Bậc Thầy Thẻ Bài

Khói bụi giăng đầy trời.

Đến cả hình dáng khu thành cũ cũng không nhìn rõ nữa.

Lục Minh lạnh lùng nhìn, thậm chí thấy hơi đau lòng.

"Đây chính là cảm giác của người tu luyện đập tiền sao?"

Lục Minh có phần xót xa.

Hai trăm tấm thẻ phá hủy có ý nghĩa như thế nào? Có biết đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng không? Hai thứ này cộng lại, chỉ tính riêng tiền vốn đã gần triệu tệ rồi, càng chưa nói đến giá trị thật sự của chúng!

Chỉ riêng chiêu này đã đập hết toàn bộ vốn liếng của anh vào!

Lần trước xót xa như thế, táy máy ấn vào cửa hàng rồi chọn nhầm một cái 688 lúc chơi game di động, lúc đó suýt nữa tức đến mức đập cả điện thoại...

Mỗi lần bị mọi người gọi là "anh giai nhà giàu", anh đều đau lòng.

Mà bây giờ...

Đây là một triệu tệ đó!

"Cần gì chứ?"

Lục Minh thở dài một tiếng.

Nếu có thể, anh tuyệt đối sẽ không sử dụng cách tấn công này...

Quá lỗ vốn!

Lần này, dù sao cũng nên kết thúc rồi nhỉ?

Lục Minh hoang mang.

"Cứu tôi..."

Một tiếng thét thảm thương.

Lục Minh đi theo tiếng thét, lập tức kinh ngạc, bang chủ đầu trọc của bang Cá Mập!

Thế mà hắn vẫn sống!

Có điều, tuy còn sống nhưng khá thê thảm, toàn thân bị đàn trâu chà đạp sưng vù, xanh tím, lúc này bị đè dưới đống phế tích, hai cánh tay run rẩy đang chống đỡ một mảnh phế tích phía trên.

Sức sống kiên cường như thế?

Lục Minh kinh ngạc.

Thật sự.

Không hổ là người tu luyện cấp bậc ba sao!

Chậc chậc...

Trước đây may mà Phó Hồng Danh bị chôn sống ở hầm mỏ, nếu không... ở bên ngoài, có lẽ người ta căn bản sẽ chẳng sao cả! Anh nhìn thử người này xem, hai mươi nghìn con trâu giẫm đạp đó!

Không ngờ vẫn còn sống!

Không thể không nói, sức khỏe của người tu luyện năng lượng quả nhiên rất mạnh mẽ.

"Cứu tôi..."

"Tôi cho cậu tiền..."

"Cho cậu tất cả."

Bang chủ đầu trọc cầu xin.

Hai cánh tay của hắn không ngừng run rẩy, trông như cái card màn hình bảy sắc cầu vồng.

"Không cần."

Lục Minh cười lạnh, ai mà thèm chút tiền đó?

"Về sau tôi..."

"Sẽ làm việc tốt, thật đấy, cho tôi một cơ hội."

"Tôi sẽ khai hết những người đó ra, giao cho cảnh sát... Tin tôi đi."

Bang chủ đầu trọc nói.

"Thật chứ?"

Lục Minh quét đôi mắt sáng nhìn hắn một vòng.


"Thật."

Bang chủ đầu trọc mừng như điên.

"Được, anh chờ đấy."

Lục Minh đi tới: "Anh lấy hai tay chống, chống cho tốt, tôi từ từ kéo anh ra ngoài."

"Được được được."

Bang chủ đầu trọc kích động.

Lục Minh thận trọng bước tới, đến bên cạnh hắn, túm trên người hắn.

"Từ từ kéo ra ngoài là được."

Bang chủ đầu trọc nhắc.

"Ừm..."

Lục Minh tìm thử một lúc, hình như đang tìm một vị trí tốt.

Sau đó...

Xoẹt!

Bang chủ đầu trọc cảm thấy trên người chợt nhẹ đi. Chờ đến lúc hắn tỉnh táo lại mới phát hiện Lục Minh đã đi ra, thứ anh cầm trong tay rõ ràng là túi thẻ bên hông mình!

"???"

Khuôn mặt của bang chủ đầu trọc ngơ ra.

"Tôi cảm thấy nên cho chúng nó thêm một cơ hội."

Lục Minh chỉ vào túi thẻ không ngừng thổn thức: "Dù sao đều là thẻ mới mà..."

"Ông nội mày..."

Bang chủ đầu trọc muốn chửi ầm lên.

Nhưng cùng với sự trút giận của hắn, hai cánh tay cũng không thể kiên trì được nữa, mảnh phế tích vốn đã lung lay sắp đổ kia cũng ầm ầm sụp đổ, trực tiếp chôn vùi bang chủ đầu trọc.

Trong mơ hồ.

Lục Minh dường như nghe thấy tiếng dưa hấu vỡ.

"Ha ha."

Lục Minh chỉ cười lạnh lùng.

Anh mở túi thẻ ra, vui mừng phát hiện bên trong thế mà có rất nhiều thẻ bài cấp cao. Cũng đúng, nếu tên đầu trọc là ba sao, thì trong này chắc hẳn đều là thẻ bài ba sao!

Lấy lại vốn rồi!

Lục Minh mừng rỡ.

Một triệu tệ này không bị phí phạm!

Phải đi thôi.

Lục Minh đứng dậy.

Có điều.

Nhìn đống phế tích trước mắt, tòa thành bị bỏ hoang này, Lục Minh luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó... Trong đống bụi mù giăng đầy trời, luôn thấy thiếu mất linh hồn.

Thiếu mất cái gì?

Lục Minh đắn đo trong chốc lát.

À, đúng rồi.

Anh mò một cây gậy gỗ ở bên cạnh, xé một mảnh vải treo lên, sau đó cắm vào trên phế tích, để mảnh vải rách kia tự do tung bay trong gió...

Rất tốt, giờ đã hoàn hảo rồi.

Lục Minh cực kì hài lòng.

Cuối cùng anh xác nhận lại lần nữa, những người của bang Cá Mập có còn sống không.

Ừm...

Hoàn toàn yên tĩnh, chắc không còn ai đâu.

Là phạm vi bao trùm hỏa lực của hai mươi nghìn con trâu, anh không nghĩ những người này có thể sống nổi, ngay cả bang chủ đầu trọc mạnh nhất còn như vậy, làm sao có thể còn có người sống. Nhưng khi kiểm tra đến một phần nhỏ cuối cùng, anh nhìn thấy dưới mảnh phế tích có một người trẻ tuổi đang bị đè, mảnh phế tích trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ.


Là anh ta.

Lục Minh nhìn lại.

Chính là người này, vì coi trọng Lục Minh bé nhỏ nên mới làm sự kiện lần này bùng nổ sớm!

Chính là người này, phá hủy đàn trâu tập kích trên không của mình! Nếu không phải anh ta, mình căn bản sẽ không phá hủy toàn bộ khu thành cũ với quy mô lớn như vậy!

Chậc chậc...

Tên này thế mà vẫn sống?

"Đám người tu luyện đập tiền các cậu kiên cường thật."

Lục Minh vô cùng cảm thán.

"Cậu sẽ không cứu tôi, đúng không?"

Vương Hiên nhìn ánh mắt của anh là hiểu.

"Ha ha."

Lục Minh tươi cười hiền lành: "Biết mà cậu còn hỏi?"

"Tôi là Vương Hiên, tôi là..."

"Bỏ đi, nói cậu cũng không biết."

"Trên người tôi có một tấm thẻ bài bốn sao."

Vương Hiên cố nén đau đớn: "Nếu như tôi chết, tôi sẽ thẳng tay hủy nó, nhưng nếu cậu đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ cho cậu!"

"Việc gì?"

Lục Minh tò mò.

"Đi cứu một cô gái."

Vương Hiên tràn ngập áy náy: "Cô ấy không nên tới một nơi như thế này... Khu thành cũ giờ ra thế này, cô ấy rất nguy hiểm... Cầu xin cậu, giúp tôi cứu cô ấy."

Lục Minh: "..."

Anh nhíu mày, sự việc dường như không giống như anh đã tưởng tượng?

Người trẻ tuổi này...

"Được."

Lục Minh thuận miệng đồng ý.

"Cảm ơn, cho cậu."

Vương Hiên ném tấm thẻ bài bốn sao kia ra.

Đúng vậy.

Một tấm thẻ bài bốn sao, ném luôn cho Lục Minh.

Lục Minh: "???"

Dứt khoát như vậy?

Cảnh này có vẻ sai sai.

"Người anh em, cậu không nghĩ đến chuyện, tôi lấy thẻ bài này rồi xoay người đi mất à?"

