Editor: Nguyetmai
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Sắc mặt của kiếm tu năm sao rất khó coi.
Trong khoảnh khắc đó, ý niệm bước đầu định hình của ông ta hoàn toàn sụp đổ!
Ầm!
Ầm!
Ý niệm to lớn hoàn toàn tan vỡ.
Phụt!
Một ngụm máu tươi của kiếm tu năm sao điên cuồng bắn ra.
"Cậu..."
Ông ta sợ hãi liếc nhìn Lục Minh.
Người này...
Sao có thể?
Ông ta tu luyện nhiều năm, ý niệm cố gắng lắm mới có chút định hình, đối mặt với người bình thường đã có ưu thế, mà Lục Minh này lại tôi luyện ý niệm đến mức này!
Quá kinh khủng!
Dựa vào gì chứ?
Chỉ dựa vào một người chị gái kiếm tu?
Có thể sao?
Có người nói chẳng qua Lục Nhan cũng chỉ mới sáu sao thôi mà!
...
"Ý niệm!"
"Đây chính là ý niệm của sư phụ!"
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo đã hoàn toàn chấn động.
Ý niệm hóa hình!
Trong tin đồn, tôi luyện ý niệm đến mức cao nhất mới có thể xuất hiện!
Mà bây giờ...
Sư phụ đã dùng đến!
Thì ra, thì ra sư phụ lại mạnh mẽ như vậy!
Tinh thần của bọn họ rực lửa.
Quả nhiên.
Lựa chọn ban đầu không sai!
Có điều, hình thái này...
"Đại sư tỷ."
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo e dè hỏi: "Ý niệm của chuyên gia thẻ kiếm chúng ta đều như thế sao?"
"Ừ, đúng vậy."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Bạch cũng tràn ngập ưu sầu.
Trời ạ.
Ý niệm của sư, sư phụ sao lại có dáng vẻ này...
"Tôi đã hiểu rồi!"
Lý Hạo Nhiên bỗng nhiên kích động.
"Mọi người nhìn kĩ đi..."
"Ý nghĩ của chuyên gia thẻ kiếm là hình thái đĩa CD, vừa lớn vừa tròn, mà ý nghĩ kiếm tu là hình thái kiếm thai, vừa dài vừa rộng, từ một ý nghĩa nào đó..."
"Ý nghĩ của chúng ta hợp nhất công thủ!"
"Thậm chí có thể khắc chế bọn họ!"
"Đúng vậy."
"Nhất định là như vậy."
Lý Hạo Nhiên mừng rỡ.
Quả nhiên, trải qua sự phân tích của Đại sư tỷ, năng lực sư phụ càng dễ hiểu hơn rồi!
"Đại sư tỷ, nhất định là như vậy đúng không?"
Lý Hạo Nhiên hưng phấn: "Lần này trở về, nhất định tôi sẽ biên soạn tài liệu của chuyên gia thẻ kiếm chúng ta một lần nữa, hoàn toàn thống nhất tinh thần của ý niệm đĩa CD!"
"Ừ, đúng vậy đấy."
Khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Bạch đỏ bừng.
Lại nói dối nữa rồi...
Cô bé bỗng nhiên hơi chột dạ.
Nhưng không thể khiến cho sư phụ mất mặt được, nên chỉ có thể ra vẻ cái gì cũng không biết thôi... Dù sao ý niệm đĩa CD gì đó, nhìn cũng thật là lợi hại.
Ừm.
Nhất định không thành vấn đề.
...
Lúc này, xung quanh học viện cũng hoàn toàn yên lặng, chẳng ai nghĩ tới một ý niệm trấn áp của kiếm tu năm sao suýt chút nữa hại chết bản thân...
Sinh viên kinh ngạc.
Các giáo viên mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tình thế này... không giống với trong tưởng tượng lắm?
"Sao ý niệm của cậu lại mạnh như vậy?"
Kiếm tu năm sao có phần không cam lòng hỏi.
Ông ta căn bản không muốn tin, vì sao một ba sao đỉnh cao lại có ý niệm mạnh hơn ông ta!
"Mấy người Cao Thiên Lang, Triệu Vân Sơn đều từng hỏi những lời này."
Lục Minh mỉm cười.
Soạt!
Xung quanh lại yên lặng.
Cao Thiên Lang...
À.
Thiên tài giới kiếm tu đó, hình như sáu sao rồi?
Triệu Vân Sơn...
À.
Đại gia giới kiếm tu đó, nghe nói trong nhà có mỏ khoáng?
Hai người này đều là thiên tài hàng đầu trong giới kiếm tu, thì ra, ý niệm của hai người này cũng không mạnh như Lục Minh?! Nói như vậy...
Ý niệm của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Mọi người sợ hãi.
"..."
Kiếm tu năm sao đối diện im lặng.
Ông ta thấy hoảng sợ.
Thực sự.
Nếu như Cao Thiên Lang và Triệu Vân Sơn đều đánh không lại Lục Minh, ông ta đi tìm cái chết làm gì?
Không.
Không đúng.
Suy cho cùng ông ta là kiếm tu, rất nhanh chóng ổn định tinh thần.
Nhớ kĩ!
Lục Minh chỉ mới ba sao đỉnh cao!
Dù ý niệm của cậu ta có mạnh cỡ nào, uy lực có thể phát huy ra cũng có giới hạn, phẩm chất năng lượng của cậu ta chung quy chỉ mới là phẩm chất ba sao, đây mới là then chốt!
"Tôi từng nghe một câu nói xưa..."
"Ông trời đóng lại của bạn một cánh cửa, chắc chắn sẽ mở cánh cửa khác cho bạn..."
Ông ta từng bước đi tới: "Ý niệm cậu mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn trải qua nhiều thời gian tôi luyện, có thể đây mới là nguyên nhân cậu ở lại ba sao đỉnh cao!"
"Có điều..."
"Dù như thế nào!"
"Bây giờ suy cho cùng cậu chỉ là ba sao đỉnh cao!"
"Khi nền tảng quá yếu, sự tăng trưởng của ý niệm sẽ không có chút ý nghĩa nào!"
Vèo!
Vèo!
Mỗi bước ông ta đặt xuống, hơi thở đều đang gia tăng.
Vù...
Vù...
Năng lượng vô tận hiện lên.
Sức chiến đấu của kiếm tu bùng nổ, thực lực nhân lên với sự gia tăng của ý niệm, nếu như nền tảng của bản thân quá yếu, sự gia tăng cũng rất khó tiến triển!
Huống hồ... Chênh lệch của ba sao và năm sao rất lớn!
Nếu như vậy... thì một kiếm quyết định thắng bại đi.
Ầm!
Ánh kiếm hiện ra.
"Đến đây đi!"
Kiếm của ông ta chỉ vào Lục Minh, tuyệt đối thi triển ra một kiếm mạnh nhất của bản thân!
Ầm!
Một kiếm sáng chói hiện lên.
"Vân Trảm!"
Giọng nói lạnh lùng hiện lên, tất cả ý niệm, năng lượng của ông ta đều ngưng tụ, thi triển ra một chiêu kiếm thuật mạnh nhất từ trước đến nay của bản thân thông qua kiếm thai!
Vèo!
Giờ khắc này, trước mặt mọi người, chỉ có ánh kiếm vô tận!
...
Ra là chiêu này!
Tinh thần của mọi người kinh sợ.
Mặc dù bọn họ không lên tiếng, nhưng cũng nhận ra chiêu này!
Vân Trảm!
Một chiêu rất mạnh trong năng lực năm sao!
Đặc điểm của nó chỉ có một, hiểm, chuẩn, nhanh! Không có kỹ xảo chiến đấu như những kiểu năng lực khác, chỉ có cứng rắn thuần túy nhất!
Thậm chí, trong lời đồn của kiếm tu, đây chính là kiếm pháp đàn ông nhất trong năm sao!
Chỉ có nổ banh đít!
Đây là khuyết điểm của nó, cũng là ưu điểm.
Thế nhưng, lúc này.
Không nghi ngờ chút nào, đây là kiếm pháp thích hợp nhất của ông ta, cũng là kiếm pháp khắc chế Lục Minh nhất.
Ý niệm mạnh mẽ thì sao?
Tới đi!
Một kiếm này đã buộc Lục Minh dùng thực lực ba sao đấu chính diện với một người tu luyện năm sao như ông ta!
...
E là Lục Minh sắp thua!
Vì vậy có người lóe lên ý nghĩ này trong lòng.
Kiếm tu này thật quá đáng...
Đúng vậy.
Năm sao đánh ba sao người ta, còn muốn dùng kiếm pháp này, bức bách người ta đối đầu, có phải ức hiếp người ta quá hay không? Có điều, kiếm tu kia không để ý những thứ này.
Thua, mới là sỉ nhục.
Vèo!
Ánh kiếm lấp lánh.
Giờ khắc này, mọi người ngừng thở.
...
"Đến rồi!"
Lục Minh yên tĩnh chờ một kiếm ấy.
Vân Trảm sao?
Ha.
Anh từng nghe qua kiếm pháp này.
Hai điểm một đường trong truyền thuyết, kiếm pháp đàn ông thuần túy nhất, cực kỳ mạnh mẽ!
Năm sao...
Anh lặng lẽ móc ra thẻ gốc, về bản chất, thẻ gốc của anh chỉ tôi luyện đến bốn sao đỉnh cao, chịu đòn tấn công của năm sao quả thật có chút khó khăn, có điều...
Nếu như chồng ý niệm... có thể gắng gượng ngăn cản?
Không.
Đỡ không được!
Thế nhưng... trong đầu Lục Minh chợt hiện lên một ý nghĩ.
Anh vẫn muốn thử xem, thế nhưng có tìm được cơ hội thích hợp hay không, bây giờ sao...
Soạt!
Thẻ gốc trong tay lật lại.
Lục Minh vung tay.
Vù...
Thẻ gốc hóa thành một ánh hào quang hướng về phía ánh kiếm đó, nếu đã không còn cách nào né tránh, vậy quyết đấu một trận thật sự đi, anh cũng muốn xem thử...
Ý tưởng kia của mình rốt cuộc có thành công hay không!!!
...
Lục Minh cứng rắn đối đầu!
Thẻ gốc xuất hiện, uy lực này không đủ, hoàn toàn không đỡ được!
Đôi mắt của mọi người trừng lớn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm giữa sân.
Chẳng ai ngờ tới, Lục Minh sẽ chọn phản kích thuần túy nhất, dùng thẻ gốc đối đầu với kiếm khí năm sao!
Cậu ta điên rồi sao?!
Uy lực này...
Mọi người thậm chí không cần phân tích, cũng có thể nhìn ra chênh lệch to lớn với uy lực kia!
Chênh lệch quá xa!
Lúc này, Lục Minh và đòn tấn công mà kiếm tu tung ra giống như hai trận hồng thủy dâng trào sắp va chạm nhau, thế nhưng hồng thủy của Lục Minh thật sự quá yếu!
Rất có thể, trong nháy mắt tiếp theo cũng sẽ bị bao phủ...
...
"Sư phụ!"
Tinh thần của Lý Hạo Nhiên căng như dây đàn.
Anh ta quá rõ ràng sự kinh khủng của đường kiếm kia!
Vân Trảm!
Có tính tấn công thuần túy nhất!
Có thể phát huy được sức chiến đấu kiếm tu năm sao ở mức độ cao nhất, tuy bởi vì cách tấn công quá mức ngay thẳng dễ dàng bị nhằm vào, nhưng đối với ba sao mà nói... hoàn toàn không thể hóa giải!
...
Ầm!
Dưới sự chăm chú của tất cả mọi người.
Cơn lũ ánh sáng đại diện cho thẻ gốc cùng với cơn lũ ánh sáng đại diện cho Vân Trảm cuối cùng đã chạm vào nhau trong không trung, hơi thở năm sao mạnh mẽ chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm ba sao...
Nhấn chìm...
Không còn cảm giác được hơi thở ba sao!
...
"Thẻ gốc sắp bị hủy rồi."
"Quá đáng tiếc."
"Hà tất phải va chạm nhau?"
"Chịu thua cũng được mà."
Mọi người thở dài.
Cú va chạm này, e là thẻ gốc của Lục Minh tiêu đời rồi?
...
"Ngu ngốc!"
Kiếm tu năm sao khẽ lắc đầu.
Quá ngốc!
Dám đối đầu với Vân Trảm?
Nghĩ thế nào chứ?
Quả nhiên, cho dù có thiên phú, chung quy còn quá trẻ...
Xem ra... thẻ gốc của tên này sắp nát.
Ừm...
Vẫn nên nghĩ cách ăn nói thế nào với chị gái cậu ta đi?
Có người nói chị gái của Lục Minh cũng là thiên tài, đã đến sáu sao rồi? Sáu sao tuy lợi hại nhưng bản thân là nhân viên công chức, cô ta cũng không dám làm xằng bậy trong trường.
Có cần phải mời hiệu trưởng ra không...
...
Trong đầu kiếm tu năm sao xẹt qua vô số ý nghĩ.
Nhưng đúng lúc này.
Trong mơ hồ, dường như ông ta nghe được một giọng nói thoắt ẩn thoắt hiện - "Phong! Ấn!"
...
???
Ông ta bỗng nhiên nhìn về nơi thẻ gốc và một kiếm kia va chạm.
Phong ấn?
Đợi đã...
Phong ấn Vân Trảm?
Ha ha ha ha ha, cười chết mất!
Vân Trảm đại diện cho cái gì?
Thực lực mạnh mẽ nhất của ông ta, nếu như ngay cả thứ này cũng có thể phong ấn thì mình cũng cũng không cần đánh đấm gì nữa, trực tiếp quỳ xuống gọi Lục Minh là cha được rồi!
Đùa gì thế?
...
Soạt!
Ánh sáng của Vân Trảm bỗng nhiên yếu đi đôi chút.
Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn.
Quả nhiên...
Dù vận dụng phong ấn, hơi thở của Vân Trảm cũng chỉ yếu bớt một phần, vậy thì phần còn lại chắc là thẻ gốc sẽ không chịu nổi đâu nhỉ?
Ha ha.
Buồn cười quá.
Những kẻ được gọi là thiên tài này đều có đầu óc ngớ ngẩn vậy à?
Ông ta đang nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên, ông ta nghe thấy bên phía Lục Minh dường như truyền đến từng đoạn âm thanh đứt quãng quái dị, giống như máy đọc thời viễn cổ bị lỗi âm thanh.
"Phong ấn! Phong ấn! Phong ấn! Phong ấn! Phong ấn! Phong ấn!"
...
Cái quái gì vậy?
Ông ta có một cảm giác rất kỳ quặc.
Bởi vì kiếm khí quá mạnh mẽ khiến âm thanh vọng lại?
Không thể nào đâu.
Trong lúc ông ta đang lấy làm lạ, bỗng nhiên nơi hai cơn lũ ánh sáng giao nhau, hơi thở của Vân Trảm bỗng nhiên lại mất đi một phần, mất đi một phần, mất đi một phần...
Một phần, một phần...
Từ từ...
Cứ như vậy bị nuốt từng phần một...
Sau đó.
Trước mắt bao người, Vân Trảm cứ thế biến mất.
???!
Vẻ mặt ông ta đầy ngơ ngác, chuyện quái quỷ gì thế này?
...
Kiếm tu năm sao kinh ngạc.
Hết thảy giáo viên sinh viên cũng kinh ngạc!
Phải biết rằng, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Vân Trảm cứ như vậy từ từ biến mất... Từ từ bị nuốt chửng... Sau đó mất tăm mất tích...
Điều này sao có thể?!
...
Trong không trung.
Hai cơn lũ ánh sáng đã biến mất, chỉ để lại một thẻ bài lóe lên ánh sáng khác thường!
Vù...
Vù...
Thẻ gốc rạng ngời rực rỡ.
...
"Thành công rồi!"
Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.
Quả nhiên, phong ấn thành công!
Nói thật, nếu như là những người khác ra tay, nếu như là năng lực khác của kiếm tu, anh thật sự không biết làm thế phong ấn, bởi vì quá khó khăn...
Góc độ, tốc độ quá nhiều điều cần suy nghĩ.
Duy chỉ có Vân Trảm!
Thứ này có ưu điểm một đống, khuyết điểm chỉ có một, thẳng!
Nó cứ như vậy lao thẳng tới, căn bản không cần phán đoán, căn bản không cần tính toán, cũng dễ dàng phong ấn, cũng là năng lực duy nhất Lục Minh có thể phong ấn thành công!
Có điều... Vân Trảm đâu có dễ dàng phong ấn như vậy?
Năm sao!
Cao cấp!
Căn bản không phải là thứ Lục Minh bây giờ có thể ứng phó!
Có điều... không sao cả.
Điều Lục Minh vẫn muốn thử chính là nó.
Căn cứ định luật ăn hot dog: Một chiếc bánh mì hot dog dài hai mươi centimet, người ta không thể nuốt hết bằng một lần ăn, nhưng nếu chia làm bảy miếng thì không thành vấn đề...
Vì thế Lục Minh liền nghĩ ra cách phong ấn bảy đoạn!
Phong ấn!
Phong ấn thẻ gốc có thể phong ấn năng lực cực hạn của thẻ gốc!
Như vậy...
Nếu như bảy lần thì sao?!
Về bản chất, đây không phải là phong ấn tia chớp sao?
Thế là Lục Minh đã thử nghiệm, lợi dụng bảy lần phong ấn nhanh chóng chia Vân Trảm làm bảy đoạn, sau đó mở ra dung hợp trong thẻ gốc, hình thành một lần phong ấn hoàn mỹ!
Kết quả, thành công!
Lục Minh ngẫm lại mà vẫn kích động.
Anh biết.
Bản thân lại nắm giữ một siêu công nghệ, phong ấn năng lực vượt hơn bản thân bảy lần!
Siêu mạnh!
Đương nhiên anh biết rõ, tất cả thành công bây giờ đều giới hạn với Vân Trảm!
Chuyển động đều...
Dù chia làm bảy đoạn cũng rất đều đặn.
Nếu không, đổi thành năng lực rồng nguyên tố kia, mỗi một đoạn đều phải tính toán góc độ, tốc độ, năng lượng, điểm bùng phát một lần nữa... Giải toán gấp bảy lần phong ấn bình thường!
Có thể thành công mới lạ!
Trời mới biết, giờ ngay cả một lần phong ấn bình thường Lục Minh cũng không làm được!
Có điều từ từ sẽ được.
Có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, sớm muộn sẽ phong ấn thành công...
...
"Uầy…"
Một ý niệm truyền tới.
"Mày vẫn ổn chứ?"
Lục Minh truyền ý niệm cho thẻ gốc.
"Vẫn, vẫn may, chỉ là quá đầy..."
Thẻ gốc nói mà đang run run.
Lần phong ấn này, dường như bọn họ lấy mạng mà liều!
Tuy Lục Minh không ngừng an ủi bản thân, nói có phần nắm chắc, thế nhưng nhìn thế nào nó cũng cảm giác Lục Minh đang tiến hành với tinh thần phong ấn thất bại sẽ tự hủy...
Dù sao, biển ý thức của Lục Minh dường như còn có thẻ gốc khác!
Dù sao, anh đã từng học tự nổ từ chị gái...
Cho nên lúc này đây, nó cũng đã dốc hết sức!
Hoàn hảo.
Thành công!
...
Mà lúc này.
Cổng học viện hoàn toàn yên lặng.
Vân Trảm... mất tiêu.
Nói chính xác hơn, hình như đã bị thẻ gốc Lục Minh ăn hết!
Cơn lũ ánh sáng đại diện cho thẻ gốc yếu ớt va chạm với Vân Trảm, không ngờ lại trực tiếp nuốt chửng từng đoạn Vân Trảm, toát ra ánh sáng khó có thể tưởng tượng!
Quá mạnh mẽ!
Trận này hoàn toàn là cứng đối cứng, hơn nữa, không ngờ Lục Minh là kẻ thắng cuộc!
Quả thật không thể ngờ!
Chuyện này...
Đây chính là chuyên gia thẻ kiếm sao?
...
"Tại sao có thể như vậy?!"
Kiếm tu năm sao không thể tin được.
Thật sự.
Ông ta thậm chí không thể nào hiểu được.
Lục Minh có một chị gái tốt, nhan sắc cao tới mức không theo chuẩn mực, lại có thiên phú cao như vậy, có mấy thứ đó thì cũng thôi đi, sao còn có thể có đầu óc của một nhà khoa học?!
Điều này không hề logic!
Cánh cửa khác mà ông trời đã nói sẽ mở ra đâu?!
"Ha ha."
Lục Minh nhếch miệng mỉm cười.
Điều anh thấy phiền nhất chính là cứ làm màu cả ngày, tên kiếm tu này muốn ra tay thì ra tay đi, còn trích dẫn một câu nói xưa, cái gì mà ông trời sẽ mở ra một cánh cửa...
Sao không suy nghĩ thử đi, nhan sắc thấp như tầng hầm vậy, ở đâu ra cánh cửa gì đó!
Dù tầng hầm có cửa, cũng chỉ có thể hít bụi không phải sao?!
Huống hồ, Lục Minh rất rõ thực lực mình.
Thực lực chân chính của anh thật ra chỉ có thể gắng gượng đối chọi với bốn sao, lần này có thể mạnh như vậy hoàn toàn dựa vào sự làm nền của đối thủ...
...
Phía đối diện.
Kiếm tu năm sao vẫn mang vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.
Có điều, cuối cùng ông ta vẫn là kiếm tu mạnh mẽ, tinh thần khôi phục rất nhanh, ánh mắt của ông ta đảo qua Lục Minh, vệt sáng trong tay ngưng tụ một lần nữa.
"Cậu ngăn được Vân Trảm thì đã sao?"
"Tôi không biết cậu ngăn cản như thế nào, có lẽ là có át chủ bài gì đó."
"Thế nhưng..."
"Cậu có thể chống đỡ mấy lần?"
Ầm!
Ánh kiếm nổ tung.
Ông ta lại ra tay một lần nữa, một ánh kiếm sáng chói bắn ra.
Có điều phía đối diện.
Lục Minh chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Nói thật.
Nếu như ngay từ đầu kiếm tu năm sao thi triển năng lực khác, anh thật sự rất khó ứng phó, nhưng lại là Vân Trảm, bây giờ ư...
Lục Minh lật lật thẻ gốc.
Đi đi!
Vù...
Thẻ gốc nở rộ ánh sáng.
Lục Minh hờ hững nhả ra hai chữ: "Ngưng! Tụ!"
Soạt!
Ánh sáng dâng trào!
Vân Trảm bị phong ấn bảy đoạn kia bỗng lóe lên ánh sáng vào giờ khắc này.
Được thẻ gốc phụ trợ, bảy đoạn ánh sáng lần nữa tổ hợp lại, không phải, đây không phải là tổ hợp lại, khi bị hút vào thẻ gốc tia chớp, bảy đoạn ánh sáng đã hợp lại một lần nữa!
Thậm chí...
Đây cũng không phải là Vân Trảm lúc trước!
Mà là bây giờ là năng lực cực hạn được thẻ gốc tia chớp dung hợp từ một phần bảy Vân Trảm!
Ầm!
Ánh kiếm kinh khủng nở rộ.
Năng lực của kiếm tu năm sao bị nhấn chìm trong nháy mắt...
Ầm!
Năng lực mà kiếm tu năm sao thi triển lập tức sụp đổ, ánh kiếm kinh khủng kia nối liền trời đất, lóe lên từ trước ra sau, lại dường như muốn đánh xuyên qua toàn bộ học viện!
Vèo!
Ánh kiếm như con thoi.
Trước mắt mọi người, chỉ có ánh sáng vô tận.
Cùng với hình bóng kiếm tu năm sao bay ra ngoài.
...
Ầm!
Bóng người lạc lõng của kiếm tu năm sao bay văng ra ngoài trong chớp mắt, không chút sai lệch đập vào vị trí trước đó của phó hiệu trưởng.
Sâu hơn.
Ba chiều hơn.
...
Soạt!
Cả thế giới yên tĩnh lại.
Mọi người trừng mắt, khó tin nhìn cảnh này.
Lục Minh thắng, vô cùng dứt khoát.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ ra hai chiêu.
Chiêu thứ nhất, thẻ gốc bay ra, tiêu diệt Vân Trảm.
Chiêu thứ hai, ánh kiếm như thoi, đánh bay đối thủ.
Kết thúc.
Giờ khắc này, thậm chí mọi người phảng phất có một ảo giác, có thể Lục Minh mới là kiếm tu năm sao, kiếm tu năm sao kia có thể chỉ là ba sao đỉnh cao?
Đúng không?
Chỉ như vậy mới có thể giải thích được!!
Sức chiến đấu này...
...
Rầm.
Mọi người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương nuốt nước bọt, cảm giác khô đắng miệng lưỡi.
Đây...
Đây chính là sức chiến đấu Lục Minh?
Quả nhiên...
Cậu ta giống với chị gái mình, vốn không phải người, bà mợ nó là quái vật!
Vì vậy, tại sao bọn họ lại trêu chọc sự tồn tại này?!
...
"Thắng rồi."
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên kích động đến toàn thân run lên.
Ôi trời!
Sư phụ mạnh quá!
Quá mạnh mẽ.
Thật sự.
Lần này đến Học viện Chiến đấu Tử Dương, hai người bọn họ sung sướng từ đầu đến cuối!
Đại sư tỷ càn quét sinh viên từ năm nhất đến năm tư của học viện, mà sư phụ thì sao? Càng ngầu hơn, thẳng tay đánh bại giáo viên và lãnh đạo của trường học!!!
Không hổ là người khai sáng chuyên gia thẻ kiếm!
...
"Ha."
Lục Minh nghe được giọng của bọn họ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
"Sau này ở bên ngoài, đừng sợ hãi."
Lục Minh tự hào nói: "Nhớ kĩ, sư phụ của các cậu cũng là một chỗ dựa to lớn!"
Lần này anh tới đây không chỉ trút giận cho đồ đệ, cũng để cho hai người này biết, không chỉ người khác có chống lưng, Lục Minh này... cũng là một chỗ dựa mạnh mẽ!!!
Kiểu chống lưng to lớn vĩ đại!
"Vâng!"
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên kích động.
"Không tin cứ hỏi Đại sư tỷ của các cậu."
Lục Minh hăng hái.
Anh biết.
Ở bên ngoài, Tiểu Bạch luôn chú ý thể diện của mình!
Quả nhiên.
Tiểu Bạch nghe được sư phụ nói đến mình, lập tức tự hào ưỡn thẳng thân hình.
"Đúng vậy đó!"
Tiểu Bạch nói rất chân thành: "Bắp đùi* của sư phụ to khỏe, không chỉ to, trên đó còn có lông nữa..."
(*) Tiểu Bạch hiểu nhầm ý của Lục Minh, bắp đùi trong tiếng Trung có nghĩa bóng là chỗ dựa.
Hả?
Hai người Tiểu Nghiêm mang vẻ mặt mờ mịt.
Có...
Có lông?