Bậc Thầy Thẻ Bài

Xin chào, xin hỏi đánh sập khu vực của hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài nên làm thế nào đây?

Người vẫn còn, không thể chạy.

Online chờ, gấp lắm luôn.

...

"Hơ hơ hơ."

Lục Minh có phần hoang mang.

Mười con trâu phá hủy một đường kiểm tra, một trăm con trâu ngang ngược chiếm hết mười đường, đánh sập gần phân nửa tường chống đỡ của khu kiểm tra, cuối cùng khiến trần nhà sụp đổ, cả khu kiểm tra một sao trở thành một đống đổ nát!

Sớm biết tấm thẻ này có hiệu quả như vậy, đánh chết anh cũng không dám kiểm tra ở khu một sao!

Sao có thể phá nhà người ta chứ!

Lần này tiêu rồi.

Chạy?

Lục Minh nhìn đám tân binh đang hốt hoảng sợ hãi, hình như không kịp nữa rồi?

Quả nhiên.

Quản lý khu kiểm tra của hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài vội vàng chạy tới, có phần sợ hãi nhìn quang cảnh khu kiểm tra một sao vốn dĩ còn nguyên vẹn nay đã trở thành một đống đổ nát.

"Xảy ra..."

Ông ta vừa muốn truy hỏi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Lục Minh bỗng nhiên đi tới trước mặt ông ta, đánh đòn phủ đầu.

Quản lý: "Hả?"

"Hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài các ông thật quá đáng!"

Sắc mặt của Lục Minh nghiêm túc: "Chúng tôi chỉ tới kiểm tra một thẻ bài, kết quả thì sao? Tường kiểm tra của các ông lại không chịu nổi sự tấn công của thẻ bài!"

"Đùa sao?"

"Chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao thì không phải người à?"

"Lẽ nào chúng tôi không được có vài thẻ bài mạnh một chút sao?"

"Giới hạn sát thương mà các ông thiết lập rốt cuộc là bao nhiêu? Có phải chỉ cần mạnh một chút, tường của khu kiểm tra sẽ bị phá hỏng ngay? Suýt nữa khiến chúng tôi chết luôn rồi có biết không?!"

"Các ông cứ chê bai chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao chúng tôi đến khu vực hai sao!"

"Nhưng mà..."

"Các ông có từng nghĩ đến tại vì sao không?"

"Bởi vì thiết lập khu vực kiểm tra một sao của các ông quá kém cỏi! Quá tệ! Còn rất nguy hiểm! Vì thế chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao cứ không ngừng chuyển qua khu hai sao!"


"Sao hả, coi thường chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao chúng tôi à?"

Lục Minh cứ lấn lướt hết câu này tới câu khác, quản lý ngơ ngác.

Làm thế nào nắm quyền chủ động?

Dựa vào kinh nghiệm của Lục Minh chơi LOL, Overwatch, Liên Quân nhiều năm, người đánh ra "???" hoặc "Chuyện gì xảy ra" trước ngay khoảnh khắc team bị tiêu diệt sẽ chiếm quyền chủ động.

Ai chậm người đó gánh trách nhiệm!

Nhóm hai người đường dưới bị người ta GANK*?

Không sao.

Nhất định phải gõ "???" trước ADC**, nếu không người hỗ trợ chắc chắn phải gánh tội.

(*) Là thuật ngữ được dùng nhiều trong game Liên Quân và Liên Minh Huyền Thoại. Gank được hiểu là hành động kết hợp với đồng đội để áp sát và hạ gục đối phương, mang lại lợi thế cho team mình.

(**) Là viết tắt của từ Attack Damage Carry (Carries), là người tấn công gánh team.

Ngày nay, chơi game nhờ vào tốc độ tay, đẩy trách nhiệm cũng phải nhờ vào tốc độ tay, team chiến có thể thua, trách nhiệm không thể gánh!

Vì thế.

Lục Minh chất vấn bên kia ngay lập tức.

Dù sao anh cũng bỏ tiền để kiểm tra thẻ bài, anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, dùng thẻ bài của chính mình làm ra, tất cả đều phù hợp quy định kiểm tra!

Thiết lập giới hạn sát thương quá thấp vốn chính là sai lầm của họ.

Ừm…

Nhất định là vậy.

"Không, không có."

Quản lý vô cùng bối rối.

"Có tiết kiệm nguyên liệu cũng không phải tiết kiệm kiểu vậy đâu."

Lục Minh nói lời sâu xa: "Chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao cũng là người, không phải sao?"

Quản lý: "..."

Mẹ ơi, đã tăng đến mức độ này rồi sao?

"Anh đợi chút."

Quản lý lau mồ hôi lạnh.

Ông ta nhanh chóng điều tra ra ngọn nguồn, hình như chính là người trước mặt này, không biết kiểm tra thẻ gì tạo ra một đàn trâu, không cẩn thận khiến toàn bộ khu kiểm tra sụp đổ, việc này...

"Tôi muốn đến khu kiểm tra hai sao, nhưng hình như không đủ tư cách."

Lục Minh nhún vai.


"Đủ rồi, đủ rồi."

Quản lý cho Lục Minh một giấy chứng nhận đủ tư cách vào khu kiểm tra hai sao: "Sau này anh có thể qua đó kiểm tra, chuyện hôm nay do lỗi chúng tôi."

"Hôm nay khu kiểm tra một sao tạm thời đóng cửa, mấy ngày nữa mọi người hãy trở lại nhé."

Quản lý ái ngại thông báo.

Còn về những người kiểm tra hôm nay…

Quản lý đắn đo trong chốc lát, nhìn đám tân binh bị hoảng sợ kia, nói: "Cho mỗi đứa trẻ mười thẻ năng lượng xem như bồi thường."

Khu kiểm tra một sao đóng cửa!

Mấy đứa trẻ vui mừng nhận thẻ năng lượng rồi quay về.

Lục Minh cũng trở về.

Đương nhiên.

Trước khi anh đi cũng lấy mười thẻ năng lượng.

Dù sao...

Anh cũng là người bị hại.

"Sao anh lại thuận theo cậu ta vậy?"

Trợ lý của quản lý không phục lắm.

Mặc dù giới hạn thiết lập của hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài không lường trước những vấn đề này, nhưng chuyện này đáng lẽ cái cậu tên Lục Minh kia phải đền tiền! Cậu ta đã phá hủy toàn bộ khu kiểm tra mà!

Anh ta có phần không đồng tình với cách xử lý của quản lý.

Quá yếu đuối!

Như vậy sao có thể làm quản lý được chứ?

Hơ hơ.

Quản lý liếc anh ta, không nói gì.

Người ở giai đoạn một sao làm ra thẻ bài này sao có thể là chuyên gia chế tạo thẻ bài bình thường được? Giới hạn sát thương được thiết lập của khu kiểm tra một sao là mức sát thương cao nhất của thẻ bài hai sao bình thường!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài kia tuyệt đối không đơn giản!

Đầu óc có vấn đề mới động đến một chuyên gia chế tạo thẻ bài như vậy!

Dù sao, lát nữa khi báo cáo lại chuyện này, chỉ cần viết lâu năm chưa tu sửa là được, vừa hay có thể đổi lô thiết bị mới, ông ta cũng không có tổn thất gì.

"Nếu tôi là ông, tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này đâu."


Trợ lý không chịu thua.

"Đây chính là nguyên nhân tại sao cậu ba mươi sáu tuổi rồi vẫn chỉ là một trợ lý."

Quản lý vỗ vai anh ta, nói sâu xa: "Ráng làm cho tốt đi."

Trợ lý: "???"

...

Mười giờ.

Lúc Lục Minh trở về cửa hàng vẫn còn ngẩn ngơ.

Có thế nào anh cũng không dám tin, chỉ một tấm thẻ mà trực tiếp đánh sập cả khu kiểm tra một sao! Ngay cả trần nhà cũng sập xuống!

Không khoa học chút nào!

Anh rõ ràng chỉ muốn ngưng tụ ra thẻ tấn công mạnh hơn thôi!

Anh biết rất rõ.

Tấm thẻ này chưa đạt tới giới hạn sát thương khu kiểm tra, sở dĩ lại gây sụp đổ là do lực chấn động mạnh mẽ và sự giẫm đạp của đám trâu kia tạo nên!

Có điều...

Chưa từng nghe nói năng lượng sẽ ngưng kết thành hình ảnh như vậy?

Thông thường, không phải trên thẻ bài sẽ xuất hiện một đàn trâu mới đúng sao? Đang yên đang lành sao mặt thẻ lại biến thành một dãy núi sụp đổ?

Lục Minh cảm thấy kỳ lạ.

Nghĩ đến lúc đường vân ngưng tụ… nghĩ đến vết nứt tia chớp quái dị kia…

Lục Minh đột nhiên tiến vào biển ý thức.

"Anh mèo?"

Lục Minh lên tiếng gọi.

Mèo mun lười biếng nằm trên đệm, biếng nhác mở mắt ra.

"Việc đó..."

"Sự thay đổi trên mặt thẻ có liên quan tới vết nứt tia chớp sao?"

Lục Minh hỏi.

Trong biển ý thức hoàn toàn yên tĩnh.

Được rồi.

Lục Minh nhún vai.

Cũng đúng.

Sinh vật lười biếng như anh mèo bình thường không mài răng thì ngủ, đang trong thời kỳ hồi phục quý báu, sao có thể lãng phí năng lượng làm chuyện như vậy chứ?

Lục Minh rời khỏi biển ý thức.

Đương nhiên, anh không chú ý tới, ngay khoảnh khắc anh rời biển ý thức, khóe miệng con mèo mun lười biếng kia lộ ra ý cười.

Trở về hiện thực.

Lục Minh chế tạo một tấm thẻ dung hợp thêm lần nữa.


Anh suy nghĩ rất lâu.

Anh rất nghiêm túc dán lên một cái tên mới toanh trên góc phải của thẻ - "Thẻ phá hủy"

Anh quyết định, tấm thẻ này chỉ nên dùng làm thẻ tu luyện là được!

Tuyệt đối không thể dùng lung tung!

Chỉ cần có thể tăng tốc độ tu luyện nhanh hơn là được!

Chờ khi tu vi năng lượng của anh tăng lên, dĩ nhiên sẽ có thẻ tấn công mạnh hơn, nhiệm vụ khẩn cấp hiện nay là phải chuẩn bị đủ nguyên liệu để tăng cấp!

Có điều...

Lục Minh nhìn lại tài nguyên trong tay.

Hơi thảm thương thì phải.

Bây giờ anh chỉ có một trăm nghìn đồng bạc từ việc bán giải thưởng, dù sao cũng là một lần hướng dẫn cấp hiệu trưởng, đây đã là giá cao nhất mà học sinh của trường anh đưa ra được!

Một trăm nghìn, làm gì đây?

Tăng cấp?

Mặc dù bây giờ có tốc độ tăng cấp rất nhanh, nhưng anh biết rõ nếu dùng số tiền này tu luyện thì sau khi tăng cấp năng lượng, anh thật sự không còn dư lại bao nhiêu!

Huống hồ, tính toán thời gian cũng sắp tới lúc trả tiền thuê cửa hàng.

"Không thể lãng phí."

Lục Minh đắn đo, cần phải tận dụng số tiền này thật hợp lý.

Anh rất thiếu tiền.

Vô cùng thiếu.

Nếu như có đầy đủ tài nguyên, anh có thể tăng lên hai sao bất cứ lúc nào!

Bây giờ anh đã có tất cả để trở thành một người tu luyện hai sao, thẻ tấn công mạnh, tốc độ tu luyện cực nhanh, ừm...

Ngoại trừ tiền.

"Làm thế nào kiếm tiền nhỉ?"

Cả ngày Lục Minh đều suy nghĩ chuyện này.

Nhưng mà.

Lúc xế chiều, ngoài cửa bỗng nhiên vọng đến một tiếng vang thật lớn.

Ầm!

Ầm!

Có người đạp cửa.

"Lục Minh!"

"Mở cửa!"

"Đừng trốn trong đó không lên tiếng, tôi biết anh có ở nhà."

Một tiếng gào thét giận dữ vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận