Bậc Thầy Thẻ Bài

Tinh thần của Lục Minh có phần tan vỡ.

Thật sự đó.

Nhân viên lập trình là một nghề nghiệp khô khan, nên Lục Minh mới có thói quen tự bày trò tìm vui, thỉnh thoảng lại đùa giỡn, thuận tiện thêm vài cảnh độc thoại nội tâm, làm phong phú đời sống nội tâm của một người không có bạn gái mà chỉ có tay phải.

Vì sao phải dạy Tiểu Bạch chế tạo thẻ bài?

Chỉ vì muốn ép cha mẹ của cô bé xuất hiện.

Thật đó!

Dù sao.

Anh xem, một cô bé đang yên đang lành bỗng nhiên phải học lập trình... à, chế tạo thẻ bài...

Mấy người có thể nhịn được sao?

Dù sao Lục Minh anh không nhịn được.

Nhưng mà, cha mẹ của Tiểu Bạch lại nhịn được, đến cuối vẫn không chịu xuất hiện! Đương nhiên, đáng chết nhất là Tiểu Bạch đã thành công trong việc ngưng tụ thẻ gốc! Chỉ có trời mới biết tại sao lại thành công! Những đường vân mà Lục Minh dạy cho cô bé là phiên bản lỗi... hiệu quả khi tu luyện thấp hơn bản trong giáo trình nhiều! Dạy những đường vân giả này chỉ vì muốn lừa cha mẹ của cô bé xuất hiện thôi, thế quái nào lại thành công mất rồi?

"Đau lòng."

Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Minh.

Có trời mới biết!

Lục Minh bé nhỏ đã mất bao lâu?

Tính đại khái thì mất gần nửa năm.

Còn Tiểu Bạch thì sao?

Chỉ vẻn vẹn có một ngày!

Không phải, nói chính xác hơn thì chỉ mất hơn nửa ngày!

Hiển nhiên.

Đây là một thiên tài có thiên phú kinh người!

Những người có thiên phú như vậy, thông thường đều được bồi dưỡng từ nhỏ, lựa chọn một nghề nghiệp thích hợp nhất, vậy mà bây giờ đang yên đang lành lại bị anh lừa làm chuyên gia chế tạo thẻ bài!

"Lúc nào em mới có thể phong ấn được kỹ năng của kiếm tu?"

Cô bé Tiểu Bạch rất vui vẻ.

Vù...

Vù...

Tấm thẻ gốc lơ lửng trên không trung như muốn rơi xuống, giống những đứa bé lần đầu chơi máy bay đồ chơi.

Lúc lên trên.

Lúc xuống dưới.

Lúc lại chấm đất.

"Sắp rồi sắp rồi."

Lục Minh thở dài, chuyện này là sao đây.

Cha mẹ của Tiểu Bạch không đến, chẳng lẽ anh thật sự phải chăm sóc cho cô bé này sao?

A, đúng rồi, còn mấy môn văn hóa!

Dựa theo quy định, phải qua được kỳ thi cuối cùng của chín năm học văn hóa bắt buộc, xác định anh có năng lực chịu trách nhiệm và có thể tự do quyết định hành vi của mình thì lúc đó mới có thể tu luyện và đăng ký vào học viện! Nếu không, trẻ con không hiểu chuyện, lại có được năng lực mạnh mẽ là một việc cực kì nguy hiểm!

Vì thế...

"Tiểu Bạch, mấy môn văn hóa cũng rất quan trọng..."

Lục Minh đằng hắng một tiếng.

"Em đã thi đậu hết cả rồi."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Không phải em mới học xong tiểu học sao?"


Lục Minh ngây người.

"Nhảy lớp."

Tiểu Bạch nói một cách dửng dưng: "Mấy môn văn hóa đơn giản như vậy, tùy tiện nhảy lớp vài lần là tốt nghiệp rồi."

"Ha ha ha ha."

Lục Minh cười khan vài tiếng.

Cái từ tùy tiện này dùng rất là hay.

Cho nên...

Cái tên không có lý tưởng ngày hôm qua nói với anh, con của anh ta chưa tốt nghiệp cấp hai nhất định là giả! Không, không phải, nếu dựa vào tuổi để đoán, Tiểu Bạch không phải là con gái anh ta!

Anh ta rốt cuộc là ai?

Mục đích của anh ta là gì?

Lục Minh suy tư.

Chẳng lẽ có người thấy anh đẹp trai quá nên muốn gả con gái cho anh?

Cũng có thể.

Trời càng ngày càng tối.

Lục Minh vừa ác ý dạy kiến thức chế tạo thẻ bài, vừa đợi cha mẹ của Tiểu Bạch xuất hiện, mãi cho đến đêm khuya cũng không thấy có người nào tới.

"Bọn họ đi thật rồi sao?"

Lục Minh ngạc nhiên.

"Dạ."

Tiểu Bạch gật đầu.

Lục Minh: "..."

"Vậy nên, đến nơi để ngủ em cũng không có sao?"

Lục Minh thở dài.

"Cha bảo em nghe lời anh."

Tiểu Bạch trả lời.

"..."

Lục Minh hơi sửng sốt, anh lại niệm thầm trong lòng câu công chính, liêm minh, đoàn kết, thân thiện...

"Vậy thì, buổi tối em sẽ ngủ trong phòng ngủ, còn anh sẽ ngủ ở bên ngoài."

Lục Minh thở dài.

"Được."

Tiểu Bạch đồng ý.

Đêm khuya.

Cửa hàng đóng cửa.

Cô bé nghiêm túc học tập suốt cả một ngày, sau đó đi nghỉ ngơi. Lục Minh ngủ trong cửa hàng, anh vẫn luôn cảm thấy điều này rất hoang đường.

Kiểu này...

Hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh!

Sẽ có vấn đề gì không?

Anh Giang...

Giang Nguyệt Bạch...

Lục Minh suy tư.

Nhỡ đâu thật sự có người muốn hại anh thì phải làm sao bây giờ?


Muốn dùng chữ sắc để hãm hại anh?

Nửa đêm, cô bé bỗng nhiên đến đây, sau đó cảnh sát sẽ đẩy cửa ập đến... Anh bị gán một đống tội danh, sau đó có thể phải ngồi tù ít nhất ba năm.

Úi da...

Lục Minh vừa nghĩ đến hình ảnh này lại thấy đau thấu gan.

Cho nên, anh suy nghĩ một chút, dứt khoát đứng dậy bật camera trong cửa hàng lên.

Ừm...

Vậy thì không còn sợ cô bé kia sẽ nhào đến nữa rồi!

Tôi có bằng chứng đó!

Ngày hôm sau.

Lục Minh thức dậy.

Cô bé đã nghiêm túc luyện tập từ lúc nào.

Vèo!

Vèo!

Tấm thẻ gốc bay tới bay lui.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ lung lay sắp đổ ngày hôm qua, mặc dù tốc độ của tấm thẻ gốc rất chậm, nhưng đã có thể vững vàng trôi nổi giữa không trung.

"Đến lúc nào em mới có thể phong ấn kỹ năng của kiếm tu?"

Cô bé Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Lục Minh đã bắt đầu hỏi.

"Sắp rồi sắp rồi!"

Lục Minh suy nghĩ một chút: "Để anh xem xem tấm thẻ gốc của em có bao nhiêu năng lượng."

"Được."

Tiểu Bạch đưa tấm thẻ gốc đến trước mặt của Lục Minh.

Ừm...

Một trăm điểm!

Sắc mặt của Lục Minh không hề thay đổi.

Anh bỗng nhiên có một ảo giác, có phải bản thân anh có hiểu lầm gì về chuyên gia chế tạo thẻ bài hay không?

Lục Minh bé nhỏ mất hơn nửa năm mới có thể ngưng tụ được thẻ gốc, cũng chỉ có mười mấy điểm đáng thương, phấn đấu gần nửa năm, cuối cùng mới lên bốn mươi tám điểm, còn Tiểu Bạch thì sao?

Mất một ngày đã ngưng tụ được!

Ngưng tụ thành công liền được một trăm điểm!

Vì vậy, nếu như không có hoạt động thực tập, cô bé này chỉ mất một ngày đã vượt qua một năm phấn đấu của anh?

Ha ha ha ha ha

Thiên phú chết tiệt!

"Rất thấp sao?"

Cô bé Tiểu Bạch thấp thỏm lo lắng.

"Ừm, có hơi thấp."

Lục Minh không thay đổi sắc mặt, nói: "Lát nữa sẽ dạy em các đường vân của thẻ bài, luyện tập chăm chỉ, một thời gian sau năng lượng tăng lên là em có thể phong ấn kỹ năng của kiếm tu."

"Dạ."

Cô bé Tiểu Bạch rất vui vẻ.

Thật là...

Khoan đã.


Lục Minh bỗng nhiên bừng tỉnh.

Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Nếu như cha mẹ của cô bé không đến thì anh không cần xía vào! Dù sao Tiểu Bạch cũng đã trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao chính thức, có lẽ thật sự có ích.

Ví dụ...

Chế tạo thẻ năng lượng!

Ừm...

Chuyển hóa đá năng lượng thành thẻ năng lượng.

Đây là công việc hằng ngày của anh trước đây, nếu để cho Tiểu Bạch làm...

Hì hì.

Hình như cũng có thể?

Nghĩ đến đây, Lục Minh rất hài lòng, nếu mấy người tặng cho tôi một sức lao động miễn phí, đừng trách tôi không khách khí!

Thẻ năng lượng...

Lục Minh lấy quyển sách giáo khoa của trường học.

Có điều.

Anh khựng lại, cuối cùng cũng không dạy mấy thứ này cho Tiểu Bạch.

Bởi vì anh biết rõ, phương thức dạy chế tạo thẻ bài của trường học là như thế nào, phương thức dạy học kiểu đào tạo huấn luyện này chỉ tập trung vào một chữ nhanh!

Học được trong thời gian ngắn nhất, làm việc trong thời gian ngắn nhất!

Không hơn không kém.

Lục Minh rất hiểu cách làm này.

Kiếp trước có rất nhiều nơi huấn luyện nhân viên lập trình như vậy!

Thật sự có người quan tâm đến sự xuất sắc, ngắn gọn và hiệu quả cao thấp của các dòng code không?

Không có!

Bọn họ chỉ nghĩ đến một điều, làm thế nào để những người này học xong trong thời gian ngắn nhất! Bởi vì, chỉ sau khi học xong, bọn họ mới có thể nhanh chóng bắt tay làm việc.

Mới có thể kiếm tiền!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài, cũng như vậy.

"Không thể dạy cái này."

Lục Minh thở dài.

Nếu như đã đưa con gái nhà người ta đi vào con đường này, đương nhiên phải dạy những đường vân chính xác.

Hoặc là...

Mục đích của đối phương là điều này?

Thú vị, hình như đây là ưu điểm duy nhất của anh, nếu như mục tiêu của đối phương là nó, vậy anh chủ động "phối hợp", không phải sẽ tốt hơn sao?

Bởi vì anh rất tò mò, có thứ gì đang đợi anh ở phía cuối.

Bàn tay vàng?

Ông cụ?

Hoặc là...

Nghĩ đến đây, Lục Minh mỉm cười, rất vi diệu.

Vì vậy.

Anh lấy một tấm thẻ trắng, tự vẽ một tấm thẻ năng lượng!

Một tấm thẻ năng lượng hoàn toàn khác với những tấm thẻ năng lượng trước đây, cái này do chính anh chế tạo, sử dụng những đường vân cơ bản được đơn giản hóa hết mức có thể!

Không có bất cứ kỹ thuật nào ở trong đó!

Vẻn vẹn chỉ có những đường vân cơ bản, nhưng cũng đã "đến gần" với sự hoàn mỹ.

"Em học theo cái này đi."

Lục Minh đưa tấm thẻ năng lượng cho Tiểu Bạch.

"Dạ."

Tiểu Bạch bắt đầu học tập.

Cô bé rất ngoan ngoãn, có lẽ là vì cha đã dặn dò nên cô bé hầu như không cãi lại yêu cầu của Lục Minh, điều này làm Lục Minh cảm thấy vô cùng hoang đường.


Sẽ không có ai làm vậy với con gái của mình!

Anh Giang chết tiệt, anh ta đang muốn ăn mòn con tim trong sáng của anh đây mà!

...

Tiểu Bạch học tập.

Lục Minh vẫn ngồi ở đó tìm kiếm tư liệu.

Anh cũng đã nghĩ được cách để xử lý một trăm nghìn tệ kia - mua kỹ thuật mã hóa!

Anh biết rõ, không phải tấm thẻ nào cũng có thể trải nghiệm trong cửa hàng như Fruit Ninja, nếu như anh bán ra, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt chước!

Thế nên...

Đã đến lúc nắm bắt kỹ thuật mã hóa rồi.

Chỉ khi nắm được kỹ thuật mã hóa, sau này, đến lúc bán thẻ mới thu được nhiều lợi nhuận hơn.

Điều này bắt buộc phải học!

Có điều, muốn đi vào một lĩnh vực mà mình chưa từng tiếp xúc, tất nhiên phải học tập và tìm kiếm rất nhiều tài liệu, hai ngày hôm nay anh vẫn đang làm điều này.

Mã hóa là gì?

Có mấy loại mã hóa?

Loại mã hóa nào thích hợp hơn?

Những người mới học thì chọn kỹ thuật mã hóa nào sẽ tốt hơn?

Vân vân.

Có những vấn đề như vậy.

Lục Minh lật xem từng chút một, điên cuồng bổ sung những tư liệu liên quan đến việc mã hóa, cuối cùng, tập trung vào một kỹ thuật mã hóa - kỹ thuật mã hóa D, giá sáu mươi nghìn tệ, thời gian phá giải thấp nhất: Hai mươi tư tiếng.

"Hai mươi tư tiếng..."

Lục Minh nhíu mày.

Mã hóa là một kỹ thuật thần kỳ, nó có những đường vân, thuật toán của riêng mình nên gần như khác với tất cả đường vân!

Cho dù là kỹ thuật mã hóa của chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao cũng không dễ phá giải.

Bởi vì, nếu cố gắng phá giải...

Thẻ bài sẽ bị phá hủy!

Cho nên mới tồn tại thời gian phá giải thấp nhất.

Cũng có nghĩa là, chỉ cần anh mã hóa cho tấm thẻ này, cho dù một chuyên gia chế tạo thẻ bài có thực lực mạnh mẽ thì ít nhất cũng cần phải mất hai mươi tư tiếng!

Đây là sự chênh lệch thời gian mà việc mã hóa mang lại.

Đương nhiên.

Không nghi ngờ gì nữa, mã hóa D là kém nhất trong số tất cả kỹ thuật mã hóa.

"Chỉ có cái này thôi sao?"

Lục Minh nhíu mày.

Hai mươi tư tiếng là thời gian bảo vệ cho bản chính, thật sự quá ngắn! Một người chưa từng học như anh cũng đã từng nghe qua mã hóa D, kỹ thuật kém nhất.

Học cái này thì thà không thêm mã hóa còn hơn!

Tốn công!

"Lại xem thêm thôi."

Lục Minh tiếp tục xem tiếp.

Ừm...

Kỹ thuật mã hóa C, giá hai trăm nghìn tệ, thời gian phá giải thấp nhất: Ba ngày.

Kỹ thuật mã hóa B, giá năm trăm nghìn tệ, thời gian phá giải thấp nhất: Bảy ngày.

Mấy thứ này chỉ là mã hóa cơ bản.

Ngoài những cái đó ra, còn có một loại mã hóa được đặt theo tên người, tất cả đều là kỹ thuật mã hóa mạnh mẽ do các cao thủ tự nghiên cứu, còn phần giá cả...

Thường sẽ khoảng sáu chữ số 0.

"..."

Lục Minh nghiêm túc xem qua những kỹ thuật mà thị trường đang bán.

Cuối cùng.

Ánh mắt của anh lại hướng về mã hóa D: "Thật ra, mã hóa D cũng được lắm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận