Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong cửa hàng.
"Sư phụ!"
Tiểu Bạch tức giận bưng mì lạnh đi.
Đáng ghét!
Đã nói là lúc ăn không được phép hút mì lạnh mà!
Sư phụ vừa về đã quên mất giao kèo, mặc kệ, ừm... phải phạt, phạt sư phụ một tuần không được phép ăn mì lạnh!
Còn giờ phút này, Lục Minh vẫn đang hoàn toàn ngây dại nhìn tấm thẻ gốc lơ lửng trước mặt.
Vù...
Vù...
Thẻ gốc rất ra sức tu luyện.
Bạn học Tiểu Bạch hầu như không cần làm gì hết, tu vi của cô bé sẽ tự từ từ tăng lên, tuy tốc độ cũng không nhanh, nhưng vẫn rất đáng sợ đó được không hả!
Đậu má thế này nghĩa là sao?!
Lục Minh mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thứ thẻ gốc này thật sự biết tự tu luyện?!
Vù...
Anh triệu hồi thẻ gốc của mình ra.
Một cõi lặng im.
Chỉ khi anh truyền năng lượng vào, nó mới có một chút phản ứng, bình thường đều nằm rất bình yên, tự tu luyện gì gì đó căn bản không tồn tại!
Lục Minh im lặng hồi lâu.
Lẽ nào anh tu luyện nhầm chuyên gia chế tạo thẻ bài giả?
Đợi đã.
Mình rốt cuộc vì sao lại tham gia truyền thừa Nguyệt Ảnh?
Để mạnh lên?
Vì sao không giữ chặt lấy đại gia Tiểu Bạch... À, mặc dù bây giờ vẫn chỉ là tiểu gia, nhưng nếu cứ ở nhà, có phải thẻ gốc của mình cũng biết tu luyện rồi không?
Nghĩ thôi đã thấy kích động.
Nhưng chuyện quan trọng như vậy mà anh lại lỡ mất!
Quá đáng tiếc.
Đợi đã.
Tiểu Bạch nói là mình dạy cô bé...
À.
Nhớ ra rồi.
Lúc đó khi mình chế tạo ra thẻ vòng xoáy!
Tiểu Bạch muốn học!
Lúc đó mình còn cười đứa bé này vừa ngây vừa dại, không ngờ lại quay ra nói chuyện cùng thẻ gốc ha ha ha ha ha, sau đó bây giờ phát hiện ra thẻ gốc thật sự có thể tu luyện...
Lục Minh im lặng.
Chẳng lẽ mình vẫn chưa hiểu cặn kẽ cơ chế của thế giới này?
Cấp bậc tu luyện của thế giới này rất rõ ràng, đơn giản, thô bạo từ một sao đến chín sao, tuy có vô số nghề nghiệp, nhưng mỗi nghề đều có cốt lõi nghề nghiệp riêng, không ngừng tu luyện để tiến bộ là được!
Chưa từng nghe nói có chuyện tự tu luyện!
Ừm...
Quá trình này...
Lục Minh cau mày.
Anh tỉ mỉ suy nghĩ một lát... Biến dị?
Đúng vậy.
Biến dị!
Anh cũng từng trải qua!
Nhưng của anh là biến dị tia chớp, không giống kiểu đột biến này của Tiểu Bạch được không hả! Đây đã không còn là biến dị nữa, đây căn bản là thành tinh đấy!
Í...
Lục Minh giơ tay chọc chọc.
Vù...
Một cảm giác kỳ lạ.
Thẻ gốc hơi hơi rung lên, lắc mình núp phía sau Tiểu Bạch.
"Ớ?"
Tiểu Bạch nhìn về phía thẻ gốc, dường như đang nghe gì đó, sau đó mới ngượng ngùng nói: "Thẻ gốc nói nó mới sinh ra... Đừng đụng vào nơi đó..."
Lục Minh hơi híp mắt lại, còn biết giao lưu?
Vậy tên này...
Thế mà có cả ý thức hả?
Lục Minh kinh ngạc.
Đúng vậy!
Đây đã không chỉ là vấn đề có thể tu luyện hay không, mà thẻ gốc của Tiểu Bạch lại vì một nguyên nhân nào đó mà sinh ra ý thức!!!
Chuyện này rất đáng sợ.
Ánh mắt của Lục Minh tập trung.
Ý thức...
Nếu không kiểm soát hẳn hoi thứ này, chẳng phải sẽ phản lại sao?
Hay có một ông cụ đang ngồi xổm bên trong thẻ gốc này? Bị linh hồn xâm nhập gì gì đó? Hay đã trải qua biến cố gì? Trong đầu Lục Minh chợt hiện lên vô số suy nghĩ!
Nếu thật là như thế thì sẽ hợp lý hơn nhiều!
Một số thế lực tồn tại sẽ mượn thẻ gốc để khôi phục thực lực của mình, ví dụ như...
Mèo mun!
Có điều, trong mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng lạnh, không phải mỗi kẻ đều vừa lười vừa ru rú trong nhà như mèo mun, nếu đây là một kẻ bất chính...
"Qua đây!"
Lục Minh quát to một tiếng.
Anh chợt nắm lấy thẻ gốc
"Á?"
Tiểu Bạch vô cùng hoang mang, sư phụ sao vậy?
"Suỵt!"
Lục Minh khẽ bảo.
Ầm!
Một luồng năng lượng bắt đầu khởi động.
Anh mạnh mẽ tóm lấy tấm thẻ gốc đang giãy giụa, ý niệm chợt mở rộng. Ý niệm hiện nay của anh khá mạnh mẽ, có thể tạm thời kiểm soát được một chút xíu.
"Tiểu Bạch."
"Nghe lời."
"Mở biển ý thức ra..."
Tiếng nói của Lục Minh vang lên trong hư không.
"Vâng."
Tiểu Bạch nửa tỉnh nửa mê.
Giờ phút này, ý niệm của hai người giao nhau.
Ầm!
Đôi mắt của Lục Minh sáng vằng vặc, nhìn thấy nơi sâu nhất trong ý thức của Tiểu Bạch.
Tại đó, biển ý thức của Tiểu Bạch vừa mới sinh ra chưa lâu, vừa nhỏ vừa hẹp, căn bản không chứa nổi bất kỳ thứ gì, ngoài thẻ gốc ra không có gì hết, càng đừng nói tới những sinh linh khác!
Không có...
Trong biển ý thức của anh, mèo mun cảm nhận được hơi thở khác, cũng tỉnh lại.
"Anh mèo."
"Có hơi thở của những sinh linh khác không?"
Lục Minh trầm giọng nói.
"..."
Mèo mun khẽ lắc đầu.
"Không có ư?"
Bấy giờ Lục Minh mới yên lòng lại.
Đang định nói gì đó, đã bị mèo mun dùng đuôi quật cho một phát.
Bốp!
Lục Minh lập tức dán thẳng lên tường.
Lục Minh: "..."
Chuyện đã bao lâu mà còn thù dai như thế!
...
Xoẹt!
Ý thức trở về.
Tiểu Bạch mở to đôi mắt mông lung, vừa rồi, thứ cảm giác đó...
"Thật thần kỳ."
Cô bé đỏ lựng mặt lên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê đó, cô bé cảm giác như mình đang bay lên, bay càng ngày càng cao theo sự chỉ dẫn của Lục Minh... Một trải nghiệm rất thần kỳ...
Đây chính là ý thức sao?
Thế mà lại không có!
Lục Minh hơi bất ngờ.
Anh vốn tưởng là kiểu nhập vào người giống như mèo mun, giờ xem ra mình đã cả nghĩ rồi, thẻ gốc của Tiểu Bạch vậy mà thật sự biết tu luyện!
Chẳng khoa học chút nào!
Ừm, để hỏi các tiền bối thử xem!
Lục Minh khựng lại một lát rồi mở đồng hồ, ánh sáng màn hình tỏa ra, danh bạ lập tức xuất hiện.
Sau truyền thừa Nguyệt Ảnh, mấy người bọn họ đều đã trao đổi cách thức liên lạc cho nhau, lần này vừa hay hỏi thử xem những người khác đã từng trải qua những việc này hay chưa.
Lục Minh tìm kiếm trong danh bạ.
Chị gái...
Bỏ đi, chị ấy đi làm nhiệm vụ rồi.
Triệu Vân Sơn...
Lục Minh vừa mới bấm đến tên anh ta đã nhìn thấy trạng thái cá nhân của anh ta - Ngày đầu tiên bước vào công ty, thất vọng.
???
Lục Minh khựng lại một lát.
Bỏ đi.
Đừng nên quấy rầy anh ta, do đó, anh lại mở người thứ hai, Ngô Hồng Phi. Tên này tuy không được mặt nào, nhưng kinh nghiệm lại cực kì phong phú!
Đây chính là ưu thế!
Có điều, mở trang cá nhân của Ngô Hồng Phi ra, còn chưa gọi đi, đã thấy anh ta cập nhật trạng thái cá nhân - Amen.
???
Lục Minh hơi ngơ ngác.
Đợi đã...
Tên này đã làm gì vậy?
"Ông anh Ngô."
Anh gửi một tin nhắn, đối phương lập tức trả lời, có vẻ là tin trả lời tự động: "Đang khấn vái, chớ quấy rầy."
Lục Minh: "..."
Tên này chắc không phải thật sự đi tu luyện lại mục sư chứ!
Thật đáng sợ!
Cao Thiên Lang?
Anh nhìn một lát, trên đó viết bế quan.
Lại lật danh bạ, anh ngạc nhiên phát hiện những người trong truyền thừa Nguyệt Ảnh, sau khi ra ngoài đều bế quan vì đủ các nguyên nhân!
Thần kỳ!
Đám người kia bị cái gì kích thích vậy?
Bỏ đi.
Dù sao kiếm tu đều thế cả, bản thân anh bây giờ là một nửa kiếm tu nên cũng coi như hiểu được, tình huống như Tiểu Bạch xem chừng không mấy khi xảy ra...
Í.
Tên này online!
Lục Minh tìm được một chú cá lười duy nhất không bế quan trong truyền thừa - chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao kia!
"À ừm."
"Xin lỗi, quấy rầy một chút."
"Xin hỏi thẻ gốc của chuyên gia chế tạo thẻ bài biết tự tu luyện không?"
Lục Minh gửi tin nhắn đi.
"Không biết!"
Đối phương trả lời khẳng định.
"Ừm, cảm ơn."
Lục Minh đã hiểu.
Quả nhiên.
Xem ra mình cả nghĩ quá rồi.
Có điều anh không biết, lúc này chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao không biết đang ở nơi nào đó bỗng run lên, chẳng lẽ, Lục Minh lại kế thừa truyền thừa biết tự tu luyện nào đó?
Đáng sợ!
Kết giới vô hình...
Chế tạo thẻ bài...
Anh ta đã bị kéo xuống quá nhiều rồi!
Không được!
Không thể chán chường như thế tiếp.
Nghĩ tới đây, anh ta chợt đứng dậy.
"Lão Ngô, giúp tôi làm một tấm thẻ tập gym, ừm... loại thẻ có thể bơi lội... mà không ai tè bậy ấy."
"Hả?"
"Còn nữa, lớp huấn luyện ý niệm cũng làm giúp tôi luôn đi."
"Hả?"
"Nếu có tập huấn tôi luyện về cốt lõi nghề nghiệp, cũng có thể theo dõi giúp tôi luôn."
"Hả?"
Đồng bọn tỏ vẻ ngơ ngác.
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh nên học những thứ này sao?
Lãng phí thời gian!
Lẽ nào anh muốn dừng lại năm sao cả đời?!
"Tôi đã bị kéo xuống quá nhiều... Lần này, tôi muốn trở mình lại một lần nữa, trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài toàn năng như cậu ta! Tương lai của tôi..."
"Không nên giới hạn tại đây!"
Đôi mắt của chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao tràn đầy kiên định.
Cấp bậc có ích gì?
Ha ha.
Lão Từ, lão Trương gì đó chẳng phải vẫn bị Lục Nhan đánh cho như chó sao? Những kẻ bốn sao, năm sao, sáu sao như bọn họ chẳng phải vẫn bị Lục Minh hành như chó sao?
Truyền thừa Nguyệt Ảnh gần như biến thành sàn diễn của riêng hai chị em nhà này!
Anh ta không cam lòng!
Cho dù...
Trong truyền thừa lần này anh ta chỉ là một người hỗ trợ!
Tạm thời anh ta không gấp gáp muốn tăng cảnh giới, anh ta muốn trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao có thực lực mạnh! Ít nhất phải làm được đến trình độ vô địch trong những chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao!
"Tôi đi tắm!"
"Lát nữa chúng ta cùng đến phòng tập gym."
Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao sôi sục ý chí chiến đấu.
Đồng bạn ngơ ngác nhìn chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết... Tên này làm sao vậy? Ý chí chiến đấu bỗng dưng ập đến này là sao?!
Còn nữa...
Phương hướng phấn đấu của anh có phải hơi sai sai không?
Tập gym?
Ý niệm?
Tôi luyện?
Mấy thứ này liên quan đến chuyên gia chế tạo thẻ bài chắc!
"Tên này sao vậy nhỉ?"
Đồng bạn nhìn anh ta đi tắm và chiếc đồng hồ chưa tắt, tiện tay lướt lướt, liền thấy tin mới nhất trong khoảnh khắc*.
(*) Moments trong wechat, tương tự như story trong facebook.
- ---
Truyền thừa lần này rất vui vẻ nha. (〃 "▽ "〃)
Tất cả mọi người đều thật giỏi!
Tuy gặp phải nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều rất cố gắng giải quyết.
Tuy anh trai không nhận được truyền thừa, nhưng thu hoạch cũng khá được, đã sắp bế quan tăng lên sáu sao, thật là lợi hại! Truyền thừa lần này tất cả mọi người đều thu hoạch tràn đầy.
Còn nữa còn nữa!
Có một kẻ tuy rất xấu, nhưng cuối cùng lại vì cứu tôi mà suýt nữa...
Bỗng nhiên thấy bớt ghét anh ta rồi!
Những người kia luôn lấy hai người chúng tôi ra đùa, đáng ghét! (o゚▽゚)o
Chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè!
Nói chung.
Hy vọng tất cả mọi người đều sẽ cố gắng! ( ̄▽ ̄)~*
- ---
Ký tên là một cô gái tên Cao Tiểu Tinh.
"Đây là..."
Đồng bạn rơi vào trầm tư.
Vài dòng chữ ngắn ngủi, kết hợp với hành động của bạn mình, anh ta đã tưởng tượng ra một màn kịch lớn đầy drama kinh hãi thế tục, vì thế, tên này bị kích thích nên mới muốn phấn đấu?
Nhưng phương hướng sai rồi...
Tu luyện theo hình thức này, ước chừng cả đời thật sự sẽ chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao!
Có cần nhắc nhở anh ta không?
Bỏ đi.
Xem chừng anh ta cũng không kiên trì lâu đâu.
Đồng bọn nhanh chóng phát huy bệnh lười, cứ coi như một trải nghiệm tình cảm tốt đẹp đi.
Dù sao... có thế nào cũng phải yêu đương một lần chứ?
Nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài này khá đặc biệt, quá lười quá biếng quá nhàn hạ...
Tên này có thể gặp được mối tình đầu tiên từ lúc chào đời tới nay khi đang năm sao đã rất tốt rồi... Mình cũng năm sao, đến giờ chẳng phải cũng chưa tìm được đối tượng sao?
Mối tình đầu của mình ở đâu?
Ồ.
Đúng rồi.
Đồng bạn nhớ lại.
Hôm qua có một cô gái đêm khuya mời mình đến thư viện chế tạo thẻ, có nên đi không nhỉ?
Thư viện là ưu đãi do học viện cung cấp, một ngày chỉ mất mười đồng, đêm khuya cô gái này muốn lén lút đến đó cùng mình, có phải để tiết kiệm mười đồng này không nhỉ?
Lợi ích nhỏ như thế cũng muốn nuốt, nhìn cái là biết ăn ở không ra gì!
Bỏ đi.
Thôi thì quay lại với chế tạo thẻ vậy.
Vì vậy, trong ký túc xá lại vang lên tiếng chế tạo thẻ soạt soạt...
...
Ở một nơi nào đó.
Bên bờ biển.
Đàn trâu đen sì lòng vòng ở đây.
"Những con trâu này là sao?"
"Không biết."
"Chúng xuất hiện ở đây rất lâu rồi."
"Đừng qua đó, tôi cảm nhận được luồng hơi thở kinh khủng!"
"Tôi cũng thế!"
"Đi mau, đi mau!"
...
Những người tu luyện đi ngang qua lầm lượt rời đi.
Số lượng đàn trâu kinh khủng kia, cùng với luồng hơi thở vừa thần bí vừa trải rộng đủ khiến bọn họ khiếp sợ, đây là sự tồn tại mà bọn họ không thể trêu vào nổi!
Lúc này, trong đàn trâu kia.
Một bóng người cưỡi trên đầu một con trâu đang nhìn về phía biển, ánh mắt sâu hút.
Ùm...
Con trâu phía dưới kêu một tiếng.
Bởi vì nó đã duy trì tư thế cơ thể này quá lâu...
Rất mệt.
"Yên, yên lặng."
Hắn vỗ vỗ con trâu bên dưới.
Nơi đó...
Hắn tập trung nhìn vùng biển.
Tư duy của hắn có thể xoay chuyển, nhưng vẫn rất chậm, rất chậm... Hơn nữa rất mệt, mỗi lần đều phải tiêu hao một lượng lớn tinh lực nên hắn không thích suy nghĩ, phần lớn thời gian vẫn hành động dựa theo bản năng... Có điều, tình huống hiện nay ép hắn không thể không suy nghĩ...
Nhưng hắn đã nghĩ rất lâu, đầu óc vẫn trống rỗng...
Không nghĩ ra.
Hồi lâu, hơi thở quen thuộc kia biến mất...
"Thay... thay đổi rồi."
Hắn nghi ngờ và lắc đầu, bỗng nhiên trở nên hưng phấn: "Đi, đi, ở bên này..."
Ầm!
Đàn trâu trải dài rời đi.
...
Hồi lâu.
Ở vị trí bọn họ rời đi, hai bóng dáng lặng lẽ xuất hiện.
Đàn trâu và sự tồn tại kinh khủng ấy xuất hiện, bọn họ là thế lực bản địa, tất nhiên phải bí mật quan sát, cũng may, bọn người kia cuối cùng cũng đi.
"Chúng ở lại đây rất lâu mà cứ thế đi sao? Bọn người kia nghĩ sao vậy?"
"Không biết, có điều, thật ra tôi có một suy đoán."
"Gì cơ?"
"Anh xem, chúng vẫn ở lại bên bờ biển, lại ngóng nhìn ra biển, không chịu rời đi, có khi nào vì nguyên nhân gì đó mà cần phải ra biển không?"
"Không thể nào đâu, nếu có chuyện chẳng phải nên đi từ lâu rồi ư."
"Không phải, anh quên mất một yếu tố quan trọng..."
"Gì cơ?"
"Chúng có lẽ không biết bơi."
"..."