Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong cổ mộ.
Lục Minh nhìn về phía Bạn Linh: "Này yêu tinh giường, cô có thể ở đây bao lâu?"
"Gọi tôi là Bạn Linh…"
"Bỏ đi."
Sắc mặt của yêu tinh giường không thay đổi: "Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, nếu như ba ngày nữa mà không tìm được thì tôi chỉ có thể công khai truyền thừa, chờ người có duyên tới lấy đi."
"Vậy là đủ rồi."
Lục Minh rất hài lòng.
Ba ngày... Cũng đủ để tìm được người truyền thừa!
Bỏ đi.
Quay về hỏi mấy đồ đệ trước đã.
Thế là hai người đi theo đường cũ trở về.
"Em định tìm người đến thật à?"
Giang Phong tò mò.
"Em thử xem sao."
Lục Minh liên lạc với Lý Hạo nhiên.
"Hạo Nhiên."
"Bạn tôi có một truyền thừa…"
Anh giới thiệu qua về yêu cầu của truyền thừa, nào ngờ Lý Hạo Nhiên sống chết cũng không chịu: "Không thể giả gái được, cả đời này tôi cũng không muốn giả gái đâu!"
"Sư phụ, nếu tôi đã quyết định đi theo con đường chuyên gia thẻ kiếm thì nhất định sẽ không bị lung lay!"
"Chỉ là một truyền thừa…"
"Ha ha."
"Từ xưa đến nay có bao nhiêu nghề nghiệp, lại có mấy người đủ tư cách đi trên con đường chuyên gia thẻ kiếm?"
"Đi một con đường người xưa đã đi, khác gì đi ăn cơm thừa đâu?"
"Sư phụ xin hãy yên tâm, tôi sẽ phát triển tốt chuyên gia thẻ kiếm."
"Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ thâu tóm hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài trong tay!"
...
Nghe xong, Giang Phong thấy không thoải mái lắm.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài thì sao?
Chuyên gia chế tạo thẻ bài ăn cơm của nhà cậu à?
Chuyên gia thẻ kiếm mấy người đang thuộc phân nhánh của chuyên gia chế tạo thẻ bài đấy ok? Cái gì mà con đường người xưa đã từng đi, ăn cơm thừa gì đó, tên nhóc này ăn nói thật khó nghe!
"Vậy…"
"Người bạn nhỏ của cậu đâu?"
Lục Minh đột nhiên có ý tưởng khác.
Lý Hạo Nhiên không được, bạn của cậu ta có thể mà!
Thiếu niên áo đen kia cũng là một thiếu niên cao ngạo, nếu như có thể bẻ cong… Phì, nếu để cậu ta tham gia có lẽ còn có chút hy vọng.
"Không được!"
Lý Hạo Nhiên cười khổ: "Sư phụ, nhà em ấy có em ấy là con độc đinh mười tám đời, để cho em ấy một con đường sống đi..."
Thôi được rồi.
Lục Minh chỉ có thể từ bỏ.
Ồ.
Hay là hỏi Tiểu Nghiêm xem sao!
Anh gọi điện thoại cho Tiểu Nghiêm, vậy mà Tiểu Nghiêm còn chưa lên tiếng, bên kia đã vang lên một giọng nữ nhàn nhạt: "Tôi biết ngay mà, cậu chẳng phải thứ tốt đẹp gì…"
Trời đất!
Lục Minh sợ đến nỗi cúp luôn điện thoại.
Đệt.
Sao chị của Tiểu Nghiêm lại ở đấy?
Kẻ cuồng em trai chết tiệt, cô không cần tu luyện à? Ngày nào cũng trông chừng em trai giống cái kiểu gì! Cưng chiều như thế, em trai trưởng thành thế nào được!
"Chị gái bây giờ ấy à…"
Lục Minh rất không vui: "Đúng là quá cưng chiều em trai rồi…"
"Ha ha, đúng thế đúng thế."
Giang Phong liếc nhìn Lục Minh.
Mợ nó.
Ai cũng có thể nói lời này, m* kiếp chỉ có em không thể nói!
Cái tên không cần thể diện này!
Quá đáng nhất không phải là hai chị em các em hay sao?
...
Bên phía Tiểu Nghiêm, Lục Minh cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nhưng vốn dĩ anh cũng không hy vọng quá nhiều.
Tiểu Nghiêm là người thiếu truyền thừa hay sao?
Không thiếu.
Vì một truyền thừa quái quỷ chẳng biết chui ở đâu ra mà mất đi chính mình, chẳng có chuyện đó đâu!
Chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch vốn là một lòng, chỉ cầu một lý tưởng kiên định, có thể nhìn ra điểm này từ khi Tiểu Nghiêm quả quyết từ bỏ tu luyện lại.
Một đứa nhóc như thế, có thể nữ tính ư?
Đó là điều không tồn tại!
...
Vậy nên, chẳng còn ai nữa.
Lục Minh thở dài.
"Hay là chúng ta cứ đi bắt cóc đi."
Giang Phong đề nghị.
"..."
Lục Minh liếc nhìn ông ta.
Lão Giang này đúng là quá xấu tính… thậm chí anh còn hoài nghi, người bạn trói tác giả gì đó chính là lão Giang…
Chuyện truyền thừa ấy mà…
Í?
Tinh thần của Lục Minh khẽ động, tại sao phải phải đi bắt cóc chứ?
Đây chính là truyền thừa!
Đây chính là truyền thừa cổ xưa!
Tuy bọn họ không cần, nhưng những người cần nó lại rất nhiều!
Nếu như thế, vậy thì chi bằng…Bán đi?
Một ý tưởng nảy ra trong đầu Lục Minh.
Được đấy!
Nếu đã như vậy, không những có thể nhận được quà tặng của yêu tinh giường mà cùng lúc đó có thể kiếm một khoản tiền khổng lồ, lấy được tài nguyên phong phú, một mũi tên trúng hai đích!
"Có thể."
Giang Phong cũng rất hài lòng.
Thế là hai người đăng tin truyền thừa lên kênh giao dịch, bạn hãy khoan thắc mắc, ở đây đâu chỉ mình bọn họ đăng bán truyền thừa? Ở đây rao bán đủ các giao dịch truyền thừa.
"Truyền thừa gió - Có được ý nghĩa sâu xa của gió"
"Hóa thân của cá - Truyền thừa hệ biến thân (Đừng suy nghĩ không đứng đắn)"
"Mũi tên tia chớp - Truyền thừa cung thủ!"
Vân vân.
Đủ các kiểu.
"Cái này sử dụng như thế nào?"
Lục Minh chưa từng sử dụng kiểu kênh giao dịch này bao giờ.
"Em làm thế này."
Giang Phong đăng bài một cách thuần thục.
"Truyền thừa thần hồn - Không hạn chế bất kỳ nghề nghiệp nào!"
Yêu cầu truyền thừa: Nhan sắc cao, khí chất cao.
Cấp bậc truyền thừa: Truyền thừa cổ xưa.
Cấp độ nguy hiểm của truyền thừa: 0
Yêu cầu truyền thừa: Gửi video bản thân luyện công.
Xung đột truyền thừa: Tính cách quá nam tính, có thể không thích hợp với truyền thừa thần hồn này.
Giá truyền thừa: Tám mươi triệu.
...
Lục Minh: "..."
Đoạn văn này... Sao lại nhìn có vẻ quen quen?
À.
Đúng rồi.
Lần trước từng thấy trên phần giới thiệu vắn tắt của một bài hẹn chịch…
Thật kinh ngạc!
Nếu đổi truyền thừa thành hẹn chịch, đổi video luyện công thành nội dung size các kiểu thì gần như đoạn văn này giống cái đó y hệt, bình thường khi lão Giang ở một mình rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả!
Nghĩ đến động tác thành thạo của lão Giang…
Ngẫm lại thật đáng sợ.
...
Mà giờ khắc này.
Cùng với việc truyền thừa này được đăng lên, tất cả mọi người đều bùng nổ.
Phải biết rằng truyền thừa vốn rất hiếm, nhất là truyền thừa cổ!
Mỗi một truyền thừa cổ xuất hiện đều sẽ thu hút sự dòm ngó của vô số người, thẻ bài kiếm tu tượng trưng một phần bảy truyền thừa Nguyệt Ảnh cũng đồng nghĩa với vô số trận chém giết!
Huống chi là một truyền thừa thần hồn?
Phía trên viết rõ ràng, không hạn chế nghề nghiệp!
Cũng có nghĩa là…Tất cả mọi người đều có thể đoạt được!
Càng chưa nói tới... Không có nguy hiểm!
Đi đâu mới tìm ra được truyền thừa tốt đến vậy?
Hơn nữa cũng chỉ có tám chục triệu!
Quá thấp!
Quả thật là tặng không!
"Nhanh!"
"Không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhất định phải giành được truyền thừa này!"
Vì vậy mọi người lũ lượt gửi video.
Giang Phong thành thạo tải video xuống, bọn họ mất một ngày thời gian để tập hợp được khoảng mấy trăm video, sau đó giao cho yêu tinh giường…
"Không được!"
"Cái này cũng không được."
"Bị loại hết!"
Yêu tinh giường rất không hài lòng.
Mấy tên này rốt cuộc chẳng chịu tìm cho đàng hoàng? Sao mà cả mấy trăm người chẳng có người nào đáng tin cậy hết?
Lục Minh: "..."
Anh làm gì được?
Anh ngẫm nghĩ.
Người đồng ý trả tám mươi triệu để có được một truyền thừa tất nhiên là nhân tài kiệt xuất, thân phận tôn quý, sao có thể ngày nào cũng "Nè, cậu trang điểm đẹp lắm đó" được chứ?
Lục Minh liếc nhìn, về cơ bản đều là tiêu chuẩn hàng đầu!
Vừa tỏa sáng vừa đẹp trai.
Vậy mà đến yêu tinh giường thì…
Haizzz.
Lục Minh thở dài: "Không sao, lại tìm xem thế nào."
Thế là giá cả lại giảm xuống một chút.
Bảy mươi triệu!
Rất nhiều người thấy giá cả giảm xuống, lũ lượt tranh nhau mua, lại một loạt video được gửi tới, Lục Minh đưa cho yêu tinh giường xem, yêu tinh giường thẳng tay loại bỏ!
"Rác rưởi!"
"Đều là rác rưởi!"
"Vốn không bằng chủ nhân tiên tử của nhà ta!"
Được rồi.
Lục Minh chỉ có thể giảm giá để tìm kiếm.
Sáu mươi triệu!
Lại một loạt người bị loại!
Không có!
Năm mươi triệu!
Lại một loạt người bị loại!
"Ủa?"
"Này được nè!"
Yêu tinh giường bỗng nhiên mừng như điên: "Người này được đó, người này tuyệt đối là đệ tử hoàn hảo nhất!"
"Ha ha!"
"Trời ơi, hơi thở nữ tính này…"
"Đây là một dung nhan tuyệt thế…"
Yêu tinh giường mừng như điên.
Thật sự.
Nó chưa từng thấy một tổ hợp nào hoàn hảo đến vậy, thậm chí còn trên cả chủ nhân!
Đợi đã.
Dáng vẻ này…
Trong lòng nó thầm run lên, chẳng lẽ là…
Hả?
Giang Phong và Lục Minh cũng tò mò tiến tới.
Lừa nhau à?
Ha ha.
Trên thế giới này làm gì có thằng nào là kết hợp giữa nữ tính và nhan sắc tuyệt thế với nhau?
Lục Minh vừa nhìn, vẻ mặt lập tức ngơ ngác, ơ đệt?
???
Giang Phong liếc nhìn, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Ôi…
Trong hình là một thiếu niên mặc áo sơ mi, quần áo trông rất bình thường, thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến cho người ta có một cảm giác như một cô gái mặc quần áo nam sinh vậy…
Khiến người ta mềm lòng lại sinh lòng yêu thương.
Nhất là phối hợp với dung nhan tuyệt thế này khiến người ta xốn xang.
Thật sự.
Bởi vì dáng dấp này…
Nhìn kĩ hơn, bất ngờ lại chính là Lục Minh.
Soạt!
Trong cổ mộ chợt trở nên yên tĩnh.
"Cậu… còn có thể như vậy?"
Yêu tinh giường mừng rỡ nhìn Lục Minh.
"Hai ngày nay em len lén giấu thầy làm cái này à?"
Giang Phong tràn ngập hoài nghi.
Tên nhóc này, bệnh nghiện giả gái lại tái phát sao?
"Cút cút cút!"
Khuôn mặt Lục Minh tối sầm.
Quái lạ.
Đây là video ở đâu ra vậy? Anh chưa từng quay nó ok?
Trang phục này...
Bối cảnh này...
Anh hoàn toàn chưa từng thấy!
Nhưng đây không phải ảnh chụp, đệt mợ đây là video, còn là một video dài mấy giây, góc độ thay đổi liên tục, càng nhìn càng giống Lục Minh hơn…
Quái đản!
Ngay cả chính Lục Minh cũng hoài nghi, có phải nửa đêm mình bị mộng du tự quay lại không!
"Đúng là cậu ư?"
Yêu tinh giường mừng rỡ.
"Ha ha."
Lục Minh chỉ cười lạnh lùng: "Ông đây khí huyết dồi dào, có thể dồi dào chết cô luôn có tin không? Cô có thể tìm được cái từ nữ tính ở trên người tôi sao?"
Nói đến đây, Lục Minh bước đến một bước.
Ầm!
Năng lượng mênh mông hiện lên.
Đồng thời, còn có hơi thở vô cùng mãnh liệt.
"Được rồi."
Yêu tinh giường lộ ra vẻ chán ghét.
Xem ra không phải...
Bình sinh nó ghét nhất chính là cái kiểu khí huyết dồi dào thế này.
Nhưng mà...
Ngoại trừ Lục Minh, còn ai vào đây nữa?
...
Mà lúc này, Lục Minh cũng tìm được một vài manh mối từ tài khoản đăng video kia lên, bỗng nhiên, vòng tay của anh rung lên, có một tin nhắn mới.
Lục Minh tò mò mở ra, không ngờ lại là tin nhắn của chị gái.
"Em chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa chị dẫn em đến một truyền thừa."
Chỉ có một câu nói đơn giản.
Ủa?
Lại có truyền thừa mới?
Ôi, chị gái…
Đợi đã.
Truyền thừa!
Lục Minh chợt khôi phục tinh thần, truyền thừa mà chị ấy nói chẳng lẽ là…
!!!
Trong lòng của Lục Minh chấn động mãnh liệt.
"Chị?"
Lục Minh cẩn thận hỏi: "Là truyền thừa nào thế ạ?"
"Truyền thừa thần hồn."
Lục Nhan nói: "Mấy ngày nay, có một truyền thừa khá tốt xuất hiện, giá cả thích hợp, em cũng vừa đủ tiêu chuẩn, mấy ngày nữa chị dẫn em đi."
Soạt!
Cổ mộ chợt trở nên yên tĩnh.
Ơ.
Đệt.
Hóa ra là chị của anh…
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Truyền thừa này vừa hay lại ở thành phố Thanh Minh, đối với em mà nói cũng là an toàn nhất, mấy ngày nữa chị quay về một chuyến đưa em đi lấy truyền thừa này."
Giọng nói của Lục Nhan vẫn luôn dịu dàng như thế.
Lục Nhan vô cùng hài lòng đối với truyền thừa thần hồn này.
Đầu tiên, vị trí tốt, ngay tại thành phố Thanh Minh.
Thứ hai, tất cả nghề nghiệp!
Đồ tốt như thế, sao có thể không lấy cho em trai chứ?
Tuy rằng hiện giờ thực lực của em trai cô rất được, thế nhưng thần hồn ấy à, nhiều hơn hay ít hơn một chút thì dường như không có xung đột gì với truyền thừa khác…
Tốt biết bao nhiêu!
Lục Minh: "..."
Đùa nhau à?
Sợ là chị anh không biết tính chất của truyền thừa này…
Cũng đúng.
Bài viết chỉ nói là "Không được quá nam tính"…
"Chị, chị không sợ không thích hợp à?"
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Không sao cả."
Lục Nhan thản nhiên: "Chỉ là đi một chuyến, không hợp thì thôi."
"Chị lấy đâu ra năm mươi triệu thế?"
Lục Minh thở dài.
"Chẳng sao, bán đi một số thứ, vẫn tích cóp được năm mươi triệu."
Lục Nhan nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, mấy chuyện này đã có chị sắp xếp, em cứ yên tâm ở thành phố Thanh Minh là được."
"Nghe nói xét duyệt rất nghiêm ngặt."
Lục Minh muốn chị từ bỏ.
"Không sao."
Giọng điệu của Lục Nhan dịu dàng: "Chị tin tưởng vào nhan sắc của em."
"Nhưng mà…"
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Chị, em không có thời gian quay video."
"Chẳng sao cả."
Lục Nhan an ủi: "Chị đã giúp em quay xong video rồi, chị tự quay, để Lý Điềm Điềm hóa trang một chút, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì lớn."
Lục Minh: "..."
À.
Hóa ra là chị của anh tự quay!
Vẻ ngoài của bọn họ vốn giống nhau, lại còn cố tình hóa trang…
Cái quỷ gì thế!
Lục Minh đau đầu.
Thật sự.
Anh bày ra một cái bẫy lớn, quay đi quay lại thế mà lại rơi xuống người mình?
Chẳng có cách nào, chỉ có thể thẳng thắn.
"Thật ra."
"Chị à, truyền thừa này là em bán…"
Lục Minh thành thật khai báo.
"Hả?"
Lục Nhan kinh ngạc, truyền thừa này lại nằm trong tay em trai? Có điều Lục Nhan vốn thông minh, rất nhanh chóng phản ứng kịp: "Truyền thừa này có vấn đề gì thế?"
"Cần nam giới cực kỳ nữ tính."
Lục Minh thở dài.
"…"
Chớp mắt Lục Nhan đã hiểu ra.
Thì ra là thế.
Cô cũng từng gặp kiểu người truyền thừa thần hồn này rồi… dáng dấp nhỏ nhắn…
"Em không thể học cái này!"
Lục Nhan nghiêm túc.
Nhà họ Lục của bọn họ còn trông cậy vào Lục Minh nối dõi tông đường!
"Em biết."
Lục Minh cười khổ: "Thế nên mới muốn bán đi."
"Được đó."
Lục Nhan vô cùng hài lòng đối với em trai.
Ồ...
Xem ra định hướng của em trai trở lại bình thường? Dù sao nếu như là em trai thích giả gái trước đây, e là đã rất vui vẻ chấp nhận truyền thừa này rồi?
Giờ thì sao?
Thế mà lấy ra bán…
Trưởng thành rồi!
Lục Nhan vui mừng không ngớt, nên tìm một cô em dâu rồi…
Ồ...
Hay là quay về lại bảo Lý Điềm Điềm thử xem sao?
"Lần sau chị giúp em tìm một truyền thừa khác."
Lục Nhan dịu dàng trấn an em trai vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Trong cổ mộ vẫn im phăng phắc.
Yêu tinh giường rất thất vọng.
Haiz…
Chị gái của Lục Minh à?
Hạt giống tốt như thế mà lại là nữ?
Quá đáng tiếc.
Giang Phong rất hâm mộ.
Haiz…
Có chị gái thật tốt…
Nhìn mà xem, anh ở nhà nghỉ ngơi, chị gái chuẩn bị cho anh truyền thừa… Lúc ông ta mới tu luyện, sao lại không nhận một chị gái chứ?
"Hừ!"
Lục Minh nhìn hai tên muốn ăn đòn này, sau đó xóa video đó đi.
"Tiếp tục nhé?"
Lục Minh hỏi.
"Tiếp tục chứ!"
Giang Phong thở dài.
Thế là bọn họ lại tiếp tục đại nghiệp truyền thừa của mình.
...
Không có!
Năm mươi triệu!
Lại là một loạt người bị loại!
Không có!
Ba mươi triệu!
Lại là một loạt người bị loại!
Không có!
Hai mươi triệu!
Lại là một loạt người bị loại!
Không có!
Mười triệu!
...
Đúng lúc Lục Minh không thể chịu đựng được nữa, quyết định ra tay đi bắt người thì yêu tinh giường bỗng nhiên lên tiếng: "Đợi đã, người này, để tôi nhìn kĩ một chút."
"Dáng vẻ này..."
"Có thể đấy!"
"Tên này nhìn có vẻ nam tính, nhưng thật ra lại rất nữ tính, suýt nữa tôi đã nhìn lầm rồi! Kiểu người này quả thật rất thích hợp với truyền thừa của sư phụ để lại, có lẽ…Hắn có thể tái hiện vẻ huy hoàng của sư phụ năm đó!"
Tinh thần của yêu tinh giường dâng trào.
Sau khi xem video của Lục Minh, những người về sau càng khó khiến cho nó hài lòng rồi, tới tận bây giờ mới coi như thấy được một người phù hợp, hơn nữa gần như hoàn hảo!
Ồ?
Lục Minh tò mò nhìn lại, trong số các gia tộc lớn sẵn lòng bỏ ra mười triệu lại thật sự có kiểu người này?
Người này...
Ủa?
Lục Minh vừa nhìn đã thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Á.
Trời ơi.
Đây không phải Chu Dương sao?