Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng.

Khi phó hội trưởng nhìn thấy cảnh này thì đã không ngồi yên nổi.

Uy lực này...

Ồ.

Thì ra cậu có thể diệt hết bọn họ được à?!

Vậy trước đó cậu lừa gạt làm gì?!

Bắt nạt người khác?

Tâm trạng của ông ta hơi sụp đổ.

Thật sự.

Ông ta đột nhiên cảm giác được lúc trước vì tiết kiệm tiền mà trao suất cho Lục Minh quả thật là sai lầm lớn nhất, tên này đã gài bẫy cả một đám người...

Phải biết rằng, trước đây Lục Nhan đến đây, tất cả mọi người đều biết cô ấy là thiên tài vô địch, đều cố gắng hết sức tránh né cô ấy, cho dù bị giết cũng có năng lực chấp nhận nhất định...

Mà Lục Minh thì sao?

Đầu tiên là sỉ nhục bằng IQ.

Sau đó bắt nạt bằng thẻ bài.

Cuối cùng...

Khi mọi người rốt cuộc cũng dùng hết tất cả thủ đoạn muốn đánh thắng anh, nói cho mọi người biết, hì hì, thật ra cho dù tôi không có gì cả cũng có thể đánh mọi người nhừ tử.

Cái quái gì vậy!

Quá ức hiếp người ta rồi!

Đã sớm mạnh mẽ như vậy, cậu cứ càn quét là xong chuyện, giả vờ cái con khỉ!

...

"Nhanh lên!"

"Chuyển cảnh đến những người đó cho tôi."

Phó hội trưởng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì.

Soạt!

Hình ảnh trở về trên người những thiên tài đã chết kia, sau đó phó hội trưởng đã thấy từng vẻ mặt tuyệt vọng, mờ mịt, nghi ngờ cuộc sống...

Thình thịch.

Tay của phó hội trưởng run lên.

M* nó chứ.

Một nhóm thiên tài này, có thể đã tiêu hết rồi...

...

Mà giờ khắc này.

Cảnh hư ảo.

Trong ánh sáng màu máu rợp trời.

Đôi mắt của Triệu Vân Sơn co rút lại, trong mắt chỉ còn lại ánh sáng màu vàng xẹt qua, dấu vết tia chớp của ánh sáng vàng ấy khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn của anh ta!

Trong lòng anh ta.

Đốm lửa yên lặng không biết bao nhiêu năm bùng lên.

Một chiêu đó...

Một thẻ đó...

Triệu Vân Sơn say mê.

Anh ta đã từng xem vài clip mà cư dân mạng quay lén, anh ta đã từng xem cảnh tượng ở Học viện Chiến đấu Tử Dương, cũng đã từng nhìn thấy các chiêu mà Đại sư tỷ sử dụng...

Nhưng đó vỏn vẹn chỉ là thẻ gốc và ý niệm, dung hợp một cách rất đơn thuần, sau đó đập tới, tuy hiệu quả mạnh nhưng đó chỉ là kiến thức cơ bản của kiếm tu!

Thế nhưng một chiêu này...

Quá mạnh mẽ!

Anh ta nhìn thấy sự bạo phát của ý nghĩ, anh ta nhìn thấy sự run rẩy của thẻ gốc, nhìn thấy ánh sáng thần bí hiện lên, nhìn thấy tốc độ kinh người kia...

Cũng là ba sao đỉnh cao, vậy mà anh ta lại không nhìn rõ tốc độ của thẻ gốc!

Cũng là ba sao đỉnh cao, vậy mà anh ta lại không có cách nào phản kháng!

Kỹ năng này...

Cũng là Lục Minh sáng tạo ra?

Đúng rồi.

Ngay cả chuyên gia thẻ kiếm cũng là Lục Minh sáng tạo ra, kỹ năng này đương nhiên cũng vậy!

Thì ra...

Lục Minh thiên tài như thế!

Thì ra...

Lục Minh mạnh mẽ như vậy!

Thế là trong ánh sáng màu máu rợp trời.

Trong cảnh tượng vô số người tu luyện nở hoa, anh ta bước từng bước về phía Lục Minh, sắc mặt của anh ta có đấu tranh, có do dự, cuối cùng biến thành nặng nề.

"..."

Lục Minh nghiêm túc.

Chẳng lẽ lão Triệu nhận ra chiêu này rồi?!


Đây là trảm tia chớp!

Tuy có thay đổi nhưng cuối cùng nó vẫn là chiêu thứ nhất của truyền thừa Nguyệt Ảnh! Cũng là năng lực thiên tài đầu tiên đạt được khi Lục Minh gài bẫy Triệu Vân Sơn, Cao Thiên Lang!

Nếu bị nhìn ra...

Lục Minh hơi híp mắt lại.

Mà giờ khắc này, Triệu Vân Sơn bước tới ngay lúc Lục Minh bắt đầu cảnh giác.

Bịch một tiếng!

Triệu Vân Sơn lại trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Lục Minh.

"Xin sư phụ truyền dạy!"

Ánh mắt của Triệu Vân Sơn cuồng nhiệt.

Lục Minh: "..."

À.

Thì ra lão Triệu không nhận ra...

"E hèm."

Lục Minh đằng hắng, sắc mặt lạnh lùng: "Chờ cậu nắm được căn bản, tự nhiên tôi sẽ truyền cho cậu."

"Vâng."

Triệu Vân Sơn cung kính nói: "Sư phụ, chiêu này tên là gì?"

"Trảm tia chớp!"

Lục Minh mỉm cười.

"Tên rất hay!"

Triệu Vân Sơn khen ngợi

Anh ta nhất định phải học được năng lực này!

Mặc dù ở giai đoạn năm sao, mặc dù anh ta học được nhiều năng lực như vậy nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy kỹ năng vừa ngầu vừa bá đạo như trảm tia chớp!

Ba sao phát huy còn có uy lực như vậy, nếu năm sao thi triển...

Nghĩ thôi đã thấy kích động.

Trước đây nếu có thể học được năng lực này, sao anh ta lại bị ăn hiếp trong truyền thừa Nguyệt Ảnh chứ?! Thậm chí sau khi đi ra còn suýt chút nữa bị chết trên đảo?!

"Sư phụ, tôi đi trước."

Triệu Vân Sơn cáo từ rời đi.

Lúc này ở lại đây sẽ bại lộ thân phận.

Thế là anh ta rời đi.

...

Lục Minh mỉm cười nhìn anh ta rời đi.

Cơ thể cao ngất của anh đứng nghiêm, ánh mắt sâu xa...

"Nè nè."

"Hết người rồi, đừng giả vờ nữa."

Thẻ gốc sáng lên: "Tư thế này cậu không mệt à?"

"Đợi đã."

Lục Minh chậm rãi nói: "Thẻ bài hao hết, năng lượng hao hết, ý niệm cũng cạn sạch, phạm vi của động tác vừa rồi hơi lớn, eo hơi đau, để tao bình tĩnh lại đã..."

Thẻ gốc: "..."

Xuất sắc.

"Tiếp theo e là chỉ có thể dựa vào mày thôi."

Lục Minh trầm giọng nói.

Anh không có bất kỳ sức mạnh gì.

Lúc này đây, thật sự đã hao hết toàn bộ!

Ngay cả thứ ý niệm mạnh mẽ lại khôi phục chậm cũng đã tiêu hao hết!

Hết cách.

Trảm tia chớp là chiêu thứ nhất của truyền thừa Nguyệt Ảnh, tuy đủ mạnh mẽ nhưng cũng tiêu hao vô cùng kinh khủng, một lần đã móc rỗng cơ thể...

Vì thế Lục Minh chưa bao giờ sử dụng.

Vì mỗi lần sử dụng xong, cảm giác cơ thể bị móc rỗng kia...

Thật sự quá yếu ớt!

Ùng...

Ùng...

Anh dùng hết thẻ năng lượng còn sót lại, năng lượng trong cơ thể hồi phục được một chút nhưng thứ ý niệm này chỉ có thể đợi thời gian khôi phục một cách tự nhiên.

Trảm tia chớp...

Thật sự chỉ có thể sử dụng một lần!

"Một tiếng tiếp theo e là không dễ chịu rồi."

Lục Minh trầm ngâm trong lòng.

Anh đã cố gắng hết sức kéo dài thời gian!

Từ sự xuất hiện của trâu tu luyện đến sự tránh né tán loạn khắp thế giới, đến sự nở hoa của ánh trăng, thậm chí đến trảm tia chớp ở khoảnh khắc cuối cùng... mỗi lần đều kéo dài đủ thời gian!

Cho dù như vậy vẫn chỉ có một tiếng đồng hồ!

Một tiếng đồng hồ...


Lục Minh thở dài một tiếng.

Anh đều đã lén thử những thẻ đàn trâu, thẻ phá hủy không có tác dụng quá lớn ở đây, thú dữ trâu còn lại cũng rất ít.

Lần này anh thật sự không có thẻ bài gì để dùng.

Bắt đầu từ bây giờ, thứ mà anh phát huy ra chỉ có lực chiến thuần túy nhất của bản thân.

Ừm...

Không tính ý nghĩ.

Lục Minh đoán, gắng gượng chắc cũng đánh bại được giai đoạn bốn sao, tuy đã rất mạnh nhưng đối mặt với đám thiên tài này thì thật sự không có bất kỳ hy vọng nào.

Một tiếng đồng hồ này sẽ vô cùng khổ sở.

Lục Minh nghĩ như vậy.

...

"Đừng ở đây nữa."

Thẻ gốc đề nghị: "Chắc hẳn bọn họ sẽ tìm tới rất nhanh thôi."

"Hiểu rồi."

Lục Minh nhanh chóng rời đi.

Mấy tiếng này, anh đã quen chạy trốn.

Nhưng điều làm cho anh không nói lên lời chính là vừa rời đi không được bao xa, anh đã gặp được mấy người tu luyện hồi sinh ở một đỉnh núi nào đó...

Đúng vậy.

Vận may không tốt.

Vậy mà lại gặp trực tiếp!

Cũng có nghĩa là sau khi đối phương hồi sinh, lại vừa vặn hồi sinh ở gần đây.

Hơn nữa, Lục Minh quan sát một chút thực lực của đối phương, vừa hay đối phương là hai chiến sĩ năng lượng, còn có một chuyên gia nguyên tố nhờ tài trợ đi vào!

Đội hình hoàn hảo!

Nếu quả thật là một đấu ba, chắc mình tiêu rồi.

Nhưng ngay lúc Lục Minh chuẩn bị chạy trốn...

Soạt!

Ánh sáng chuyển động.

Ba người đối diện liếc nhìn nhau, vậy mà lại chạy trước...

???

Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.

M* nó chứ!

Mấy tên này sao vậy?

...

Mà giờ khắc này, ba người vội vàng chạy đi lại đầy sợ hãi trong lòng.

"Thật quá đáng!"

"Vậy mà lại muốn chặn điểm hồi sinh!"

"Tên này thật đáng ghét, tính cách quá xấu!"

Bọn họ tức giận.

Nhưng chỉ có thể tự nuốt sự tức giận vào trong, vì...

Đánh không lại!

Lục Minh quá mạnh mẽ!

Đã mạnh đến cảnh giới không hợp với lẽ thường!

Đánh như thế nào?

Bọn họ vốn còn đang nghĩ, Lục Minh mới vừa dùng năng lực đó, có lẽ sẽ yếu đi gì đó, kết quả thì sao? Lục Minh đuổi thẳng tới nơi bọn họ hồi sinh!

Hơn nữa...

Hình như năng lượng đã đầy!

Ồ.

Đúng rồi.

Tên này tích trữ một đống thẻ năng lượng, tuy đã dùng kha khá nhưng vẫn đủ cho ba sao đỉnh cao như Lục Minh dùng mấy lần.

Thế thì còn đánh như thế nào?

Trốn thôi!

"Còn phải tập hợp sao?"

Một người nói.

Liên minh giết Lục Minh của bọn họ đã bị tiêu diệt hết, tập hợp còn có ý nghĩa gì?

"Đi xem một chút đi."

Một người thở dài.

Suy cho cùng trong lòng bọn họ có một khúc mắc.

...


Thế là ở một nơi nào đó trong ảo cảnh, liên minh giết Lục Minh lại tập hợp một lần nữa.

Có điều lần này...

Bầu không khí của mọi người nặng nề trước nay chưa từng có.

"Chuyện này là lỗi của tôi."

Triệu Vân Sơn chủ động chịu trách nhiệm.

"Không trách anh."

Sắc mặt của Diệp Lương đầy thất vọng: "Một mình anh ta có thể tùy ý giết ba mươi người trong nháy mắt, thoải mái như thế, tất cả chúng ta đều nhìn thấy, đây vốn dĩ..."

"Không cùng một cấp bậc!"

Anh ta khổ sở nói.

"Đừng bỏ cuộc."

Một người tu luyện nói: "Có lẽ đây là con bài chưa lật, mỗi người chúng ta đều có thứ này, bùng phát tất cả tiềm năng hoặc năng lực trong giờ phút mấu chốt, lúc này chưa biết chừng Lục Minh đang rơi vào trạng thái yếu ớt."

"Sẽ không đâu."

Nhóm ba người vừa đến buông một tiếng thở dài: "Vừa rồi chúng tôi vừa hồi sinh đã bị Lục Minh đuổi giết!"

"Hả?"

Tất cả mọi người bối rối.

Bị...

Lục Minh...

Đuổi giết?!

"Đúng vậy."

Nhóm ba người cười khổ: "Lục Minh trực tiếp giết đến nơi chúng tôi hồi sinh, năng lượng đã đầy, nếu chúng tôi không chạy nhanh, e rằng đã…"

"Hả…"

Mọi người kinh hoàng.

Lục Minh, Lục Minh lại điên cuồng đến mức ấy?!

...

"Anh ta đã không cần che giấu nữa rồi."

"Tôi hiểu rồi!"

Diệp Lương bỗng nói: "Tôi hiểu hết rồi! Trâu tu luyện gì đó, thẻ ánh trăng gì đó đều chỉ là vật che mắt Lục Minh lấy ra lừa phỉnh chúng ta!"

"Thực lực của anh ta vốn đã vượt xa chúng ta!"

"Nếu đã như thế."

"Tại sao anh ta phải giả vờ thực lực yếu, bị đuổi giết?"

"Bởi vì năng lượng!"

"Mọi người nghĩ xem, nếu chúng ta biết thực lực của Lục Minh mạnh mẽ, chắc chắn sẽ trốn anh ta. Cho dù một ngày, ước chừng anh ta cũng không thiếu mấy người!"

"Nhưng…"

"Vì anh ta giả vờ thực lực yếu, chúng ta đuổi giết khắp thế giới, lại cho anh ta năng lượng!"

"Mà bây giờ."

"Một tiếng đồng hồ cuối cùng."

"Thực lực thật sự của Lục Minh đã lộ, đã không cần che giấu mình nữa, vì vậy mới điên cuồng đuổi giết chúng ta, muốn tích lũy nhiều năng lượng hơn!"

"Tất cả đều là vì tối đa hóa lợi ích!"

"Người này..."

"Có mưu tính quá đáng sợ!"

Soạt!

Những thiên tài nhìn nhau, cũng tràn đầy sợ hãi.

Thì ra...

Thì ra đây mới là mục tiêu của Lục Minh!

"Nhưng anh ta cần nhiều năng lượng như vậy để làm gì?"

Những thiên tài không hiểu.

Năng lượng không phải dùng để đột phá sao?

Đủ dùng không phải được rồi hả?

Mọi người tới cảnh hư ảo không phải để tăng kinh nghiệm sao? Dù sao thiên tài bình thường đều trẻ tuổi, ít trải đời, có thể tăng kinh nghiệm ở đây!

Cần nhiều năng lượng như vậy làm gì?

"Đột phá kỷ lục!"

Một người bỗng nhiên nghĩ đến: "Thiên tài tuyệt thế luôn muốn có một không hai, mọi người không phát hiện ghi chép năng lượng của Lục Minh đã phá kỷ lục sao?"

Ghi chép…

Mọi người nhìn thoáng qua, lúc này mới sợ hãi.

Đúng vậy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, năng lượng của Lục Minh đã tăng đến mức kinh khủng như thế, đột phá kỷ lục mạnh nhất từ trước tới nay trong cảnh hư ảo…

Thậm chí còn vượt xa!

"Nếu tôi đoán không nhầm."

Ánh mắt của Diệp Lương vô hồn: "Để giữ kỷ lục này, để người sau không cách nào vượt qua, Lục Minh nhất định sẽ bắt đầu đuổi giết chúng ta, thu được nhiều năng lượng hơn!"

"Vì vậy..."

"Trốn đi!"

"Tuyệt đối đừng để Lục Minh gặp được!"

"Chúng ta..."

"Có thể thua, có thể chết, nhưng quyết không thể trở thành đá lót đường của Lục Minh!"

Diệp Lương đau buồn nói.

Kết hợp?

Đã sớm không có ý nghĩa gì nữa.

Đội hình mạnh nhất ba mươi người bọn họ kết hợp lại không qua nổi một chiêu của đối phương, vậy nếu bị bắt, nhất định chỉ có con đường chết, vì vậy…

Chỉ có thể trốn!


Chia nhau ra trốn!

Cố gắng trốn!

"..."

Những thiên tài im lặng.

Bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày bọn họ lại trở thành bia đỡ đạn… Hơn nữa còn phấn đấu để không trở thành bia nát… Thật đáng buồn!

Hóa ra kiểu như Lục Minh mới là thiên tài sao?

"Có điều..."

"Nếu chỉ vì không để Lục Minh thu được năng lượng, tôi lại có một cách…"

"Cách gì?"

"Nào, mọi người nghe tôi nói."

...

Mà giờ khắc này, Lục Minh đã rời khỏi vị trí ban đầu.

Để không bị phát hiện, anh cẩn thận cố gắng tránh né những thiên tài kia, nhưng suy cho cùng cũng không thể tránh khỏi gặp được hai người.

"Chuẩn bị ra tay."

Anh dặn thẻ gốc.

"Đã rõ."

Thẻ gốc lóe lên ánh sáng.

Không còn cách nào sử dụng được ý niệm, nó chỉ có thể đánh trực diện!

Nhưng ngay lúc Lục Minh ra tay.

Phụt!

Hai người đối diện đã sớm quyết đoán ra tay, cho đối phương một đấm, trực tiếp đánh chết đối phương, hai bên nở hoa, biến mất trước mặt Lục Minh.

Ấy?!

Lục Minh ngơ ngác.

M* nó chứ, đây là động tác gì?!

Kinh ngạc!

Hai đứa nhóc này bị đánh đến ngốc luôn rồi hả?

Lục Minh ngẩn ngơ.

Nhưng rất nhanh.

Anh lại gặp hai người, sau đó ngạc nhiên phát hiện, anh còn chưa ra tay, hai người này lại ra tay với nhau, đánh chết đối phương, nở hoa, xong chuyện...

Nở hoa!

Nở hoa!

Nở hoa khắp nơi!

Người tu luyện chỉ cần nhìn thấy Lục Minh đều sẽ nở hoa.

Lúc này đây, bọn họ lại không đi theo trình tự, trực tiếp nở hoa…

...

???

Lục Minh ngơ ngác, lại không phản ứng kịp.

Tình huống này...

Chẳng lẽ lại là lão Triệu làm?!

Không khoa học!

Thiên tài người ta cũng không ngốc, sao có thể để lão Triệu lừa dối được? Chỉ có điều một tiếng đồng hồ tiếp theo đã đổi mới nhận thức của Lục Minh…

Sự phản kích mà anh lo lắng nhất không hề xuất hiện.

Lúc này, anh như đại ma vương, nơi anh đi qua nhất định sẽ nở hoa!

...

"Ấy, người anh em, đừng chạy."

Lục Minh nhìn thấy hai người.

Ầm!

Nở hoa.

Lục Minh: "..."

...

"Tôi có chuyện muốn nói."

Lục Minh muốn lên tiếng.

Ầm!

Nở hoa.

Lục Minh: "..."

...

Cái quỷ gì vậy!

Lục Minh hơi ngơ ngác.

Là anh điên rồi hay thế giới này điên rồi?

Thế là anh cứ bắt đầu du ngoạn khắp thế giới, sau đó ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần người anh gặp phải cơ bản đều nở hoa, không cho anh một chút cơ hội nào!

Điều ngạc nhiên nhất là lúc Lục Minh muốn ngăn cản một người tự sát nhưng không ngăn được, trong mắt đối phương lại tràn ngập sự vui thích, dường như đang nói: Ha ha ha ha, không nghĩ đến tôi lại tự sát phải không!

???

Lục Minh không hiểu ra sao.

Những đứa nhóc này rốt cuộc đang nghĩ gì?!

Hiển nhiên anh sẽ không biết.

Vì sự tồn tại của trảm tia chớp, đối phương đã tưởng tượng ra tình tiết như thế nào…

...

Cuối cùng, một tiếng đồng hồ khó vượt qua nhất trong dự liệu của Lục Minh cứ như vậy trôi qua!

Giai đoạn này, thời gian vốn nên quyết chiến, vốn nên cạnh tranh nhau quyết liệt lại cứ trôi qua bình thản không một tiếng động, hài hòa như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận