Bậc Thầy Thẻ Bài

Tuy mã hóa D là kỹ thuật cấp thấp nhưng giá cả hợp lý!

Chỉ cần sáu mươi nghìn!

Không sợ thiệt thòi, không sợ lừa bịp!

Huống hồ thật ra rất nhiều người học kỹ thuật mã hóa cấp cao hơn nữa cũng sẽ mua mã hóa D, vì đây là căn bản, vì đây là nhập môn kỹ thuật mã hóa của bọn họ.

Hoặc là...

Cắn răng lên mã hóa C?

Thật ra anh gom góp một chút cũng có thể gom được hơn trăm vạn, lại vay thêm một khoản...

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Lục Minh để mình bình tĩnh lại.

Tuyệt đối không thể vì một chút tiền mà lại đi vay! Thà dùng mã hóa cấp thấp còn hơn vì một mã hóa cấp cao mà khiến cuộc sống của mình trở nên càng khó khăn hơn.

Ừ...

Cái này cũng giống mua xe vậy!

Phải tự cân đối tài chính và bố trí sắp xếp.

"Là mày rồi!"

Lục Minh nhìn chằm chằm mã hóa D, chuẩn bị mua.

Đúng lúc này, một thằng béo tròn vo mà Lục Minh không hề muốn gặp đang tung tăng lao tới như trái bóng bay xì hơi với đôi chân ngắn to khỏe.

"Anh Lục anh Lục, em muốn mua thẻ năng lượng."

Trương Tiểu Bàn hưng phấn: "Em mua hơi nhiều, có thể giảm 20% không?"

"Cậu muốn mua bao nhiêu?"

Lục Minh đi tới cửa ngăn cậu ta lại.

"Mười thẻ!"

Trương Tiểu Bàn nghiêm túc.

"..."

Sắc mặt của Lục Minh không chút thay đổi.

Ha ha, đây chính là số lượng nhiều mà cậu nói?

"Không phải cậu đang học bồi dưỡng sao?"

Lục Minh tò mò hỏi.

"Đúng vậy."

Trương Tiểu Bàn cười khổ: "Em chỉ không ngờ học bồi dưỡng sẽ tiêu hao năng lượng nhiều như vậy, em cố ý chuẩn bị ba tấm thẻ năng lượng nhưng đều dùng hết rồi."

Lục Minh: "..."

Từ sau khi dung hợp thẻ cấp cao, tốc độ tu luyện của anh quá nhanh, nếu thật sự tu luyện với tốc độ cao nhất, một ngày một trăm điểm, thì số tiền cần tới có thể lên đến hàng trăm nghìn!

Thậm chí anh đã quên mất...

Tình hình của Trương Tiểu Bàn mới là trạng thái bình thường của sinh viên học viện!

Tự mãn quá, tự mãn quá.

Lục Minh điều chỉnh tâm trạng.


"Ừ."

"Bớt 20% cho cậu."

Lục Minh chuẩn bị cho cậu ta mười tấm thẻ năng lượng.

"Cảm ơn nhé."

Trương Tiểu Bàn hưng phấn. Đương nhiên cậu ta biết thứ đồ như thẻ năng lượng này nếu giảm 20% gần như sẽ không có lợi nhuận, bình thường anh Lục vẫn rất quan tâm đến cậu ta mà, ha ha.

"Anh Lục."

"Nói thầm cho anh biết, hiện giờ trình độ ảo cảnh của em đã tăng lên rất nhiều rồi."

Trương Tiểu Bàn có phần đắc ý.

"Tăng lên bao nhiêu?"

Lục Minh cười giễu: "Có thể khiến ảo cảnh đổi màu theo tâm trạng của người dùng không?"

"Có thể!"

Trương Tiểu Bàn không chút do dự: "Tuy hiện giờ vẫn chưa làm được nhưng em đã học được kỹ thuật nòng cốt rồi."

"!!!"

Lục Minh kinh ngạc: "Cậu thật sự đã học xong rồi?"

"Đúng vậy."

Trương Tiểu Bàn đắc ý: "Không tin thì anh xem này."

Soạt!

Năng lượng lóe ra.

Trương Tiểu Bàn đưa Lục Minh đến ảo cảnh của cậu ta.

Đây là nòng cốt ảo cảnh, về bản chất đều cùng một loại hình với thẻ gốc, đây là những thứ Trương Tiểu Bàn tu luyện và ngưng tụ được hằng ngày.

Chỉ có điều.

Điều ngoài ý muốn là nơi đây trống không.

Nơi xa...

Chỉ có một con chó.

Bảo anh làm gì đây?

Lục Minh hơi nghi ngờ.

"Anh chờ chút."

Trương Tiểu Bàn thở sâu một hơi: "Để em kích thích trước đã."

Sau đó.

Tâm trạng của cậu ta xao động.

Dường như đang tưởng tượng điều gì, tâm trạng lập tức trở nên phập phồng, hơi thở cũng gấp hơn.

"Thành công rồi."

Trương Tiểu Bàn hét lớn một tiếng, sau đó con chó ở phía xa kia bỗng nhiên động đậy, nó chợt chạy đến mặt đất chỗ cái cây gần đó, điên cuồng chà xát với cái cây.

Lục Minh không hiểu ra sao: "???"

Cái gì mà thành công rồi?


"Mau nhìn đi!"

Trương Tiểu Bàn mừng rỡ: "Nó động dục* rồi kìa!"

(*) Động dục: phiên âm giống với đổi màu.

"?"

Lục Minh hơi nghi ngờ.

Nhìn kĩ lại thì con chó này vẫn có màu cũ, đâu có đổi màu...

"Động dục thật rồi mà!"

Trương Tiểu Bàn kích động: "Nó động dục hơn rồi kìa, anh nhìn nó bây giờ hung dữ mạnh mẽ biết bao."

Sắc mặt của Lục Minh không chút thay đổi: "..."

Bỗng nhiên anh cảm thấy không biết liệu làm bạn với tên mập này trí óc mình có bị giảm sút hay không.

Quá ngốc nghếch!

"Anh, anh nhìn xem."

Trương Tiểu Bàn hưng phấn: "Khi cảm xúc của em thay đổi, mức độ động dục của con chó này cũng thay đổi theo."

"Ha ha."

Lục Minh đã hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Ngốc nghếch!

Ngốc nghếch!

"He he."

Trương Tiểu Bàn thấy Lục Minh không có hứng thú gì, lúc này mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng nói: "Em biết có chênh lệch với mục tiêu, có điều nguyên lý sử dụng của chúng giống nhau! Hơn nữa có thể phân cấp bậc! Nguyên lý tương tự đó! Em đã chia xong rồi, tùy theo tâm trạng của người dùng mà có thể thay đổi màu sắc động dục khác nhau.

Lúc vui vẻ là màu hạnh phúc.

Lúc buồn bã là màu cô đơn.

Lúc kích động là màu đói khát.

Lúc nhàm chán là màu giải trí.

..."

Trương Tiểu Bàn nói rất phấn khích.

"..."

Sắc mặt của Lục Minh không chút thay đổi.

Anh bỗng cảm thấy, trước đây tin tưởng Tiểu Bàn là một quyết định sai lầm, vì sao phiên bản tên này làm ra cuối cùng lại là thứ này!

Cái gì gọi là nguyên lý giống nhau?!

Đây rõ ràng là hai thứ hoàn toàn khác nhau mà?

"He he."

"Đây là phiên bản đơn giản."

Trương Tiểu Bàn xoa tay: "Yên tâm, hiện giờ em đã nắm được kỹ thuật kiểm tra tâm trạng người dùng, căn cứ vào kỹ thuật thay đổi tâm trạng người dùng thì chỉ còn thiếu chuyện đổi màu nữa thôi, vì vậy tạm thời thay thế bằng cái này. Anh yên tâm, đợi em nắm được kỹ thuật thay đổi màu sắc bầu trời thì sẽ nhanh chóng hoàn thành mục tiêu ấy!"


Thì ra là thế.

Lục Minh hiểu rồi.

Việc học kỹ thuật ảo cảnh xem ra cũng tương đương với chuyên gia chế tạo thẻ bài, nhìn từ mặt kỹ thuật thì thứ này đúng là gần với yêu cầu của Lục Minh!

Ba kỹ thuật hoàn thành hai, quả nhiên gần với thành quả rồi!

"Học thật tốt nhé."

Lục Minh vỗ vai cậu ta: "Nếu đã lấy được thẻ năng lượng rồi thì nhanh đi học đi."

"Vâng!"

Trương Tiểu Bàn tràn đầy lòng tin.

Có điều cậu ta vừa mới chuẩn bị đi thì lại thấy không đúng lắm, vì cho đến bây giờ Lục Minh vẫn luôn đứng chặn ở cửa, không cho cậu ta đi vào!

"Anh Lục, ngay cả cửa anh cũng không cho em vào."

Trương Tiểu Bàn hết nói nổi.

"..."

Lục Minh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Tôi coi cậu là bạn, cậu lại muốn bước vào cửa nhà tôi?!"

"Hả?"

Vẻ mặt Trương Tiểu Bàn mờ mịt.

"Được rồi, mau cút về học đi."

Lục Minh đuổi tên này đi, xác nhận sau khi cậu ta rời đi mới quay về cửa hàng.

Ừ...

Mã hóa...

Lục Minh bình tĩnh lại.

Nhưng đúng lúc này, một dáng người từ xa đi tới.

"Xin chào, vị khách này, xin hỏi..."

Lục Minh mở miệng theo bản năng, sau đó cảm thấy không đúng lắm, vì cơ thể của người khách kia lúc lớn lúc nhỏ, không ngừng nhấp nháy, giống như một streamer nữ xinh đẹp cấp mười vừa mở livestream.

Chuyện này...

"Trương Tiểu Bàn."

Lục Minh hít một hơi thật sâu.

Vèo!

Cơ thể người khách quả nhiên bị bắn trở về, biến thành Trương Tiểu Bàn tròn vo mập mạp.

Nhưng lúc này Trương Tiểu Bàn không để ý đến anh mà trợn mắt há mồm nhìn cô gái nhỏ đang chăm chỉ học chế tạo thẻ trong góc cửa hàng, chẳng trách Lục Minh không cho cậu ta đi vào!

Hơi quá đáng!

Tên này lại chơi trò nuôi dưỡng!

Thảo nào.

Thảo nào anh thường ru rú trong nhà nhiều ngày không ra khỏi cửa.

Thì ra...

"Em, em cũng muốn mở cửa hàng!"

"Em cũng muốn tuyển nhân viên nữ!"

Trương Tiểu Bàn kích động, thì ra anh Lục mới thật sự lão làng!

"Cút đi!"

Lục Minh không vui nói.

Anh biết, tên Trương Tiểu Bàn này vừa vào chắc chắn sẽ hiểu sai, đầu óc của tên nhóc này không ra gì, dường như chuyện gì cũng có thể liên hệ với H* được.

(*) Cảnh giường chiếu 18+.


"Học trò bé nhỏ tôi mới nhận đấy."

Lục Minh cảm thấy lý do thoái thác này tốt hơn một chút.

"Học trò?"

Trương Tiểu Bàn suy nghĩ kĩ một chút, lại càng kích động hơn: "Em, em cũng muốn nhận học trò nữ!"

Lục Minh: "..."

Anh còn có thể nói cái gì?

"Nào, Tiểu Bạch."

Lục Minh thở dài: "Chào ông chú quái dị này một tiếng để cậu ta mau cút đi."

"Chào chú ạ."

Cô bé Tiểu Bạch ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc gọi một câu.

"Chào em, chào em."

Trương Tiểu Bàn nở một nụ cười hiền lành.

Song, trong khoảnh khắc khi Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cậu ta ngưng lại, cậu ta bật ra một tiếng thét kinh hãi: "Giang Tiểu Bạch!"

Nói xong, cậu ta xoay người bỏ chạy.

"Ủa?"

Lúc này Tiểu Bạch đang say mê chế tạo thẻ mới nhìn kĩ ông chú quái dị trước mắt này: "Ấy, là anh, tên mập!"

"Hai người quen nhau?"

Lục Minh tóm lấy Trương Tiểu Bàn đang muốn chạy trốn.

"Ha ha."

"Coi như vậy đi."

Trương Tiểu Bàn lúng túng nói.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Minh càng tò mò hơn.

"Em biết."

Cô gái Tiểu Bạch cắn bút chế tạo thẻ, đôi mắt to tràn ngập ý cười: "Lần trước anh ta đến nhà em ăn trộm, bị cha của em bắt lại đánh cho một trận."

"Trộm đồ?"

Lục Minh kinh ngạc.

Anh nhìn cái mũ trong tay Trương Tiểu Bàn, không ngờ cậu ta làm thứ này để ăn trộm sao?

"Không phải ăn trộm."

Trương Tiểu Bàn uất ức: "Lúc đó không phải em chỉ trượt mấy môn thôi sao, nhưng muốn sửa thành tích thì chỉ có tìm hiệu trưởng mới được, ông ấy lại không đồng ý, vì vậy em bèn lén lút mò vào nhà hiệu trưởng, muốn vào máy tính của ông ấy sửa điểm, không ngờ lại bị ông ấy phát hiện..."

Lục Minh hết nói nổi.

Khoác lác!

Anh có thể nói gì?

Sửa thành tích mà có thể lén lút đến nhà hiệu trưởng à! Đây không phải là tìm chết sao!

Lục Minh cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng anh nhanh chóng phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hiệu trưởng...

Tiểu Bạch...

Nhà của em...

Đợi đã, hình như có chỗ nào không đúng lắm?

Lục Minh vò đầu, ép bản thân tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện vấn đề ở đâu - anh Giang chết tiệt kia lại là hiệu trưởng trường học của bọn họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận