Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Vùng ngoại ô.
Một nam một nữ rảo bước trong rừng.
"Tiểu Lâm."
"Anh như vậy sẽ bị mắng đó."
"Người ta đều đang đợi cơ duyên mở ra, ban ngày ban mặt anh lại chạy đến vùng ngoại ô chơi xuân, nếu để cha của anh biết, nhất định sẽ đánh chết anh."
Cô bé líu ríu nói.
"Không phải em cũng vậy sao?"
Cậu bé đảo mắt.
"Em khác."
"Em bị ép đến canh chừng anh."
Cô bé cười hì hì.
"Hà."
Cậu bé duỗi người, ánh mắt đảo qua khu vực nội thành, bỗng nhiên lộ ra nụ cười: "Thú vị, đại trận tái khởi động lại bị hạn chế tốc độ khởi động, ha, xem ra kỳ nghỉ của chúng ta phải kéo dài rồi."
"Đó không phải là bình thường sao?"
Cô bé nhún vai: "Tuy trong lời đồn đại trận này rất lợi hại, nhưng những người đó đều đã chết lâu lắm lắm rồi... Nói thật, em nghi ngờ, cho dù không ai quản lý, đại trận tái khởi động chưa chắc có thể thuận lợi, những người này muốn đánh thức đại trận tái khởi động thì có phần quá chủ quan."
"Em quá coi thường đại trận nghìn năm."
Cậu bé mỉm cười.
"Không phải."
"Em chỉ xem thường những người đó."
Cô bé bĩu môi: "Sách cổ nghìn năm trước tồn tại đến bây giờ, nội dung mất đi tám chín phần, truyền thừa mà bọn họ tìm thấy trong sách cổ có thể có hiệu quả bao nhiêu? Hơn nữa, những lão hồ ly nói, đợi cơ duyên mở ra! Vì sao bây giờ chưa mở? Bởi vì cơ duyên chưa tới..."
"Cứ để bọn họ nói lời hay ý xấu."
"Hừ!"
Hiển nhiên cô bé ghét nhất những thứ cố ra vẻ huyền bí.
"Ha."
Cậu bé bật cười.
Cậu ta lại không tranh luận với cô bé, chỉ có chút tò mò.
Dù sao...
Cậu ta biết rõ uy lực của đại trận tái khởi động!
Tiền đề mà các lão tiền bối để lại từ nghìn năm trước há lại là thứ đơn giản như vậy? Âm khí khởi động từ tế máu há lại là thứ mà người thường có thể đụng vào?
Chạm vào nó sẽ chết ngay lập tức!
Đại trận này đã từng khởi động một lần.
Trong sách cổ ghi chép lại, để phá hủy đại trận này, để rút sạch âm khí quái dị kia, không biết bao nhiêu kẻ mạnh đã ra tay, cuối cùng, tất cả mọi người đều thất bại!
Những người tu luyện kia hóa thành từng vũng nước bẩn...
Xác mất hồn tan!
Mà bây giờ...
Đại trận tái khởi động lại bị khống chế!
Thú vị.
Quả thật thú vị.
Xem ra, có sự tồn tại ưu việt nào đó đã ra tay?
"Tiểu Lâm."
"Đại trận tái khởi động có bị tiêu diệt mất không?"
Cô bé vẫn có chút lo lắng: "Lỡ như trận pháp không còn, chúng ta quay về cũng không có cách nào báo cáo..."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Cậu bé bật cười: "Em thật sự cho rằng trận pháp tái khởi động được làm từ bùn hả? Em phải biết rằng, cho dù những người đó có kiên nhẫn hay không, tranh đấu chẳng qua chỉ là công tắc mà thôi."
"Đại trận thật sự chính là ở đó."
"Dù em có quan tâm hay không, sớm muộn cũng có một ngày nó mở ra..."
"Những tên đó..."
"Nhất định sẽ quay lại!"
Ánh mắt của cậu bé xa xăm, như một đốm lửa thiêu đốt.
"Ồ."
Cô bé lờ mờ hiểu.
Có đôi lúc, những lời mà Tiểu Lâm nói bỗng nhiên trở nên rất thâm sâu...
...
Nơi nào đó.
Trong quảng trường dưới lòng đất tối tăm.
Một hàng người lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Bọn họ đều là những người trẻ khoảng hai ba mươi tuổi, thực lực của mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ, nhưng bây giờ, từng sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
"Kéo dài?!"
"Vì sao lại kéo dài?"
"Sao có thể chứ?!"
"Có biết kéo dài thời gian thì chúng tôi phải trả giá lớn thế nào không?"
Một người trẻ tuổi gào thét.
Tất cả mọi người có thể kéo dài thời gian, người mặc đồ đen có thể, những người tu luyện chờ đợi cơ duyên có thể, thế nhưng duy chỉ có bọn họ không được, bởi vì...
Bọn họ là cảnh sát!
Bọn họ là cảnh sát giấu cấp trên để ra tay!
Bọn họ là cảnh sát dối trên gạt dưới, đứt đoạn ở chính giữa, che giấu tất cả tin tức! Vì thế, bọn họ mới có thể xuất hiện ở nơi này!
Nhưng...
Còn có thể giấu giếm bao lâu?!
Báo cáo cứu viện của Trương Uy vẫn đang đệ trình hết lần này đến lần khác!
Bọn họ chặn lại tất cả các con đường cứu viện của cảnh sát thành phố Thanh Minh chính là vì cơ duyên này!
Thế nhưng bỗng nhiên nói cho bọn họ biết, xin lỗi, trễ một chút??
Trễ ông nội nhà anh!
Lúc này, bọn họ nên tiến vào cơ duyên rồi mới đúng!
Thành phố Thanh Minh chắc hẳn sẽ bị hủy diệt trong đại trận tái khởi động, không một ai sống sót, bọn họ ngụy trang thành tán tu, có được cơ duyên động trời, sau đó lặng lẽ rời đi mới đúng!
Nhưng bây giờ lại mất ráo!
...
Cơ duyên chưa tới.
Bọn họ không thể đi.
Nếu như đi bây giờ thì tất cả bọn họ sẽ tiêu đời.
Báo cáo tin tức của thành phố Thanh Minh giấu giếm ban đầu sẽ bị biết được, một khi người của cấp trên phát hiện những gì bọn họ đã làm, đó chính là đại họa tày trời!
Bọn họ chắc chắn phải chết.
Vì thế...
Không thể đi!
Muốn đi cũng phải tiêu hủy tất cả chứng cứ!
Giết hết tất cả cảnh sát rồi rời đi ư?
Ha ha.
Không giấu được.
Ở thế giới thần bí lại huyền ảo này, bọn họ chưa từng cho rằng mình có thể chạy thoát dưới sự truy sát của cảnh sát cấp cao nhất.
Quá mức mạo hiểm!
Vậy thì...
Đường sống chỉ có một.
Đại trận tái khởi động!
Bọn họ cũng phải đợi đại trận tái khởi động mở ra!
Ở đây...
Phải chờ đợi!
Đại trận tái khởi động mở ra, huỷ diệt tất cả mọi người ở thành phố Thanh Minh, vậy thì lỗi lầm không liên quan gì đến bọn họ nữa, bọn họ cũng có thể ẩn nấp từ sự kiện lần này một cách lặng lẽ.
Vì vậy bọn họ vốn dĩ không có lựa chọn.
"Đúng, chỉ có như thế."
"Để đại trận giết bọn họ! Giết bọn họ, thế giới sạch sẽ, chúng ta có thể tránh được đầu sóng ngọn gió."
"Vậy những người khác thì sao?"
Một người lên tiếng, những người tu luyện cũng đợi cơ duyên thì phải làm sao?
"Giao cho tôi."
"Tôi sẽ tạm thời khống chế việc tin tức lộ ra ngoài, có điều..."
"Yên tâm."
"Suy cho cùng."
"Tất cả mọi người đều phải chết..."
"Hì hì."
Giọng nói lạnh lẽo lướt qua.
Trong lòng đất sân rộng một mảnh yên lặng.
...
Mà giờ khắc này.
Trong cửa hàng.
Lục Minh đã quay về.
Việc đại trận tái khởi động tạm thời xem như đã giải quyết xong. Cô nàng Tiểu Tinh làm một công cụ nhỏ biết rung động đặt vào trong trận pháp, có thể giám sát tiến độ bất cứ lúc nào.
"Cho anh cái này."
Tiểu Tinh lại đưa một công cụ nhỏ tương tự cho Lục Minh, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng: "Nếu lúc âm khí sắp đầy, nó sẽ rung động."
"..."
Lục Minh đón lấy: "Đây chính là do cô làm ư?"
"Ừ, cải tạo."
Tiểu Tinh có chút tự hào.
Có thể cộng hưởng với đại trận tái khởi động xuyên qua lòng đất, bên trong bao hàm vô số thiết kế của chuyên gia trận pháp, quá lợi hại, cũng là điểm mà cô nàng lấy làm tự hào.
"..."
Lục Minh khựng lại một chút: "Cô nàng Tiểu Tinh quả nhiên thông minh!"
Tuy nhiên anh càng tò mò hơn về việc rốt cuộc lấy gì để cải tạo...
E hèm.
"Ọc..."
Cái bụng của cô nàng Tiểu Tinh bỗng nhiên kêu lên.
"A, xin lỗi."
Tiểu Tinh có chút ngượng ngùng.
"Cô chưa ăn hả?"
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Cô nàng này liều mạng quá nhỉ?
"Ừm."
Tiểu Tinh cúi đầu: "Anh trai của tôi nói, tới chỗ anh kiểm tra thì nhịn ăn mới tốt."
"???"
Lục Minh không hiểu ra sao: "Tại sao phải nhịn ăn?"
"Tôi cũng không biết."
Tiểu Tinh cũng rất mờ mịt.
Có điều, cô ta tin tưởng anh trai sẽ không lừa gạt mình.
"Được rồi."
Lục Minh nhíu mày.
Đồ cuồng em gái chết tiệt, lại làm thiêu thân gì thế?
Bỏ đi.
Mặc kệ vậy.
Anh đưa cô nàng Tiểu Tinh và Tiểu Bạch ăn một bữa cá nướng ngon lành rồi mới tiễn cô nàng nhà người ta đi, dù sao người ta cũng đặc biệt đến giúp đỡ.
"Cảm ơn."
Lục Minh cảm ơn lần nữa.
"Không, không có gì."
Tiểu Tinh khoát tay: "Tôi cũng đã ghi chép lại lần đại trận tái khởi động này, điều này rất quan trọng."
Lục Minh nhanh chóng đưa cô ta lên xe.
...
"Tạm biệt."
Tiểu Tinh chào tạm biệt Lục Minh, có chút ngượng ngùng sờ bụng.
Hừm...
Ăn nhiều quá!
Lần đầu tiên cô ta ăn món cá nướng này!
Lợi hại thật!
Thì ra chuyên gia triệu hồi còn có thể sử dụng kiểu thế! Ừm... cô bạn thân của cô ta cũng là chuyên gia triệu hồi, trước đây chỉ có thể triệu hồi một vài món có thể chơi...
Ừm...
Không biết có thể triệu hồi ra một số thứ có thể ăn không nhỉ!
Lần sau thử xem.
Nghe nói trước đây cô nàng từng triệu hồi lươn đó...
Rè...
Rè...
Vòng tay rung lên.
Đánh thức Tiểu Tinh từ trong mạch suy nghĩ.
"Anh."
Tiểu Tinh nhận cuộc gọi video của Cao Thiên Lang.
"Em đang trên đường về hả?"
"Vâng."
"Kết quả kiểm tra như thế nào?"
Sắc mặt của Cao Thiên Lang bình thản, nhìn em gái hình như cứ lấy tay xoa bụng mãi, vị trí đó dường như quả thật nhìn có vẻ lớn hơn trước đây một chút...
Đệt.
Thật sự muốn chém Lục Minh!
"Vẫn may, dựa theo tình hình hiện tại, đoán chừng còn thời gian một tháng nữa."
Cao Tiểu Tinh nói.
"???"
Biểu cảm trên khuôn mặt của Cao Thiên Lang cứng đờ.
Một tháng??!
Cái quái gì vậy! Không phải nói khi có thể nhìn ra bụng nhô lên thường là bốn tháng sao?! Anh ta đã cố tình tìm kiếm tư liệu rồi được chưa?!
Mợ nó...
Sinh non cũng sớm quá!
Sinh ra thứ này e là não cũng mất luôn nhỉ?!
"Sao lại sớm thế?!"
Cao Thiên Lang lo lắng: "Há chẳng phải rất nguy hiểm?"
"Vâng."
Cao Tiểu Tinh cũng rất lo lắng.
"Em có chút không yên lòng."
"Nhưng..."
"Lục Minh bảo em về trước, anh ấy thấy em ở lại thành phố Thanh Minh quá nguy hiểm."
Cao Tiểu Tinh lo lắng.
Thật ra cô ta cũng muốn ở lại thành phố Thanh Minh, nhưng lực chiến của cô ta quả thật không ổn, nếu đại trận tái khởi động thật sự giáng xuống, e là chỉ có thể trở thành sự phiền hà của Lục Minh.
Dù sao...
Cô ta chỉ là một chuyên gia trận pháp.
"Xem như cậu ta không ngốc."
Cao Thiên Lang cười lạnh lùng.
Cũng đúng.
Thiết bị chữa bệnh của Thành phố Thanh Minh quá đơn sơ, ở nhà vẫn tốt hơn một chút, hơn nữa, bên thành phố Thanh Minh gần đây hình như có một số tin đồn, rất hỗn loạn.
Bỏ đi.
Không nghĩ những việc này nữa.
Đứa trẻ ấy...
Cho dù bây giờ em gái đã bốn tháng rồi thì tổng cộng cũng mới năm tháng! Trong tình huống bình thường, tuyệt đối không có khả năng! Sao lại chỉ còn tháng sau chứ?
Chết tiệt.
Chẳng lẽ có năng lượng gì đó quấy nhiễu em gái?!
Hừm...
Xem ra phải chuẩn bị một số thuốc dưỡng thai đặc biệt rồi.
Có điều, cũng có thể là thiết bị của thành phố Thanh Minh quá mức đơn sơ!
"Em về rồi chúng ta đi kiểm tra lại một lần nữa."
Cao Thiên Lang dặn dò.
"Hả?"
Vẻ mặt của Cao Tiểu Tinh mờ mịt: "Quay về thì sao kiểm tra?"
"Anh sẽ tìm vài người bạn, xem có cách kéo dài thời gian không."
Cao Thiên Lang trầm giọng nói.
"Vô dụng thôi."
Cao Tiểu Tinh lắc đầu: "Em đã hỏi sư phụ, không có bất kỳ cách nào, lần này nếu không có Lục Minh ra tay, e là trong vòng ba ngày sẽ xảy ra chuyện!"
"Cái gì xảy ra chuyện?"
Vẻ mặt của Cao Thiên Lang mờ mịt, nói lung tung gì thế?!
"Đại trận tái khởi động đó."
Cao Tiểu Tinh nhìn anh trai, luôn cảm giác anh trai rất kỳ lạ.
"Đại trận tái khởi động?"
Cao Thiên Lang ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy."
Cao Tiểu Tinh gật đầu: "Nếu không thì sao?"
"..."
Vẻ mặt của Cao Thiên Lang ngơ ngác, nhìn cái bụng hơi nhô lên của em gái, giả vờ không để ý hỏi: "Sao vậy? Bụng không thoải mái hả?"
"Chẳng phải vì anh sao."
Cao Tiểu Tinh trừng mắt nhìn anh trai.
"Soạt..."
Cao Thiên Lang hít một hơi khí lạnh.
Việc này...
Việc này sao có thể liên quan đến mình!!!
Không có khả năng!
Thật sự không có!
Đừng nói lung tung!
"Bắt người ta phải nhịn ăn, nhịn ăn! Kết quả bụng réo lên ở chỗ Lục Minh, thật mất mặt... Sau đó lại ăn cá nướng, hai ngày chưa ăn gì, đói muốn chết... nên ăn nhiều... No quá mức, bây giờ bụng vẫn đang trướng đó, không biết Tiểu Bạch và Lục Minh có chê cười em hay không, haiz."
Tiểu Tinh líu ríu trách móc, trước mặt anh trai, cô ta vẫn luôn hoạt bát như thế.
"Ăn nhiều hả?"
Cao Thiên Lang phục hồi tinh thần lại.
À.
Hóa ra là thế?!
Vậy là...
Không có con?!
"Sao vậy?"
Cao Tiểu Tinh phát hiện anh trai lại ngẩn người.
"Không, không sao."
Cao Thiên Lang tằng hắng rồi cúp điện thoại.
Sau đó anh ta xoay người, lặng lẽ đi tới phòng của em gái, rơi vào suy tư nhìn giường trẻ em, trống bỏi, bình sữa mới lắp đặt khắp phòng.
Đệt.
Mấy thứ này...
Dường như anh ta mua sớm quá!!
"Nhanh!"
"Quản gia!"
"Bỏ hết những thứ đó đi cho tôi, nhanh lên đó!"
Cao Thiên Lang lau mồ hôi.
Nếu để Tiểu Tinh biết, chắc chắn sẽ đánh chết anh ta!
À.
Đúng rồi.
Anh ta lao về phòng của mình, vứt hết mấy cuốn sách "Làm thế nào để trở thành một người bác tốt", "Thái độ làm bác đúng mực của bản thân"...
"Nhớ kĩ!"
"Nhanh chóng xử lý hết, xóa không hết thì nhất định phải đốt sạch, hiểu không?"
...
Mà giờ khắc này.
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Lục Minh ngẫm nghĩ, vẫn ném món đồ nhỏ có thể rung động vào túi thẻ, dù sao món đồ này luôn tạo cho người ta cảm giác đáng xấu hổ.
Việc đại trận tái khởi động đã không thể nghịch chuyển.
Một tháng...
Đây là thời gian cuối cùng!
Lục Minh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn liên hệ với Trương Uy để giải quyết, mấy ngày nay cũng đủ để cư dân thành phố Thanh Minh di tản ra ngoài, vấn đề không lớn.
Soạt!
Anh mở ra danh bạ gọi cho Trương Uy.
Tút...
Tút...
Âm thanh bận vô tận.
"Kỳ lạ thật."
Lục Minh nhíu mày.
Điện thoại của Trương Uy lần đầu tiên xuất hiện tình huống không gọi được.
Phải biết rằng, là đội trưởng cảnh sát, cho dù Trương Uy đang ngủ nửa đêm cũng chưa bao giờ tắt máy, nhưng bây giờ bỗng nhiên không gọi được...
"Đến nhà anh ta xem sao."
Lục Minh đứng dậy.
"Tiểu Tiểu Kiếm."
"Đi thôi!"
Lục Minh đứng dậy.
Nhưng có chút bất ngờ là Tiểu Tiểu Kiếm lại chưa đuổi theo.
Lục Minh: "..."
Bởi vì thẻ gốc vẫn giao cho Tiểu Tiểu Kiếm thao túng, nên Lục Minh về cơ bản rất ít khi chủ động khống chế. Dù sao Tiểu Tiểu Kiếm sử dụng tốt hơn anh, không ngờ bây giờ tên này lại lười biếng! Tên này...
Chẳng lẽ thật sự cấu kết với Tiểu Tiểu Bạch rồi?!
Thế là Lục Minh quay lại góc cửa hàng, quả nhiên phát hiện Tiểu Tiểu Kiếm!
Có điều khác với hình ảnh Tiểu Tiểu Kiếm trêu chọc Tiểu Tiểu Bạch trong tưởng tượng của Lục Minh, Tiểu Tiểu Kiếm nằm trên đất, vùi xuống mặt đất, chết sống không chịu ra.
Lục Minh gọi mấy lần đều vô dụng.
Soạt!
Lục Minh mạnh mẽ thao túng thẻ gốc.
Ùng...
Thẻ gốc lay động, chợt xuất hiện ở trong tay Lục Minh.
Sau đó...
Lục Minh cũng ngây ngẩn cả người!
Thẻ gốc...
Sao thẻ gốc của anh lại như vậy?!
Lúc này, thẻ gốc vốn nên trong suốt, ngoại trừ phần mái hồng nhạt vốn có, dưới phần mái lại xuất hiện ánh sáng mơn mởn!
Điều mấu chốt nhất là, mợ nó còn là màu xanh!
Thảo nào Tiểu Tiểu Kiếm không chịu đi ra...
Xấu kinh khủng được chứ?!
Anh cảm nhận hình ảnh này đi.
Một tấm thẻ gốc trong suốt đầy những vết nứt tia chớp ngầu lòi trên thẻ, thế nhưng trên vành thẻ lại có phần mái màu hồng, dưới phần mái lại lóe lên sắc xanh lục mờ nhạt...
Lục Minh kinh ngạc.
Đệt mợ.
Đây chẳng lẽ là xanh ombré trong truyền thuyết?