Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Lục Minh ngựa quen đường cũ đến trại tạm giam.

"Xin chào."

Lục Minh đi đến sảnh lớn.

"Lại là anh."

Cô nàng cảnh sát không cảm xúc nhìn Lục Minh, bạn bè của tên háo sắc Trương Tiểu Bàn sao có thể là người tốt chứ? Chuyện làm nổ đ*t của cô ta, cô ta sẽ ghi hận cả đời!

Hứ!

Đáng tiếc cho nhan sắc tuyệt thế này...

"Đã lâu không gặp."

Lục Minh mỉm cười.

"Cậu ta ở bên trong."

Cô nàng lạnh lùng nói: "Nhóm các anh gây án ngày càng thành thục rồi nhỉ."

"…"

Lục Minh im lặng.

Má ơi.

Gì mà nhóm vậy trời?

Thôi bỏ đi.

Cô nàng này không hiểu chuyện, không để ý tới cô ta nữa. Lục Minh đi về phía phòng thẩm vấn.

"Đến rồi à, người anh em."

Trương Uy vẫy tay ở cửa phòng thẩm vấn.

"Ôi, anh Trương."

Lục Minh nở nụ cười.

Người thẩm vấn Trương Tiểu Bàn lần trước cũng là Trương Uy, không ngờ lần này vẫn là anh ta. Cơ mà, lần trước nghe nói Trương Uy thăng chức rồi mà, sao vẫn làm việc này...

"Hết cách rồi."

Trương Uy thở dài: "Người tu luyện năm sao, tôi không đến không được."

Cũng đúng.

Lục Minh lấy lại tinh thần.

Đối với thành phố Thanh Minh, năm sao chính là trời!

Chuyện như vậy, đừng nói một đội trưởng như Trương Uy, cho dù là cục trưởng, chắc cũng phải hấp ta hấp tấp tới xử lý!

"Đi thôi."

Hai người đi vào phòng thẩm vấn.

"Anh Lục!"

Trương Tiểu Bàn mừng rỡ.

"Nói đi."

"Lần này lại là ai kiện?"

Lục Minh thở dài.

"Chu Dương."

Trương Tiểu Bàn nói rất thành thật.

"???"

Lục Minh kinh ngạc.

Chu Dương?

Không phải chứ, lần trước bị giam đều là vì người khác tố cáo... Sao lại là Chu Dương nhỉ? Chuyện như vậy, Chu Dương không cần thể diện nữa hay sao?

"Ừm, có lẽ do em đòi nhiều quá?"

Trương Tiểu Bàn khổ não.

"Cậu đòi bao nhiêu."

Lục Minh hỏi.

"Một triệu."

Trương Tiểu Bàn nói thẳng thừng.

"…"

Lục Minh cười giễu cợt nhìn cậu ta.

"Ối, hai triệu?"

Trương Tiểu Bàn thận trọng nói, thấy Lục Minh và Trương Uy đều có biểu cảm cười giễu, cậu ta chỉ đành thở dài: "Được rồi, là mười triệu."

"…"

Trương Uy không nói gì.

Mở miệng đòi mười triệu, có phải cậu muốn lên trời rồi không?!

"Lần này cậu lại dùng thứ gì để uy hiếp?"

Lục Minh tò mò.

Theo lý mà nói, đã từng trải qua chuyện giống vậy, chắc Chu Dương cũng phải có cảnh giác mới đúng, lẽ nào anh ta ngu xuẩn đến vậy, lại bị cậu ta quay lén video rồi?

"Không phải."

Trương Tiểu Bàn vò đầu: "Lần trước chẳng phải em quay video cho anh ta sao, sau đó em phát hiện năng lực ở phương diện nào đó của anh ta thật khiến người ta buồn bã…"

"Vì thế."

"Lần này em đóng vai thầy lang, đi xem bệnh cho anh ta, vừa treo một bức hoành phi đã thu hút anh ta đến, chuyện sau đó lập tức thành ra thế này."


"Cậu viết gì lên hoành phi?"

Trương Uy kinh ngạc.

"Thầy lang mười năm, cửa hiệu lâu đời trăm năm, máy may biến thành pháo, một đêm mười lần không phải là mơ."

Trương Tiểu Bàn ngượng ngùng nói.

Lục Minh: "…"

Được rồi.

Không hổ là người trong nghề này.

Cách này của Trương Tiểu Bàn đúng là người thường khó có thể học được.

"Vậy mười triệu đó..."

Lục Minh trầm ngâm.

"Tiền thuốc."

Trương Tiểu Bàn ấm ức: "Em liền kê cho một đống thực phẩm chức năng. Dù sao cũng là loại thuốc uống vào không chết, lại có thể có hiệu quả, đều đã cho anh ta hết rồi... Sau đó không hiểu tại sao, anh ta uống đến hỏng luôn... Sau đó muốn giết em, em cũng chỉ có thể đến đây tìm kiếm sự che chở... Nhưng không ngờ, anh ta lại kiện em tội lừa đảo vơ vét tài sản, muốn nhốt em ở đây cho đến chết…"

"Đội cảnh sát ngầu đến vậy sao?"

Lục Minh kinh ngạc: "Mọi người có thể chống lại được cơn giận của năm sao ư?"

"Chi viện của cấp trên đến."

Trương Uy nhỏ giọng nói: "Cộng thêm chuyện linh thể, hiện giờ có sáu sao trấn thủ, kể cả đám người Chu Dương cũng không dám làm bừa, chỉ đành làm theo pháp luật."

"Hơn nữa, bọn họ còn cầu xin bọn tôi, hy vọng chuyện này không bị công khai."

Trương Uy thở dài.

Chuyện này thật sự rất phiền phức đó!

"Vậy hiện giờ tình hình sao rồi?"

Lục Minh tò mò.

"Trưa mai, cảnh sát ở thành phố khác sẽ đến đưa Trương Tiểu Bàn đi."

Trương Uy nhún vai: "Thành phố Thanh Minh không thể từ chối."

"Thành phố quê hương của Chu Dương ư?"

Lục Minh nheo mắt.

"Đúng vậy."

Trương Uy khẳng định.

Vì thế, lần này đoán chừng Trương Tiểu Bàn đã tự tìm đường chết rồi!

"Mọi người trò chuyện đi."

Trương Uy nói rõ xong chuyện của mình, liền đi ra ngoài.

"Anh Lục, cứu em."

Trương Tiểu Bàn xin giúp đỡ.

"Cứu thế nào?"

Lục Minh liếc mắt nhìn cậu ta.

"Đưa em ra ngoài là được."

Trương Tiểu Bàn khẽ cắn môi: "Chỉ cần ra khỏi đây, em tự có cách trốn đi, trời đất bao la, nơi đâu cũng là nhà, chẳng có gì phải sợ!"

"Trường học thì sao?"

Lục Minh thở dài.

"Trường học như vậy, anh Lục, chắc anh là người rõ hơn ai hết, dù tránh được lần này thì lần sau cũng không còn hy vọng."

Trương Tiểu Bàn biết rõ: "Vậy nên, thời gian một năm này rất tốt, cho rất nhiều người ở trường học có thời gian chuẩn bị, làm những việc sau này nên làm."

"Vì vậy... chỉ cần nghĩ cách để em rời khỏi đây là được."

Khuôn mặt mũm mĩm của Trương Tiểu Bàn nhăn nhó như hoa cúc: "Hiện giờ có sáu sao trấn thủ, em thật sự không chạy ra được."

"Cậu chắc không?"

Lục Minh hỏi.

"Chắc chắn!"

Trương Tiểu Bàn rất khẳng định.

"Phân nửa thù lao."

Lục Minh mỉm cười.

"Anh Lục, anh ác quá đi!"

Trương Tiểu Bàn kêu than.

Vì mười triệu này, đến mạng sống cậu ta cũng không buồn đếm xỉa!

"Cậu tưởng tôi không gặp nguy hiểm chắc?"

Lục Minh thở dài: "Cậu xem đi, tôi và Chu Dương không oán không thù, giúp cậu làm chuyện này, chẳng phải tôi cũng sẽ bị Chu Dương để mắt? Người ta là năm sao đó!"

"…"

Trương Tiểu Bàn đau lòng nói: "Được, làm sao ra ngoài đây?"

"Yên tâm."

Lục Minh cười nói: "Chẳng phải cậu sẽ bị chuyển đi vào ngày mai sao?"

...

Ngày hôm sau.

Hai bên cảnh sát đang nói chuyện.

Trên đường Trương Tiểu Bàn rời đi, một tia sáng hiện lên, Trương Tiểu Bàn biến thành một vệt sáng rồi biến mất hoàn toàn trước mắt cảnh sát...

Quái lạ!


Bọn họ có người tu luyện năm sao dẫn đầu, bốn người tu luyện bốn sao canh chừng đó!

Rõ ràng Trương Tiểu Bàn đã bị phong ấn tất cả sức mạnh, trên người còn mang theo đủ loại xiềng xích, sao cậu ta có thể thi triển năng lượng bay lên chứ, lại còn trốn thoát khỏi đây nữa?!

Lẽ nào.

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn xích rồi rơi vào suy tư, lô xích năng lượng mà bọn họ mua có vấn đề ư?

Đệt!

Tìm tên chủ tiệm kia đòi bồi thường!

Nghe nói lần trước cũng bởi vì xích năng lượng có vấn đề nên bọn họ bị người ta tìm đến tận nơi, suýt thì đánh nhau. Cấp trên còn nói họ có thái độ tốt, mua một đền mười gì đó, mới quyết định dùng…

Hứ!

Lần này trở về, nhất định phải tìm họ tính sổ!

Đương nhiên.

Trước lúc đó...

"Tìm!"

"Lập tức tìm tên đó ra đây!"

"Tôi không tin cậu ta có thể chạy xa!"

"Rõ."

...

Gần đó.

Trên một đỉnh núi.

Lục Minh nhìn hiệu quả của thẻ thoi mây, anh rất hài lòng.

Ừm...

Sau này, mày sẽ có tên là "Thẻ cướp ngục" nhé.

Chuyên nghiệp!

Ổn định!

Hiệu suất cao!

...

"Chạy thoát rồi?!"

"Lũ vô dụng!"

"Trương Tiểu Bàn chỉ là một tên hai sao, sao có thể trốn thoát được?!"

Chu Dương giận điên lên.

Lúc này anh ta đã mất hết mặt mũi rồi!

Cơ thể bị hủy hoại!

Những thực phẩm chức năng đáng chết, khiến cho thực lực của anh ta giảm mạnh!

Cuối cùng còn bị người nhà phát hiện!

Tuy chuyện này cuối cùng cũng đã giấu được, không bị công khai, nhưng hiện giờ người nhà đều biết anh ta có bệnh khó nói, sao anh ta có thể không tức giận chứ?

Anh ta nhất định phải giết tên Trương Tiểu Bàn này!

Nhưng không ngờ, vừa nhận được người thì Trương Tiểu Bàn đã chạy mất…

Theo như người ở hiện trường nói, chỉ thấy một vệt sáng xanh lam hiện lên, Trương Tiểu Bàn lập tức bay đi, ngay cả người tu luyện năm sao kia cũng không thể đuổi theo kịp!

Lẽ nào...

Sáu sao?

Chết tiệt!

Sao có thể chứ?

Nếu Trương Tiểu Bàn thật sự quen người ở cấp bậc đó thì sao phải đi lừa đảo chứ?!

"Bắt lại!"

"Nhất định phải bắt hắn lại!"

"Chằng phải trên người hắn có xích năng lượng sao?"

"Đã đuổi theo rồi."

Nhanh chóng có người đưa tin đến.

Ở nơi nào đó đã phát hiện xích gãy lìa, nhìn mặt cắt có thể thấy được thực lực của người ra tay không tầm thường, rất có thể anh ta sở hữu thực lực cực kỳ mạnh mẽ...

"Lũ vô dụng!"

"Các người đều là lũ vô dụng!"

Chu Dương tức giận đập nát toàn bộ đồ đạc trong phòng.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm!

Một bóng người xuất hiện.

Chu Dương lập tức ngã bay ra ngoài, nôn máu tươi đầm đìa.

Một bóng đen lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt của anh ta sáng như chớp nhìn Chu Dương. Sắc mặt của Chu Dương trắng bệch: "Anh."

"Làm loạn đủ chưa?"

"…"

"Làm loạn đủ rồi thì về nhà, Cao Thiên Lang đã lên sáu sao rồi, em vẫn ở đây làm bừa hả?"


Bóng người kia nói một cách lạnh lùng.

"…"

Toàn thân Chu Dương run lên.

Không ngờ Cao Thiên Lang đã lên sáu sao rồi?

"Thứ mà em uống đều là thực phẩm chức năng, dược tính xung đột mà thôi."

Bóng đen thản nhiên nói.

Nói rồi, anh ta phất tay.

Một luồng sáng bắt đầu dâng lên.

Chu Dương ngạc nhiên phát hiện, sau khi phun ra ngụm máu kia, cơ thể của anh ta đã đỡ hơn rất nhiều.

"Tên Trương Tiểu Bàn kia."

Biểu cảm của bóng đen kia bình thản: "Anh đã để lại dấu ấn trong người hắn ta, có thể truy sát hắn bất cứ lúc nào."

"Hắn ở đâu?"

Chu Dương mừng như điên.

"Đột phá sáu sao đi đã, anh tự khắc nói cho em biết."

Bóng đen lạnh lùng nói: "Nếu đến sáu sao mà em cũng không thể đột phá… Nói cho em biết cũng đâu có giá trị gì."

"Dạ."

Toàn thân Chu Dương run lên.

Một lúc lâu sau, hai người rời đi.

Để lại căn phòng bừa bộn.

Nhân viên khách sạn đến, nhìn thấy bóng hai người rời đi bỗng cảm thấy rất đau đầu: "Ôi, gu của thanh niên bây giờ đúng là ngày càng nặng…"

...

Mà giờ khắc này.

Thành phố Thanh Minh.

Cửa hàng.

Lục Minh tràn đầy vui mừng nhìn số dư tài khoản.

Ừm...

Năm triệu đã vào tài khoản!

Ha ha ha!

Mặc dù tên Trương Tiểu Bàn này lắm mưu kế nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang phúc lợi đến cho anh, ừm... đây mới là phúc tinh thật sự!

Anh nhìn đi, một tấm thẻ thoi mây có thể bán với giá trên trời - năm triệu, còn không kiếm được lời chắc?!

Còn về Trương Tiểu Bàn...

Lục Minh lại không hề lo lắng.

Bí mật của tên này nhiều y như trọng lượng cơ thể cậu ta, rất kỳ lạ, hơn nữa còn có Hinh Nhi, muốn giết Trương Tiểu Bàn đúng là khó càng thêm khó!

Hiện nay cậu ta rời khỏi học viện mới là theo đuổi ước mơ thật sự!

"Nhiều tiền quá."

Đôi mắt của Tiểu Bạch lấp lánh như sao.

"Đương nhiên."

Lục Minh mỉm cười.

Có khoản tiền này, bọn họ có thể tu luyện rất lâu đây!

Hơn nữa, bây giờ anh đã là ba sao đỉnh cao sắp đột phá, đúng là lúc đang cần tiền nhất!

Ví dụ...

Đột phá bốn sao!

Ví dụ...

Ngưng tụ thẻ gốc!

Đương nhiên.

Trước đó, Lục Minh cũng tổng kết lại thu hoạch của vụ việc linh thể rắn lớn như mọi lần.

Nói thế nào đây?

Tuy quá trình có chút quanh co, nhưng kết quả vẫn tốt.

Dù sao...

Bây giờ anh cũng đã đạt ba sao đỉnh cao!

Từ giờ trở đi, Lục Minh anh đã trở thành ba sao đỉnh cao thật sự rồi! À, còn nữa, nghe nói thẻ gốc đã trở nên mạnh hơn sau lần tôi luyện…"

Ha ha.

Chắc có thể vượt qua kiếm thai rồi nhỉ?

"Nhớ lấy!"

"Mày đã ăn linh thể một con rắn sáu sao và một mạch khoáng rồi đó!"

"Không bay được thì sớm muộn tao cũng sẽ giết mày."

Lục Minh nhìn thẻ gốc nói.

Thẻ gốc: "…"

Bay lên đâu có dễ dàng như vậy!

Vấn đề vốn không nằm trên người nó! Nếu anh nhẹ nhàng giống như Tiểu Bạch, nó đã có thể ung dung mang theo hai, ba người bay lên rồi có biết không?

Hơn nữa, dẫn gái bay giống dẫn anh bay chắc?

Đặc biệt là những cô em mặc váy...

Bốp!

Lục Minh giáng một cú tát.

"Suy nghĩ lung tung nữa thì tao đánh chết mày."

Sắc mặt của Lục Minh nghiêm nghị.

Thẻ gốc: "…"

"Tu luyện cho đàng hoàng."

Lục Minh dặn dò: "Học Tiểu Tiểu Bạch nhà người ta kia kìa."

Trong góc phòng, Tiểu Tiểu Bạch đang khuân một đống gạch, cố gắng tu luyện.

Thẻ gốc: "…"

Kiểu con nhà người ta gì đó...

Thật phiền phức!


Thật sự.

Nó có thể sánh với thiên phú của ông đây chắc?

Nực cười!

Mà lúc này, Tiểu Bạch chợt nhớ tới một việc: "Sư phụ, sư phụ, anh chưa đặt tên cho thẻ gốc đó. Hình như Tam sư đệ muốn đăng ký tên cho linh thể rồi…"

Tam sư đệ...

Lục Minh mãi mới hoàn hồn.

Ồ.

Đang nói đến Lý Hạo Nhiên…

Đăng ký tên.

Cũng đúng.

Bây giờ chuyên gia thẻ kiếm đã đi vào quỹ đạo, linh thể cũng trở thành tiêu chuẩn cơ bản, dù sao cũng nên đặt cái tên.

"Mày có tên không?"

Lục Minh nhìn về phía thẻ gốc.

Anh cảm thấy, chuyện như vậy vẫn nên tôn trọng ý kiến của thẻ gốc thì tốt hơn.

"Có."

Ý niệm của thẻ gốc truyền đến: "Tôi là linh kiếm cao quý, từng có tên là Thoãn Tuy!"

"Ồ, nó nói nó tên là Tiểu Tiểu Kiếm."

Lục Minh quay đầu nói với Tiểu Bạch.

"Tiểu Tiểu Kiếm…"

"Tên rất hay đó."

Tiểu Bạch vui vẻ đi tìm Tam sư đệ đăng ký.

???

Thẻ gốc ngơ ngác.

Bà mợ nó.

Vậy cậu hỏi tôi làm gì?!

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc phát ra ánh sáng.

"Tôi tên Thoãn Tuy!"

"Tôi tên Thoãn Tuy!"

Thẻ gốc không ngừng truyền ý niệm.

Đáng tiếc.

Lục Minh vốn lười để ý đến nó, bởi vì anh cảm thấy rõ ràng Tiểu Tiểu Kiếm hay hơn, chẳng hề liên quan đến hai chữ mà anh còn chẳng biết là gì kia.

...

Chuyện đặt tên tạm thời kết thúc.

Bước tiếp theo... Ngưng tụ thẻ gốc!

Lúc này, Lục Minh mở kho nội dung của hiệp hội một cách nghiêm túc, anh tìm kiếm những nội dung liên quan đến ngưng tụ thẻ gốc, hào phóng mua sạch những cuốn sách liên quan của hiệp hội!

"Tiểu Bạch, em có bao nhiêu năng lượng?"

Lục Minh trầm giọng hỏi.

"Bảy nghìn rồi."

Tiểu Bạch gọi Tiểu Tiểu Bạch đến xem thử.

Bảy nghìn...

Lục Minh sợ hãi.

Anh nhìn thử xem, đây là tốc độ ma quỷ gì vậy?!

Nếu không phải lần này anh đã hút cạn con rắn lớn kia, nói không chừng đã bị vượt mặt rồi!

Quá nguy hiểm!

Ôi.

Không có cách nào khác.

Có một linh thẻ vô dụng như vậy, anh đành phải tốn nhiều tâm tư.

"Sắp mười nghìn rồi."

Lục Minh suy nghĩ một chút.

"Dạ."

Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ.

Sắp có thể góp đủ mười nghìn điểm năng lượng, đột phá ba sao rồi!

"Em sắp lên ba sao rồi, việc tôi luyện năng lượng cũng không xa nữa. Nếu tôi luyện năng lượng thì cũng sắp lên đỉnh cao rồi. Lên đỉnh cao thì ngày thẻ gốc ngưng tụ cũng không còn xa nữa…"

Lục Minh đắn đo chốc lát: "Sư phụ mua tài liệu cho em trước, sau đó em nhớ tìm cha của em thanh toán nhé."

"Dạ."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn đồng ý.

Tuy bọn họ vừa có năm triệu, nhưng chuyện tiền nong nhất định phải nói rõ ràng.

Không thể lẫn lộn.

Ừm...

Tiểu Bạch chăm chú ghi lại.

Dưới chân truyền đến sự ấm áp quen thuộc.

Cuối cùng hệ thống sưởi ấm công cộng của thành phố Thanh Minh cũng mở rồi!

Hì hì.

Đây là việc mà sư phụ làm đó!

Tiểu Bạch rất vui vẻ.

Cô bé biết, thật ra sư phụ rất bận.

Hằng ngày sư phụ phải tu luyện, lại còn phải dạy đám đồ đệ ngốc như Nhị sư đệ và Tam sư đệ, lại còn phải âm thầm bảo vệ thành phố Thanh Minh, thật sự rất khổ cực đó.

Có lẽ đây chính là cảm giác sứ mệnh anh hùng ư?

Ưm...

Tiểu Bạch lén nhìn sư phụ, trong đôi mắt lấp lành đầy ánh sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận