Bậc Thầy Thẻ Bài

"Nhưng em cũng phải nói trước." Trương Tiểu Bàn nói: "Độ chân thật của ảo cảnh do em tạo ra khá kém, độ mô phỏng cũng rất thấp, chỉ kéo dài trong mười phút, vì vậy nếu không thể xong việc thì em cũng không trả lại tiền đâu nhé."

Lục Minh: "???"

Xong việc là cái quỷ gì?

Khoan đã.

Sao lại là mười phút?

"Cậu xác định chỉ mười phút là đủ sao?"

Lục Minh cười khẩy.

"Đương nhiên."

Trương Tiểu Bàn đắc ý: "Nếu em dùng, mười phút có thể dùng hai trăm lần đó."

Hai trăm lần...

Lục Minh âm thầm tính toán thời gian, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.

"Bắt đầu thôi."

Trương Tiểu Bàn lập tức chuẩn bị bắt đầu.

"Dừng dừng dừng." Lục Minh không nói nổi: "Không phải tôi muốn cậu làm điều này, chỉ muốn cậu tạo ra một ảo cảnh có liên quan đến trái cây, sẽ không làm mất quá nhiều năng lượng của cậu."

"Trái cây?"

Trương Tiểu Bàn hoang mang.

Hiển nhiên cậu ta không biết tại sao phải dùng đến trái cây, cậu ta chưa từng nghe nói đến tư thế đó.

"Cậu làm thế này."

Lục Minh khua tay múa chân để giải thích cho đối phương.

Thực tế chứng minh, nền tảng của Lục Minh bé nhỏ vẫn rất vững chắc, năng lực hội họa mạnh mẽ của các chuyên gia chế tạo thẻ bài đảm bảo một điều rằng - các chuyên gia chế tạo thẻ bài đều phác họa rất giỏi.

Vì thế, Lục Minh dễ dàng vẽ được những thứ mà mình muốn.

"Đúng vậy, mấy thứ này phải có quy luật..."

"Phía dưới là cái này..."

"Không cần đặt cùng nhau, phải để xuất hiện từ từ, hiểu không?"

"Cái này càng ngày càng nhanh."

Lục Minh miêu tả ở bên cạnh.

Trương Tiểu Bàn bắt đầu xây dựng ảo cảnh dựa trên sự miêu tả của anh, đúng như suy đoán của Lục Minh, năng lượng tiêu hao trong quá trình xây dựng ảo cảnh này vô cùng thấp.

Cho dù Lục Minh làm rất nhiều thứ cũng không tốn quá nhiều năng lượng.

Rất nhanh.

Ảo cảnh đã được xây dựng thành công.

"Thành công rồi."

Trương Tiểu Bàn mừng rỡ.

Mặc dù yêu cầu của Lục Minh vừa phức tạp vừa tốn thời gian, thế nhưng hầu như đều là những thứ không có năng lượng nên có thể tiết kiệm được tiền vốn, không tốn bao nhiêu năng lượng!

Tám trăm tệ là có lời!

"Mức năng lượng hoàn thiện lúc này là bao nhiêu?"

Lục Minh hỏi.


"Ba mươi hai điểm."

Trương Tiểu Bàn liếc mắt nhìn.

Mặc dù cấp độ ảo cảnh mà cậu ta thường tạo ra đã rất thấp, nhưng cấu tạo năng lượng của ảo cảnh này quá cơ bản, có thể nói là thấp nhất trong cuộc đời cậu ta.

Đã thấp hơn mức sàn năm mươi thì có thể có tác dụng gì?

"Ba mươi hai điểm..."

Lục Minh do dự.

Thẻ gốc của anh có bốn mươi tám điểm năng lượng, nên có thể bổ sung thêm một vài thứ.

"Ừm..."

"Để tôi suy nghĩ một chút."

Lục Minh luôn cảm thấy còn thiếu gì đó, bỗng nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu, thế là anh mở miệng hỏi: "Tiểu Bàn, cậu có thể làm cho màu sắc của bầu trời trong ảo cảnh thay đổi theo tâm trạng của người dùng không?

Khi vui vẻ sẽ là màu hồng hạnh phúc.

Khi buồn bã sẽ là màu xanh u sầu.

Khi kích động sẽ là màu tím sục sôi.

...

???

Khuôn mặt của Trương Tiểu Bàn trở nên tái xanh.

"Không làm nữa!" Trương Tiểu Bàn tức giận: "Đừng bắt nạt người quá đáng! Công việc có tám trăm tệ, anh còn muốn thế nào nữa! Có cần em làm cho thời tiết trong ảo cảnh cũng thay đổi theo cảm xúc của người dùng không?"

"Còn có thể làm như vậy sao?"

Đôi mắt của Lục Minh sáng lên.

Xoẹt!

Ánh mắt như muốn giết người của Trương Tiểu Bàn quét qua.

"Khụ khụ."

"Đùa thôi, đùa thôi mà."

Lục Minh vội vàng an ủi.

Anh chỉ muốn tìm hiểu về nghề nghiệp chuyên gia ảo cảnh mà thôi.

Cho dù Trương Tiểu Bàn muốn làm thì anh cũng không muốn, bởi vì những thứ này có liên quan đến sự biến đổi của năng lượng, có thể tăng nhu cầu sử dụng năng lượng của cả ảo cảnh lên đến hơn năm mươi điểm trong tích tắc, anh vốn không dám thêm vào.

Vù...

Tấm thẻ gốc lại một lần nữa xuất hiện.

"Bắt đầu thôi."

Lục Minh đã vào tư thế sẵn sàng.

Kỹ năng phong ấn vốn không dễ, cần phải xác định được địa điểm và góc độ kỹ năng bùng phát, sau đó phải để thẻ gốc hoàn mỹ phối hợp, muốn như vậy hai bên phải kết hợp chặt chẽ với nhau.

"Uầy..."

"Anh có chắc là bản thân không có vấn đề gì không?"

Trương Tiểu Bàn hơi do dự liếc mắt nhìn Lục Minh. Cậu ta đã nghe qua chuyện lần trước Lục Minh phong ấn thất bại nên phải nằm trong bệnh viện một khoảng thời gian dài.

"Bắt đầu thôi."


Lục Minh đưa tấm thẻ gốc đến trước mặt Trương Tiểu Bàn: "Cái này của cậu cũng không phải là thuật cầu lửa, chỉ là ảo cảnh thì có gì phải sợ chứ."

"Cũng phải."

Trương Tiểu Bàn hít sâu một hơi.

Cậu ta giơ hai tay về phía tấm thẻ gốc, trực tiếp thi triển ảo cảnh!

Xoẹt!

Một tia sáng xuất hiện.

"Phong ấn!"

Lục Minh vừa cảm nhận được sự dao động của năng lượng liền thi triển kỹ năng thẻ gốc không chút do dự.

Vù...

Một vầng sáng kỳ lạ thoáng hiện.

Phong ấn thành công!

Tấm thẻ gốc trong suốt bắt đầu lóng lánh ánh sáng, trên thẻ bài trống rỗng bỗng xuất hiện hình ảnh, mặt trái màu đen kịt xuất hiện hơn mười đường vân bí ẩn.

"Thành công rồi!"

Lục Minh mừng rỡ.

Anh thật sự đã phong ấn thành công ảo cảnh này! Cũng có nghĩa, sau này anh có thể tự chế tạo thẻ ảo cảnh này rồi! Đối với anh mà nói, chuyện này chính là một bước tiến quan trọng!

"Thành công rồi à?"

Trương Tiểu Bàn tò mò tiến lại gần.

"Ừ."

Lục Minh rất hài lòng.

"Ảo cảnh này chẳng có ích gì cả."

Trương Tiểu Bàn chắc chắn ảo cảnh này gần như không có tác dụng gì! Dù sao nó cũng do chính tay cậu ta tạo ra, thẻ này còn không bằng mấy thẻ 18+ của cậu ta.

"Cậu thì biết cái gì."

Lục Minh bĩu môi.

Sau khi đưa tiền, Lục Minh lập tức đuổi đối phương đi.

Vù...

Thẻ gốc lại được triệu hồi, Lục Minh bắt đầu nghiên cứu chăm chú.

Mặt phải...

Có thể thấy được một số hoa văn đơn giản, đây là cảnh tượng trong ảo cảnh sau khi được đơn giản hóa, xem ra những tấm thẻ này vẫn luôn tồn tại một vài chỗ huyền ảo.

Mặt trái...

Chính là những đường vân quen thuộc!

Trên mặt trái màu đen là những đường vân như ẩn như hiện!

Tính ổn định của tấm thẻ ảo cảnh này rất kém, chỉ có ba mươi hai điểm năng lượng, bằng một phần ba tấm thẻ năng lượng, thế nhưng đường vân ở mặt trái lại phức tạp hơn thẻ năng lượng.

"Là vì tính toán nhiều hơn sao?"

Lục Minh suy đoán.


Suy nghĩ một chút, anh quyết định chế tạo lại tấm thẻ này trước đã.

Từ trước đến nay, Lục Minh bé nhỏ chưa bao giờ vẽ thẻ bài theo tấm thẻ gốc, nhưng cậu đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rất kĩ càng, làm đi làm lại nhiều lần đến mức thuộc lòng các bước.

Bước đầu tiên, cảm nhận đường vân.

Lục Minh nhắm mắt lại, tinh thần tập trung vào mặt trái của tấm thẻ, những đường vân như ẩn như hiện kia nay lại trở nên vô cùng rõ ràng.

"Bốn mươi sáu đường vân..."

Lục Minh nhẩm trong lòng.

Mặc dù nhiều hơn thẻ năng lượng nhưng may mắn đây đều là những đường vân cơ bản, hầu như anh đều học rồi, chưa xuất hiện tình huống có đường vân mà bản thân không biết.

Anh ghi nhớ những đường vân đó một cách nghiêm túc.

Bước thứ hai, vẽ!

Lục Minh lấy một tấm thẻ trắng ra và bắt đầu vẽ.

Cảm giác này...

Giống như khi tải mã nguồn gốc của chương trình từ trên mạng xuống, bản thân chỉ cần dựa vào đó mà làm là được. Các nhân viên lập trình có thể thất bại vì môi trường lập trình hoặc các thiết lập biến thiên, nhưng ở nơi này...

Hoàn toàn không có chuyện đó!

Chỉ cần hiểu được những đường vân này là anh có thể vẽ được!

Dù sao đây chỉ là cơ bản.

Xoẹt!

Năng lượng trong cơ thể dịch chuyển, biến thành những đường vân dưới ngòi bút.

Khi năng lượng không đủ, Lục Minh sẽ tự động lấy đá năng lượng ra để bổ sung, một tấm thẻ ảo cảnh dần dần hoàn thành trong tay anh.

Vù...

Tia sáng yếu ớt hiện lên.

Thẻ ảo cảnh một sao, hoàn thành!

"Thành công rồi."

Lục Minh hơi kích động.

Anh muốn xem, rốt cuộc tấm thẻ này có thể phá vỡ cục diện bế tắc của anh trong lúc này hay không!

Suy nghĩ một chút, anh xé một cái nhãn màu trắng ra rồi dán vào góc trên bên phải của tấm thẻ, đồng thời nghiêm túc ghi tên của tấm thẻ lên đó... Fruit Ninja!

Đúng vậy.

Fruit Ninja!

Đây chính là thẻ ảo cảnh mà Lục Minh muốn làm!

Bởi vì kỹ thuật và nguồn vốn còn hạn chế nên anh chỉ có thể lựa chọn ở tầng thấp nhất, mà ở thế giới này, việc tu luyện luôn luôn nằm ở vị trí hàng đầu, do đó lĩnh vực giải trí cũng phát triển rất chậm.

Vì vậy anh mới lựa chọn Fruit Ninja!

"Bản thân mình thử trước xem sao."

Năng lượng trong tay Lục Minh bắt đầu dịch chuyển, khởi động tấm thẻ!

Xoẹt!

Ánh sáng hiện lên.

Tấm thẻ ảo cảnh biến mất, thế giới xung quanh thay đổi trong nháy mắt.

Ừm...

Nói thế nào nhỉ?

Đây là một ảo cảnh chỉ mất ba mươi hai điểm năng lượng nên nó đơn sơ đến mức làm người khác giận sôi, ở đó chỉ có một nhà hàng hai tầng sắp sập tiệm và một con dao gỉ sét.

Tấm biển treo phía trước nhà hàng không có tên, mà là một chuỗi số chỉ thời gian - 00:00.

Đó là tất cả.

Lục Minh nhìn xung quanh.


Độ chân thật của nó cũng xêm xêm với dòng máy VR còn chưa phổ biến ở kiếp trước.

Rất ảo.

Nhưng cũng có phần chân thật.

Bên phải là một tấm bảng gỗ được dựng đứng, trên đó là những quy tắc đơn giản.

1. Cầm lấy con dao, trò chơi bắt đầu.

2. Bạn cần phải chém toàn bộ bom trái cây.

Gợi ý: Trong mỗi loại quả đều chứa đựng một năng lượng khủng khiếp, sau khi trái cây rơi xuống đất sẽ phát nổ, ép ảo cảnh phải kết thúc.

"Bắt đầu!"

Lục Minh nắm lấy con dao kia.

Có rất nhiều trái cây đang rơi xuống từ tầng hai của nhà hàng với tốc độ không nhanh lắm, Lục Minh cầm dao chém về phía đó, trái cây bị chém ra làm đôi rồi biến mất.

Thời gian trên tấm biển cũng nhảy liên tục

Một giây.

Hai giây.

...

Rất nhanh.

Tốc độ của trái cây càng lúc càng nhanh, Lục Minh có phần không theo kịp, bỗng một quả rơi xuống đất khiến toàn bộ ảo cảnh đều dừng lại, trừ tấm bảng thời gian.

Xoẹt!

Xoẹt!

Tấm bảng thời gian trên nhà hàng đang liên tục tăng lên.

Hai mươi mốt giây.

Đây là thành tích của Lục Minh.

"Cũng được đấy."

Lục Minh rất thỏa mãn.

Mặc dù hình ảnh có vẻ rất giả, nhưng nó vẫn có thể mang đến niềm vui như trước.

Dựa theo thiết kế của anh, tốc độ rơi xuống của hoa quả sẽ ngày càng nhanh, cuối cùng sẽ đến mức mà mắt thường không thể nhìn thấy, và đó cũng là cực hạn của tấm thẻ này!

Đây là một trò chơi thuần túy.

Với thiết kế rất đơn giản.

Vậy thì...

Việc tiếp theo là tính xem nên bán tấm thẻ này như thế nào.

Dễ bán sao?

Dĩ nhiên là không!

Vì sao thế giới này không có lĩnh vực giải trí?

Bởi vì trình độ văn hóa thấp?

Đương nhiên không phải.

Mà là bởi vì thế giới này thật sự rất nguy hiểm, thời gian tu luyện còn không đủ, lấy đâu ra thời gian vui chơi? Về lâu dài đương nhiên lĩnh vực giải trí không phát triển!

Vì vậy, nếu như thật sự dùng danh nghĩa giải trí và thư giãn, Lục Minh đoán là mình sẽ không bán được một tấm thẻ nào.

Trừ phi...

Kết hợp giải trí vào việc tu luyện!

"Tu luyện..."

Lục Minh đã có ý tưởng.

Đương nhiên, trước đó, anh cần phải chuẩn bị hàng hóa đầy đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận