Editor: Nguyetmai
Cụm cổ mộ.
Mọi người đang chém giết nhau.
Tiểu Tiểu Kiếm yên lặng nằm một chỗ, không ai phát hiện ra nó.
Mấy tên thợ săn linh thể đã giết đến đỏ cả mắt rồi, báu vật rơi xuống trước mặt quý giá như vậy, cướp còn không kịp, làm gì có thời gian lo tới người khác chứ?
Âm khí?
Vậy thì sao chứ?
Vốn dĩ không ai biết rõ tình hình cụ thể của đại trận tái khởi động, bọn họ lại càng không hiểu!
Vậy nên, Tiểu Tiểu Kiếm hấp thu sảng khoái vô cùng.
Cho đến khi...
Đám người mặc đồ đen xuất hiện.
Cụm cổ mộ nằm ở khu vực nội thành của thành phố Thanh Minh, đối với các người tu luyện đang tìm kiếm cơ duyên mà nói, nơi này chính là "khu vực nguy hiểm", không ai dám đến gần cả!
Nhưng mà Trâu Thắng Long lại không thể không tới.
Bởi vì đại trận chết tiệt kia kẹt ở 99.99% rồi đứng yên không thể nhúc nhích nữa!
Lúc này, hắn đi theo mật đạo lẻn vào bên trong.
Linh thể bình thường.
Trận pháp bình thường.
Chỉ có một điều...
Không có âm khí.
Rất kỳ quái.
Ánh mắt của hắn đảo một lượt xung quanh, cũng không phát hiện điều gì khác lạ.
Việc này giống như sau khi viết xong code, khi vận hành lại phát hiện không có phản ứng, tìm ra được lỗi sai là chuyện của nghìn năm về sau...
Tuy rằng bọn họ đã thuê một đám người tiên phong, thuê một mớ chuyên gia trận pháp, nhưng mà hắn lại không phải những người đó, không có cách nào dựa vào những dấu vết trận pháp để tìm ra chỗ sơ hở được.
Nhưng mà cũng không sao cả, hắn tự có biện pháp riêng của mình.
Trận pháp vốn đang yên đang lành, vì sao tự nhiên lại có vấn đề chứ?
Ừm...
Có thêm một đám người xuất hiện.
Do đó, Trâu Thắng Long đi vào, giết sách đám thợ săn linh thể này!
Đơn giản.
Bạo lực.
Hiệu quả.
...
"Sáu sao!"
"Mợ nó, chạy mau!"
Đám thợ săn linh thể hoảng sợ.
Nhưng mà.
Đứng trước mặt tên sáu sao đột nhiên xuất hiện này, những người đã đánh đấm nãy giờ như bọn họ làm gì còn hơi sức đâu mà đánh trả, đây là chém giết từ một phía, máu nhuộm đỏ cả khu mộ.
...
"Sáu sao!"
Lý Nhị Cẩu và Lục Minh cũng hoảng sợ mất mật.
Quả nhiên...
Boss bự đã xuất hiện!
"Tiểu Tiểu Kiếm!"
"Về đây."
Lục Minh thấp giọng gọi.
Soạt.
Tiểu Tiểu Kiếm nhận được lệnh, âm thầm không phát ra tiếng động bay sát mặt đất trở về, không làm cho bất kỳ ai để ý đến nó, khiến đám âm khí kia lại bắt đầu xuất hiện.
Mà giờ phút này.
Trâu Thắng Long cũng vừa mới giết chết hết.
Hắn giữ lại một vài linh thể dùng để cộng hưởng, còn lại đều giết sạch.
Quả nhiên, âm khí đã xuất hiện lại.
Đống xác chết của đám thợ săn linh thể đã thành công trở thành tế phẩm.
Ngoại trừ một vài tên thông mình cướp đường chạy ra ngoài, số còn lại hầu như đều chết ở đây, bị Trâu Thắng Long giết một hơi chết sạch sẽ.
"Đồ ngu!"
Vẻ mặt của Trâu Thắng Long bình tĩnh.
Cảm nhận được âm khí mờ nhạt, khóe miệng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Cuối cùng.
Đã tiếp tục!
Soạt!
Hắn kéo mấy linh thể đã mất đi chủ nhân đến trước mặt, ép buộc bọn chúng chiến đấu với nhau.
"Ta cần các ngươi cộng hưởng với âm khí trong cổ mộ này, bây giờ, các người đánh một trận, người nào thắng thì người đó được sống, bằng không ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi!"
Trâu Thắng Long uy hiếp.
Những linh thể còn sống sót chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Ùng!
Ùng!
Âm khí bắt đầu kích động hơn.
...
Mà giờ phút này.
Lý Nhị Cẩu và Lục Minh vẫn luôn chờ đợi.
Nhìn tình hình trước mắt, tên sáu sao này hẳn sẽ không ở đây lâu lắm, chắc là lát nữa sẽ ra đi ra ngoài, chỉ cần chờ đến khi hắn đi ra ngoài là được rồi...
Có điều, Lý Nhị Cẩu nhìn hình ảnh trước mắt, tinh thần khẽ động.
Linh thể, chiến đấu, cộng hưởng, âm khí...
Mấy thứ này...
Một vài thứ trước đây sư phụ từng dạy bỗng nhiên hiện ra, anh ta chợt nhớ ra đoạn mở đầu của việc mở đại trận này là gì, và cả chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa!
"Lục Minh."
"Đi! Chúng ta đi mau!"
Lý Nhị Cẩu gấp gáp nói.
Năng lượng xung quanh anh ta bắt đầu khởi động, tự động che giấu toàn bộ âm thanh bên trong.
"Sao vậy?"
Lục Minh khó hiểu hỏi.
Chỗ bọn họ đang ở cách Trâu Thắng Long rất xa, cũng sẽ không bị phát hiện ra mới đúng!
"Trận pháp!"
"Trận pháp này có vấn đề!"
Khuôn mặt của Lý Nhị Cẩu vô cùng nghiêm túc: "Anh có từng nghĩ tới việc vì sao lâu như vậy rồi mà không có ai tới đây không? Bọn họ không phải không tới, mà là không dám tới, bởi vì... chỗ này..."
"Không phải!"
"Cả khu vực thành phố này!"
"Đều nằm trong phạm vi của trận pháp!"
"Một khi trận pháp này khởi động..."
"Cả khu vực thành phố này đều gặp phải tai họa!!!"
Sắc mặt của Lý Nhị Cẩu rất khó coi: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi chỗ này! Đợi đến khi âm khí đủ để khởi động đại trận, nói không chừng chúng ta phải chết ở chỗ này!"
"?!"
Tinh thần của Lục Minh chấn động kịch liệt.
Khu vực thành phố?!
Đợi đã...
Há chẳng phải là ngay cả cục cảnh sát cũng bị bao trùm sao?!
Tiểu Bạch...
Ầm!
Đầu óc của anh nổ tung.
Giống như một trận gió rét thấu xương xông thẳng vào đầu anh. Lục Minh tỉnh táo lại ngay lập tức, đầu óc chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ. Anh nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu đang đứng trước mặt mình.
"Rốt cuộc là cái gì?"
Lục Minh trầm giọng nói.
"Không biết."
"Bởi vì nó quá cổ xưa rồi!"
"Không ai biết được sau khi trận pháp khởi động sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà căn cứ vào những ghi chép trước đây, thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận thảm họa rất lớn! Chỉ có nước đợi đến khi nó khởi động rồi lại đi vào..."
"Mới có cơ hội!"
"Chúng ta phải lập tức rời khỏi chỗ này, đợi đến khi trận pháp này khởi động rồi mới quay về!"
Lý Nhị Cẩu hấp tấp nói.
"Vậy còn mấy trăm nghìn người trong thành phố Thanh Minh phải làm sao đây?"
Lục Minh đột nhiên hỏi.
"Tôi..."
Lý Nhị Cẩu lập tức giật mình.
Đúng vậy.
Những người ở trong thành phố Thanh Minh thì phải làm sao đây?
"Tôi..."
"Tôi chỉ là một người tu luyện bình thường mà thôi..."
"Tôi không cứu bọn họ được."
Lý Nhị Cẩu cười khổ: "Cũng không có ai có thể cứu được bọn họ cả. Theo như lời anh nói, thế lực của những người mặc đồ đen kia rất rộng lớn, đã chuẩn bị kế hoạch này từ sớm..."
"Anh đi giết một người thì sao chứ?"
"Khởi động trận pháp, ngay từ lúc bắt đầu tích lũy âm khí đã không có cách nào nghịch chuyển rồi! Ba mươi lăm ngôi cổ mộ đã tích lũy xong, một khi ngôi cổ mộ cuối cùng..."
Ánh mắt của Lý Nhị Cẩu đặt lên ngôi cổ mộ thứ ba mươi sáu.
Bọn họ thấy rõ.
Lúc này, Trâu Thắng Long đang bắt đầu thu âm khí.
Âm khí của ngôi cổ mộ thứ ba mươi sáu sắp hoàn thành.
"Không kịp cản nữa rồi..."
Lý Nhị Cẩu thở dài: "Đi thôi! Các nhân vật mạnh mẽ kia sẽ xuất hiện, tới kết thúc việc này... Chúng ta chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt là được."
Một trận tai họa động trời như vậy, tự nhiên sẽ có tổ chức liên quan phụ trách!
Bọn họ nhất định sẽ tới!
"..."
Lục Minh im lặng.
Chờ các nhân vật lớn tới?
Có khả năng sao?!
Bọn họ quả thật sẽ tới, nhưng mà... chờ bọn họ tới, mọi chuyện đã muộn rồi!
Lúc này...
Anh cứ như vậy mà đi sao?
Có thể sao?!
Cảnh sát phải làm sao đây?
Anh có thể yên ổn tu luyện ở thành phố Thanh Minh là nhờ vào cảnh sát quan tâm anh, nhất là Trương Uy, lần nào cũng âm thầm tiết lộ tin tức cho mình...
Vậy không tính là bạn bè sao?
Vậy đám sư đồ kia phải làm sao?
Mặc dù cũng không tính là quan hệ tốt nhưng mà đám Hạ Vũ, Thường Lượng, đàn em khóa dưới thích mình hay An Mộ Phong... Những người này cũng là những người mình thường hay liên lạc.
Lý Hạo Nhiên phải làm sao bây giờ?
Anh ta vì chuyện của chuyên gia thẻ kiếm nên vẫn đang ở trong thành phố Thanh Minh!
Giang Phong làm sao bây giờ?
Nếu như thầy ấy đang tu luyện hay đang bị truy sát hay dưỡng thương gì đó ở trong thành phố Thanh Minh...
Còn cả Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ?
Con bé kia...
Lục Minh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Anh không biết đại trận tái khởi động là gì, có thể đối với riêng Lục Minh mà nói, những thứ mà anh có được từ khi xuyên không đến nay đều sẽ trở lại vạch xuất phát...
Anh sẽ mất đi tất cả!
Bản thân.
Lại trở về giống hệt như lúc mới xuyên không đến, một thân một mình!
...
Ha.
Lục Minh bỗng nhiên nở nụ cười.
Những người mặc đồ đen này bỗng nhiên xuất hiện, làm ra một trận pháp gì đó, phá hủy tất cả mọi thứ của mình... Mợ nó chứ, ai cho mấy người lá gan làm chuyện đó hả?!
Sao các người không biết xấu hổ đến thế hả?!
Thánh mẫu hay không tạm thời không bàn đến, dù sao thì tính tình của bạn Lục Minh cũng không được tốt cho lắm...
Do đó, Lục Minh đứng dậy.
...
"Anh điên à!"
Lý Nhị Cẩu sợ hãi.
"Nhanh!
"Ngồi xổm xuống!"
"Tên kia là sáu sao đó, anh mà như vậy tôi không cứu được đâu!"
Lý Nhị Cẩu lo lắng nói: "Hơn nữa, hai linh thể kia đang chiến đấu, âm khí sắp đủ rồi, bây giờ anh đi ra cũng chỉ chịu chết!"
"Không sao."
"Anh cứ việc đi trước đi."
Lục Minh cười: "Tôi rất rành mấy việc đi chịu chết này."
"Hả?"
Lý Nhị Cẩu mờ mịt.
Lục Minh...
Lục Minh rốt cuộc muốn làm gì?!
Lẽ nào...
"Lục Minh!"
"Tôi nhớ rõ anh cũng không phải người của thành phố Thanh Minh,"
Lý Nhị Cẩu bỗng nhiên nói
Không phải người của thành phố Thanh Minh, cũng có nghĩa là nhà của Lục Minh không ở nơi này, anh chỉ là một sinh viên đi ngang qua đây thôi, nếu đã vậy, cần gì phải liều mạng như thế?!
"Ai nói tôi không phải?"
Lục Minh cười: "Lúc lên đại học phải chuyển hộ khẩu đến đây đó, anh không biết à?"
"Hả?"
Lý Nhị Cẩu hơi nghệch ra: "Cái này, cũng tính sao?"
"Tôi hỏi anh nè."
Lục Minh vỗ vai anh ta: "Anh đang ở nhà với vợ, ăn lẩu ca hát vui vẻ, đột nhiên đám người mặc đồ đen kia xuất hiện, muốn phá hủy nhà của anh, vậy anh phải làm như thế nào?"
"Xử luôn con mợ nó chứ sao!"
Lý Nhị Cẩu giận dữ.
Ông đây tới bây giờ còn chưa tìm được vợ, nếu mà có vợ thật, ai dám động tới thì anh ta liều mạng với kẻ đó!
"Anh coi!"
Vẻ mặt của Lục Minh rất bình tĩnh.
Nhìn về tên người mặc đồ đen sáu sao đứng đằng xa...
"Cho nên..."
"Có đôi khi không cần nghĩ tới vấn đề thực lực."
"Sáu sao thì sao chứ..."
Ánh mắt của Lục Minh lạnh lẽo.
Lúc trước khi anh mới hai sao, một tên Chu Dương bốn sao thiếu chút nữa phá hủy cửa hàng của anh...
Bây giờ thì sao nào?
Chu Dương đã thành thái giám.
Mà những người mặc đồ đen này thì sao?
Phá hủy cửa hàng của anh thì còn chưa nói đi, bây giờ lại còn muốn giết bạn của anh, phá hủy toàn bộ cuộc sống của anh, làm sao anh có thể nhịn được?
"Tôi đã đồng ý trả cho Tiểu Bạch..."
"Còn chưa trả hết đâu!"
Lục Minh nhẹ giọng nói.
Soạt!
Anh đi ra một bước, lại vọt thẳng đến ngôi mộ thứ ba mươi sáu.
"Cái tên điên này!"
Lý Nhị Cẩu sợ hãi.
Những lời Lục Minh nói lúc nãy làm cho anh ta có chút cảm động,
Lục Minh...
Thật sự là một hào hiệp chân chính!
Vì niềm tin trong lòng, một bốn sao dám đi liều mạng với sáu sao!
Anh ta thì sao?
Nếu như...
Anh ta nhìn thoáng qua tên sáu sao kia theo bản năng.
Vừa rồi anh ta đã nhìn thấy người mặc đồ đen này ra tay, cảm nhận được thực lực của đối phương, bọn họ thật sự không thể chống đỡ được uy lực kinh khủng đó!
Người mặc đồ đen này...
Rất mạnh!
Haizzz.
Bỏ đi.
Nên chờ thôi.
Lục Minh còn có niềm tin đi liều một trận, bản thân mình lại không có gì hết... Hiện thực phong phú chết tiệt, trước khi đi lại còn rắc cho mình một đống thính...
Mợ nó.
Người vợ có thể khiến cho ông đây liều mạng đang ở nơi nào chứ!
Thế là Lý Nhị Cẩu bò thấp hơn nữa.
...
Mà giờ phút này.
Trâu Thắng Long nhìn âm khí đang tuôn trào.
99.98%
99.99%
Ha ha!
Cuối cùng cũng đến!
Ùng!
Âm khí mờ nhạt xuất hiện.
Con số nhảy liên tục kia cuối cùng cũng đã nhảy đến giai đoạn cuối cùng.
Ngay lúc Trâu Thắng Long không ngăn được lòng mừng như điên, bỗng nhiên, một bóng người chợt xuất hiện, năng lượng bắt đầu khởi động, xông thẳng đến ngôi cổ mộ thứ ba mươi sáu!
Hửm?
Ánh mắt của Trâu Thắng Long đảo qua.
"Vẫn còn có người sống?!"
Trâu Thắng Long cười lạnh lùng.
Nhưng mà bóng người kia hoàn toàn không để ý tới hắn, vừa ra tay đã hơn mười ánh kiếm, ánh kiếm xuất hiện đầy trời, che trời lấp đất đánh về phía Trâu Thắng Long.
Ầm!
Ầm!
"Kiếm tu?"
Trâu Thắng Long cười lạnh một tiếng.
Soạt!
Hắn khoát tay, ánh kiếm đầy trời biến mất trong vòng một giây, kiếm tu đúng là rất mạnh, đáng tiếc, chiêu này chỉ là chiêu của bốn sao, làm sao có thể làm gì hắn...
???
Cơ thể của Trâu Thắng Long bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh kiếm, không có.
Nhưng mà, cùng biến mất còn có cả mấy linh thể đang chém giết lẫn nhau kia nữa.
...
Đúng vậy.
Mấy linh thể kia đã không còn nữa!
Soạt!
Âm khí chợt biến mất.
...
Khuôn mặt của Trâu Thắng Long càng trở nên khó coi hơn vài phần.
Hắn rất rõ ràng
Ngay lúc ánh kiếm hiện lên, có một tấm thẻ không hề để lộ chút hơi thở nào lặng lẽ xuất hiện, tiêu diệt toàn bộ những linh thể kia rồi...
Vèo!
Thẻ bài bay lượn, bay trở về trong tay bóng người kia.
???
Chuyện này sao có thể?!
Trâu Thắng Long nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mặt, rõ ràng chỉ mới bốn sao...
Thực lực này.
Làm sao có thể tiêu diệt vài linh thể năm sao chứ?!
Phải biết là!
Cho dù là bản thân hắn, muốn tiêu diệt toàn bộ linh thể năm sao này cũng không có khả năng yên lặng đến mức đó, mà tên trước mắt này...
Giờ phút này, Trâu Thắng Long mới nghiêm túc đánh giá bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Dung mạo này...
"Lục Minh?"
Trâu Thắng Long chau mày.
"Ông biết tôi?"
Lục Minh rất kinh ngạc.
"Đương nhiên."
Trâu Thắng Long nhìn anh rất lâu: "Thành phố Thanh Minh có mấy người đáng chú ý, chúng ta đều quan sát kĩ càng, nhưng mà ta không ngờ, cậu lại xuất hiện ở đây."
"Ông là ai..."
"Trâu Thắng Long,"
"Trận pháp này là do ông làm ra?"
"Không phải, là đại sư trận pháp Trình Hạo làm, ông ấy căn cứ vào những ghi chép mà các bậc tiền bối lưu lại, mới tổng kết được trận pháp nghìn năm trước này, cuối cùng mới có thể hoàn thành đại trận tái khởi động tuyệt vời nhất từ trước đến nay!"
Trâu Thắng Long cười lạnh lùng: "Mà bây giờ, đã đến 99.99%, đã sắp hoàn thành rồi! Cho nên, cậu không nên xuất hiện ở chỗ này."
"Đám người các ông..."
Lục Minh than thở không thôi: "Thực sự không xứng được 100%!"
"?"
Trâu Thắng Long khó hiểu.
Kế hoạch hoàn thành thì mắc mớ gì đến cậu ta chứ?
Có điều.
Không sao cả.
Hắn nhìn thiếu niên đang đứng trước mắt: "Cậu không nên xuất hiện, thật sự! Người tiên phong của chúng ta từng suy diễn tương lai của Lục Nhan, cho nên... nếu có thể, chúng ta thật sự không muốn đắc tội với cậu."
"Chỉ tiếc."
"Cậu lại xuất hiện ở đây."
Trâu Thắng Long hơi tiếc nuối.
Thật sự.
Nếu như có thể.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ đắc tội Lục Minh.
Vậy nên, cho dù biết được chuyện Phạm Trạch lần đó cũng có Lục Minh, dù cho mỗi một sự việc đều có Lục Minh xuất hiện, bọn họ cũng không hề có ý định bắt Lục Minh đi nghiên cứu gì cả.
Bởi vì Lục Nhan.
Không ngờ...
Lục Minh lại tự mình đi ra!
"Hả?"
Lục Minh kinh ngạc: "Mấy người từng tính cho chị của tôi?"
"Đúng vậy."
Trâu Thắng Long khẳng định.
"Có tính qua tôi không?"
Lục Minh tò mò.
"Cũng tiện tay tính thử một lần luôn rồi..."
Trâu Thắng Long thành thật nói: "Tương lai của cậu bình thản không có chuyện gì lạ, không có sóng gió nổi lên, giống hệt như một ly nước sôi để nguội vậy, không nhìn ra được sống chết gì... Bởi vì quá bình thản, có điều, có một người chị như vậy, cậu lại có thiên phú bình thường, quyết định cả cuộc đời cậu đều bình thường không có gì đặc sắc."
Lục Minh: "..."
Thấy chưa?
Đây chính là lười biếng!
Đáng tiếc.
Cái mà mọi người xem đều là quỹ đạo cuộc sống của tiểu Lục Minh, nếu như bây giờ mọi người suy diễn thì...
Phải uống thuốc trợ tim rồi.
"Chỉ tiếc."
Trâu Thắng Long có chút thương hại nhìn Lục Minh: "Cậu nghĩ rằng chỉ cần giết mấy linh thể là ta không có cách nào bổ sung linh thể vào? Xin lỗi, nếu như ta đã xuất hiện ở chỗ này..."
"Đương nhiên có mang theo linh thể đến."
Trâu Thắng Long hơi buồn cười nhìn Lục Minh: "Khoảng thời gian mà cậu liều cái mạng của bản thân để kiếm được, chỉ là một trò cười."
Trong tay hắn, một quả cầu ánh sáng đang lóe lên.
Ở trong đó...
Chứa đựng một linh thể.
Mặc dù thực lực không quá mạnh, nhưng cũng đã đủ hoàn thành số lượng âm khí cuối cùng!
"Ta biết cậu đang cố kéo dài thời gian."
"Ta cũng biết cậu đang chờ một nhân vật lớn nào đó xuất hiện."
"Đáng tiếc."
"Mọi thứ chỉ là một trò cười!"
"Tính chất đặc biệt nhất khi khởi động đại trận này chính là tính bí mật, hoàn toàn không có người nào biết được tai họa ở nơi này... Không có ai biết..."
"Những người đoán được chân tướng đều là người đã từng quen..."
"Hoặc..."
"Những người có vé vào cửa mà chúng ta bán ra."
"Không sai."
"Sau khi tái khởi động, chúng ta đều sẽ quay lại đỉnh cao, người ngoài muốn vào đây, đương nhiên cần phải có vé vào cửa... Ha ha ha, chúng ta đã sớm chuẩn bị xong mấy thứ này cả rồi!"
"Với sự hiểu biết của ta, cũng chỉ có mỗi mình Thiên Tinh các là có thể tính ra được chuyện này, chỉ tiếc, bọn họ không để ý chuyện đời, chỉ biết tuân thủ quy tắc kia..."
"Cho nên."
"Cậu không cần chờ mong gì, không có bất kỳ ai đến đây đâu."
Vẻ mặt của Trâu Thắng Long bình tĩnh.
Bọn họ chờ đợi nghìn năm, sao có thể không chuẩn bị gì được chứ?!
Nếu bọn họ dựa vào người tiên phong mới đi đến bước này, làm sao có thể không đề phòng sự suy diễn của người khác được chứ.
Từ khi vừa mới bắt đầu...
Mọi thứ đều chỉ là một trò cười!
Ở trong mắt người ngoài, trong mắt rất nhiều "người tiên phong", cơ duyên của thành phố Thanh Minh chỉ vẻn vẹn là một cụm cổ mộ rất tốt, không hơn.
Tai họa?
Không tồn tại!
"Ta cũng đã từng mời chị của cậu."
"Chỉ tiếc."
"Cô ta không muốn gia nhập với chúng ta."
"Có điều, cũng không sao cả, đợi chuyện lần này kết thúc, ta sẽ đi mời lần nữa. Dù sao, tương lai của chị cậu thật sự khiến người ta nhìn mà phát thèm..."
"Còn cậu sao..."
Ánh mắt của Trâu Thắng Long tràn ngập sự thương hại: "Sẽ là một món quà mà chúng ta tặng cho chị cậu."
"Kết thúc thôi!"
Hắn giơ tay lên.
Ầm!
Ánh sáng vô cùng vô tận bắt đầu khởi động, trong chớp mắt đã bao phủ lấy Lục Minh...