Bậc Thầy Thẻ Bài

Tầng núi thứ năm.

Lục Minh dắt Cao Tiểu Tinh bước chậm rãi vào vùng đất sét lửa.

"???"

Vẻ mặt của Cao Thiên Lang càng trở nên ngơ ngác.

Tiểu Tinh?!

Sao con bé lại ở cùng với Lục Minh?

Đợi đã...

Hai người bọn họ lại đang dắt tay nhau!

Ánh mắt của Cao Thiên Lang như phun lửa, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau.

Mà đúng lúc này.

Ầm!

Một tia sét giáng xuống.

"Ư…"

Cao Tiểu Tinh lại kêu lên một tiếng.

Dù sao cô ta cũng chỉ là một chuyên gia trận pháp, cơ thể không được mạnh mẽ như Lục Minh!

Vì vậy, tuy rằng tia sét chỉ xẹt qua người cô ta một phát, cô ta cũng thấy không chịu nổi, phát ra tiếng ư ư a a kỳ quái…

Soạt!

Sắc mặt của Cao Thiên Lang tối sầm.

Anh ta đã sẵn sàng giết người rồi!

Lục Minh chết tiệt!

Có điều, khi nhận ra em gái của anh ta lại đạt tới trình độ cao nhất trong vô số lần tôi luyện tia chớp, chỉ cách đột phá lên bốn sao vỏn vẹn một cánh cửa, đương nhiên anh ta không dám xen ngang!

Bốn sao!

Em gái của anh ta sắp lên bốn sao rồi!

Không ngờ tôi luyện tia chớp lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy!

Đương nhiên, đây chỉ là với cấp bậc ba sao!

Rắc!

Cao Thiên Lang nắm chặt hai bàn tay.

Nhịn!

Đợi đến khi em gái của anh ta đột phá lên bốn sao đã…

"Hự."

Cao Tiểu Tinh lại kêu đau.

Đôi mắt của cô ta khép hờ, chỉ có thể bị động chịu đựng từng đợt sấm sét giáng vào người, cả cơ thể đều đang cảm nhận trạng thái tôi luyện năng lượng của bản thân!

Lần này... cô ta nhất định phải đột phá!

Ở bên kia, đôi mắt của Ngô Hồng Phi còn trừng to hơn.

Chết tiệt!

Vậy mà đã dắt tay nhau rồi?

Theo đuổi Tiểu Tinh là kế hoạch lớn để cải thiện gen nhà họ Ngô, vậy mà anh ta mới chỉ đang trong giai đoạn lập kế hoạch, ở bên này Lục Minh đã nắm được tay rồi?

Cậu đã có Lục Nhan rồi, còn dám chấm mút Tiểu Tinh?

Quá đáng!

Có điều, Cao Thiên Lang người ta còn chưa lên tiếng, anh ta có thể làm gì được?

Vì vậy, anh ta lặng lẽ đến bên Cao Thiên Lang: "Anh, thế mà anh cũng nhịn được à?"

"…"

Sắc mặt của Cao Thiên Lang trầm xuống rồi liếc nhìn anh ta: "Cút!"

Bà mợ ai là anh của cậu!

Còn nữa, lúc cậu sáp lại gần có thể dừng chân được không? Vừa nói vừa phóng kiếm khí về phía sấm sét còn muốn vượt qua tôi bộ không mệt à?

Thứ không biết xấu hổ!


...

Đúng lúc đó, Lục Minh dẫn Cao Tiểu Tinh đến điểm kết thúc.

Ầm!

Cùng với một tiếng sấm vang dội, trong lòng Lục Minh vui sướng, tia chớp to lớn kia đánh vào, vốn dĩ năng lượng còn thiếu một chút trong chớp mắt đã đầy ắp!

Thành công rồi!

Tia chớp trong đợt sát hạch này quả nhiên mạnh mẽ!

Vỏn vẹn chỉ tới lui hai lần lại có thể khiến năng lượng của mèo mun đầy ắp!

Còn cơ thể, năng lượng, thẻ gốc của anh đều tăng lên đến một trình độ nhất định, còn có hiệu quả gì đó tạm thời anh nhìn không ra, chỉ là cảm thấy…

Rất kỳ dị!

Ầm…

Lục Minh thu lại thẻ gốc, mơ hồ cảm thấy một tia điện xẹt qua.

Thật ra anh rất muốn tiếp tục thêm mấy bận nữa, đáng tiếc, sau khi năng lượng đầy ắp thì anh mèo đã đi ngủ, anh nhìn quy mô tia chớp đánh xuống, đương nhiên không dám qua đó nữa.

Mà lúc này, Cao Tiểu Tinh ngâm nhẹ một tiếng.

Ầm!

Ánh sáng chuyển động!

Một luồng năng lượng dồi dào chấn động phát ra từ trong cơ thể cô ta.

Bốn sao, đột phá!

Cao Tiểu Tinh thật sự đã đột phá lên bốn sao rồi!

Lúc này, mấy người Cao Thiên Lang cũng đến điểm kết thúc.

Có điều, bọn họ nhìn tình huống trước mắt, quả thật không biết nên nói gì, nhất là lúc nghe thấy Lục Minh và Cao Tiểu Tinh đồng thời rên lên một tiếng khi đến điểm kết thúc.

"Anh."

"Em đột phá rồi."

Cao Tiểu Tinh phấn khởi.

"Ừ."

Sắc mặt của Cao Thiên Lang phức tạp.

Cuối cùng em gái của anh ta cũng đột phá lên bốn sao rồi.

Đây là một chuyện đáng mừng, tại sao trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu? À, đúng rồi, là vì em của anh ta lại được một người đàn ông khác giúp đỡ đột phá…

Làm cho người làm anh như anh ta cảm thấy mình không tồn tại.

Mà đúng lúc này.

Ầm…

Trên tấm bia hiện lên dòng chữ quen thuộc.

Hạng nhất: Cao Tiểu Tinh.

Hạng hai: Lục Minh.

...

?!

Đôi mắt của Triệu Vân Sơn co rút lại.

Hạng nhất?

Vậy mà hạng nhất thuộc về đám Cao Thiên Lang?

Chết tiệt!

Lục Minh xông đến điểm kết thúc thì thôi đi, tại sao đến cuối cùng vẫn chưa qua, trái lại một cô gái như Cao Tiểu Tinh lại qua trước? Bị điên à?

Phiền phức rồi...

Sắc mặt của anh ta lần đầu tiên trở nên nghiêm trọng không gì sánh được.

Bởi vì anh ta xếp hạng cao hơn Cao Thiên Lang trên rất nhiều phương diện, ngoại trừ thiên phú ra, hầu như đều hơn Cao Thiên Lang, nhưng giờ Cao Thiên Lang lại…

Đạt được hạng nhất!

Mặc dù là do cô gái Cao Tiểu Tinh này!

Thế nhưng... vẫn phiền phức như trước!


Thành tích tổng hợp của bọn họ có thể sẽ thấp hơn nhóm Cao Thiên Lang!

Đây mới là vấn đề lớn nhất!

"Cao Tiểu Tinh hạng nhất à?"

Lục Minh đau đầu, đây là điều anh không để ý đến.

Thật đó.

Bởi anh vừa mới nắm tay cô gái này nên về cơ bản hai người họ không ai để ý đến vấn đề ai bước chân qua đầu tiên.

Cuối cùng, thành vậy đó.

"Hạng nhất à?"

Cao Thiên Lang mờ mịt nhìn dấu ấn trên bia mộ.

Ồ.

Bọn họ được hạng nhất rồi!

Từ đầu cuộc thi đến giờ đây là lần đầu tiên bọn họ được hạng nhất!

Thật là một cơ hội lớn!

Thế nhưng nghĩ kĩ một chút, đây lại là hạng nhất mà Lục Minh tặng cho em gái mình, chuyện này rất có vấn đề.

Hai người này…

"Hai người…"

Vẻ mặt của Cao Thiên Lang không vui lướt qua hai người bọn họ.

"Không có!"

Sắc mặt của Cao Tiểu Tinh đỏ bừng, xua tay lia lịa.

Nói gì đó?!

Chỉ là Lục Minh cần tia chớp, cô ta cung cấp tia chớp, không có bất cứ quan hệ nào! Hai người còn có ân oán! Sao cô ta có thể cặp với Lục Minh!

"Trưởng thành rồi."

Lục Nhan mỉm cười xoa đầu em trai.

Soạt!

Ánh mắt của Cao Thiên Lang hung ác xoẹt qua.

Lục Minh: "..."

Chị à, chị đừng nhân lúc này muốn cho mọi người thấy sự tồn tại của mình được không?

Mà đúng lúc này...

Bỗng nhiên, con đường hỗ trợ xuất hiện.

Nhóm người Ngưu Tinh Hải tôi luyện xong cũng đi tới từng người một.

"Bình tĩnh."

Ngưu Tinh Hải vỗ vai Triệu Vân Sơn: "Không phải Lục Nhan đã sớm nói rồi à? Lần này đưa Lục Minh theo là để trải sự đời."

"???"

Triệu Vân Sơn mờ mịt, Lục Nhan có nói như thế à?

Có điều nói đi cũng phải nói lại.

"Sao lúc nãy Lục Minh không đưa ông đi?"

Triệu Vân Sơn liếc nhìn Ngưu Tinh Hải: "Đồ vô dụng! Còn không bằng một chuyên gia trận pháp ba sao!"

"Sặc!"

Ngưu Tinh Hải trợn mắt.

Bà mợ nó!

Đây là vấn đề thực lực à?

Không có Tiểu Tinh, ông ta còn có thể tranh thủ một chút, có một cô gái xinh đẹp đến vậy, ông ta làm thế nào được? Mặc váy đi cạnh tranh à?

Đồ thần kinh!

Có điều theo số liệu…


Đôi mắt của ông ta híp lại, dường như có chút không ổn!

Mặc dù bọn họ vẫn luôn cưỡi ngựa xem hoa, thế nhưng họ luôn quan tâm số liệu! Vốn dĩ Triệu Vân Sơn vẫn luôn vượt qua tất cả mọi người!

Mà hiện giờ, rất có thể bị Cao Thiên Lang vượt qua!

Cửa ải kế tiếp...

Sợ là phải liều mạng thật sự!

Một số chuyện có thể nói đùa, có một số chuyện không thể động vào được!

Cho dù bọn họ nói chuyện phiếm hay chê bai, thật ra trong lòng mỗi người đều có một cán cân chưa bao giờ buông lơi. Bọn họ biết rõ, ải thứ sáu e là phải chơi thật rồi!

Có điều, mọi người nhìn Lục Minh với vẻ mặt chán nản, tên này sẽ không quấy rối nữa chứ?

Bọn họ sợ thật!

Đây là sát hạch của kiếm tu đúng không?

Đây không phải sát hạch của chuyên gia chế tạo thẻ bài đúng không?

Bọn họ nhớ kĩ lại nội dung cuộc sát hạch này, từ ý niệm, cơ thể, thiên phú kiếm đạo đến tôi luyện kiếm thai, tất cả đều là sát hạch của kiếm tu!

Chẳng liên quan gì tới chuyên gia chế tạo thẻ bài cả!

Vì sao!

Lần nào tên nhóc này cũng xen vào?

Lục Nhan ra tay một ải thì thôi đi, những lần sát hạch khác thì sao?

Tinh thần của bọn họ như tan vỡ.

Thật sự.

Nếu bị Lục Nhan vượt lên trước thì thôi đành vậy.

Nhưng mà Lục Minh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài! Còn là cấp bậc hai sao!

Chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao nhỏ bé, dường như đã náo loạn toàn bộ truyền thừa, đương nhiên sẽ khiến cho những kiếm tu bọn họ bắt đầu hoài nghi cuộc đời…

"Cơ duyên trùng hợp mà thôi."

Cao Thiên Lang trầm giọng nói.

Anh ta tin Lục Minh không thể phá giải mỗi cửa ải vừa khéo như vậy được.

Vì vậy, anh ta dẫn Cao Tiểu Tinh rời đi.

Cũng đúng.

Mọi người nhìn nhau, rồi nhanh chóng đi theo sau.

Rất nhanh, bọn họ bước vào tầng núi thứ sáu, khi đi qua đỉnh núi, một cảnh sắc quen thuộc hiện lên trước mắt mọi người.

Núi vẫn là núi.

Cây vẫn là cây.

Đây là một đỉnh núi có phong cảnh bình thường.

Cảnh sắc trên tầng núi thứ sáu không có gì đặc biệt, chỉ có cây cối xanh tươi và rừng rậm, ngược lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nơi này...

Bọn họ đến chân núi.

Nhìn kĩ xung quanh vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

Bỗng nhiên, tiếng thì thầm của Nguyệt Ảnh bỗng vang lên bên tai.

"Người luyện kiếm..."

"Sống..."

"Mới có cơ hội nhận được truyền thừa…"

"Cố hết khả năng của mình… Trốn đi… Thời gian tồn tại lâu nhất… sẽ là hạng nhất."

Giọng nói của Nguyệt Ảnh phiêu lãng rồi biến mất.

Trốn?!

Sống?!

Sinh tồn?!

Sắc mặt của mọi người thay đổi mạnh mẽ.

Ý của Nguyệt Ảnh là…

Ầm!

Ầm!

Sau lưng.

Tầng núi thứ sáu đột nhiên chấn động.

Núi lở à?

Tuy nhiên vừa quay đầu nhìn, bọn họ lập tức sợ hết hồn, chỉ thấy tầng núi thứ sáu chậm rãi đứng lên, đó là một người đá khổng lồ to bằng cả ngọn núi!

Thân hình cường tráng!


Cao vút đến tận mây!

"Các ngươi…"

"Quá chậm!"

Ầm!

Một trận động đất lớn.

Giọng nói của người đá nặng nề vang lên như sấm.

Chết tiệt!

Sắc mặt của mọi người đều khó coi.

Chẳng ai ngờ được, khi bọn họ sắp chạm tới truyền thừa, cuộc sát hạch của tầng núi thứ sáu này lại là sát hạch sinh tồn!

Ai chậm thì người đó chết!

Lần này ngay cả điểm kết thúc cũng không có!

Ý của Nguyệt Ảnh rất rõ ràng, người đá này vốn không phải là thứ mà các người có thể đối phó được! Người nào sống lâu nhất, người đó chính là hạng nhất!

Đây là...

Một cuộc sát hạch sinh tử thật sự!

Ầm!

Ầm!

Mặt đất rung chuyển.

Tầng núi thứ sáu đã chuẩn bị xong.

"Lão Ngưu!

Triệu Vân Sơn gào to.

"Đi thôi!

Ngưu Tinh Hải vỗ một chưởng lên người Triệu Vân Sơn, một ánh sáng màu xanh đen quái dị hiện lên, hình bóng hai người trở lên kỳ lạ, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã chạy xa, tốc độ như bay!

"Tiểu Tinh!"

Cao Tiên Lang hét lên.

Ầm!

Đôi tay của Cao Tiểu Tinh ấn lên mặt đất.

Soạt!

Soạt!

Một trận pháp khởi động.

Tốc độ của hai người tăng vọt lên, xé gió mà đi.

"Chú Ba!"

Vương Hiên trầm giọng nói.

"Đi thôi!"

Ông lão bên cạnh anh ta khẽ gật đầu, dẫn anh ta đi khỏi đây.

"Cậu ổn không?"

Ngô Hồng Phi nhìn về phía chuyên gia chế tạo thẻ bài, anh ta nhớ là tất cả thẻ bài đều đã giao cho Lục Minh rồi.

"Ha ha."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài mò mẫm trong quần, rút ra một tấm thẻ bài.

Ngô Hồng Phi: "..."

Soạt!

Thẻ bài biến mất trên không trung, anh ta đưa Ngô Hồng Phi nhanh chóng rời khỏi đây.

...

Giờ khắc này, người hỗ trợ nào cũng trở nên thần thông!

Đúng vậy.

Không biết vì nguyên do gì, thực lực vốn nên được hạn chế lúc bắt đầu lại không hề bị hạn chế, vậy nên mới khiến mấy người trợ giúp này bộc lộ năng lực kinh khủng!

Sức chiến đấu của họ không ổn, nhưng nói đến chạy trốn…

Có lẽ, thật sự còn thành thạo hơn cả mấy kiếm tu này!

Soạt!

Soạt!

Trong chớp mắt, mọi người lần lượt chạy đi, chỉ còn mỗi Lục Minh ở lại.

Lục Minh: "..."

Bà mợ nó!

Mấy người hỗ trợ cưỡi ngựa xem hoa giờ hít chất kích thích rồi à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận