Editor: Nguyetmai
Tại hội trường trung tâm thể thao.
Cùng với sự rút lui của hàng loạt học viện lớn, Lục Minh thuận lợi tiến vào vòng trong.
Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân này nên cuối cùng danh sách học viện thành phố Thanh Minh tham gia cuộc thi chỉ còn lại mình Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu, ngoài ra chẳng còn học viện nào nữa.
Một số người nhiều chuyện còn đăng video lên mạng, gây nên một làn sóng lớn.
"Đây là chuyên gia chế tạo thẻ bài ư?"
"Tôi lại nhớ đến nỗi kinh hoàng cuộc thi bị làn sóng tích thẻ bài chi phối mấy năm trước..."
"Chẳng phải tích thẻ bài bắt đầu từ khi đăng ký sao?"
"Ngầu vậy!"
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Vòng sơ tuyển không có gì, chuyên gia chế tạo thẻ bài thắng cũng không đáng nói, nhưng có thể khiến những học viện khác rút lui khỏi cuộc thi đúng là hiếm thấy, đặc biệt là nhờ cách đánh này...
Trong video, bọn họ thấy Lục Minh đánh bay các học viện lớn, dù đối mặt với đối thủ nào, dù đối thủ là hai sao hay ba sao thì cách đánh của anh cũng chỉ có một!
Năm kiếm!
Lại là năm kiếm!
Tổ hợp chuyên gia chế tạo thẻ bài + kỹ năng kiếm tu đáng sợ đến vậy sao!
Kết hợp với hiệu quả âm thanh và nhạc nền.
Đúng là rất khiến lòng người rung động!
Thì ra... chuyên gia chế tạo thẻ bài lại mạnh đến vậy à?!
Mà giờ phút này, Lục Minh đang trên đường về nhà đương nhiên cũng chú ý đến video này. Anh nghiên cứu phong cách và cách sắp xếp biên tập một cách kỹ lưỡng. vẫn có cảm giác rất quen thuộc.
Đánh bại người thứ nhất của đội Học viện Công nghệ Thanh Minh, first kill!
Chiếu cận cảnh!
Đánh bại người thứ hai của đội Học viện Công nghệ Thanh Minh, double kill!
Chiếu cận cảnh!
...
Lục Minh thở dài, sau đó gọi thẳng cho người nào đó: "Hội trưởng, ông làm vậy thật sự ổn sao?"
"Có gì mà không với chả được chứ?"
Trương Dương cười lớn: "Đây chính là cơ hội tốt để phân hội chế tạo thẻ bài thành phố Thanh Minh chúng ta gầy dựng danh tiếng! Cậu là chuyên gia chế tạo thẻ bài của phân hội Thanh Minh chúng ta! Ha ha! Để cho đám người không biết lễ độ kia xem thử chuyên gia chế tạo thẻ bài của phân hội Thanh Minh chúng ta ngầu đến đâu! Đặc biệt mấy tên hề thích nhảy nhót ở bên cạnh kia!"
Giọng nói của Trương Dương điềm tĩnh: "Yên tâm đi, cậu cứ tham gia thi đấu cho tốt, những việc khác cứ để ta!"
Lục Minh: "..."
Giao cho ông tôi mới càng không yên tâm đó!
Tôi tham gia thi đấu chỉ là góp vui, sớm muộn cũng sẽ bị ông hại chết có biết không?!
Cách gây thù chuốc oán này của hội trưởng...
Ổn quá mà!
"Tôi sẽ chỉ dừng ở top 100 thôi."
Lục Minh nhắc nhở.
Anh thật sự không có dự định tranh ngôi vị quán quân.
Bởi vì anh biết rõ, mặc dù mấy vòng đấu phía trước nhìn thì có vẻ lằng nhằng nhưng bản chất vẫn là đến để đánh nhau, vốn không tốn nhiều thời gian!
Vòng sơ tuyển diễn ra trong bảy ngày, trên thực tế thì sao?
Đến một lát đã hết chuyện!
Thời gian còn lại, yên phận làm chuyện của mình là được! Thời gian cuộc thi dài dằng dặc là bởi vì nhiều người!
Mà phía sau thì sao?
Phải thật sự đánh từng trận một!
Vô cùng tàn khốc!
Đặc biệt là... bắt đầu từ top 100!
Mỗi một cái tên, mỗi một trường học, mỗi một cuộc tranh tài!
Vì thế, ngay từ ban đầu Lục Minh đã không có ý định cạnh tranh, yên tâm tiến vào top 100, an phận với xếp hạng thứ 100 của mình là được!
Anh cần phải nói rõ điều này với Trương Dương.
Nếu không, đến lúc đó có tuyển thủ mạnh nào xuất hiện, anh sẽ gặp phiền phức to.
"Mạnh vậy sao?"
Trương Dương thán phục.
Ông ta cho rằng Lục Minh cùng lắm chỉ vào được vòng ba.
"..."
Lục Minh trầm mặc.
Anh nghĩ nếu nói chuyện tiếp thì anh sẽ thuê người đánh Trương Dương mất.
Quên đi.
Cứ như vậy đi.
Lục Minh vò đầu, dù sao cũng chỉ là vòng sơ tuyển.
Trở lại cửa hàng.
Tiểu Bạch đã nấu xong cơm chờ anh về.
"Sư phụ, sư phụ thắng rồi hả?"
Tiểu Bạch vui vẻ hỏi.
"Em nói xem?"
Lục Minh xoa chiếc đầu nhỏ của cô bé.
"Ha ha."
Tiểu Bạch kiêu ngạo nói: "Sư phụ ra tay thì chắc chắn sẽ thắng mà."
"Đương nhiên."
Lục Minh cười lớn.
"Khi nào em có thể đi?"
Tiểu Bạch tràn đầy chờ mong.
Cô bé cũng đã học kỹ năng kiếm tu rồi! Sư phụ nói sẽ dẫn cô bé đến làm thành viên dự bị, tuyệt quá đi! Cô bé đã không thể đợi được muốn ra tay thử sức.
"Đừng vội."
Lục Minh cười nói: "Em còn nhỏ, đợi lớn hơn chút nữa hẵng nói."
"Em lớn rồi."
Tiểu Bạch vươn người lên.
"..."
Lục Minh liếc nhìn, anh thở dài thật sâu, nói sang chuyện khác: "Đừng bận tâm chuyện cuộc thi, nó chỉ là chuyện của ba mươi tấm thẻ kiếm tu thôi."
"Vâng."
Tiểu Bạch nhớ ra sư phụ từng nói, vấn đề thẻ kiếm tu có thể giải quyết, đó không gọi là vấn đề - Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn thì chắc không đến lượt cô bé ra tay.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch cảm thấy có chút thất vọng.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tốt...
Ôi.
Cũng không được.
Đây là cuộc thi của sư phụ đó.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sư phụ sẽ gặp phiền phức mất.
Tiểu Bạch cảm thấy giằng co trong lòng, nên vẫn hy vọng cuộc thi không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không có chuyện gì xảy ra vẫn tốt hơn nhỉ?
Tiểu Bạch suy nghĩ một cách rất nghiêm túc.
"Nghĩ gì thế?"
Lục Minh nhìn dáng vẻ khó xử của cô bé mà thấy buồn cười: "Học Nguyệt Luân thế nào rồi?"
"Không tốt."
Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, vẻ mặt buồn bã không thôi: "Rất khó."
"Ồ?"
Lục Minh hưng phấn.
Ha ha ha, cuối cùng cũng có năng lực khiến Tiểu Bạch cảm thấy khó rồi ư?
"Đến đây, cho sư phụ xem nào."
Lục Minh cảm thấy mãn nguyện.
"Dạ."
Tiểu Bạch thận trọng thi triển thẻ Nguyệt Luân.
Vút!
Ánh sáng chuyển động.
Thẻ bài biến mất.
Kiếm khí như vòng tròn hiện lên trên không trung.
Hử?
Đây không phải là bình thường sao?
Lục Minh cảm thấy kỳ lạ. Anh nhìn vầng trăng vẽ nên một quỹ đạo trên không trung, nhìn rất bình thường mà nhỉ, đang định nói gì đó thì nhìn thấy...
Ùng...
Vầng trăng cong cong bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo trôi đi.
Rầm!
Cuối cùng nó đâm lên tường.
Lục Minh: "..."
Chuyện gì vậy?!
Chăng phải quỹ đạo vầng trăng là một hình cung cố định sao?
Đợi đã...
Lục Minh bừng tỉnh: "Vừa rồi em đã kiểm soát vầng trăng ư?"
"Dạ."
Tiểu Bạch mặt buồn xo: "Nhưng rất khó kiểm soát, nó rất ngốc, chỉ biết đi theo hình cung thôi. Em muốn nó đi theo đường em vẽ ra nhưng nó không nghe lời."
Lục Minh: "..."
Ý niệm!
Tiểu Bạch đã thử dùng ý nghĩ để kiểm soát!
Hơn nữa...
Lại còn thành công một chút!
Đây là khái niệm gì vậy?
Về lý thuyết, chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể phong ấn bất kỳ kỹ năng nào!
Có thể phong ấn vạn vật!
Còn ngầu hơn cả bánh kẹp thịt có thể kẹp vạn vật!
Sau đó thì sao?
Nó vẫn không phải nghề nghiệp mạnh nhất!
Tại sao?
Bởi vì anh phong ấn một kỹ năng, sau đó chế tạo, thi triển nó ra, lúc đó nó thật sự chỉ có thể phóng ra mà thôi, ban đầu anh phong ấn nó ở dạng nào, thì khi phóng ra nó sẽ ở dạng đó!
Phải gọi là đơn giản thô bạo.
Ví dụ...
Vầng trăng!
Ví dụ...
Ngọn lửa ngút trời!
Mà những người tu luyện nghề nghiệp đó thì sao?
Sau khi thi triển năng lực này, không những có thể biến đổi cách thi triển mà còn có thể kiểm soát, có thể tùy ý tăng cường và sửa đổi, khống chế một cách linh hoạt!
Đây chính là sự khác biệt!
Vầng trăng của kiếm tu có thể đi kèm với ý niệm!
Sau này anh thậm chí có thể kèm theo kiếm ý!
Những thứ này...
Chuyên gia chế tạo thẻ bài đâu thể làm được?
Vì vậy chuyên gia chế tạo thẻ bài chính là một nghề nghiệp vạn năng, năng lực của nghề gì cũng có thể phong ấn, nhưng dù phong ấn thế nào cũng sẽ cảm thấy nó có thiếu sót.
Nhưng Tiểu Bạch đã thử kiểm soát, đúng là có ảnh hưởng đến nó.
Đây chính là vầng trăng!
Không có ý niệm kiếm tu cùng nguồn gốc, sao có thể kiểm soát được chứ?!
Vì vậy cũng có thể nói...
Ý niệm của Tiểu Bạch đang thật sự thay đổi!
"Tiểu Bạch."
"Em từng tập luyện ý niệm hả?"
Lục Minh hỏi.
"Ý niệm là gì?"
Tiểu Bạch mờ mịt.
Lục Minh: "..."
"Em tập kiểm soát vầng trăng bao lâu rồi?"
Lục Minh đổi cách hỏi.
"Mấy ngày nay vẫn luyện suốt."
Tiểu Bạch đưa ngón tay ra đếm, vẻ mặt rất buồn bã. Cô bé học những năng lực trước kia rất nhanh, không ngờ nhiều ngày như vậy rồi mà cô bé vẫn chưa kiểm soát được kiếm khí cỏn con này.
"Không sao."
Tâm trạng của Lục Minh chấn động.
Thiên phú kiếm đạo của đứa bé này thật kinh người!
Có lẽ...
Nếu trước đây không cho cô bé học chế tạo thẻ bài mà giao thẳng cho Thu Thư Nghi học kiếm tu, có lẽ đây sẽ là sự tồn tại đáng sợ giống như chị gái!
Đáng tiếc.
Cô bé lại học chế tạo thẻ bài cùng anh.
Ôi.
Đợi đã.
Lục Minh lấy lại tinh thần, chuyện khi xưa bản thân anh cũng không có lựa chọn mà nhỉ?! Hoặc nói cách khác, bản thân anh vốn không có tư cách can thiệp vào việc Tiểu Bạch học gì!
Ừm...
Là sự lựa chọn của Giang Phong!
Ông ta hy vọng sau này đứa bé này sẽ an toàn mãi mãi.
Vậy nên trách nhiệm này là của Giang Phong!
Lục Minh hài lòng đẩy trách nhiệm sang cho Giang Phong. Mặc dù không mạnh bằng Thu Thư Nghi, nhưng anh cũng có thể đem đến con đường hoàn toàn mới cho Tiểu Bạch!
Ừm...
Một nghề nghiệp được giấu kín chưa từng có người tu luyện!
Nghĩ tới đây.
Lục Minh an ủi nói: "Không cần vội, cứ luyện từ từ, ban đầu sư phụ cũng mất rất nhiều thời gian."
"Thật ư?"
Tiểu Bạch vui vẻ.
"Đương nhiên."
Lục Minh mỉm cười: "Độ khó của việc học sẽ dần tăng lên, sau này thời gian sẽ ngày càng dài hơn, cho nên em đừng vội, học từ từ là được rồi."
"Dạ!"
Tiểu Bạch gật đầu một cách nghiêm túc.
Lục Minh vui mừng.
Có lẽ sau này Tiểu Bạch thật sự có thể bước trên con đường của mình rồi!
Dùng thẻ gốc làm vũ khí...
Rất thú vị phải không?
Thế là anh nhìn tấm thẻ gốc đang không ngừng tập luyện ở phía xa.
"Tập luyện chăm chỉ nhé."
Lục Minh dặn dò: "Tiểu Bạch có đi theo anh học được không, còn phải xem em đủ cố gắng không."
Anh tiện tay cầm lấy cục gạch ném về phía tấm thẻ gốc đang khổ sở cố gắng luyện tập...
Cạch!
Thẻ gốc suýt bị đập thẳng lên bàn.
"Cố lên."
Lục Minh cổ vũ.
"...??"
Thẻ gốc run lên.
...
Trung tâm thành phố.
Cửa hàng đã hoạt động trở lại như thường.
Thi đấu, đúng như Lục Minh nói, đó dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Vòng sơ tuyển chọn ra ba nghìn hai trăm học viện đến từ hàng chục nghìn trường học trong thời gian bảy ngày, bây giờ mới là một ngày, không cần vội. Dù sao anh cũng đã vào vòng trong rồi, đợi đến khi vòng sơ tuyển kết thúc là xong.
Lục Minh vốn chẳng thèm bận tâm.
Tích thẻ gì gì đó ư...
Đùa chắc.
Anh cần lãng phí thời gian tích thẻ ư?
Thân là một nửa kiếm tu, việc chế tạo thẻ kiếm tu đối với anh mà nói chỉ là chuyện trong vài phút có biết không?
Nghiên cứu thẻ bài!
Nâng cao năng lượng!
Học tập truyền thừa!
Đây mới là chuyện Lục Minh cần làm.
Có điều không biết tại sao, có lẽ là là do đoạn video được hội trưởng Trương Dương chỉnh sửa quá hấp dẫn, nên video Lục Minh quét sạch vòng sơ tuyển dường như ngày càng lan rộng...
Độ hot ngày càng cao!
Cuộc thảo luận về sức chiến đấu của chuyên gia chế tạo thẻ bài một lần nữa dấy lên cơn sóng ngợp trời!
Cùng với cuộc thảo luận nghề nghiệp xuất sắc nhất năm của Học viện Đệ Nhất năm nay!
Cộng đồng mạng thảo luận một cách điên cuồng.
Lục Minh xem xong cũng cạn lời, chỉ có anh mới hiểu đây là chuyện gì, thế nên hiện giờ anh hy vọng những người tham gia truyền thừa đừng chú ý đến những thứ này...
Nhất là Lục Nhan!
Nhưng anh nhớ rằng Lục Nhan hiện vẫn đang bận rộn bên ngoài cùng Thu Thư Nghi thì phải?
Ừm...
Vậy cũng đỡ.
Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua điều anh không biết là...
Lúc này, ở một núi tuyết xa xôi nào đó.
Đùng!
Đùng!
Ánh sáng xoẹt qua.
Từng luồng kiếm khí nở rộ, Lục Nhan lạnh lùng đánh bay hai con thú dữ sáu sao ra ngoài.
Thực lực của cô ấy lại tăng lên rồi.
"Các ngươi... chuyên tu cảm ứng thần thức sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Lục Nhan vang lên.
Cô ấy đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh trên người hai con thú dữ vừa rồi. Hai con thú dữ sáu sao run rẩy gật đầu, không dám động đậy.
"Rất tốt."
Lục Nhan khẽ gật đầu.
Cánh tay nhỏ của cô đưa lên, kéo hai con thú dữ khổng lồ đi đến đỉnh một ngọn núi, sau đó vứt chúng xuống. Ở nơi đó không ngờ đã có mấy con thú dữ từ trước!
"Các ngươi đứng lên."
"Cùng cảm ứng phía trên cho ta."
Lục Nhan lạnh lùng nói.
Mấy con thú dữ bị trọng thương hoang mang nhìn nhau, chỉ có thể nghe lệnh.
Thế là bọn chúng ôm lấy nhau, năng lực cảm ứng mạnh mẽ phóng lên trời, đó cũng là một luồng sức mạnh vô cùng lớn trong núi tuyết.
Lục Nhan lạnh lùng nhìn chúng hoàn thành, lúc này mới thu kiếm lại.
Được rồi!
Lục Nhan rất hài lòng.
...
Mà giờ khắc này, Thu Thư Nghi khựng lại ở phía xa. Ơ, sao Lục Nhan vẫn chưa đến nhỉ?
Lẽ nào vẫn chưa khôi phục sau trận chiến ban nãy?
Thế là bà cố ý quay lại nhìn, lập tức ngẩn ngơ.
Nơi đó, trên đỉnh núi tuyết.
Lục Nhan đang mở đồng hồ, làm gì đó trước màn hình ánh sáng.
Hử?
Thu Thư Nghi nhìn giao diện màn hình ánh sáng, bà mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đánh bay kẻ địch...
Hình như là Lục Minh.
Đợi đã?
Lục Minh?
Thu Thư Nghi đã phản ứng lại.
Đây là nơi nào chứ!
Sao ở đây lại có video của Lục Minh được chứ?!
Mạng ở đâu ra vậy?
Sau đó, bà nhìn thấy đám thú dữ sáu sao và thần niệm đang phóng lên trời...
Bà lập tức hiểu ra.
Ồ.
Vậy là Lục Nhan đã tụ tập đám thú dữ sáu sao này để dùng thần niệm của chúng phá tan phong ấn của di tích, để tiện kết nối mạng xem livestream ư?!
Trò quái gì vậy?!
Tức quá!
A!
Tình chị em chết tiệt này!
Sao không thấy con quan tâm sư phụ này như vậy chứ?!