Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Tòa nhà cảnh sát.
Trương Uy nghe báo cáo của cấp dưới, hơi cạn lời, chuyện này cứ vậy là giải quyết rồi?
Nói xem, mới vừa rồi còn từ chối mình, quay người đi đã giải quyết rồi?
Tên này...
Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể lại rất thành thật!
Trương Uy dở khóc dở cười.
Anh ta biết chắc chắn Lục Minh không đành lòng nhìn dân chúng thành phố Thanh Minh chịu sự giày vò của những người này nên mới ra tay.
Nhìn đi.
Lần nào thành phố Thanh Minh gặp nguy hiểm không phải tên nhóc Lục Minh giải quyết?
Đứa nhóc này…
Ngoại trừ làm ầm ĩ một chút thì những cái khác đều tốt vô cùng.
"Đứa nhóc Lục Minh này…"
"Tâm địa vẫn lương thiện."
"Hy vọng."
"Anh ta có thể luôn duy trì trái tim tinh khiết như vậy."
...
Mà giờ khắc này.
Cửa hàng.
"Năm phần!"
"Không thể ít hơn nữa!"
Ngô Hồng Phi không phục nói: "Người mạo hiểm là tôi, người ra mặt cũng là tôi, người gánh trách nhiệm sau này cũng là tôi, ít nhất phải cho tôi một nửa tiền!"
"Ba phần."
Lục Minh không chút khách khí.
"Dựa vào cái gì?"
Ngô Hồng Phi trừng mắt.
"Vì ba người chia…"
Lục Minh thở dài, lặng lẽ chỉ Cao Tiểu Tinh: "Lẽ nào không có phần của người ta hay sao? Người ta là đệ tử của chuyên gia trận pháp đó, đích thân chứng minh đó."
"..."
Ngô Hồng Phi nhìn cô nàng chân dài trước mắt, thở dài một tiếng.
Được thôi.
Dù sao cũng là người đã từng theo đuổi…
"Vậy thì ba phần?"
Ngô Hồng Phi yếu ớt nói.
"Ba phần!"
Lục Minh khẳng định: "Ba chúng ta mỗi người ba phần, còn lại đám nhóc góp đủ số người kia, mỗi người chia một ít là được rồi, anh thấy thế nào?"
"Được."
Ngô Hồng Phi đồng ý.
Thế là anh ta cầm ba phần thuộc về anh ta đi.
"Tiểu Tinh, số tiền này..."
Lục Minh đi tới.
"Tôi, tôi không cần, cho, cho anh hết đấy."
Cao Tiểu Tinh ngượng ngùng xua tay lia lịa.
Cô ta làm chuyện như vậy đã rất ngại rồi, sao dám lấy tiền nữa.
"Được."
Lục Minh trực tiếp thu lại.
"???"
Ngô Hồng Phi phục hồi tinh thần lại.
Mợ nó chứ.
Không biết xấu hổ như vậy sao?!
"Tôi thay cô ấy nhận trước."
Lục Minh cười ha ha nói.
"..."
Ngô Hồng Phi không phục: "Dựa vào đâu mà không cho tôi nhận giúp cô ấy?"
"Ha ha."
Lục Minh cười, gọi Tiểu Tinh đến: "Tiểu Tinh, Ngô Hồng Phi nói anh ta giúp cô nhận số tiền này trước, hai người..."
"Không, không được."
Cao Tiểu Tinh khoát tay lia lịa, để Lục Minh hiểu lầm sẽ không tốt.
"Đi đây đi đây!"
Ngô Hồng Phi phất tay, nhanh chóng đi mất, cái vị chua lè thối nát này...
Hừ.
Sớm muộn gì ông đây cũng sẽ tìm một người vợ có gen tốt hơn vợ của cậu!
Không chỉ tốt hơn Tiểu Tinh mà còn tốt hơn Tiểu Bạch, còn phải tốt hơn chị gái của cậu! Để gen của nhà họ Ngô tôi càn quét xưa nay, xuyên thủng bầu trời.
...
Ngô Hồng Phi đi rồi.
Trong cửa hàng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thật ra suy nghĩ ban đầu của Lục Minh là thật sự lấy đi trung tâm của những tên này, nhưng sau đó nghĩ lại thân phận và bối cảnh của người ta...
Anh vẫn không làm trò này.
Dù sao.
Cắt đứt đường tu hành của người khác chính là mối thù to lớn!
Những người này trẻ tuổi thiếu trải nghiệm cũng không có nghĩa người nhà bọn họ cũng vậy. Vì vậy cuối cùng Lục Minh cũng gài bẫy bọn họ cả triệu bạc, để bọn họ đàng hoàng không quấy rối nữa.
"Ôi."
"Mình vẫn quá lương thiện..."
Lục Minh thở dài một tiếng.
"..."
Sắc mặt của Tiểu Tinh đỏ bừng, ngại ngùng không tiếp lời.
"Cực khổ rồi."
Lục Minh rất cảm kích.
Cô gái nhà người ta có thể đặc biệt chạy đến đây một chuyến vì chuyện của thành phố Thanh Minh.
"Không, không sao."
Sắc mặt của Cao Tiểu Tinh đỏ hồng.
...
"Chị gái chân dài, uống trà đi."
Tiểu Bạch khéo léo bưng trà lên.
"Cảm ơn."
Cao Tiểu Tinh dịu dàng nói.
"Ừm..."
Ánh mắt Tiểu Bạch đảo qua đôi chân dài của Cao Tiểu Tinh, bỗng nhiên tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Tinh, em có thể sờ chân chị một chút không?"
"Cái này thì có gì mà sờ."
Cao Tiểu Tinh rất ngại ngùng.
"Dài quá..."
Tiểu Bạch thán phục.
Cô bé cảm thấy sau này nhất định mình cũng sẽ có đôi chân dài như vậy!
"Em cũng sẽ có."
Cao Tiểu Tinh dịu dàng sờ Tiểu Bạch, đặt đôi tay nhỏ bé của cô bé lên đùi.
"Oa."
Tiểu Bạch thán phục.
...
E hèm.
Lục Minh nhìn phát thèm.
Nói vậy, nếu anh gọi một tiếng chị Tiểu Tinh thì có thể sờ chân không?
Ừm...
Bỏ đi.
Suy nghĩ đến khả năng bị đánh chết kia, anh bỏ qua ý nghĩ này, đợi hai cô gái ầm ĩ xong, anh mới nói chuyện đại trận tái khởi động.
"Khi nào đi thì thích hợp?"
Lục Minh hỏi.
"Bây giờ."
Cao Tiểu Tinh nghĩ một chút: "Chuyện trận pháp khá quan trọng, đặc biệt là loại trận pháp nghìn năm này, vẫn nên mau chóng kiểm tra thì hơn, nếu muộn..."
"E là sẽ xảy ra chuyện!"
"Được."
Lục Minh nói với Tiểu Tinh: "Cô chờ chút đã."
Nói rồi anh đóng cửa cửa hàng lại, sau đó kéo Cao Tiểu Tinh đến bên giường.
"Ôi?!"
Cao Tiểu Tinh đỏ mặt lên.
Việc này...
Nhanh như vậy sao?!
Trời ơi.
Lục Minh là người nhã nhặn như thế, sao... mình, mình nên làm thế nào? Từ chối? Liệu có khiến tâm trạng anh ấy không tốt? Đồng ý thì liệu có hơi nhanh không?
Hơn nữa...
"Đáng ghét, Tiểu Bạch vẫn còn ở bên ngoài kìa."
Cao Tiểu Tinh níu góc áo, vô cùng căng thẳng.
???
Lục Minh nhìn cô ta một cách kỳ quái, cô gái này muốn gì chứ?
Két...
Anh rời giường đi, lộ ra cái hầm được đào phía sau.
"Ừ."
"Đây là cái hầm lần trước giữ lại sau khi đào."
Lục Minh nói.
"Ồ."
Sắc mặt của Cao Tiểu Tinh càng đỏ hơn.
Ôi, vừa rồi mình nghĩ gì thế, trời ơi!
Bình tĩnh!
Cao Tiểu Tinh, mày phải tỉnh táo!
Mày là thiếu nữ thiên tài cơ mà, phải tỉnh táo!
"..."
Lục Minh kỳ quái nhìn cô nàng.
Có vài ngày không gặp, sao Tiểu Tinh lại dễ đỏ mặt hơn rồi, tính cách hướng nội thế sao? Còn nữa, trong không khí truyền đến mùi hương như có như không...
À!
Mùi thơm của cơ thể Tiểu Tinh!
Có điều, cái mùi này sao lại không giống lần trước?
Cảm giác này...
"Cô lại dùng thuốc mới tôi luyện cơ thể sao?"
Lục Minh rất kỳ quái.
"Không, không có."
Tiểu Tinh hơi bối rối.
"Mùi này..."
Lục Minh kỳ quái.
"..."
Tiểu Tinh cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, nói với giọng nhỏ xíu như muỗi kêu: "Mùi này, mùi này là mùi nước hoa..."
"Nước hoa?"
Hồi lâu sau Lục Minh cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Ôi...
Đệt.
Sao lại quên mất việc này...
Vì những người tu luyện anh tiếp xúc ngày thường hầu như đều không trang điểm, thậm chí anh còn quên thế giới này cũng có đồ trang điểm.
"Rất… rất khó ngửi sao?"
Cao Tiểu Tinh thấp thỏm trong lòng.
Thật ra cô ta cũng không dùng đồ trang điểm gì.
Dùng nước hoa cũng chỉ để át đi mùi hương tỏa ra từ cơ thể, dù sao thì đi đến đâu cũng mang theo mùi hương lạ lùng sẽ cảm thấy rất ngại.
"Không sao."
"Có điều vẫn nên xử lý sạch thì hơn."
Lục Minh nói rất chân thành: "Mùi này rất dễ bị truy lùng."
"Ừ."
Cao Tiểu Tinh dùng năng lượng đuổi mùi hương này đi.
Ùng...
Mùi cơ thể khắp nơi.
Lục Minh: "..."
Được.
Mùi nước hoa hết rồi, mùi hương của cơ thể lại đến.
"Cô ra ngoài không dễ đâu nhỉ."
Lục Minh vô cùng cảm thán.
"Tôi… tôi có cách."
Cao Tiểu Tinh nhỏ giọng nói: "Yên tâm, sẽ không bị truy lùng đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Minh khẽ gật đầu.
Nói rồi anh đưa Cao Tiểu Tinh bước vào trong hầm.
Đây là hầm Lục Minh cố ý giữ lại lúc cảnh sát sửa chữa thống nhất, anh luôn cảm thấy cái gọi là trận pháp tái khởi động kia sẽ không đơn giản như vậy!
...
Hồi lâu sau, hai người lần nữa đi tới cụm cổ mộ.
Nơi đây...
Đã thành một vùng phế tích.
Xung quanh đá lớn sụp đổ, cùng với một mùi kỳ dị.
Đây là...
Máu!
Đôi mắt của Lục Minh bỗng co rút lại.
Máu?
Tại sao nơi đây lại có máu?!
Anh liền vội vàng đi tới, ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, mặt đất cụm cổ mộ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, giống như từng đường vân!
Đây là...
"Đây chính là đại trận tái khởi động."
Giọng nói lanh lảnh của Cao Tiểu Tinh vang lên: "Đường dẫn của đại trận tái khởi động bị phá hỏng rồi, nhưng trận pháp tái khởi động đã chuẩn bị cả nghìn năm căn bản không thể nào biến mất được. Vì vậy những người này lấy máu làm vật tế, thẩm thấu vào trong đại trận, định dùng cách này để cưỡng chế khởi động trận pháp..."
"Tế máu..."
Lục Minh ngẩng đầu, không hiểu sao hơi chấn động.
Trong cụm cổ mộ lớn như vậy, đường vân trận pháp chậm rãi hiện lên trên mặt đất, đó là một trận pháp lớn hình thành bởi máu, vừa lạnh lẽo vừa kinh khủng!
Trận pháp khổng lồ như vậy...
Dòng máu đậm như vậy...
Rốt cuộc đã tế máu bao nhiêu người rồi?
Mấy nghìn người cũng không chừng!
Những người này...
Quả nhiên là người điên!!!
Ùng...
Ùng...
Dòng máu chảy xuôi, trận pháp rung động nhẹ.
Mỗi một lần dòng máu di chuyển, đều là quá trình trận pháp được thẩm thấu, cả một đại trận tái khởi động đang di chuyển hướng về hướng không thể nghịch chuyển kia.
"Máu đã thấm vào rồi."
Cao Tiểu Tinh tràn ngập lo lắng: "Đại trận tái khởi động là không thể tránh khỏi."
"Mang hết những dòng máu này đi không được sao?"
Lục Minh phục hồi tinh thần lại.
"Vô ích thôi."
Cao Tiểu Tinh lắc đầu: "Máu đã sớm đi vào đại trận, đường dẫn cần để khởi động trận pháp đã đủ, nhưng vì âm khí không đủ nên mới chưa mở ra."
"Khi âm khí đầy đủ chống đỡ cho nó vận chuyển, đại trận sẽ khởi động!"
"Không thể tránh được."
"Những dòng máu này..."
"Đã bị đại trận hút năng lượng đi."
...
"Không có cách nào sao?"
Lục Minh hỏi.
"Quá muộn rồi."
Cao Tiểu Tinh thấp giọng nói.
Đúng vậy.
Quá muộn rồi.
Nếu có thể trước khi tế máu, cô ta còn có thể tìm một vài cách từ từ loại bỏ đại trận tái khởi động, nhưng bây giờ...
Đây đã là một trận pháp với trạng thái "chuẩn sinh động"!
Không thể di chuyển!
Không dám di chuyển!
Cũng không thể di chuyển!
...
"Còn bao lâu?"
Lục Minh hỏi.
"Ba ngày."
Cao Tiểu Tinh trả lời.
"..."
Lục Minh im lặng.
Vậy nên bọn họ chỉ còn lại thời gian ba ngày?!
Anh biết đại trận tái khởi động này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhưng căn bản không hề nghĩ tới, chỉ hai ngày đã nghiêm trọng đến mức này!
"Nếu đại trận khởi động, thành phố Thanh Minh sẽ thế nào?"
Lục Minh đột nhiên hỏi.
"Không biết."
Cao Tiểu Tinh lắc đầu: "Sách cổ về đại trận tái khởi động đã rất xa xưa rồi... về tình hình sau khi khởi động đại trận, không một ai có thể nói rõ ràng. Nhưng có một điều chắc chắn là cái gọi là cơ duyên sẽ xuất hiện, mà là một thành phố ký sinh cũng sẽ vì vậy mà bị hủy diệt..."
"Những thứ khác..."
"Không một ai biết."
Cao Tiểu Tinh cố gắng suy nghĩ một chút, xác định những tài liệu kia cũng không viết.
Tài liệu về việc đại trận tái khởi động cũng không nhiều, dù sao đây cũng là trận pháp của nhà người ta, ngoại trừ những người mặc đồ đen kia, e rằng không có ai biết!
"Vậy à?"
Lục Minh lẳng lặng nhìn.
Ùng...
Trước mắt.
Đường vân trận pháp do máu tạo thành đang sáng lên.
Sắc máu ngập tràn.
...
Thật sự không còn cách nào ngăn cản sao?
Thành phố Thanh Minh...
Âm khí...
Đợi đã.
Lục Minh dừng một chút, hiện giờ anh hơi nhạy cảm với hai chữ này.
"Tiểu Tiểu Kiếm."
"Mày có thể làm được không?"
Lục Minh hỏi.
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm yên lặng.
"?"
Lục Minh hơi nghi hoặc một chút.
Không được sao?
Lục Minh nhìn về phía Tiểu Tinh: "Ý của cô lúc nãy là bây giờ nó chưa mở ra là vì vẫn đang chậm rãi hấp thu hoặc ngưng tụ âm khí?"
"Vâng."
Cao Tiểu Tinh khẳng định.
"Ồ..."
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Thế là anh móc thẻ gốc ra.
"???"
Tiểu Tiểu Kiếm hoảng sợ.
"Lục Minh!"
"Cậu muốn làm gì?!"
Tiểu Tiểu Kiếm giận dữ.
Tuy nó cần âm khí để tôi luyện cơ thể nhưng máu này... nhìn có vẻ rất bẩn... hơn nữa âm khí bên trong thật sự quá ít...
Tỷ lệ hiệu suất giá quá thấp!
Nó là linh kiếm cổ xưa tôn quý! Nó không thèm đi đến chỗ bẩn như vậy!
"Đừng!"
"Lục Minh, tôi sai rồi!"
"Thật đấy!"
"Sau này tôi sẽ không lén mắng cậu trong lòng nữa! Tôi cũng sẽ không nói cậu nghèo nữa! Tôi cũng không mắng cậu cuồng loli nữa! Cũng không nói cậu là kẻ lười biếng nữa! Không mắng cậu là khúc củi mục nữa! Ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu phát thú tính muốn hentai Tiểu Bạch, tôi sẽ coi như không nhìn thấy..."
Tiểu Tiểu Kiếm hoảng sợ nói.
"???"
Sắc mặt của Lục Minh càng ngày càng khó coi, thẳng tay vứt nó qua.
Ầm!
Thẻ gốc chìm nghỉm trong máu.
"Lục Minh, ông nội nhà cậu!"
Ý nghĩ phẫn nộ của Tiểu Tiểu Kiếm truyền tới.
Thật quá đáng!
Cái Tiểu Tiểu Bạch dùng để tôi luyện cơ thể chính là máu của Tiểu Bạch!
Linh thẻ của Triệu Vân Sơn muốn gì có nấy, cái dùng để tôi luyện cơ thể chắc chắn là loại máu vừa thơm vừa cuốn hút người ta, dựa vào cái gì mà máu mình dùng lại là của những người áo đen này?
Đệt!
Sùng sục...
Dòng máu xông đến phía thẻ gốc.
Ầm!
Sát ý lạnh lẽo đập vào mặt.
"Cút!"
Tiểu Tiểu Kiếm đang nổi nóng lập tức giận dữ, Lục Minh bắt nạt ông đây còn chưa tính, âm khí và sát ý trong máu này của các người cũng muốn bắt nạt ông đây?
Ầm!
Tiểu Tiểu Kiếm nổi giận.
Ý nghĩ kinh khủng của nó trực tiếp đảo qua dòng máu, xông vào trong trận pháp, cứng rắn ép tốc độ ngưng tụ âm khí của trận pháp dừng lại!
Hồi lâu sau, khi nó rời đi.
Tốc độ khôi phục âm khí của đại trận tái khởi động đã chậm đi gấp mấy lần...
...
"Ha ha."
Lục Minh liếc mắt nhìn nó, không nói gì.
Anh phát hiện ra rồi, tên Tiểu Tiểu Kiếm này chính là kẻ cực kỳ đê tiện.
Thật sự.
Rõ ràng là chuyện có thể làm được, nó có thể không ra tay là không ra tay, ép nó đến không còn cách nào nó mới có thể ra tay, thật là...
Đê tiện!
Thích sạch sẽ?
Sạch sẽ ông nội mày!
Thẻ gốc là do biển ý thức ngưng tụ thành, không nhiễm vạn vật, màu nhuộm và hình xăm của thẻ gốc sẽ biến mất khi vào biển ý thức, mày sợ gì chứ?!
Căn bản không thể bị ảnh hưởng được chứ?!
Ừm...
Đợi roi da về, nhất định phải dạy dỗ nó cẩn thận.
Mà giờ khắc này.
Tiểu Tinh cũng khó hiểu nhìn cảnh này. Cô ta cảm nhận tốc độ khôi phục của đại trận tái khởi động một lát, hình như, hình như thật sự chậm lại rồi?!
Trời ơi!
Lục Minh...
Vậy mà Lục Minh đã làm được rồi?!
Đây chính là chuyện đến sư phụ cũng không làm được!
Cô ta tới thành phố Thanh Minh trước, cố ý hỏi chuyện đại trận tái khởi động, sư phụ đã nói, nếu đại trận tái khởi động đã tiến vào trạng thái sinh động thì phải lập tức rút lui!
Nhưng Lục Minh lại giải quyết được rồi?!
Tuy tế máu không thể nghịch chuyển nhưng Lục Minh làm như vậy, tốc độ khôi phục của đại trận tái khởi động đã chậm lại gấp mấy lần, bọn họ lại có thời gian chuẩn bị đầy đủ!
"Lục Minh, anh… anh thật giỏi."
Cao Tiểu Tinh thán phục.
Tiểu Tiểu Kiếm: "..."
Người cực khổ là nó, có liên quan gì đến kẻ lười biếng Lục Minh kia?
Còn nữa.
Đang yên đang lành thám hiểm cổ mộ, vì sao lại truyền đến mùi chua lè mục nát...
Hừ!
Kiêu ngạo cái gì!
Đợi ông đây dụ dỗ được Tiểu Tiểu Bạch, ngày ngày hai thẻ hai sánh vai, show cho mấy người coi!