảnh, chắc chắn con bé sẽ rất vui.
...
Di tích truyền thừa.
Ở trên một đỉnh núi nào đó.
Một ông lão râu tóc bạc phơ, vẻ mặt như bị yếu thận cũng đang rất buồn bã.
Lúc nãy, khi tầng núi thứ ba mở ra, ông ta mượn sức mạnh của quy tắc để lướt qua cơ thể của bọn họ, sau đó cảm nhận tu vi của từng người!
Tại sao lại có sự tồn tại của hai sao?!
Vì sao tên này lại là người truyền thừa?
Thiết lập ban đầu của cửa ải này là cung cấp một kỹ năng truyền thừa dựa theo cấp bậc thấp nhất, coi như là một ít ưu đãi cho những người chưa qua được ải.
Chỗ của ông ta có các năng lực kiếm tu mạnh mẽ.
Nhưng mà...
Lần này chỉ có hai sao!
Thật sự.
Ông ấy đã không thấy hai sao từ rất lâu rồi.
Bởi vì, dù có người tu luyện hai sao tiến vào đó, trong quá trình tu luyện ở mười hai ải thí luyện kia cũng sẽ đột phá lên ba sao, những thứ này đã được thiết lập từ đầu.
Nhưng mà...
Không có.
Tên này vẫn là hai sao.
Nên mới có tiêu chuẩn hai sao đáng thương này.
Tên này rốt cuộc đã làm gì trong mười hai ải thí luyện kia vậy?!
Chẳng lẽ khi tiến vào thì cậu ta chỉ có một sao?
Không thể hiểu được!
Vậy nên, để tìm một kỹ năng phù hợp với người này, ông ta phải lục tung toàn bộ kỹ năng truyền thừa mới tìm được một kỹ năng cơ bản như vậy!
Cực kì yếu!
Còn những người khác?
Quy tắc như vậy thì chỉ có thể giống nhau thôi.
Bỏ đi, ai bảo mấy người xui xẻo.
Vẻ mặt của ông lão không hề thay đổi.