Trong hầm mỏ.
Phó Hồng Danh đang thảo luận chuyện liên quan đến bí cảnh với thầy An.
Lục Minh và Hạ Vũ đánh giá một chút, phát hiện vẫn chỉ có thể đợi đối phương bại lộ mà thôi.
Đám người kia tạo ra một bí cảnh giả để lừa mọi người đi vào đó, hiển nhiên là vì giúp bọn chúng lấy được món đồ mà chúng muốn. Vì vậy, khi đám người đó lấy được món đồ, tất nhiên sẽ ra tay, Lục Minh và Hạ Vũ chỉ cần đợi đến lúc đối phương ra tay, ngăn cản sự tấn công của bọn họ.
Chỉ cần đến khi đó hai giáo viên tỉnh táo lại thì sẽ không có vấn đề gì.
Vấn đề duy nhất trong lúc này là...
Chỉ có hai người bọn họ, không đủ.
"Tôi có một người bạn."
Lục Minh nhớ đến một người: "Tuy vừa xấu vừa kém lại ngu ngốc, đầu óc còn có chút vấn đề, nhưng năng lực của cậu ta cũng có chút tác dụng."
"Tôi cũng có một người bạn."
Hạ Vũ suy nghĩ một chút, cũng lên tiếng: "Cậu ta sẽ tin vào những mà lời tôi nói."
"Rất tốt."
Lục Minh tỏ vẻ hiểu ra: "Chúng ta chuẩn bị trước đã."
Sau khi nói xong.
Hai người yên lặng lẫn vào đám sinh viên. Bọn họ phải chuẩn bị trước cho nguy hiểm có khả năng xuất hiện. Giờ khắc này, những người kia còn đang thảo luận về chuyện bí cảnh.
Có lẽ...
Không phải là họ không ý thức đến khả năng tồn tại của những vấn đề nhỏ mà là không muốn suy nghĩ.
Dù sao...
Đó chính là bí cảnh!
Cho dù là tỷ lệ một phần mười nghìn thì bọn họ cũng sẽ không từ bỏ!
Chỉ cần bí cảnh là thật, dù có chuyện thì sao chứ?
"Bao giờ lãnh đạo trường học mới đến?"
Phó Hồng Danh có phần nhức đầu: "Trong này tù túng quá"
"Ba tiếng nữa."
Thầy An nhìn đồng hồ, dựa theo thời gian, khoảng ba tiếng nữa là trường học sẽ đến đón bọn họ, sau đó phát hiện ra vấn đề và tiến hành cứu viện.
"Ồ ồ."
Phó Hồng Danh thật thà nói: "Mấy lãnh đạo kia mau đến cứu chúng ta thì tốt rồi."
Đây là lần thứ hai anh ta nhấn mạnh vào hai chữ lãnh đạo.
Vào lúc này.
Hình như những sinh viên kia cũng nghĩ đến điều gì đó: "Nếu như lãnh đạo trường học đến đây, có phải bí cảnh sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa không?"
Xoẹt!
Mọi người tỉnh táo lại, cuối cùng họ cũng nhận ra vấn đề.
Không phải sao!
Nếu những lãnh đạo đó đến đây thì chuyện bí cảnh còn cần gì đến họ nữa?
Những bí cảnh này sẽ trở thành một phần tài sản của trường học, không còn bất cứ quan hệ nào với những người phát hiện ra đầu tiên, thậm chí còn gặp nạn như bọn họ nữa!
"Không được, tôi muốn tiến vào bí cảnh."
"Tôi cũng muốn đi."
"Cho dù không lấy được những vật báu ở bên trong, ít nhất cũng để chúng ta tu luyện một lát?"
Các sinh viên bắt đầu làm loạn.
Hai giáo viên liếc nhìn nhau, bọn họ cũng động lòng.
Vật báu quý giá...
Thứ này đương nhiên không dễ lấy, cho dù lấy được cũng không biết chia như thế nào! Nhưng năng lượng bên trong rất dồi dào, có lẽ sẽ giúp năng lực của mọi người tăng lên nhiều!
Không chỉ là sinh viên mà còn có hai người bọn họ!
Không thì...
Đi xem một chút cũng không có vấn đề gì nhỉ?
"Anh dẫn chúng tôi đi vào trong đi."
Thầy An nói với Phó Hồng Danh.
"Không được."
Phó Hồng Danh xua tay lia lịa, hoảng sợ nói: "Rất... rất nguy hiểm."
"Yên tâm."
Thầy An phất tay: "Anh xem, hai chúng tôi đều là người tu luyện ba sao, thực lực không kém, cộng thêm sinh viên của chúng tôi, chỉ cần cẩn thận một chút là được."
"Hơn nữa, nếu như là bí cảnh của tiền bối Nguyệt Ảnh thì bên trong chắc không có cơ quan gì."
An Mộ Phong tổng kết.
Ông ấy đã từng nghe qua truyền thuyết về tiền bối Nguyệt Ảnh, tiền bối này là một người rất hiền lành.
"Được!"
Phó Hồng Danh chỉ có thể đồng ý.
Vì vậy, Phó Hồng Danh dẫn mọi người đi về phía khu khai thác.
Quả nhiên.
Lục Minh và Hạ Vũ liếc nhìn đối phương, sau đó cả hai người cùng đi theo cả nhóm.
Trên đường đi gặp phải rất nhiều chướng ngại vật như những tảng đá rơi từ trên cao xuống, hay những cái hố trên mặt đất, may mà năng lực của sinh viên rất phong phú.
Có người đấm vỡ tảng đá, có người di chuyển những tảng đá, cũng có người san bằng mặt đất...
Mặc dù những năng lực mà mọi người học được chỉ là cấp thấp, nhưng bọn họ đã áp dụng triệt để câu nói nhiều người nhiều sức mạnh, thậm chí, vài sinh viên có năng lực không thích hợp cũng giúp đỡ một tay!
Bởi vì bọn họ hiểu rõ một điều - bọn họ tiếp xúc với bí cảnh càng sớm thì được ở trong đó càng lâu!
Trước khi lãnh đạo của trường học đến nơi này!
Vì vậy.
Những con đường tràn đầy chông gai này thế mà lại được các sinh viên dọn sạch, thậm chí, cả hai hầm mỏ bị phá hủy hoàn toàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
"Chính là ở chỗ này."
Phó Hồng Danh dẫn nhóm sinh viên đi đến phía trước một tảng đá lớn.
Trong lúc mơ hồ.
Dường như có thể thấy được có tia sáng le lói trong vách đá.
"Đó là..."
Các sinh viên trở nên kích động.
Bí cảnh!
Có lẽ bí cảnh nằm ngay sau vách đá này.
"Xông lên!"
Các sinh viên hò hét phấn khích.
Đùng!
Các lực tấn công kỳ quái cùng ập đến.
Rắc!
Trên tảng đá rõ ràng đã hiện ra một vết nứt, có càng nhiều tia sáng tràn qua vết nứt đó, sự tấn công của các sinh viên bắt đầu có hiệu quả.
Mặc dù lực tấn công của bọn họ không cao nhưng dù sao cũng có nhiều người.
"Có tác dụng rồi."
Hai giáo viên cũng rất hưng phấn.
Xem ra vách đá này không dựa theo lực phòng thủ.
Nó giống như một kết giới, chỉ khi năng lực đầy đủ mới có thể giải trừ.
"Kết giới sao?"
Lục Minh suy ngẫm.
Anh nghe được đoạn hội thoại của thầy An, cuối cùng đã hiểu tại sao mấy tên kia không tự ra tay, bởi vì năng lượng của bọn họ vốn không thể phá vỡ bức tường đá đó!
Bởi vì năng lượng không đủ!
Chỉ khi có một lượng sinh viên lớn như vậy mới có thể làm được!
Khi thực lực còn không đủ để nghiền ép mọi thứ thì số lượng là một tham số rất quan trọng, nhất là... số lượng nhiều đến mức khó tin.
Đùng!
Các sinh viên vẫn đang điên cuồng tấn công.
Có vài người vì đã hao hết năng lượng nên tự động lấy thẻ năng lượng ra.
Rắc!
Rắc!
Rất nhanh.
Những vết nứt này lan ra toàn bộ bức tường đá.
Từng tia sáng len qua các vết nứt, bức tường đá cũng sắp sụp đổ.
"Cố lên!"
"Sắp xong rồi!"
Các sinh viên hưng phấn.
Đùng!
Mọi người lại một lần nữa đồng tâm hiệp lực tấn công.
Rầm!
Vang lên một tiếng động lớn, sau đó bức tường ầm ầm sụp xuống, hiện lên ánh sáng chói mắt, tất cả mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng, bí cảnh trong truyền thuyết....
Mọi người kích động nhìn về phía đó rồi lập tức ngẩn người.
Phía sau bức tường, dưới chùm sáng chói mắt kia thế mà lại chỉ là một mật thất đơn sơ!
"Sao có thể chứ! Sao bí cảnh có thể nhỏ như vậy!"
"Không phải!"
"Đây không phải là bí cảnh!"
Các sinh viên không dám tin tưởng.
Ánh mắt của hai giáo viên đều hướng về phía mật thất, nơi đó, trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng có một vài món đồ kỳ lạ đang phát sáng cùng với vài tấm thẻ bài.
Nhìn thoáng qua thì mấy món đồ cổ kia cực kì bất phàm.
Những thứ kia...
Vèo!
Có một bóng người lao qua.
Khi bọn họ còn chưa thấy rõ đó là thứ gì thì ba người trong nhóm Phó Hồng Danh đã lao vào mật thất, cầm lấy vài món đồ kia.
Ùng....
Một luồng năng lượng quét qua.
Ngay khi bọn họ cướp đi những món đồ đó, mật thất được ngưng tụ lại này lại hóa thành vô số năng lượng rồi tan thành mây khói.
Có lẽ chúng nó nên biến thành khói bụi từ rất lâu rồi, chỉ là vì vài thứ này nên mới tạm thời duy trì dáng vẻ ban đầu. Bây giờ, những thứ này bị lấy đi nên tất cả cũng hóa thành cát bụi.
"Nơi này vốn không có ảo cảnh!"
"Mấy người dám lừa gạt tôi!"
Sắc mặt của thầy An rất khó coi.
Ông ấy không ngờ là, bản thân lại bị vài tay công nhân này lừa gạt!
"Bao vây mấy người này lại."
Các sinh viên cũng rất tức giận.
"Ha ha ha."
Phó Hồng Danh cười lớn, anh ta lấy một tấm thẻ bài từ trong túi ra.
Thẻ truyền tống!
Sắc mặt của thầy An lập tức thay đổi.
Đó lại là thẻ truyền tống trong truyền thuyết!
Trong truyền thuyết, tấm thẻ này phong ấn năng lực truyền tống cực kì mạnh, có thể xác định phương hướng truyền tống, nó là một thẻ bài cực kì quý giá!
Không ngờ trong tay của Phó Hồng Danh lúc này lại là tấm thẻ đó.
Chết tiệt!
Đám người kia rốt cuộc là ai? Cuối cùng những thẻ bài mà bọn họ lấy ra khỏi mật thất kia là gì? Thế mà lại khiến bọn họ không tiếc sử dụng một tấm thẻ truyền tống!
Thầy An cảm thấy cực kì bất an.
"Yên tâm."
"Sau khi tôi ra ngoài sẽ đền đáp tử tế cho mấy người."
Phó Hồng Danh nhe răng cười.
Mấy tên ngốc này bị nhốt trong khu mỏ, sau khi anh ta ra ngoài, tùy tiện cử người ném vài thứ vào trong đó là có thể đùa chết bọn họ, đợi đến lúc nhóm cứu viện của trường học tới nơi...
Mấy người này đã ngủm củ tỏi từ lâu.
Cũng đúng.
Vài giáo viên trường nghề quen sống trong sung sướng sao có thể đấu với anh ta?
"Em khởi động thẻ bài đi."
Phó Hồng Danh đưa tấm thẻ cho em gái của anh ta.
"Tấn công!"
Thầy An điên cuồng gào thét.
Hầm mỏ này chính là chỗ chết, nếu để Phó Hồng Danh chạy đi... bọn họ chắc chắn sẽ chết! Vậy nên, phải để anh ta ở lại nơi này!
Đùng!
Một lực gió mạnh mẽ xuất hiện.
Từng lưỡi đao gió được ngưng tụ trong tay của thầy An, thực lực của chuyên gia nguyên tố gió ba sao được thi triển hoàn toàn, nhưng vào lúc này, Phó Hồng Danh đã chắn ở phía trước.
Lá chắn năng lượng!
Hai cánh tay của anh ta đan chéo nhau, năng lượng bắt đầu di chuyển, thế mà lại xuất hiện một lá chắn năng lượng.
Keng!
Lưỡi đao gió va vào đó, truyền đến một âm thanh vang dội.
Tất cả các đòn tấn công đều bị chặn lại.
Thầy An điên cuồng tấn công, nhưng chỉ đổi lại những tiếng keng keng giòn giã.
Đánh không lại...
Cơ bản là đánh không lại!
Thầy Vương cùng tấn công, lá chắn năng lượng kia bắt đầu xuất hiện vết nứt, nhưng không thể phá vỡ nó trong một khoảng thời gian ngắn.
"Cùng nhau xông lên!"
Các sinh viên cũng ra tay giúp đỡ.
Nhưng trong lúc phá vỡ vách đá kia, bọn họ đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, thậm chí còn sử dụng thẻ năng lượng, nên giờ không còn lại bao nhiêu.
Chỉ vài đợt tấn công rời rạc được phóng ra, không có chút tác dụng nào.
Vào lúc này.
Phó Hồng Diễm đã khởi động thẻ bài trong tay.
"Xong rồi."
Thầy An tuyệt vọng.
Vù...
Một trận pháp trong suốt màu xanh lá cây xuất hiện dưới chân của bọn họ, từng chùm sáng lóe lên, sau đó nhanh chóng hoàn thành, đó là ánh sáng của thẻ truyền tống!
"Tạm biệt nhé."
Phó Hồng Danh nhìn về phía lá chắn năng lượng kiên cố, không thèm quan tâm.
Hai kẻ ba sao thì sao chứ?
Các người...
Sẽ vĩnh viễn nằm lại ở đây.
Sẽ không ai biết được đã có chuyện gì xảy ra ở nơi đây.
Vù...
Tia sáng màu xanh lá cây kia càng sáng hơn.
Có điều.
Vào thời khắc mấu chốt này.
Đúng lúc đó, Thường Lượng, người vẫn luôn duy trì ánh sáng cho mọi người bỗng nhiên hét to một tiếng, đôi mắt của cậu ta lại bắn ra một chùm sáng chói mắt.
"Chớp!"
Mọi người đứng ở phía trước Thương Lượng đều bị mù tạm thời.
Một mảnh trắng xóa.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Ngay lúc này!
Vèo!
Một mũi tên được tạo ra từ năng lượng xé gió bắn về phía Phó Hồng Diễm.
Đây là kỹ năng đầu tiên của Hạ Vũ!
Mũi tên băng lạnh!
Vù...
Một tiếng rên nhẹ.
Một tia sáng đồng thời bao phủ lấy Phó Hồng Diễm, đây chính là ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn!
Năng lực của cậu ta và Hạ Vũ cùng lúc hướng về phía Phó Hồng Diễm, tấn công cô ta bằng cả tinh thần và vật lý!
"Này!"
Cơ thể của Phó Hồng Diễm khựng lại.
Ánh sáng truyền tống vốn sắp hoàn thành lúc này lại có dấu hiệu ngừng trệ, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng kịp, tiếp tục truyền năng lượng vào trong thẻ bài.
Nhưng chỉ vài giây này thôi cũng đủ rồi.
Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong mảnh màu trắng xóa ở trước mặt.
"Có thứ gì đó đang tiến lại gần!"
Phó Hồng Danh cảnh giác.
Anh ta không thấy được bất cứ thứ gì, nhưng mà...
Nhờ khả năng cảm ứng năng lượng, anh ta có thể cảm nhận được, dường như có một con trâu hung dữ được tạo ra từ năng lượng đang điên cuồng lao đến? Hơn nữa, điều làm cho anh ta ngạc nhiên là phương hướng tấn công của con trâu hung dữ...
Là ở phía trước!!!
Phía trước của lá chắn năng lượng!
Thế mà lại tấn công ở phía trước??
Phải biết rằng, cho dù An Mộ Phong hay giáo viên kia cũng không thể phá vỡ lá chắn năng lượng này, chỉ một chiêu Ngang tàng va chạm cỏn con kia mà muốn phá vỡ lá chắn năng lượng của anh ta sao?
Đúng là nực cười!
Ai cho kẻ đó tự tin như vậy?
Đúng lúc này...
Keng!
Một tiếng vang lớn.
Con trâu hung dữ đó lao tới va chạm với lá chắn năng lượng của anh ta, truyền đến một lực va đập khổng lồ.
Sắc mặt của Phó Hồng Danh khẽ đổi.
Lực này...
Không xong rồi!
Đây không phải là một con trâu!
Cái này chắc chắn không phải chỉ là một kỹ năng!
Phó Hồng Danh có thể cảm giác được, dường như có một đàn trâu đáng sợ đang mạnh mẽ lao đến, một sức mạnh khổng lồ gần như kinh khủng truyền đến cánh tay!
"Đến giúp một chút!"
Cánh tay của anh ta trở nên tê dại, nhanh chóng hét lên.
"Đến đây!"
Đồng bọn giúp anh ta chống đỡ.
Ba người đồng tâm hiệp lực, cắn răng ngăn cản đợt chấn động cực lớn này!
Tuy lực chấn động khổng lồ này khiến Phó Hồng Danh dao động, nhưng anh ta biết rất rõ, đòn tấn công ở cấp bậc này vốn không thể làm bọn họ bị thương.
Sắp đến rồi!
Anh ta tính toán thời gian của trận truyền tống.
Kết thúc rồi!
Đùng!
Một âm thanh lớn vang lên, lá chắn năng lượng vẫn hoàn hảo như thế.
Trong nháy mắt.
Ánh sáng rực rỡ quen thuộc của trận truyền tống - đàn trâu hung tợn bất ngờ tấn công, năng lượng di chuyển đều biến mất! Thế giới, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Truyền tống thành công!
Phó Hồng Danh không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh sáng màu trắng trước mắt cũng dần biến mất, ánh mắt của bọn họ cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Sau đó...
Phó Hồng Danh ngẩng đầu lên nhìn và lập tức dại ra.
???
Anh ta mở to mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cả người đều trở nên ngơ ngác.
Hai người bên cạnh cũng ngơ ngác, nhìn về phía đại ca, rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Điều này...
Sao có thể chứ?
Lúc này, bọn họ vẫn đang ở trong hầm mỏ!!!
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Hồng Danh cảm thấy miệng đắng chát.
Những thứ quý báu như thẻ truyền tống, bọn họ chỉ có một mà thôi, thẻ truyền tống của bọn họ đặc biệt trang bị cho nhiệm vụ lần này, sao có thể thất bại được!
Tại sao lại thất bại!
Sao phía đối phương có người có thể cắt đứt truyền tống được chứ?
Không đúng, anh ta đã cảm nhận được sự di chuyển của năng lượng khi truyền tống thành công!
Rõ ràng...
Khoan đã!
Phó Hồng Danh nhìn xuống mặt đất, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi.
Nơi đó, bỗng nhiên xuất hiện một dấu trượt dài!
Bọn họ thế mà vẫn ở lại nơi này.
Đây là...
Lúc nãy, khi đàn trâu hung tợn lao tới, anh ta dùng toàn bộ sức mạnh của mình để ngăn cản, cứng rắn chịu đựng một lực chấn động kinh hoàng, anh ta cho rằng bản thân đã chặn lại được!
Nhưng giờ xem lại, tuy đã ngăn cản được nhưng anh ta lại bị đẩy ra xa một mét!
Đúng vậy.
Chỉ cách khoảng một mét!
Trận truyền tống đã khởi động, nhưng bọn họ lại không được đưa đi!
"Thành công rồi!"
Lục Minh cực kì kích động.
Vì giây phút này, bọn họ đã phải đợi nửa tiếng!
Ngang tàng va chạm, là ngưng tụ thành một con trâu hung tợn, tạo thành một sự chấn động nhất định với kẻ địch, vậy thì chiêu "Đàn trâu điên cuồng", một lần thả ra bảy con trâu thì sao?
Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ tạo thành một lực chấn động khổng lồ với kẻ địch!
Nhưng mà những lực chấn động này vốn phải tấn công lên cơ thể, làm cho kẻ địch bị choáng trong một mức độ nhất định.
Dù sao cũng là những con trâu hung tợn được tạo ra từ năng lượng, không phải là thật nên những năng lượng chấn động kia sẽ di chuyển lung tung trong cơ thể kẻ địch, tạo thành hiệu quả khống chế cơ thể nhất định.
Thế nhưng...
Lá chắn năng lượng của Phó Hồng Danh quá cứng rắn!
Những đợt chấn động này, những năng lượng này đều bị chặn lại!
Kết quả chính là, Lục Minh khởi động mười tấm thẻ bài, bảy mươi con trâu, một đàn trâu khổng lồ lao về phía trước, tất cả lực chấn động đều va chạm với lá chắn năng lượng!
Lực chấn động kinh hoàng kia đẩy lá chắn năng lượng và cả ba người ra ngoài!
Hiệu quả kinh khủng!