Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Trong cửa hàng.

Sắc mặt Lục Minh nghiêm nghị.

Tiểu Tinh cũng có!

Cao Thiên Lang cũng có!

Tất cả mọi người đều có!

Nhưng tại sao lại chỉ có Tiểu Bạch không có chứ?!

Lục Minh nhìn Tiểu Bạch ở trước mắt, cảm thấy phiền muộn. Lạ thật, tại sao Tiểu Bạch lại không có tí lỗ chân lông nào chứ?! Chuyện này vốn không khoa học mà?

Cơ thể biến dị?

Đột biến gen?

Vẫn là con người sao?

...

Lục Minh nhìn làn da trơn bóng như ngọc của Tiểu Bạch, anh rất lo lắng.

Thật đấy.

Tuy nhìn thì làn da có vẻ trắng nõn hơn, đẹp hơn, kỳ diệu hơn, xinh hơn, sờ cũng dễ chịu hơn, nhưng hình như có điều gì đó không đúng…

Không có lỗ chân lông thì đổ mồ hôi kiểu gì?

Cô nàng Tiểu Tinh thường hay bị đổ mồ hôi mà…

Hay là?

Trực tiếp bỏ qua bước này?

"Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Anh kéo Tiểu Bạch đến bên người.

"Không ạ."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Cơ thể của em…có chỗ nào khác đặc biệt không?"

Lục Minh hỏi.

"Đặc biệt ư?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: "Có đó, có đó, em có nhiều máu!"

"Nhiều máu ư?"

Lục Minh giật mình.

Tiểu Bạch đã từng nói, máu của cô bé rất nhiều!

Lúc đó anh còn tưởng cô nhóc này nói bừa, hiện giờ xem ra, có lẽ cơ thể của cô bé có vài chỗ không giống với người bình thường cho lắm…

"Dạ."

Tiểu Bạch khéo léo nói: "Sư phụ, anh nhìn này."

Cô bé rạch một đường trên cổ tay.

Phụt!

Máu bắn ra.

"Tiểu Bạch!"

Lục Minh lại càng hoảng sợ.

"Không sao đâu ạ."

Tiểu Bạch lắc đầu: "Sư phụ anh chờ một chút."

Nói rồi, cô bé đưa vết thương lại bên miệng ly, cho chảy đầy một ly máu, sau đó không hề có chuyện gì. Khuôn mặt vẫn hồng hào như trước.

"…"

Lục Minh im lặng.

Ồ.

Thì ra đây là nhiều máu mà Tiểu Bạch nói ư?

Con bé này...

Anh mò tìm thuốc chữa thương, bôi cho Tiểu Bạch. Với tố chất cơ thể của Tiểu Bạch, vết thương nhanh chóng khép lại, rất nhanh đã hoàn toàn không chút tổn hại.

Đến miệng vết thương cũng đã biến mất.

"Em vẫn luôn như vậy ư?"

"Vâng ạ."

"Tôi luyện cho Tiểu Tiểu Bạch cũng dùng thứ này ư?"

"Dạ."

"Sau này không được nói cho bất kỳ ai biết."

Lục Minh dặn.

"Dạ vâng ạ."

Tiểu Bạch khéo léo đáp.

"Đi tu luyện đi."

Lục Minh phất tay, bảo Tiểu Bạch rời đi.

Anh hiểu rõ.

Nguồn gốc của chuyện này e là Tiểu Bạch cũng chẳng biết. Muốn biết vấn đề trên người Tiểu Bạch, có lẽ chỉ có một người biết - Giang Phong!

Cái quái gì vậy!

Rốt cuộc lão già chết tiệt này đã làm gì Tiểu Bạch!

Không được!

Phải hỏi mới được.

Nhưng khi anh chuẩn bị liên lạc với Giang Phong.

Bỗng nhiên, máy truyền tin rung lên, một số điện thoại lạ gọi đến.

"Ai đó?"

Lục Minh hỏi.


"Xin chảo."

"Xin hỏi có phải đồng chí Lục Minh không?"

Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trung trầm ổn.

Lục Minh: "…"

Được rồi.

Cảnh tượng quen thuộc này...

Giọng nói quen thuộc này…

"Bên cảnh sát đó hả?"

Lục Minh thở dài.

"Cậu biết ư?"

Đầu dây bên kia rất kinh ngạc.

"…"

Lục Minh rất đau đầu.

Còn có thể không biết được sao?!

Ông đây đã nhận ba cuộc điện thoại của các anh rồi!

Vậy tên Trương Tiểu Bàn này lại bị bắt sao?

Nhưng, hai lần trước Trương Tiểu Bàn đều không sao, lần trước cậu ta đã thoát được lệnh truy nã, nếu lần này lại bị bắt, e là không thoát được rồi…

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại...

Tên này đúng là ngựa quen lối cũ mà!

Đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn có thể bị bắt lại!

Là bạn của cậu ta…Lục Minh cảm thấy bản thân nên làm theo nội tâm mách bảo.

"Tôi không quen cậu ta."

Lục Minh quả quyết nói.

"Hả?"

Bên kia rõ ràng đang bối rối.

Không, không quen ư? Sao có thể không quen chứ!

Có điều, anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Yên tâm."

"Chúng tôi chỉ mời cậu đến hỗ trợ điều tra thôi."

Anh cười khổ nói.

"Vậy cũng không quen."

Lục Minh cười giễu.

"Ế, được rồi."

Bên kia rõ ràng cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này. Nhưng vừa nghe giọng điệu này của anh, một người khác bên đầu dây kia nhận lấy điện thoại, nói với sắc mặt nặng nề.

"Bạn học này, xin đừng sợ!"

"Yên tâm."

"Cậu cứ đến đây, chúng tôi sẽ chống lưng cho cậu!"

"Cứ có gì nói đấy!"

"Chúng tôi là tổ điều tra đặc biệt được phái đến của Bộ Giáo dục, có quyền hạn tuyệt đối ở thành phố Thanh Minh, nếu ông ta thật sự vi phạm pháp luật, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho cậu!"

Sắc mặt của bên kia nghiêm nghị.

"…"

Lục Minh kinh ngạc.

Rốt cuộc Trương Tiểu Bàn đã làm gì vậy?!

Tổ điều tra đặc biệt đã được thành lập rồi ư!

Phải biết rằng, tổ điều tra lần trước là vì rắn lớn sáu sao! Vậy tên Tiểu Bàn đã trêu chọc phải người của cấp trên ư?!

Nhưng Lục Minh bỗng nhiên ý thức được chỗ nào đó không đúng, Bộ Giáo dục...

Đợi đã.

Tại sao là Bộ Giáo dục?

"Ừm."

"Tôi hỏi chút nhé."

Lục Minh thận trọng hỏi: "Người tôi cần hỗ trợ điều tra là ai vậy?"

"Không phải cậu đã biết rồi ư?"

Bên kia cũng thấy lạ: "Giang Phong."

Đợi đã...

Giang Phong?!

M* kiếp?!

Lục Minh suýt phun một ngụm máu ra ngoài: "Hiệu trưởng ư?"

"Đúng vậy."

Bên kia xác nhận.

"…"

Lục Minh mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Vậy người bị bắt lần này... không phải là Trương Tiểu Bàn, mà là Giang Phong ư?!

"Ừm…"

Lục Minh nhìn Tiểu Bạch đang đọc sách, tránh xa cô bé một chút. Sau đó, anh cẩn thận hỏi: "Xin hỏi tội danh là gì nhỉ? Quan liêu hay là xâm phạm sinh viên?"

"???"

Đầu dây bên kia ngẩn người, biểu cảm lập tức nghiêm nghị: "Ông ta còn có những tội danh như vậy ư?"

Lục Minh: "…"

Ồ.


Không phải...

Khụ khụ.

Tại sao lại có chút tiếc nuối tiềm ẩn nhỉ?

Nói thừa, phía đối diện không muốn nói nhiều, Lục Minh chỉ có thể đi một chuyến. Nhưng, anh rất tò mò, rốt cuộc tại sao Giang Phong lại bị bắt chứ?!

Địa chỉ...

Lục Minh rất kinh ngạc, lại là nhà của Giang Phong ư?!

Lục Minh nhanh chóng chạy tới nhà Giang Phong.

Ở đó.

Trong phòng khách, Giang Phong ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt bình thản, bên cạnh có mấy người trung niên hói đầu đang ngồi xung quanh, loáng thoáng có thể thấy một cảm giác khống chế.

Hiển nhiên, đây đều là những cao thủ của Bộ Giáo dục rồi.

Ừm...

Vậy Giang Phong không bị bắt, mà bị khống chế ư?

"Đến rồi ư?"

Giang Phong thở dài.

"Ừm."

Lục Minh gật đầu: "Chuyện gì vậy?"

"Đây, em tự xem đi."

Giang Phong chỉ đồ trên bàn, Lục Minh vừa liếc nhìn lập tức kinh ngạc.

Đây là... một đống thư tố cáo ư!

Từ sinh viên đến phụ huynh... đều tố cáo tâm lý của hiệu trưởng Giang Phong không bình thường…

???

Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác, đây lại là chuyện gì vậy?

"Thầy làm gì vậy?"

Anh ngạc nhiên nói.

"Em nói thử xem?"

Giang Phong thở dài: "Chẳng phải hai hôm trước vừa mới khai giảng sao?"

"Khai giảng…"

Lục Minh lập tức nhớ ra.

Ồ.

Đúng rồi.

Lúc đó lấy danh nghĩa "tu sửa học viện", bảo sinh viên nghỉ học vài ngày, thế nên, anh đi đến lật xem nội dung tố cáo, lập tức khóc không được mà cười cũng không xong.

Đây thật là...

Tại sao Giang Phong lại bị tố cáo?

Đơn giản!

Bởi vì chuyện yêu tinh giường!

Kết quả của trận chiến đó là cả trường học đều biến thành màu hồng…

Các sinh viên quay lại.

Ban đầu, sinh viên thấy tòa nhà dạy học màu hồng, con đường màu hồng, thế giới màu hồng, vẫn còn cảm thấy thần kỳ, dù sao trường học cũng đã có tâm tu sửa…

Nhưng khi trở lại ký túc xá.

Khi sinh viên nhìn thấy đồ đạc của mình cũng biến thành màu hồng, lập tức phát điên lên…

Dao cạo râu màu hồng...

Bình nước màu hồng...

Nội y màu hồng...

Đồ dùng cá nhân màu hồng...

Đợi đã.

Tất cả sinh viên đều kinh ngạc.

Rốt cuộc mấy ngày nay hiệu trưởng đã làm gì trong trường học vậy?!

Vì sao...

Đồ đạc ở trong ngăn tủ cũng biến thành màu hồng? Lẽ nào hiệu trưởng còn lấy ra, cố ý nhuộm màu hồng cho chúng ư?! Ngẫm lại đã thấy đáng sợ!

Thế là các sinh viên sợ hãi, những phụ huynh nghe được chuyện này cũng cùng nhau tố cáo…

Sau đó... Giang Phong đã ở đây rồi.

"Ha ha ha ha."

Lục Minh suýt cười gần chết.

Lúc đó trường học xảy ra chuyện này là bởi vì bị truyền thừa bao trùm...

Chậc.

Chuyện này phải tìm ai để nói lý lẽ đây?

"Bộ Giáo dục không biết ư?"

Lục Minh buồn cười.

"Thầy nói rồi, bọn họ không tin."

Giang Phong cũng rất phiền muộn: "Họ nói, có lẽ thầy đã cấu kết với chính quyền địa phương, dựng ra chuyện hoang đường, dù sao ví dụ về chuyện các nhà chức trách bảo vệ nhau cũng nhiều lắm…"

"…"

Lục Minh nín cười.

Mà giờ khắc này, mấy cao thủ bên Bộ Giáo dục cũng đang ngồi lặng yên nhìn hai người nói chuyện.

Bọn họ muốn phân tích những thông tin hữu dụng trong cuộc đối thoại của họ, ít nhất bởi vì thứ được gọi là truyền thừa rất đáng để bàn bạc.

Truyền thừa là thật.


Lúc đó làm ầm ĩ khắp nơi.

Nhưng... Vị trí ở đâu?

Có liên quan đến học viện hay không cũng không biết.

Lời làm chứng của người bản địa?

Không đáng tin cậy!

Bọn họ đã từng gặp một trường học.

Viện trưởng biến trường học rộng lớn thành lãnh địa của mình, muốn làm gì thì làm, thậm chí còn cưới sinh viên của mình, còn vận dụng tài chính của trường học quay phim điện ảnh ca tụng tình yêu của họ, tổ điều tra đi mấy lần cũng không điều tra được gì, suýt chút nữa tưởng thật, sau đó bởi vì nội bộ bọn họ xuất hiện tranh chấp, lúc này mới lôi sự thật ra ngoài ánh sáng được…

Lần này, cũng như vậy.

Vi thế chuyện đầu tiên khi bọn họ đến thành phố Thanh Minh chính là khống chế Giang Phong trước.

Nhưng nghe cuộc đối thoại của bọn họ...

Chuyện này là sự thật ư?

"Camera trường học đâu?"

Lục Minh cạn lời.

"Hỏng từ lâu rồi."

Giang Phong cũng rất thất vọng.

Chuyện truyền thừa ầm ĩ như vậy, đường dây camera đã sớm bị hỏng hết rồi.

"Ô, đợi đã."

Lục Minh nhớ tới thứ gì đó.

Anh mở máy truyền tin ra, nhanh chóng tìm được đoạn ghi hình được ghi vào hôm đó. Ồ, may mà thời gian không lâu, vẫn chưa bị xóa.

???

Giang Phong kinh ngạc: "Em còn quay cả video ư?"

"Dạ."

Lục Minh hơi tiếc nuối: "Vốn quay lại để chuẩn bị moi tiền từ Chu Dương, nhưng đáng tiếc chưa dùng đến…"

Giang Phong: "…"

"Này, chúng tôi vẫn đang ở đây đấy nhé."

Sắc mặt của mấy cao thủ Bộ Giáo dục khó coi.

Mấy tên này khá lắm.

Đến lừa đảo vơ vét tài sản mà các người cũng làm ư?

"Mọi người xem đi."

Lục Minh đưa đoạn ghi hình quay được hôm đó cho họ rồi bọn họ mới tin. Hôm đó Giang Phong bảo sinh viên rời khỏi trường học, thì ra là vì trường học xảy ra chuyện lớn!

Chứ không phải Giang Phong muốn đến ký túc xá nữ lục đồ đạc của người ta…

"Xin lỗi, hiểu lầm anh rồi."

Mấy cao thủ kia khó xử.

"Không sao."

Giang Phong thở dài: "Làm rõ là được rồi."

"Nhưng."

Mấy cao thủ kia trầm ngâm trong chốc lát: "Tuy có hơi khó xử nhưng chúng tôi vẫn nên nói với anh một câu, lừa đảo vơ vét tài sản thật sự là hành vi không tốt đâu."

"Tôi không có…"

Giang Phong lên tiếng.

Trời ơi.

Vừa rồi Lục Minh nói...

"Anh là hiệu trưởng, phải biết làm gương cho sinh viên."

Cao thủ của Bộ Giáo dục vỗ vai Giang Phong, cảm thán một tiếng.

"…"

Khuôn mặt Giang Phong tối sầm.

Tội của Lục Minh, vì sao ông ta phải gánh chứ?!

Một lúc lâu sau, các cao thủ kia rời đi.

Trong căn phòng chỉ còn lại Giang Phong và Lục Minh.

"Ờm."

"Tiểu Bạch..."

Lục Minh lên tiếng hỏi.

"Em dám nói cho Tiểu Bạch biết, thầy đánh chết em."

Đôi mắt của Giang Phong trừng to.

"Không phải."

Lục Minh bất đắc dĩ: "Là về cơ thể của Tiểu Bạch."

"Hửm?"

Giang Phong giật mình: "Tiểu Bạch sao vậy?"

"Trên người em ấy không có lông."

Lục Minh rất buồn rầu.

"???"

Vẻ mặt của Giang Phong đầy ngơ ngác, sát ý lập tức dâng lên.

"Lục Minh!"

"Em lại muốn chết à!"

Giang Phong giận dữ.

Vô liêm sỉ!

Lại còn dám nói những lời như vậy với ông ta, tên này đúng là không muốn sống nữa rồi!

"Thật sự."

Lục Minh trầm giọng nói: "Em thấy trên tay em ấy không có lỗ chân lông, cảm thấy điều này rất kỳ lạ, còn nữa, máu của em ấy là chuyện gì vậy?!"

"…"

Giang Phong chợt im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì đâu, trước đây không phải thường bị người ta truy sát sao? Có lần dẫn theo Tiểu Bạch, do đó con bé đã bị thương…"

"Thầy đã tìm đến một dòng suối mang tên Sinh Mệnh, cho Tiểu Bạch ngâm mình trong đó…"

"Sau đó thì thành như vậy."

"Cơ thể của con bé trở nên đặc biệt, thầy cũng không hiểu rõ lắm, nhưng đại khái là đã tiến hóa đến mức độ nào đó... Cho nên có vẻ hơi kỳ lạ, có điều chắc là chuyện tốt."

Giang Phong nói như thật.

"Thật ư?"

Lục Minh rất hoài nghi.

Anh luôn cảm thấy lão Giang Phong này không nói thật mấy câu.

"Thật ư."


Giang Phong bất đắc dĩ: "Chuyện của Tiểu Bạch, thầy lừa em làm gì chứ?!"

"Ồ, đúng rồi, mắt của con bé cũng rất tốt, những thứ có hơi kỳ lạ chắc con bé cũng có thể nhìn thấy, chắc em cũng phát giác ra rồi mới đúng…"

Giang Phong chợt nhớ tới chuyện này.

Ánh mắt...

Tinh thần của Lục Minh khẽ động

Đúng rồi.

Cô nàng Hinh Nhi!

Hơi thở kỳ lạ!

Hầu như lần nào Tiểu Bạch cũng có thể nhìn ra, thì ra là như vậy!

"Em hiểu rồi."

Lục Minh yên lòng.

Nói thật hay nói dối cũng không sao cả, chỉ cần cơ thể Tiểu Bạch không sao là được rồi.

Tiến hóa sao?

Ừm...

Không biết tiến hóa này có bao gồm dậy thì không...

Khụ khụ.

"Em về trước đây."

Lục Minh phất tay rời đi.

"Chuyện hôm nay đừng nói với Tiểu Bạch nhé."

Giang Phong dặn.

"Yên tâm đi."

Lục Minh tỏ ý đã biết.

...

Nhìn theo bóng Lục Minh rời đi.

Ánh mắt Giang Phong nhìn về phương xa, nhìn về phía bầu trời đầy sương mù.

Trong trời đêm, một ngôi sao xuyên qua lớp sương mờ, lấp la lấp lánh.

Ha...

Chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến...

Chuyện không nên đến hình như cũng sắp đến rồi.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua.

Bên trong căn phòng lại xuất hiện thêm một đốm lửa màu xanh lam đậm.

Bùng!

Bùng!

Ánh sáng màu lam lóe lên.

Ngọn lửa cứ vậy mà hiện ra, thế mà lại ngưng tụ thành hình người.

"Giang Phong..."

Bóng hình như ma quỷ xuất hiện.

"Cút!"

Ánh sáng lạnh lùng hiện lên trong mắt.

Ầm!

Sát ý vô tận ngưng tụ.

Thẻ gốc lóe lên ánh sáng đỏ.

Vút!

Vút!

Ánh sáng biến mất.

Vô vàn tia sáng xuyên qua người tạo ra bằng ngọn lửa kia, nhưng ngọn lửa chỉ lóe lên một chút, lại bốc cháy lần nữa, càng không thể nào tắt!

"Ha ha…"

"Anh biết mà…"

"Kiểu tấn công này, không thể tiêu diệt em…"

"Cơ thể của em là bất tử mà."

Vút!

Thẻ gốc lại chém qua eo lần nữa.

Không có tác dụng!

Phụt!

Một chậu nước hắt đến.

Không có tác dụng!

Những thủ đoạn thông thường vốn không thể tiêu diệt ngọn lửa này.

"…"

Giang Phong im lặng.

Bùng.

Ngọn lửa lóe lên.

Âm thanh kỳ lạ như hiện lên trong não.

"Bây giờ, nói cho em biết, thứ đó rốt cuộc đang ở đâu?"

Ngọn lửa bùng lên.

Hình bóng trong ngọn lửa không ngừng lóe lên.

Nhưng Giang Phong chỉ cười lạnh lùng.

"Tôi không thể tiêu diệt cô…"

"Nhưng, có phải cô đã quên mất, năm xưa tôi cũng đã dùng Nhược Thủy, mặc dù tôi không có tư cách nắm giữ năng lượng thần kỳ đó, nhưng trong cơ thể tôi…"

Soạt!

Giang Phong đột nhiên kéo dây khóa quần.

"Giang Phong, anh muốn làm gì?!"

Ngọn lửa kia bỗng nhiên bay lên trời, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ: "Anh cho rằng dùng thủ đoạn lưu manh như vậy sẽ đuổi được em ư? Anh ngây thơ quá rồi!"

"Bản tôn sống đến giờ này, có kích thước gì bản tôn chưa từng thấy…"

Nó đang nói.

Bỗng nhiên.

Một dòng nước xuất hiện.

Ào!

Ào!

Ngọn lửa màu xanh lam đậm lóe lên mấy lần rồi bị dập tắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận