Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Bên này, Lục Minh vừa cúp điện thoại, Tiểu Bạch đã đưa ánh mắt tò mò hướng về phía anh, không khí trong cửa hàng trong phút chốc trở nên thay đổi.
"Nghĩ gì vậy?"
Lục Minh gõ đầu cô bé, không vui nói: "Không có mang thai! Cũng không phải giống như những gì em nghĩ, là chuyện trước đây lỡ làm hại cô gái nhà người ta, phải nói rõ ràng với anh trai cô ấy!"
"À."
Tiểu Bạch như hiểu mà không hiểu.
"..."
Lục Minh trợn mắt.
Cô bé nhỏ tuổi này...
Đúng là ở cái tuổi như hiểu mà không hiểu, không hiểu cũng thích đoán mò...
Có gì để đoán chứ!
"Bỏ tính tò mò của em đi."
Lục Minh xoa đầu nhỏ của Tiểu Bạch, khiến cho đầu tóc vừa chải chuốt gọn gàng của cô bé lại trở nên bù xù: "Đi thôi, chúng ta đi ăn, đừng nghĩ tới những chuyện không đâu này nữa..."
"Dạ vâng."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, hai người mới đi về nơi bán cá nướng.
...
Sau khi ăn xong, Tiểu Bạch đi luyện tập.
Lục Minh tò mò chơi với bình máu trong tay.
Tách tách.
Đây chính là máu của cô nàng Tiểu Tinh...
Anh cẩn thận mở chai ra, đưa lên ngửi, quả nhiên, ngoại trừ mùi máu tươi ra, còn có một mùi hương lạ thường quen thuộc...
Ầ, đây là mùi hương cơ thể của cô nàng Tiểu Tinh.
Thứ này có thể thu hút thú dữ xung quanh sao?
Lục Minh đầy tò mò.
Có điều, anh không biết.
Bên này anh say mê nghiên cứu như vậy, Tiểu Bạch kế bên ngạc nhiên nhìn sư phụ, còn cẩn thận xê dịch cái bàn của mình sang phía bên cạnh...
Bởi vì dáng vẻ hiện nay của sư phụ, thật, thật dung tục...
Hừm.
Lẽ nào lại bị làm hư rồi?
Bởi vì điều gì...
Cô bé nhớ ra, trong khoảng thời gian này sư phụ theo Trương Tiểu Bàn tham gia thi đấu!
Hừm!
Chắc chắn lại là tên mập chết tiệt này!
Tiểu Bạch quyết định, chờ sau này có cơ hội, cô bé sẽ đánh cho tên tiểu mập này một trận.
Advertisement / Quảng cáo
...
Máu.
Đây là món đồ thần kỳ.
Đặc biệt là thế giới này, bởi vì sự tồn tại của năng lượng, bởi vì sự tồn tại của tu luyện, bởi vì sự tồn tại của truyền thừa huyết mạch mà xuất hiện đủ loại máu!
Máu của Tiểu Tinh đã được lột xác, có lẽ cũng có sự kỳ diệu như thế!
Động vật...
Mùi thuốc...
Lục Minh dừng một chút, sững sờ không dám kiểm tra.
Đúng vậy.
Bây giờ anh rất sợ.
Nếu như anh đoán không sai, hòn đảo của truyền thừa Nguyệt Ảnh lúc đó đã bị trâu biển do máu của cô nàng Tiểu Tinh thu hút tới phá hủy...
Nếu như ở đây...
Ha ha.
Lục Minh vội vàng thu lại chai máu này.
Bỏ đi.
Về sau có cơ hội sẽ tới một số nơi có quy tắc nghiêm ngặt hơn để nghiên cứu, ví dụ như Học viện Đệ Nhất gì đó...
Còn bây giờ vẫn nên yên tâm chế tạo thẻ bài đi.
Nghĩ tới đây, Lục Minh cất chai máu này đi một cách rất cẩn thận.
Món đồ này... tạm thời vẫn nên xem là vũ khí bí mật vậy!
Trước mắt, thi đấu đã kết thúc, bây giờ an tâm tu luyện, đợi kết quả là được, chờ lão Giang về có thể đi đột phá bốn sao cùng ông ta!
Đương nhiên, trước đó, anh phải đạt được mười nghìn điểm năng lượng.
Có điều, Lục Minh vừa mới chuẩn bị bắt đầu tu luyện, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của thầy An, bảo anh tới trường một chuyến.
???
Đầu óc Lục Minh mơ hồ đến trường học.
"Việc đó..."
"Hiệu trưởng vẫn chưa trở lại sao?"
An Mộ Phong giương mắt nhìn Lục Minh.
"Chưa."
Lục Minh thở dài: "Các thầy cô đã không thể chống cự được nữa sao?"
Nhìn đi, thầy An Mộ Phong gầy đi trông thấy, là do sữa chua không ngon sao?
"Cũng không đến nỗi."
An Mộ Phong gãi đầu: "Có điều... sân vận động của trường học thật sự nên tu sửa, vừa rồi có người ngã xuống khe nứt..."
???
Lục Minh kinh ngạc.
Sân vận động, khe nứt, còn có thể ngã xuống?!
Nói chơi sao?
"Uầy, việc đó..."
"Có hơi lạ."
An Mộ Phong cũng rất bất đắc dĩ.
Có trời mới biết tại sao sân vận động lại nứt ra như vậy.
"Đi, chúng ta đi xem thử."
Lục Minh theo An Mộ Phong đến sân vận động.
Trên mặt đất đúng là xuất hiện rất nhiều khe nứt, trông thảm hại đến mức không nỡ nhìn, có điều suy cho cùng đây chỉ là khe nứt nhỏ, không có ảnh hưởng gì.
"Ở trong đó."
An Mộ Phong nói.
Thế là hai người đi vào bên trong, càng đi càng xa, sau đó mới nhìn thấy, theo độ sâu, vết nứt ngày càng lớn, đã rộng tới ba bốn centimet, có vẻ hơi đáng sợ. Khi họ đi tới rừng cây ở phần cuối sân vận động, vết nứt đã giống như cái hố sâu.
Vết nứt thật lớn... rộng ba mươi centimet... sâu hai ba mét...
Rất kinh khủng!
Lục Minh cảm thấy không biết nói gì.
Thật là, rốt cuộc mọi người đã làm gì ở sân vận động mà có thể khiến nó trở thành như vậy?!
Còn nữa... Lục Minh quan sát vị trí địa lý, tuy khe nứt ở đây lớn nhất nhưng cũng là phần cuối của khu rừng, người bình thường đều sẽ không tới đây...
"Ngã xuống đây là một nam một nữ ư?"
Lục Minh thở dài.
"Đúng vậy."
An Mộ Phong trả lời.
"Có bị thương không?"
Lục Minh biết chính là như vậy.
"Cũng may, hình như lưng bị thương, những chỗ khác không sao."
An Mộ Phong thấp giọng nói.
Ha ha.
Lục Minh bĩu môi.
Lưng à...
Ha ha.
Các người làm thế nào mà lăn từ đây xuống có thể bị thương lưng vậy?
Tư thế khiêu chiến mới à?!
Còn nữa, toàn bộ sân vận động đều chỉ là vết nứt bình thường, tại sao tới chỗ này thì cả mặt đất đều nứt ra, còn có thể nứt sâu hai mét?!
Mặc dù tố chất cơ thể của người tu luyện rất mạnh, nhưng các người đâu cần gây tiếng động lớn như vậy?!
Ngay cả sân vận động cũng không buông tha?
"Treo tấm biển cấm ra vào đi."
Lục Minh rất bất đắc dĩ.
Giang Phong không trở lại, anh cũng không còn cách nào khác.
Sửa chữa lại sân vận động cần rất nhiều tiền, thường đều do cấp trên phê duyệt, theo suy nghĩ bình thường, anh cũng không có cách nào quá tốt, chỉ có thể cấm ra vào.
"Vậy sân vận động..."
An Mộ Phong yếu ớt hỏi.
"Không phải có thể xin Bộ Giáo dục gì đó sao."
Lục Minh suy nghĩ một chút: "Xin trước đi rồi tính."
"Cấp trên sẽ không đồng ý."
An Mộ Phong buồn bã nói.
Nếu thật sự dễ dàng như vậy, bọn họ đã xin từ lâu rồi.
"Đó là trước đây."
"Bây giờ không phải chúng ta đã vào top 100 rồi sao, giờ chúng ta đã nổi tiếng như vậy, có lẽ cấp trên sẽ cân nhắc lại học viện Tam Xá Khẩu của chúng ta."
Lục Minh hờ hững nói.
Phải ha.
Đôi mắt của An Mộ Phong sáng lên.
Bây giờ bọn họ thuộc top 100 học viện, về lý thuyết là học viện tốt nhất thành phố Thanh Minh lần này, cũng là học viện lọt vào top 100 duy nhất của cả thành phố Thanh Minh.
Sao có thể giống trước được?
"Thầy sẽ chuẩn bị tài liệu!"
An Mộ Phong phấn chấn tinh thần.
Có điều bọn họ vẫn chưa bắt đầu, đã nhìn thấy hai bóng đen lén lút đi ra từ phía xa, bọn họ nóng ruột vén y phục, lộn một vòng...
Lộc cộc.
Lăn vào trong hố, truyền đến tiếng hét thê thảm.
"..."
Lục Minh và An Mộ Phong im lặng.
Bà mợ nó!
Thiếu kiên nhẫn như vậy sao?
Không thể coi thử địa hình trước sao?
Toàn bộ sân vận động đều bị các người làm nứt rồi, còn đói khát tới vậy?
"Dù gì thì tuổi còn trẻ..."
An Mộ Phong thổn thức khôn nguôi.
Ông ấy tựa hồ nhớ lại mình năm đó...
Thật tốt.
Nếu như không phải trước đây biết nắm bắt cơ hội khi ở trường, quen biết vợ mình bây giờ, chắc cũng giống như những người này, đến cả phụ nữ trong xã hội cũng chẳng thấy được mấy người, già cả cô độc đến hết đời.
"Người đến nơi này mỗi ngày rất nhiều sao?"
Vẻ mặt của Lục Minh không chút thay đổi.
Tại sao... có cảm giác như nhìn thấy bản thân năm đại học đó?
Ngành công nghệ chết tiệt.
"Ngày nào cũng có."
Advertisement / Quảng cáo
An Mộ Phong bất lực, sinh viên thế này, cho dù có viết cấm ra vào cũng vô dụng, bởi vì chỉ có chỗ này là thánh địa trong lòng bọn họ.
Lục Minh: "..."
Anh thật không ngờ.
Có một ngày bản thân sẽ quản lý những cặp tình nhân đói khát trong trường học.
Hơn nữa... cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
"Xin sửa chữa mất bao lâu?"
Lục Minh hỏi.
"Thông thường cũng phải cả tháng."
An Mộ Phong suy nghĩ: "Phải qua rất nhiều quy trình."
"Vậy không được."
Lục Minh nhìn khe nứt lớn trước mắt.
Khe nứt này hình như càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục theo quy mô này, sinh viên bị thương sẽ ngày càng nhiều, dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều tu luyện cơ thể...
Lỡ như ngã xuống đây là một em gái bánh bèo.
Hoặc là... ngã xuống vào thời khắc mấu chốt, gãy phải bộ phận nhạy cảm quan tọng này nọ.
Làm sao bây giờ?
Vụ tai tiếng lớn đó!
Trường học có bị ảnh hưởng vì điều này không?
Cấp trên đang xét duyệt vấn đề đóng cửa trường học. Vào thời khắc quan trọng này, Lục Minh không muốn vì những chuyện lung tung đó mà xảy ra việc ngoài ý muốn.
"Hừm..."
"Em nghĩ đã."
Đôi mắt của Lục Minh di chuyển, nhìn tới nhìn lui trên sân vận động, chợt thấy tòa nhà văn phòng gần sân vận động. Trong ấn tượng của anh, tòa nhà này chưa từng có ai vào.
"Tòa nhà này..."
Lục Minh dừng ánh mắt.
"À, em nói nó hả."
An Mộ Phong liếc nhìn: "Đây là tác phẩm của lãnh đạo nhiệm kỳ trước, nói mở rộng trường học nâng cao sức mạnh giáo viên gì đó... sau đó tiến hành... Nghe nói người phụ trách công trình kiến trúc là cháu ngoại của lãnh đạo nhà trường, sau đó nữa thì trường học trở thành như vậy."
Còn có cả giai đoạn lịch sử này?
Lục Minh kinh ngạc.
"Nếu không sao trường học lại có thể thành như vậy."
An Mộ Phong thở dài: "Sau khi hiệu trưởng Giang tới thật ra rất cố gắng, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể từ từ xin cấp trên phê duyệt... Tuy đó là tòa nhà văn phòng, nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong có rất nhiều chỗ vẫn chưa xây xong."
"Vậy nếu bán tòa nhà này đi thì sao?"
Đôi mắt của Lục Minh tỏa sáng.
Mặc dù chưa xây xong, nhưng nhìn dáng vẻ ít nhất cũng hoàn thành 80% rồi!
Sẽ có người chịu tiếp nhận!
Tòa nhà bỏ hoang...
Tìm một chuyên gia ổn định kiến trúc gì đó, cố gắng một chút, tính kiên cố tuyệt đối không thành vấn đề.
"Hiệu trưởng Giang cũng nghĩ như vậy."
An Mộ Phong thành thật nói: "Hiệu trưởng nói, có cơ hội thì cho bộ phận kiểm tra chất lượng kiểm tra thử, nếu không có vấn đề gì, giao cho các công ty kiến trúc khác xử lý, đem nguồn tiền vốn về lại cho trường..."
"Kết quả kiểm tra thế nào?"
Lục Minh giật mình.
Lẽ nào tòa nhà này đã tệ đến mức ngay cả chuyên gia ổn định kiến trúc cũng không gia cố nổi ư?
"Hừm..."
An Mộ Phong dừng một chút, rất thành thật nói: "Sau đó vẫn chưa có tiền mời người kiểm tra."
Lục Minh: "..."
Mợ nó không có tiền mời người!
Được rồi.
Tình hình tài chính của trường học khó khăn hơn trong trưởng tượng nhiều...
Có điều cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách!
"Giao cho em đi."
Lục Minh đắn đo trong chốc lát: "Hôm nay nhờ các thầy cô phụ trách đuổi bọn họ đi hết, sửa chữa lại sân vận động, không cho phép bất cứ ai đến đây!"
"Giáo viên, sinh viên đều không được."
"Em nhờ người xem thử có thể lấp được khe nứt này không."
Lục Minh trầm giọng nói.
"Được."
An Mộ Phong mừng rỡ.
Chỉ cần có người lo thì được rồi.
Mặc dù Lục Minh chỉ là một sinh viên, nhưng mà... cũng hết cách, ai bảo anh và hiệu trưởng có quan hệ tốt chứ, bây giờ con dấu của hiệu trưởng cũng nằm trong tay anh, không nghe anh thì nghe ai đây!
Thế là buổi tối hôm đó.
Mấy người An Mộ Phong nhanh chóng đuổi tất cả mọi người đi.
Đêm khuya gió lớn.
Trong sân vận động, xuất hiện một hình bóng cô độc.
"Chắc không còn ai nữa."
Lục Minh đưa ánh mắt nhìn khắp sân vận động.
Đảo qua một lượt, cũng không phát hiện có sự tồn tại của ai khác.
Ừm...
Xem ra An Mộ Phong đã xử lý xong.
Vậy thì tiếp theo là sửa lại sân vận động của trường học.
Anh nhìn chăm chú trong chốc lát, chọn vị trí tốt nhất, ném từng thẻ bài trong tay ra, mỗi thẻ đều là thẻ phá hủy, một đàn trâu năng lượng xuất hiện..
Ầm!
Ầm!
Đàn trâu ầm ầm giẫm đạp.
Sân vận động vốn lung lay hoàn toàn bị phá vỡ, sân vận động vốn chỉ có khe hở trực tiếp nứt toác, khói bụi đầy trời, còn có tiếng nổ lớn.
Ầm!
Ầm!
Lục Minh lạnh lùng nhìn.
Soạt!
Soạt!
Thẻ bài trong tay anh không ngừng được ném ra.
Đàn trâu dày đặc xuất hiện, lao từ đầu này tới đầu kia, lại từ đầu kia chạy về, chạy tới chạy lui lặp lại không ngừng, một lần, hai lần, ba lần...
Hồi lâu, làn bụi lắng xuống, bầu trời đầy khói bụi biến mất, cả sân vận động trở nên gọn gàng.
Có điều, có điều...
Sân vận động ngắn hơn vài mét so với trước kia!
Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì sân vận động ngắn vài mét, hình như cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Ừm...
Được đấy.
Lục Minh liếc nhìn, cảm thấy rất hài lòng.
Đây cũng tính là một tác dụng tuyệt vời của thẻ phá hủy, thẳng tay phá nát một số thứ gần sụp đổ, sau đó để đàn trâu trực tiếp san bằng...
Nhìn xem, một sân vận động hoàn toàn mới hoàn hảo biết bao.
Chắc chắn hơn.
Bằng phẳng hơn.
Bền hơn.
"Sau này nhất định phải bắt lão Giang thanh toán."
Lục Minh cảm thán rồi tự tin quay đầu, bỗng nhiên phát hiện tòa nhà văn phòng gần sân vận động kia lung lay sắp đổ, ầm ầm đổ nát...
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
Quái lạ!
Cứ sụp xuống như vậy sao?
Không khoa học chút nào!
Anh hiểu rất rõ uy lực của thẻ phá hủy, lúc trước ở khu thành cũ đàn trâu siêu như vậy là vì nhà ở khu vực đó là nhà cũ mười mấy năm trước rồi...
Một phần những căn nhà mới xây đều không chịu ảnh hưởng!
Càng đừng nói tới tòa nhà dạy học!
Quy cách tòa nhà dạy học có mức độ an toàn cao nhất trong số các tòa nhà kiến trúc và phải được kiểm tra nghiêm ngặt, với khả năng chịu được mức chấn động nhất định, sao có thể dễ dàng sụp đổ dưới sức công phá của thẻ phá hủy?
Tòa nhà này...
Lục Minh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho thầy An.
"Thầy An."
"Là như vậy."
Advertisement / Quảng cáo
"Không phải hôm nay em mời người đến sửa sân vận động sao? Sẵn tiện cho họ kiểm tra tòa nhà kia thử luôn."
Lục Minh trầm giọng nói: "Sau đó phát hiện tòa nhà này không hợp quy cách nghiêm trọng, có nguy cơ sụp đổ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn của các sinh viên, cần phải nhanh chóng giải quyết!"
"Hả?"
An Mộ Phong hoảng sợ: "Vậy làm sao đây?"
Sân vận động có vấn đề thì thôi đi, tòa nhà văn phòng cũng không đạt chuẩn?
Vậy làm sao bây giờ?
Bán là không thể nào!
Nghiêm trọng đến mức phải giải quyết, đã không có công ty nào dám tiếp nhận rồi, nhưng tiền cần chi ra để ổn định kết cấu còn đắt đỏ hơn!
"Haiz."
"Có thể làm sao?"
"Cũng phải cho tụi nhỏ đến trường chứ!"
"Đúng lúc bọn họ ở đây, em bỏ thêm chút tiền cho họ làm luôn nha."
Lục Minh hít một hơi sâu: "Chị của em có để lại một ít tiền, vì an toàn của tụi nhỏ, có vài chuyện cũng cần phải có người làm..."
"Lục Minh."
Đôi mắt của An Mộ Phong đẫm lệ.
Nhìn xem.
Đây mới là sinh viên có trách nhiệm nè!
"Nhưng khoản nợ này phải nhớ kĩ."
Lục Minh nói: "Sau này tìm hiệu trưởng thanh toán."
"Được."
An Mộ Phong nghiêm túc: "Vất vả cho em rồi!"
"Vì tụi nhỏ!"
Sắc mặt của Lục Minh nặng nề.
Anh cúp điện thoại, nhìn lại tòa nhà dạy học đã sụp đổ, nghiêm túc suy nghĩ, lại để cho đàn trâu đi qua, san bằng vùng này...
Ừm...
Vừa mắt rồi.
Thế là khu vực sân vận động của trường học không hiểu từ đâu có thêm một mảnh đất bằng phẳng.
Ngày hôm sau, các sinh viên thức dậy.
Nhìn sân vận động trơ trọi, nhìn rừng cây nhỏ đã biến mất, bọn họ không khỏi đau thương.
Mặc dù việc sửa chữa sân vận động là cần thiết, nhưng rừng cây nhỏ trêu chọc anh rồi sao? Cho dù rừng cây nhỏ có xuất hiện khe nứt thì đã sao? Cũng đâu có ảnh hưởng tới công dụng của nó!
Con cháu của bọn họ... Ôi trời, thanh xuân của bọn họ...
Hết rồi...
Hết thật rồi!
Các sinh viên tuyệt vọng.
Có điều, một số sinh viên chưa biết yêu lại rất hài lòng, sân vận động sửa rồi, càng chắc hơn, cũng có thể tu luyện. Có điều, bọn họ bước vào sân vận động nhìn trái nhìn phải, cảm giác có chút kỳ quái.
Kỳ lạ…
Cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó?