Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Vùng ngoại ô.
Sửa chữa kết giới là một công trình lớn.
Thông thường, Lục Minh đều sẽ ở mấy ngày, lần này cũng không ngoại lệ, anh vẫn rất nghiêm túc sửa chữa kết giới lần trước chưa xong.
Vù…
Vù…
Từng lớp kết giới bao trùm.
Lục Minh mất hai ngày coi như mới làm được bảy tám phần.
Mấy ngày này, thỉnh thoảng Phạm Trạch cũng sẽ ra ngoài tu luyện, thời gian này là lúc Lục Minh điên cuồng ép cho mạch khoáng nhạt màu đi.
Đêm hôm ấy.
Khi thấy Phạm Trạch đã ngủ, tinh thần Lục Minh bắt đầu hưng phấn.
Cuối cùng... có thể kiểm tra rồi!
Hì hì.
Anh đợi lâu như vậy, không phải là vì kiểm tra thử sao?
Ừm...
Thẻ thoi mây sử dụng với người sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu như anh không đoán sai, chắc chắn là liên quan đến trung tâm nghề nghiệp!
Ví dụ như…
Thẻ gốc.
Ví dụ như…
Kiếm thai.
"Thử xem."
Anh lặng lẽ đứng dậy.
Dù sao Phạm Trạch cũng là bốn sao đỉnh cao, hơn nữa còn là chiến sĩ năng lượng nên Lục Minh không dám tới gần, mà chỉ đứng ở một góc xa xa.
Vị trí này, chỉ cần có thể thấy Phạm Trạch là đủ.
Ừm...
Lên thôi!
Vèo…
Thẻ thoi mây bốn sao được thi triển!
Vèo!
Một vệt sáng quét qua.
Không xảy ra chuyện gì.
Phạm Trạch vẫn đang ngủ say, thế nhưng...
Thế nhưng...
Bà mợ nó đây là cái gì?
Lục Minh ngơ ngác nhìn thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cái thứ trông nho nhỏ quen thuộc này, nếu như anh không đoán sai, chính là thứ trong truyền thuyết...
Thận???
Đợi đã.
Lục Minh buộc bản thân tỉnh táo lại.
Không đúng lắm!
Thẻ thoi mây bốn sao không phải sẽ lấy đi trung tâm nghề nghiệp sao?
Trộm thận làm quái gì?
Quả thận này...
Lục Minh cẩn thận liếc nhìn, lúc này mới phát hiện một số khác biệt, mặc dù nó có hình dáng như quả thận, thế nhưng bên trong có ánh sáng lóe lên, dường như đang ẩn chữa nguồn năng lượng kinh hoàng!
Lạ quá...
Lục Minh lên mạng tra thông tin thử, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trung tâm của chiến sĩ năng lượng lại chính là nội tạng bản thân!
Thứ bọn họ tu luyện chính là bản thân!
Trung tâm hiển nhiên chính là một cơ quan nội tạng do bản thân lựa chọn!
Dùng một cơ quan nội tạng làm trung tâm, truyền năng lượng cho xung quanh, đây cũng điểm khiến nghề chiến sĩ năng lượng mạnh hơn nhiều so với những nghề nghiệp khác, năng lượng của họ truyền đi rất nhanh chóng!
Có người chọn trái tim.
Có người chọn cánh tay.
Rất hiển nhiên, nơi Phạm Trạch đã lựa chọn chính là...
Thận!
Thận này đã sớm thoát ly bản thân, năng lượng hóa toàn diện, rất thần kỳ.
Chuyện này...
Lục Minh hoang mang ngơ ngác.
Anh tới kiểm tra thẻ bài mà, đâu phải anh tới buôn bán nội tạng!
Cảnh tượng này...
Sao bỗng dưng trở nên kinh hoàng vậy?
Còn nữa.
Tính cảnh giác của lão Phạm kém như vậy sao?
Nếu Lục Minh chuẩn bị ra tay, tất nhiên cũng đã chuẩn bị cho quyết chiến, nhưng mà lão Phạm vừa ngủ lại còn vừa chảy nước dãi... đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Ông bạn!
Tỉnh lại đi chứ!
Thận của ông mất rồi đây này!
Có điều Lục Minh nhanh chóng hoàn hồn lại… Vì sao tính cảnh giác kém đi?
Bởi vì trung tâm nghề nghiệp đã mất!
Nếu như trước khi Lục Minh ra tay, chỉ cần anh tới gần, Phạm Trạch sẽ phát hiện ngay. Nhưng giờ đây sau khi thẻ thoi mây được thi triển, nó đã lấy đi trung tâm của Phạm Trạch!
Cũng khiến cho...
Tuy cơ thể của Phạm Trạch xuất hiện sự khác thường, nhưng ông ta cũng không thể nào phát hiện ra!
Bởi vì...
Ông ta đã không còn là một người bốn sao hoàn chỉnh!
"Còn hiệu quả này sao?"
Tinh thần Lục Minh phấn chấn.
Nói như vậy, anh không cần sợ bị phát hiện ra!
Thế là anh đi đến bên cạnh Phạm Trạch.
Chưa tỉnh.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, Phạm Trạch bây giờ chính là một thể xác không có tố chất cơ thể bốn sao, mất đi năng lực cảm nhận năng lượng...
Nhưng mà lúc Lục Minh đang nghiên cứu...
Bỗng nhiên… một luồng năng lượng kỳ lạ chợt bay tới.
Có người!
Lục Minh kinh hoàng.
Soạt!
Anh trốn đi không chút do dự.
Vèo…
Luồng năng lượng bồng bềnh, tan biến ở trong phòng, hóa thành giọng nói: "Phạm Trạch, mở cửa."
"Ai đó?"
Phạm Trạch thức dậy.
"Ta."
Giọng nói trầm thấp truyền đến.
"Ông tới làm gì?"
Phạm Trạch cảnh giác hỏi.
"Đương nhiên có chuyện tìm ông."
Giọng nói của người đó rất mềm mỏng.
"Chờ chút!"
Phạm Trạch cười lạnh lùng.
Sau đó ông ta xuống giường đi mở cửa như thường ngày.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Phụt!
Phạm Trạch bị đánh bay về giường.
Ngoài cửa, một đám người áo đen xông vào.
"Các ngươi..."
Phạm Trạch không khỏi nổi giận.
Có điều ánh mắt của ông ta nhanh chóng dừng ở người áo đen cầm đầu, lập tức hoảng sợ hét lên: "Ông đột phá rồi?"
"Đúng vậy."
Người nọ mỉm cười.
Hiện nay, ông ta đã đến năm sao.
"Năm sao..."
Phạm Trạch cay đắng.
Bốn sao đỉnh cao và năm sao chênh lệch lớn như vậy sao?
Một chiêu!
Chỉ vỏn vẹn một chiêu!
Ông ta cảm giác mình chưa phản ứng kịp, đã bị đánh bay ra ngoài...
Mặc dù là đánh lén...
Thế nhưng... sao mình lại không thể phản ứng kịp?
Thậm chí, dù là hiện tại...
Chỉ một chiêu thôi mà bản thân đã bị trọng thương, toàn bộ tu vi bị phế, cơ thể có một cảm giác trống rỗng như bị vét sạch...
Năm sao...
Năm sao mà mạnh mẽ như vậy sao?
"Mạch khoáng vẫn ổn chứ?"
Người nọ dịu dàng nói.
"..."
Đồng tử của Phạm Trạch bỗng nhiên co rút lại: "Ông biết sao?"
"Đương nhiên ta biết."
Người áo đen mỉm cười: "Tốp người trước đây tới chỗ ông tìm kiếm mạch khoáng... là do ta thuê."
"!!"
Sắc mặt của Phạm Trạch thay đổi.
Thì ra là thế.
Hôm đó chính là hôm chiếc chuông bị mất!
Nơi đây bỗng nhiên tràn ngập khói mù, khó khăn lắm ông ta mới tiêu diệt được những kẻ địch đáng chết đó...
Ông ta cho rằng mục đích thật sự của những người này là chuông, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra những người áo đen này được phái đến để tìm kiếm mạch khoáng...
Trộm chuông chỉ là để che giấu!
Chết tiệt!
Nếu sớm biết như vậy, ông ta đã đem bán nơi này từ lâu!
"Ông đã sớm nhằm vào ta."
Sắc mặt của Phạm Trạch tái xanh.
"Đương nhiên."
Người áo đen cười nói: "Ông từ bốn sao sơ cấp trở thành đỉnh cao, thực lực càng ngày càng mạnh, thậm chí còn có dấu hiệu khiêu chiến vượt cấp, điều này không phải người bình thường có thể làm được..."
"Ha ha."
"Thông qua việc quan sát, chúng ta hiển nhiên phát hiện ra bí mật của ông..."
"Có điều, thực lực của ông lúc đó đã rất mạnh, không tiện ra tay, nên chúng ta tiếp tục hợp tác, cho tới bây giờ, ta đã đột phá năm sao..."
Người áo đen nhã nhặn nói.
Khuôn mặt của Phạm Trạch xám xịt như tro tàn.
Thì ra...
Tất cả... lại nằm trong kế hoạch của đối phương.
"Ta nên sớm biết."
"Hợp tác với các ngươi, chính là bảo hổ lột da..."
Phạm Trạch hối hận.
"Ai bảo ông sở hữu mạch khoáng chứ?"
Người áo đen cười.
Mạch khoáng, nhất là mạch khoáng nồng độ cao đủ khiến cho người ta điên cuồng!
"..."
Phạm Trạch cắn răng.
Thật sự phải chết ở đây sao?
Đợi đã.
Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên nghĩ tới Lục Minh.
Lục Minh vẫn còn ở đây!
Nếu như Lục Minh ra tay cứu viện...
Phải.
Ông ta nhanh chóng nảy ra một ý - Tự hủy trung tâm!
Chỉ cần ông ta tự hủy trung tâm, tạo thành chấn động lớn để Lục Minh chạy đi tìm đám người Trương Dương cứu viện, nói không chừng còn có một chút hy vọng sống...
Đây chính là cơ hội!
Phạm Trạch nghĩ như thế.
Thế là, ông ta kích hoạt pháp quyết tự hủy theo bản năng...
"Ha ha."
Người áo đen mỉm cười.
Ba người áo đen ra tay, từng sợi xiềng xích năng lượng quen thuộc chợt trói lấy Phạm Trạch.
Đây là...
Trong lòng Phạm Trạch chấn động.
"Không sai."
"Xiềng xích lần trước trói lấy thú dữ năm sao..."
Người áo đen mỉm cười: "Ta đã tìm được người bán rồi, sau khi chiếu lại hình ảnh lần trước cho hắn xem, hắn nói có thể do làm sai, nên bảo giả một đền mười, vậy nên bồi thường cho ta mười sợi..."
Phạm Trạch: "..."
Vèo…
Vèo…
Ông ta thử kích hoạt tự hủy, nhưng lại vô hiệu!
Từng sợi xiềng xích quấn quanh ông ta, làm cho ông ta có một cảm giác kỳ là, giống như là trung tâm nghề nghiệp đã không còn ở trong cơ thể mình vậy.
Vô hiệu!
"Đứa trẻ ngốc."
"Nếu ta đã tới giết ông, sao lại không phòng ngừa chuyện ông tự hủy chứ."
Người áo đen mang ánh mắt ôn hòa: "Giết ông ta đi!"
"Vâng!"
Người bên cạnh chuẩn bị ra tay.
Tiêu đời rồi.
Phạm Trạch tuyệt vọng.
...
Nhưng mà lúc này.
Không ai biết.
Ở căn phòng nào đó phía xa xa.
Lục Minh mang ngơ ngác nhìn quả thận trước mặt bỗng nhiên nhảy lên.
Là thật.
Anh đang yên lặng xem kịch hay...
Anh nghĩ, có lẽ đợi những người áo đen này rời khỏi, mình cũng có thể trốn thoát, nhưng làm sao cũng không ngờ được, quả thận trong tay bỗng nhiên bắt đầu vận chuyển!
Chuyện gì vậy!
Có điều liên tưởng tới lời Phạm Trạch nói...
Lục Minh chợt tỉnh ngộ, quả thận này có thể vẫn tự hủy được!
???
Thứ này còn có thể điều khiển từ xa sao?
Anh không biết.
Có điều ngẫm lại, kiếm thai và thẻ gốc đều là điều khiển từ xa nên cũng dễ hiểu...
Trung tâm nghề nghiệp vốn có thể điều khiển từ xa!
Trung tâm thận của Phạm Trạch tuy mang dáng dấp đặc biệt, thế nhưng vẫn là trung tâm nghề nghiệp! Trong tình huống đặc biệt vẫn có thể cảm nhận được ý niệm từ xa, ví dụ như...
Tự hủy!
Vậy nên...
Làm sao bây giờ?
Thịch thịch!
Thịch thịch!
Nhìn thấy năng lượng bên trong thận ngày càng khủng khiếp...
Lục Minh không do dự chút nào.
Vèo!
Trực tiếp ném ra ngoài!
...
Mà lúc này.
Bọn người áo đen đang chuẩn bị giết Phạm Trạch.
Nhưng mà, đúng lúc này, một thứ kỳ dị từ phía sau bay đến...
???
Thứ quỷ quái gì vậy?
Người áo đen thủ lĩnh nhìn thoáng qua theo bản năng, sắc mặt lập tức thay đổi, đợi đã, năng lượng kinh khủng này, hơi thở này, không phải là Phạm Trạch sao...
"Mau tránh đi!"
Ông ta gào lên một tiếng.
Nhưng đã muộn rồi.
Một tiếng gào của ông ta còn chưa thốt ra khỏi miệng.
Ầm!
Một nguồn năng lượng kinh khủng chợt nổ tung, sức mạnh đáng sợ cuốn sạch, bao trùm mọi người... thứ nho nhỏ đó như một quả lựu đạn khổng lồ.
Ầm!
Phủ đệ rung chuyển.
Ánh sáng khủng khiếp bao trùm mọi người.
Phụt!
Phụt!
Vết máu bắn ra.
Trong ánh sáng vô tận, có thể tận mắt thấy vô số người áo đen tử vong...
"Không!"
Người áo đen cầm đầu hét lên.
Những người này đều là người mà bản thân tự tay bồi dưỡng!
Nhưng mà...
Hết rồi.
Mất sạch rồi!
Ông ta vô cùng căm phẫn.
Ông ta không ngờ được, Phạm Trạch, một chiến sĩ năng lượng, mợ nó thời điểm tự hủy lại để cho trung tâm nghề nghiệp vòng ra sau bọn họ tự hủy...
Đây còn là chiến sĩ năng lượng sao?
Nhưng điều ông ta không biết là.
Phạm Trạch cũng rất mông lung.
Là thật.
Sau khi ông ta tự hủy vô hiệu cũng đã tuyệt vọng, thế nhưng ông ta thật sự không ngờ, thận của chính mình lại bay ra từ một góc nào đó trong nhà...
Chuyện gì đây?
Phạm Trạch mờ mịt không hiểu mô tê gì.
Có điều, dù sao kiến thức ông ta cũng rất uyên bác, kinh nghiệm từng trải phong phú, ông ta nhanh chóng nhớ tới một truyền thuyết...
Trong truyền thuyết, kiếm thai mạnh mẽ có thể sinh ra linh kiếm, thận của chính mình cũng là trung tâm nghề nghiệp, cũng có nghĩa là mình đã sáng tạo ra linh thận cổ kim trước nay chưa từng có?
Nhất định là vậy!
Trung tâm nghề nghiệp của chiến sĩ năng lượng căn bản sẽ không có cách nào tách rời cơ thể.
Dù sao cũng là nội tạng trong cơ thể...
Hoàn toàn chưa có trường hợp nào thế này!
Còn rất nhiều người rèn luyện trái tim nữa mà, có ai thấy lúc người ta chiến đấu, trái tim chạy lung tung khắp thế giới chưa? Còn có người tôi luyện bộ phận đặc biệt thì sao...
Có ai từng thấy vật được làm mờ* rơi đầy đất lúc chiến đấu chưa?
(*) Ý chỉ bộ phận nhạy cảm thường được làm mờ.
Không có chứ gì!
Đây chính là chiến sĩ năng lượng!
Mạnh mẽ toàn diện, thế nhưng lại thiếu chiêu thức tầm xa.
Thế nhưng...
Ông ta làm được rồi!
Ông ta khẳng định, chắc chắn là linh thận thức tỉnh, cảm nhận được điều không ổn nên mới trốn đi, sau đó vòng ra sau tung tuyệt chiêu, tiêu diệt đối phương, tạo cơ hội sống cho ông ta!
"Ta nhất định phải sống..."
"Ta sẽ không phụ lòng ngươi!"
Phạm Trạch gào lên.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Ông ta nhân cơ hội thoát khỏi xiềng xích.
Ầm!
Ầm!
Phủ đệ rung chuyển.
Trung tâm nghề nghiệp bốn sao đỉnh cao tự hủy mạnh bao nhiêu?
Rất mạnh!
Ngay cả người áo đen mới lên năm sao kia cũng rất dè chừng!
Thế nên bọn họ mới cần dùng các xiềng xích trói buộc để tránh Phạm Trạch tự hủy, nhưng trung tâm của Phạm Trạch đúng là vẫn tự hủy được, hơn nữa còn vòng ra sau đánh lén tự nổ...
Ầm!
Ầm!
Thực lực yếu bỏ mình tại chỗ!
Thực lực mạnh một chút vẫn đang gắng gượng chống lại.
Mà lúc này, không có ai chú ý tới, tại căn phòng xa nhất nào đó ở phía sau bọn họ, một đôi mắt đẹp trai đang âm thầm nhìn chăm chú...
"Đây chính là cơ hội tốt!"
Tinh thần của Lục Minh rung động.
Trung tâm nghề nghiệp của Phạm Trạch quá đặc biệt, không có giá trị tham khảo.
Vậy thì...
Những người áo đen này thì sao?
Lục Minh nhìn qua, chắc bọn họ có đủ các nghề nhỉ!
Vừa hay.
Mấy ngày này anh cũng chuẩn bị rất nhiều...
Vèo!
Vèo!
Lục Minh lặng lẽ ra tay.
Mà lúc này, một kiếm tu đang phòng thủ toàn diện bỗng ngơ ngác phát hiện kiếm thai trong tay mình chợt biến mất, sau đó bị một tảng đá lớn đè gần chết.
Một thích khách mạnh mẽ bỗng nhiên phát hiện dao găm của mình chợt biến mất...
Một chuyên gia nguyên tố phát hiện năng lực nào đó của mình bỗng nhiên không dùng được...
Một chiến sĩ năng lượng bỗng cảm giác đũng quần mình trống rỗng...
...
Ầm!
Sức mạnh kinh hoàng chấn động.
Tòa phủ đệ rung chuyển mấy lần, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ầm ầm sụp đổ.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Thú dữ xung quanh sợ đến mức chạy tán loạn khắp nơi.
Hiển nhiên, chúng không biết, vì sao đỉnh núi to lớn này bỗng nhiên sụp đổ thành đống hoang tàn...