Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Nơi nào đó.

Rất nhiều nhóm đã xếp hàng kín mít trước một tòa phủ đệ hoa lệ.

Đây là phủ đệ của một vị kiếm tu sáu sao đỉnh cao, người đến đây bái sư học nghệ mỗi ngày cực kỳ đông, mấy đệ tử không thể không đi ra cản bọn họ lại.

Trước cổng.

Đặt một quả chuông đồng cổ xưa nặng trịch.

"Các vị."

"Quy tắc cũ."

"Người có thể để lại âm thanh giòn vang trên quả chuông này, có thể ở lại."

Các đệ tử nói.

"Được."

Mọi người lũ lượt thử.

Tuy nhiên, không ai có thể thành công, chỉ đành thở dài.

Mà đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục luyện công rất bình tĩnh bước đến, cô ấy lướt qua dãy hàng dài, đi thẳng tới cổng của phủ đệ.

"Cô nương, xin mời xếp hàng."

Đệ tử nói.

"Tôi không tới bái sư."

Sắc mặt của thiếu nữ bình thản: "Tôi tới khiêu chiến ông ta."

Xì xào...

Xung quanh xôn xao.

Khiêu chiến?

Ở tuổi của cô?

"Phụt!"

Những đệ tử kia bật cười ngay tại chỗ, đúng là mấy cô bé thời nay biết nhiều cách để bái sư.

"Được được."

"Cô khiêu chiến."

Đệ tử đó bất đắc dĩ: "E hèm, quy tắc nơi này của chúng tôi là khiêu chiến cũng phải tấn công chuông đồng, ngay cả đệ tử bình thường mà cô cũng không bằng thì sẽ không thể khiêu chiến đúng không?"

"Ừ."

Thiếu nữ giơ tay lên.

Vèo!

Một vệt sáng rơi xuống quả chuông đồng.

Coong!

Một tiếng nổ rung trời.

Dư âm mạnh mẽ lan tràn từ trên chuông đồng, cuộn sạch bốn phía, hơn một nửa phủ đệ lung lay sắp đổ trong cơn chấn động, khiến nhiều người ở đó sợ hãi chạy từ trong phòng ra ngoài.

"Cô..."

Mọi người kinh hãi nhìn thiếu nữ này.

Cô...

Sao có thể chứ!

Nhìn tuổi tác rõ ràng không lớn, sao có thể...

"Không biết vị tiền bối nào đến thăm?"

Ở nơi sâu nhất của phủ đệ, một ý niệm sắc bén nở rộ, cùng với ý niệm phóng lên trời, một giọng nói trầm mạnh cũng chậm rãi vang lên.

"Xin chào."

Sắc mặt của thiếu nữ bình thản: "Lục Nhan, tới khiêu chiến!"

...

Thành phố Thanh Minh.

Trung tâm thành phố.

Lục Minh trông coi cửa hàng trống rỗng, cảm giác rất tiêu điều.

"Nè..."

"Nơi đây có khả năng có linh thể đó, mấy người không tới xem à?"

Lục Minh phất tay.

Ha ha.

Người tu luyện đi ngang qua liếc mắt nhìn anh, chẳng thèm để ý.

Lục Minh cửa hàng?

Có ma mới đi!

Nếu quả thật có linh thể thì đã bị anh tiêu diệt từ tám đời.

Nếu không có...

Bọn họ đi có ý nghĩa gì?

Mọi người ra ngoài mưu cầu tài phú, chứ không phải đi liều mạng, với lại, trên người Lục Minh rất quái dị, nói không chừng trong cơ thể lại có thứ gì đó chị gái để lại.

Hừm...

Quá nguy hiểm!

Vẫn nên đừng trêu chọc thì tốt hơn.

Là người tu luyện có thể sống đến bốn sao, năm sao, điều tra trước khi đến không phải là việc cơ bản sao? Kiểu bom hạt nhân như Lục Minh, đương nhiên bọn họ rõ như lòng bàn tay!

Suy cho cùng đây không phải là lần đầu tiên thành phố Thanh Minh xuất hiện linh thể.

Hai lần trước còn có kẻ ngu xuẩn tìm Lục Minh gây phiền phức, bây giờ hả...

Những người đó đều đã chết.

...

"Nè, nơi đây thật sự có linh thể đó."


Lục Minh vẫy tay.

Thậm chí, anh để Tiểu Tiểu Kiếm bay trong cửa hàng để thu hút sự rung động của máy kiểm tra.

Vậy mà...

Vẫn không ai đến!

...

"Sư huynh, máy kiểm tra đã reo."

Một người nói.

"Huynh biết, huynh nói cho đệ biết, chuyên gia thẻ kiếm có một vật gọi là linh thẻ, thứ đó cũng sẽ khiến máy kiểm tra rung động, đệ thấy tấm thẻ phía sau Lục Minh không? Đúng, chính là vật giống như gái lầu xanh đang nằm dưới đất thu hút đệ tới ấy, đó chính là linh thẻ!"

Sư huynh đó giải thích.

"Thì ra là thế."

Người nọ vui mừng.

"Nhớ kĩ!"

"Đừng động vào chuyên gia thẻ kiếm!"

"Những người này vô cùng xấu xa..."

"Mấy ngày trước, một người em họ xa của huynh là thiên tài siêu cấp, đã tham gia cảnh hư ảo, có người nói bị Lục Minh một đánh ba mươi thẳng tay xử gọn..."

"Ngầu đến vậy cơ à?"

"Chứ đệ nghĩ sao, người em họ đó của huynh là sự tồn tại ba sao đánh bốn sao đỉnh cao đó! Khiêu chiến vượt cấp, thiên tài siêu cấp! Đã bị đánh đến mức tự bế quan tu luyện lại luôn..."

"Má ơi!"

Người đó dè dặt nhìn Lục Minh, sau đó vắt chân lên cổ mà chạy như thấy ma quỷ.

...

Lục Minh im lặng hồi lâu.

Tình tiết này...

Vì sao lại không giống trong tưởng tượng nhỉ?!

Anh nhìn cánh tay mình đang vẫy, cảm giác bản thân y chang tú bà lầu xanh...

"..."

Tiểu Tiểu Kiếm cũng im lặng.

Nó bị câu nói giống gái lầu xanh kích thích...

Nó đường đường là linh kiếm viễn cổ...

Ngươi mới là lầu xanh đó!

Cả nhà ngươi đều là lầu xanh!

...

"Làm sao bây giờ?"

Lục Minh nhìn bức tường vỡ nát, cũng rất đau lòng, số tiền vốn sửa sang này vẫn chưa tìm được chủ nhân đâu đó!

Anh đã đồng ý với Tiểu Bạch rồi!

Có điều, Lục Minh nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

Là một phần của thành phố Thanh Minh, sao có thể nhìn những người tu luyện nơi khác tùy tiện làm bậy, ức hiếp chủ cửa hàng vùng này chứ? Điều này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Còn về quyền hạn...

"Trương Uy!"

"Bên chỗ cảnh sát của các anh còn thiếu người không?"

Lục Minh hỏi.

"Hả?"

Trương Uy mang vẻ mặt mờ mịt: "Cậu muốn gia nhập à."

"Cũng không tính là gia nhập."

Lục Minh ngẫm nghĩ: "Chỗ các anh, có cái kiểu... ừm... có thể gây sự bất cứ lúc nào, có thể khai trừ bất cứ lúc nào, mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào không..."

"..."

Trương Uy suy nghĩ một chút, nói nhỏ: "Nhân viên tạm thời?"

"Đúng đúng đúng."

Lục Minh mừng rỡ, không ngờ rằng nơi đây cũng có nhân viên tạm thời.

"Cho tôi thân phận nhân viên tạm thời đi."

Lục Minh rất khí phách: "Tôi muốn trừng trị mấy kẻ đó một trận, cực kỳ không tuân thủ quy tắc!"

"Như vậy không tốt đâu."

Trương Uy chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Sẽ dẫn đến sự tăng lên đó."

"Không sao đâu."

Lục Minh phất tay: "Xảy ra vấn đề thì nói khai trừ tôi là được!"

"Được."

Trương Uy bất đắc dĩ: "Vậy anh chú ý an toàn nhé."

Trên thực tế, anh ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Nếu như có thể, đương nhiên bọn họ hy vọng tiêu diệt hết những kẻ đó, đáng tiếc, những người tu luyện nơi khác có thực lực mạnh mẽ, số lượng khổng lồ, bọn họ cũng không có cách nào.

Lục Minh...

Bỏ đi.

Cứ để anh thử xem vậy.

...

Một lúc lâu sau, Lục Minh thay bộ đồng phục "cảnh sát" đi ra.

"Đi thôi nào!"

Anh phấn khởi mang theo Tiểu Tiểu Kiếm đi thẳng tới một cửa hàng.

Nơi đó.


Ba người tu luyện bốn sao đỉnh cao đang không ngừng thăm dò, lục tung mọi thứ kiểm tra theo khe hở, Lục Minh đi đến trực tiếp ngăn bọn họ lại.

"Ai cho phép mọi người vào?"

Lục Minh lạnh lùng nói.

"Chúng tôi..."

Mấy người tức giận quay đầu lại, sau đó lại ngớ ra ngay giây phút nhìn thấy Lục Minh, nhan sắc tuyệt thế này... Chết tiệt! Lại là Lục Minh!

Người này lại gia nhập vào đội ngũ cảnh sát!

Thể diện đâu rồi?!

"Chúng tôi tới xin lỗi chủ cửa hàng."

Mấy người thành thật nói, nói xong lại xoay người lại cúi đầu với chủ cửa hàng: "Xin lỗi, chúng tôi kiểm tra linh thể đã quấy rầy ông."

"Chúng tôi sẽ chú ý."

Mấy người tràn đầy thành ý.

"À được được."

Chủ cửa hàng sợ hãi thon thót.

Là một người tu luyện chỉ có hai sao, đây là đãi ngộ lớn nhất mà đời này ông ta được hưởng... Vài bốn sao đỉnh cao bỗng nhiên lại cúi đầu với mình...

"Anh cảnh sát."

"Chúng tôi có thể đi được chưa?"

Mấy người nói xin lỗi xong, lại nhìn về phía Lục Minh.

"..."

Lục Minh im lặng.

Tình tiết này...

Cũng không giống trong tưởng tượng lắm nhỉ?!

Đệt!

Mọi người đều sợ hãi như vậy à?!

Mấy người kia nhanh chóng rời đi.

"Anh hai, có phải chúng ta quá sợ hãi không?"

"Sợ hãi con khỉ, tôi cho cậu biết, vừa rồi tôi nhận được tin tức, Lục Nhan khiêu chiến tiền bối Chu, một kiếm đánh xuyên qua, treo tiền bối Chu lên tường... suýt chết luôn đó."

"Hung tợn vậy sao?!"

"Đúng vậy, cậu ngẫm nghĩ xem, cô ta lại là kẻ cuồng em trai... Nếu như chúng ta làm Lục Minh bị thương..."

"Èo..."

Mấy người đó hoảng sợ rời đi.

...

"Tìm thêm xem."

Lục Minh vẫn không tin nổi.

Những người tu luyện này có thể tuân theo quy tắc như thế cơ á?! Chỉ cần là người bị anh phát hiện không tuân quy tắc hoặc vi phạm pháp luật thì sẽ đi tới thẳng tay tiêu diệt gọn!

Soạt!

Lục Minh hùng hổ tiến vào trung tâm thành phố.

Tuy nhiên...

Bản thân anh cũng kinh ngạc!

Đây...

Đây là trung tâm thành phố hỗn loạn hả?!

...

Nơi nào đó.

Trước cửa của cửa hàng.

Hai người tu luyện năm sao đi vào một cửa hàng.

"Xin chào."

"Chúng tôi là người tu luyện năm sao, tới nơi này kiểm tra linh thể, chúng tôi nghi ngờ có khả năng có linh thể tồn tại trong cửa hàng của ông, trong những khe hở này, vì vậy..."

Bọn họ lộ ra vẻ mặt ngại ngùng: "Chúng tôi muốn kiểm thử xem."

"Được được."

Chủ cửa hàng vui mừng: "Mọi người mau đến xem đi, vừa nãy làm tôi sợ muốn chết."

Nói rồi, ông ta chủ động đưa người vào.

...

Nơi nào đó.

Ba người tu luyện đến cửa hàng nào đó.

Đầu tiên bọn họ nói chuyện với chủ cửa hàng vài câu, sau đó tiện thể giúp đỡ chỉ dạy chút tu vi, lúc này mới nhắc đến chuyện muốn kiểm tra linh thể, đương nhiên chủ cửa hàng đồng ý.

Thế là bọn họ cũng thuận lợi đi vào.

...

Trung tâm thành phố.

Vô số cửa hàng.

Các người tu luyện cứ thế lần lượt đi vào.

Có điều, khác với bạo lực xông vào như trước đây, bây giờ tất cả người tu luyện đều sẽ khách khí yêu cầu vào, đồng thời cung cấp miễn phí dịch vụ chỉ dạy và sửa chữa...

Suy cho cùng, xém tí là nhà anh sập, anh không sợ sao?

Lúc này, đường đường năm sao lại chỉ bảo và kiểm tra giúp anh, anh đồng ý không?


Vì vậy...

Lục Minh chờ mãi, lại không chờ được một người vi phạm pháp luật.

Sau khi thành phố Thanh Minh trải qua nhiều sự cố như vậy, lần đầu tiên, tất cả mọi người lặng lẽ khách khí đuổi bắt linh thể, không ai dám làm xằng bậy.

Lục Minh: "???"

Đây...

Đây tính là gì?!

Anh muốn tìm kiếm ít trung tâm nghề nghiệp sao lại khó khăn vậy chứ?!

Mấy tên bình thường tàn sát vô số, sao ở đây lại biết điều như vậy?!

Đùa hả?

...

Thế là trong thời gian một buổi chiều.

Các người tu luyện lần lượt tiến vào cửa hàng kiểm tra, Lục Minh kế thừa đồng phục cảnh sát, trong làn gió hiu quạnh, anh lại chẳng bắt được ai.

...

Đương nhiên.

Cũng không phải không có lợi.

Xế chiều.

Lục Minh đang theo dõi mọi người, bỗng nhiên nhận được một lá cờ thưởng "Yêu nghề kính nghiệp", đây là sự kính phục của mọi người đối với một người đối mặt với năm sao vẫn kiên trì với chức vụ như anh.

"..."

Lục Minh im lặng.

Mợ nó ai thèm cờ thưởng chứ!

Giận rồi!

Đây là mượn cớ gây chuyện!

Đây là mượn cớ gây chuyện đó biết không?!

Hay là...

Thẳng tay trừng trị?

Đôi mắt của Lục Minh đỏ bừng, nhìn chằm chằm một nhóm người tu luyện đi ngang qua.

"Anh cảnh sát vất vả rồi."

Người ta kính cẩn lễ phép lên tiếng chào hỏi.

"..."

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Sao lại đụng phải một nhóm người như thế?!

"Tới đây!"

"Anh đó, qua đây!"

Lục Minh gọi anh ta tới: "Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy? Tôi nhớ mấy lần trước khi linh thể xuất hiện, không phải mọi người hăng hái lắm sao?"

"Chúng tôi vẫn luôn như vậy."

Người nọ nói một cách thành thật.

"..."

Ánh mắt của Lục Minh không tốt lành gì lướt qua.

Con mợ nó.

Mấy lần trước chẳng lẽ anh không biết chuyện gì xảy ra à?

Có vài tên không chỉ muốn giết người trong tòa nhà, còn có người dám giết người trên phố giữa ban ngày ban mặt, bọn người kia vốn không có giới hạn mà!

"Là thật đó."

Người nọ dè dặt nói: "Anh Lục, chúng tôi vẫn luôn như vậy, mấy người thích làm loạn đã chết hết trong mấy lần trước rồi..."

"Hả?"

Lục Minh giật mình trong lòng.

"Bị giết sạch rồi hả..."

Người nọ cười khổ: "Anh phải biết rằng, thành phố Thanh Minh đã xuất hiện linh thể rất nhiều lần, mỗi lần đều có một số người nhảy ra, sau đó ngủm củ tỏi..."

"Những người sống sót như chúng tôi..."

"Đa phần đều tuân theo quy tắc, anh theo dõi chúng tôi thật ra cũng vô dụng thôi."

...

"À."

Lúc này Lục Minh mới phục hồi tinh thần lại.

Thì ra là thế!

Đơn giản mà nói, những kẻ khá hung dữ đã chết hết rồi, những người còn lại đều rất nhẫn nại... Mấy người đó vừa dè dặt lại tuân theo quy tắc, anh thật sự không có cách!

"Chúng tôi là công dân hợp pháp ở bất cứ nơi đâu."

Người nọ nói một cách nhấn mạnh.

"Tuân thủ pháp luật rất tốt!"

"Người tu luyện tuân thủ pháp luật đều là những người giỏi giang."

Lục Minh xuýt xoa không ngớt: "Sau này nhất định phải tiếp tục tuân thủ pháp luật nhé."

"Vâng."

Người nọ nghe mà run như cầy sấy, nếu tuân thủ pháp luật tốt, vì sao giọng điệu của anh lại tràn đầy tiếc nuối thế? Cứ như chỉ mong sao bọn họ không tuân thủ pháp luật vậy...

Mau chóng chuồn thôi.

"Haiz."

Lục Minh thở dài một tiếng.

Nhìn bóng dáng người nọ rời đi, anh tràn đầy tiếc nuối.

Quá đáng tiếc.

Đây chính là một đống trung tâm nghề nghiệp đó!

...

Rắc!

Dưới chân bỗng nhiên nứt ra một khe hở.

Lục Minh giật mình trong lòng.

Cũng may.

Cũng chỉ là khe nứt nhỏ, không giống vết nứt quy mô lớn trước đây, giống như sóng gió của cơn dư chấn, chỉ là một khe hở nho nhỏ.

Lục Minh ngồi xổm xuống.

Anh cảm nhận năng lượng xuyên qua khe hở một cách cẩn trọng.

Lạnh lẽo.

Lại quái dị.


"Dường như vết nứt lần này có phần khác thường."

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.

Thành phố Thanh Minh thường xuyên nứt đất, anh cũng đã quen rồi.

Sân vận động cũng vậy, tòa nhà lớn cũng thế, thậm chí một số thị trấn du lịch nhỏ cũng thường xuyên nứt đất, căn cứ theo sự suy đoán của chuyên gia, rất có khả năng liên quan đến địa chất nơi đây.

Thế nhưng lần này...

Tinh thần của Lục Minh tĩnh lặng.

Anh gần như có thể cảm nhận được sự rung động rất nhỏ của mặt đất, cảm giác này...

"Nói xem."

"Vì sao mày lại thức tỉnh vào lúc này?"

Lục Minh đột nhiên hỏi Tiểu Tiểu Kiếm.

"Không biết."

Tiểu Tiểu Kiếm cũng rất mờ mịt, nó cứ ngủ say như thế... sau đó thức tỉnh... Nó muốn khôi phục, lại vô tình tạo ra một yêu tinh xà.

Còn vì sao ư?

Chính bản thân nó cũng không biết!

"Mày cũng không biết à."

Đôi mắt của Lục Minh hơi híp lại.

Cá vàng, yêu tinh xà, linh kiếm, rắn lớn...

Chúng nó đều xuất hiện ở nơi này vì điều gì?

Tất cả...

Lại có liên quan gì với nhau?!

À.

Không.

Thậm chí còn có mèo mun!

Lục Minh chợt nhớ tới, chắc hẳn sự xuất hiện của mèo mun là sớm nhất!

Ừm...

"Tiểu Tiểu Kiếm."

"Hả?"

"Mày nói xem anh mèo có biết gì về kiếp nạn lớn này không nhỉ?"

Lục Minh trầm giọng hỏi.

"Mèo mun?"

Tiểu Tiểu Kiếm hơi sửng sốt.

Gần như theo bản năng, trong đầu đó xẹt qua một ý nghĩ, chỉ là một con mèo mun, có quan hệ gì với nó? Ông đây cũng chưa hiểu rõ, nó có thể biết gì? Nếu như ông đây ở thời kỳ toàn thịnh, một tay cũng có thể... Xin lỗi, anh mèo tôi sai rồi...

Rầm!

Bóng đen xẹt qua.

Tiểu Tiểu Kiếm bị đập thẳng xuống mặt đất.

"Ừm..."

"Xem ra anh mèo cũng không rõ."

Lục Minh hiểu rõ.

"???"

Khuôn mặt của Tiểu Tiểu Kiếm tối sầm.

Không ngờ bây giờ nó chỉ là một công cụ thăm dò?

Đệt!

Nói đi cũng phải nói lại, có đôi khi ý nghĩ trong lòng thật sự không bị khống chế...

Nếu không phải...

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Đoàn kết, khẩn trương, nghiêm túc, hoạt bát, công chính, liêm minh...

Nó học niệm thầm như Lục Minh, sau đó vừa rung động vừa muốn muốn lôi bản thân ra khỏi mặt đất.

Ồ...

Lục Minh rơi vào suy tư.

Anh liếc nhìn, mèo mun vẫn đang lười biếng ngủ, dù cho nghe được ý nghĩ vừa rồi của Tiểu Tiểu Kiếm, đoán chừng cũng chẳng thèm để ý.

Xem ra, việc này không liên quan đến anh mèo!

Thật ra ngẫm nghĩ thấy cũng phải, hình như đẳng cấp của anh mèo rất cao kia mà...

Nói như vậy.

Linh thể bắt đầu từ cá vàng.

Cá vàng...

Lục Minh sắp xếp một vài manh mối, sau đó phát hiện, thời gian địa điểm xuất hiện của những linh thể này không có chút quy luật nào, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào...

Mà lúc này.

Rắc!

Mặt đất lại vang lên âm thanh giòn giã của một vết nứt.

Ủa?

Lục Minh giật mình trong lòng.

Lúc này Tiểu Tiểu Kiếm vẫn đang ở trên mặt đất, nó cảm nhận rõ ràng nhất: "Cậu xem, tôi đã nói mặt đất ở thành phố Thanh Minh của các cậu không ổn mà... Liên quan gì đến linh thể chúng tôi chứ?!"

"Rõ ràng là địa chất của các cậu có vấn đề!"

"Sự xuất hiện của linh thể, vốn dĩ không cần phá vỡ đất của các cậu!"

"Nếu chúng tôi thật sự muốn ra ngoài..."

"Một ý nghĩ trong đầu là đủ."

"Cậu xem!"

"Tôi đã cảm nhận được!"

Tiểu Tiểu Kiếm hưng phấn bò trên mặt đất: "Cậu xem, nó giống với trình tự lúc tôi ra ngoài, đầu tiên là định vị ý nghĩ, sau đó bao trùm linh thức..."

Đợi đã.

Trình tự giống nhau á??

Tiểu Tiểu Kiếm và Lục Minh kinh hoàng, bỗng nhiên mau chóng né ra.

Ầm!

Vị trí bọn họ đứng lúc nãy vang lên một tiếng nổ ngập trời, một hình bóng lạnh lẽo chợt thoát ra, làm nổ cả một khu vực!

Linh thể, hiện thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận