Tầng núi thứ bảy.
Mưa trút xuống như thác.
Trận mưa bão khủng khiếp xen lẫn mưa đá trút xuống điên cuồng, cơn gió rét kinh hoàng táp qua vun vút. Đám người Triệu Vân Sơn đang không ngừng bước về phía trước với vẻ mặt rất nặng nề!
Viu!
Viu!
Ánh kiếm lóe lên.
Mỗi người đều dùng hết sức lực của mình.
Bọn họ biết rất rõ.
Đây là cửa ải cuối cùng, chắc chắn cũng là cửa ải quan trọng nhất của tiền bối Nguyệt Ảnh, cho dù thành tích trước đó ra sao thì cũng phải thể hiện thật tốt ở cửa ải này!
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có cơ hội chạm được tới truyền thừa!
Đương nhiên, bọn họ cố gắng như vậy còn vì một lý do khác, nhất định phải xông tới điểm kết thúc trước khi thằng nhóc Lục Minh gây chuyện!
Đúng vậy.
Mặc dù bề ngoài họ coi thường anh, nhưng bọn họ vẫn biết rất rõ khả năng phá hoại của Lục Minh. Tuy thực lực tên này không mạnh, nhưng nói về phá hoại thì...
Nhỡ đâu tầng núi thứ bảy cũng mất nốt thì sao?
Thành tích lại mất nữa thì sao?
Ờ.
Vị trí đứng đầu có thể cho anh, nhưng tuyệt đối không thể để anh phá hoại sát hạch!
Ờ.
Dẫn theo gái cũng không được!
Cậu dẫn theo chị gái lượn khắp nơi khắp chốn cũng bỏ đi, nhưng tuyệt đối không thể dẫn theo Cao Tiểu Tinh!
Đây là ranh giới cuối cùng của bọn họ.
"Tôi... tôi sẽ không đi theo anh ta."
Cao Tiểu Tinh yếu ớt trả lời.
Ha ha.
Ngô Hồng Phi không tỏ vẻ gì, lúc cô được cậu ta nắm tay dắt đi hình như không nói thế nha. Nguyên một đoạn đường sến sến sẩm sẩm tưởng tôi mù hay điếc?
"Anh tin em."
Cao Thiên Lang an ủi em gái, sau đó xông lên mạnh mẽ hơn.
Cao Tiểu Tinh: "..."
Anh trai vẫn không tin cô ta!
Xông lên!
Xông lên!
Xông lên!
Trong lòng mọi người nín nhịn cục tức này.
Tạm thời không nói đến chuyện của Cao Tiểu Tinh, dù sao cũng nhất định phải vượt qua tầng núi thứ bảy trước khi tên Lục Minh kia gây chuyện.
"Chắc cậu ta hết sức rồi đấy nhỉ?"
Ngô Hồng Phi suy nghĩ một lát: "Lần này là thử thách tổng hợp, những biện pháp xử lý trước đây của cậu ta đều vô dụng."
Xoẹt!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Những ánh mắt kỳ lạ kia làm cho Ngô Hồng Phi thấy hơi chột dạ.
"Tôi... tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi mà."
Ngô Hồng Phi đổ mồ hôi hột.
"Hy vọng là vậy."
Ánh mắt Cao Thiên Lang đầy âm u.
Mấy lần trước, hễ tên này mở miệng là mấy phút sau sẽ bị vả mặt ngay lập tức, khả năng ám quẻ không chỉ mạnh bình thường, có thấy mọi người không ai nhắc tới Lục Minh không hả?
Không có việc gì nhắc tới cậu ta làm gì?!
Đồ sao chổi!
"Thật mà."
Ngô Hồng Phi nhìn vào ánh mắt kỳ lạ của Cao Tiểu Tinh, khẽ khàng giải thích: "Tôi khẳng định, lần này chắc chắn Lục Minh không thể qua được ải này đâu. Dù sao cậu ta cũng chỉ mới hai sao..."
Đùng!
Đùng!
Mặt đất rung chuyển.
Một chiếc xe ngựa bằng đá lướt vèo qua mặt bọn họ, trong mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên trong căn phòng đá trên xe ngựa...
Ồ.
Lục Minh.
Tên này lại bắt đầu làm loạn.
Mọi người đã chết lặng, đồng loạt nhìn về phía Ngô Hồng Phi.
Ơ...
Ngô Hồng Phi hoang mang.
Ông đây chỉ muốn thể hiện một chút trước mặt anh vợ thôi mà...
F*ck!
"Mặc kệ cậu ta!"
Triệu Vân Sơn khẽ gằn giọng.
Xe ngựa cái quái gì?
Căn phòng đá cái quái gì?
Ngựa làm từ đá mà còn phi được à?
Không ai muốn để ý tới.
Bọn họ cũng không muốn biết.
Trải qua bao nhiêu lần phong ba sóng gió, bọn họ đã hoàn toàn miễn dịch đối với sự kỳ quái của Lục Minh, tuy cũng rất tò mò nhưng chung quy vẫn không sánh bằng truyền thừa!
Truyền thừa Nguyệt Ảnh đã ở ngay trước mắt!
Lúc này, sao có thể vì chút hiếu kỳ này mà rối tung lên?!
"Cao Thiên Lang!"
"Chúng ta nghiêm túc cạnh tranh một lần!"
Triệu Vân Sơn hét lên.
Đùng!
Ánh sáng quanh người anh ta bắt đầu chuyển động.
Anh ta lại một lần nữa xông lên trong cơn mưa bão này.
"Thích thì chiều!"
Ánh mắt của Cao Thiên Lang vẫn rất kiên định.
Đùng!
Đùng!
Mưa bão trút xuống.
Kiếm khí xung quanh anh ta chuyển động.
Đùng!
Đùng!
Bọn họ buộc phải xông lên.
Bởi vì chẳng ai biết được qua bao lâu sát hạch sẽ lại biến mất.
"Vì sao không ới tôi?!"
Ngô Hồng Phi cũng gầm lên giận dữ.
Hai tên này coi thường người ta à?!
Ngô Hồng Phi này cũng là người tu luyện năm sao cấp bậc thiên tài đấy? Tuy các người một bên thiên phú cao một bên giàu tài nguyên, nhưng ông đây lớn tuổi hơn giàu kinh nghiệm hơn!
Đùng!
Anh ta khẽ cắn môi, cũng vọt lên chiến đấu.
Viu!
Viu!
Giờ phút này.
Tất cả mọi người bắt đầu liều mạng.
Dường như bị Lục Minh kích thích, tất cả mọi người đều điên cuồng xông lên.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đi hết được một phần năm con đường mưa bão dài dằng dặc này, nhưng đúng ngay lúc đó, một chiếc xe ngựa lại vụt qua trước mắt.
???
Mọi người tỏ vẻ ngơ ngác.
Lại... lại nữa?
Bọn họ vô thức nhìn theo.
Trong xe ngựa, Lục Minh mỉm cười nhìn bọn họ, đôi mắt vô cùng hiền từ...
???
Tiên sư mày, ánh mắt gì đấy!
F*ck!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Mọi người hít sâu một hơi.
Không hổ là những kiếm tu có ý chí kiên định, những người tu luyện này nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Bọn họ một lần nữa tập trung ánh mắt vào điểm kết thúc, bắt đầu xông lên!
Lục Minh có là gì?
Không cần để tâm!
Cậu ta sao quan trọng bằng truyền thừa được!
Người này chắc chắn là ngứa ngáy nên muốn chạy cùng, cậu ta đang cố ý gây sự.
Mặc kệ cậu ta là được.
Ừm...
Ha ha.
Chẳng qua được dựa hơi Lục Nhan mới chảnh được thôi!
Kệ mọe cậu ta!
Kệ mọe cậu ta!
...
Đùng!
Mưa bão trút xuống tầm tã.
Mọi người lại vọt lên thêm một đoạn.
Nhưng Vương Hiên đã vọt lên vị trí đầu tiên.
Nhờ có chuyên gia nguyên tố sáu sao kia, Vương Hiên lao lên với tốc độ kinh người như cá gặp nước. Một chuyên gia nguyên tố sáu sao không hạn chế năng lượng có nghĩa là gì?
Bọn họ đã được chứng kiến.
Đùng!
Đùng!
Mọi người cắn răng nghiến lợi.
Ha ha.
Chuyên gia nguyên tố sáu sao vui mừng.
Cuối cùng.
Cuối cùng cũng có thể đưa Vương Hiên lên vị trí đầu tiên!
Những kiếm tu năm sao này quả thật rất mạnh, nhưng đáng tiếc là, đoán chừng ngay cả Nguyệt Ảnh cũng chưa từng để ý tới sự hiện diện của ông ta, cũng không hạn chế thực lực bất kỳ ai, từ đó mới tạo ra thành tích kỳ lạ như vậy.
"Mọi người không cần nổi giận."
Ông ta tỏ vẻ bình thản: "Đây là thiếu sót trong quy tắc thôi."
Đúng vậy.
Đây là do quy tắc thiếu sót.
Bởi vì dựa theo thiết kế ban đầu, quy tắc là phải hạn chế thực lực.
"Tương lai các người chắc chắn sẽ vượt qua tôi, không cần lo lắng. Chẳng qua tôi chỉ dựa vào tuổi tác lớn hơn một chút nên bước vào sáu sao trước mà thôi."
Ông ta chậm rãi nói.
Với tuổi tác và thân phận của ông ta, đúng là có thể nói như vậy.
Ông ta là sáu sao đó!
Thân phận của ông ta chẳng khác gì bug ở đây cả...
Đùng!
Mặt đất rung chuyển.
Một chiếc xe ngựa quen thuộc một lần nữa vút qua trước mặt mọi người.
Xoẹt!
Bầu không khí lại trầm xuống một lần nữa.
Nụ cười trên mặt chuyên gia nguyên tố sáu sao chợt trở nên khó coi.
Con mọe nó.
Lại là tên này!
Cậu nhất định cứ phải thể hiện mình hết lần này đến lần khác như vậy sao?
Nếu thật sự cậu đã giành được vị trí đầu tiên thì không thể chờ đợi nghiêm chỉnh ở điểm kết thúc được sao? Con m* nó cứ thể hiện liên tục như thế này rốt cuộc là có ý gì?
Cảm xúc của chuyên gia nguyên tố bùng nổ.
Bỏ đi...
Ông ta im lặng.
Mọi người lại cắm đầu xông lên một lần nữa.
Không biết vì sao, một cuộc cạnh tranh vốn dĩ đầy nhiệt huyết, sau khi bị Lục Minh pha trò hết mấy lượt như thế, giờ bọn họ cũng chẳng còn tinh thần cạnh tranh nào nữa.
Thật sự.
Bởi vì rất ngu xuẩn...
Lại qua được một đoạn.
Đùng!
Mặt đất rung chuyển.
Xe ngựa quen thuộc, bóng người quen thuộc.
Có một tên không biết xấu hổ, lại vụt qua trước mặt bọn họ.
Ánh mắt kia...
Vẫn hiền lành như trước.
!!!
"Đồ con giáp thứ mười ba chết tiệt!"
"Ông đây không sớm thì tối cũng phải đánh mày một trận!"
Ngô Hồng Phi không nhịn được nữa.
Mọi người: "..."
Câu này thật sự chẳng có tí uy hiếp nào.
Trong tình huống bình thường, cậu nên nói mấy câu đại loại như thằng ranh kiêu ngạo kia, tao phải giết mày vân vân chứ? Cái gì mà ông đây không sớm thì tối cũng phải đánh mày một trận?!
Hèn nhát thế cơ?
"Ơ..."
Ngô Hồng Phi cũng rất bất đắc dĩ: "Buổi trưa Lục Nhan không có tiết học."
Mọi người: "..."
Ồ.
Buổi trưa Lục Nhan không có tiết, nên buổi trưa cậu không dám đánh cậu ta?
Logic chặt chẽ gớm.
Đợi đã.
Con giáp thứ mười ba kia...
Soạt!
Ánh mắt của Cao Thiên Lang lạnh đi vài phần, anh ta cũng chẳng phải thằng ngu, Ngô Hồng Phi lén gọi anh ta là anh bao nhiêu lần rồi, còn cả ánh mắt cậu ta nhìn Tiểu Tinh nữa...
"Cậu gọi cậu ta là con giáp thứ mười ba nữa xem, giờ ông đây đánh cậu luôn!"
Trong mắt Cao Thiên Lang lóe lên sát ý.
???
Ngô Hồng Phi hoàn toàn ngơ ngác: "Sao anh không đi đánh Lục Minh?"
Anh bị úng não à?!
Lục Minh mới là đầu sỏ gây tội được không hả?!
Người ta đã nắm tay em gái anh rồi! Nắm tay có nghĩa là gì anh có hiểu không?! Nói không chừng đến cả tên đứa bé giờ hai người cũng đã bắt đầu đặt rồi!
"Phí lời."
Cao Thiên Lang cười lạnh lùng: "Tôi đâu đánh lại Lục Nhan."
Thật sự tưởng anh bị ngu hả?
Não co giật mới đi đánh em trai Lục Nhan ngay trước mặt cô.
???
Ngô Hồng Phi càng ấm ức hơn, thế nên anh liền tới đánh tôi à?
Móa nó chứ!
Ai cũng bảo Cao Thiên Lang thành thật, sao anh ta lại chẳng thấy tên này thành thật tí nào. Giờ anh ta đã trở nên ranh ma không biết xấu hổ rồi... Đợi đã, trước đây anh ta không phải như thế.
Một người rất tốt...
Sao nói thay đổi là thay đổi liền?
Đùng!
Mưa bão trút xuống tầm tã.
Hai người vừa nói, bước chân cũng không hề chậm lại.
Đám người Triệu Vân Sơn lại nghe chẳng hiểu gì, nói năng linh tinh gì đấy? Sao Lục Minh, Cao Thiên Lang, Ngô Hồng Phi cũng bắt đầu cuộc tình tay ba rồi?
Bây giờ gu của mọi người mặn thế cơ à?
Khó hiểu thật.
Bỏ đi.
Tiếp tục xông lên!
Bọn họ nghĩ như vậy, nhưng chỉ một lát sau...
Đùng!
Một chiếc xe ngựa quen thuộc vụt qua...
Ồ.
Lại nữa rồi.
Mọi người liếc nhìn, đã thành thói quen.
Đương nhiên, nếu để ông lão tóc bạc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ đi sâu thảo luận cùng bọn họ, cái gì gọi là quá trình từ phản kháng kịch liệt đến chết lặng chịu đựng...
Bọn họ quen rồi.
Thật đó.
Từ sau khi tầng núi thứ sáu bị lừa chạy mất, yêu cầu của bọn họ đã thấp hơn một bậc...
Chỉ cần sát hạch vẫn còn là được.
Còn Lục Minh có đứng thứ nhất hay không, bọn họ vốn chẳng cần quan tâm.
Cuộc cạnh tranh của những con người hiền hòa!!!
Vì vậy, trên nửa đoạn đường còn lại.
Mọi người im lặng đi trong mưa gió, một chiếc xe ngựa vui vẻ lúc thì vòng qua đằng trước bọn họ, lúc thì vút qua từ sau bọn họ, lúc lại vụt ngang qua...
Ha ha.
Mày thích chạy kiểu nào thì chạy.
Nếu tao tức giận coi như tao thua!
...