Lục Minh kinh ngạc nói.

Vương Hiên rõ ràng hơi sửng sốt một lúc, sắc mặt chợt tái đi: "Cậu... cậu sẽ không thế chứ?"

Lục Minh: "..."

Được đấy, hóa ra người này căn bản không nghĩ đến việc này.

Anh xem như đã hiểu.

Người này vốn không phải người của bang Cá Mập!

Có người nói người này có thân phận không tầm thường, xem chừng là kiểu người từ nhỏ đã không thiếu tiền, ra đường cũng có người lo cho nên không có quá nhiều kinh nghiệm về chuyện này.


Nhìn phong cách hành xử này, cực kì giống cái kiểu ngu si bị Phạm Nhị Nham lừa gạt...

"Cầu xin cậu!"

Vương Hiên mất đi lợi thế, giờ mới thấy căng thẳng, sắc mặt đỏ lên, không ngừng cầu xin: "Cứu cô ấy... Cô ấy vô tội, tôi không muốn hại người ta... Tôi tưởng tôi có thể bảo vệ cô ấy... Cầu xin cậu."

"Lục Mẫn phải không?"

Lục Minh hỏi.

"Cậu quen à?"

Vương Hiên giật mình.

"Cô gái đó chết rồi."

Lục Minh thản nhiên nói: "Vì bị Phạm Nhị Nham ép buộc, cô ấy thề chết không theo, hôm nay đã tự sát. Tôi tới là để báo thù cho cô ấy, giờ cậu đã hiểu chưa?"

"Sao có thể như thế..."

"Xin lỗi, xin lỗi."

Vương Hiên tự lẩm bẩm.

Toàn thân anh ta run rẩy, bỗng nhiên gào khóc.

Lục Minh nhìn đống phế tích lung lay sắp đổ, đi qua kéo tên này ra, quẳng lại ven đường rồi rời đi, mặc cho anh ta sụp đổ, hét xin lỗi gì gì đó.

Những người này...

Không đáng được đồng cảm.

Cứu anh ta từ trong phế tích ra, đã hết lòng rồi.

Vì lần này nếu người anh ta coi trọng không phải Lục Minh bé nhỏ, mà là cô gái khác thì sao?

Thật sự sẽ gây chết người.

...

Thành phố Thanh Minh.

"Bà mợ đùa gì thế?"

Trương Uy rất tức giận.

Đây là lần báo cảnh sát giả thứ hai mươi trong ngày hôm nay rồi!

Vừa nãy.

Khi anh ta và người kết nối cuộc gọi đang triển khai công cuộc khám phá vừa kịch liệt vừa kích thích về vấn đề "ga giường khách sạn có đạt tiêu chuẩn hay không", cuộc điện thoại đáng chết này lại không ngừng gọi tới!

Ngán chết được!

Anh ta vẫn phải nghe!

Dù phiền toái hơn nữa cũng phải nghe!

Cho dù có một trăm cuộc điện thoại báo cảnh sát giả, nhỡ đâu có một cuộc là thật thì sao?

Thứ cảm giác sứ mệnh chết tiệt!

Có điều.

Thật đáng tiếc, lần này vẫn là giả.

Đùa gì thế?

Khu thành cũ không còn nữa?

Bà mợ anh cho rằng đó là trò chơi à, nói không còn thì sẽ không còn sao?

Nhưng đợi đến khi ngày càng nhiều cuộc gọi báo cảnh sát xuất hiện, Trương Uy chỉ có thể ôm tâm trạng nửa tin nửa ngờ đi đến khu thành cũ kiểm tra, vừa đếm anh ta lập tức sợ ngây người.

Khu thành cũ...

Không còn.

Thật sự không còn nữa.

Chỉ để lại đống phế tích sụp đổ, và bụi mù vô tận.

Cả thành chìm trong tiếng bi ai.

Ngày trước, thỉnh thoảng bọn họ cũng tới đây mấy lần.

Bọn họ hiểu quá rõ khu thành cũ này ẩn giấu những chuyện đen tối như thế nào. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, bọn họ vốn không có tư cách điều tra nơi đây...

Mà bây giờ.

Không còn.

Tất cả đều đã không còn.

Khu thành cũ rất đặc biệt.

Nơi này hầu như đều là những tòa nhà thấp tầng, thỉnh thoảng có vài tòa cao tầng đều bỏ hoang.

Đối với những người tu luyện đã quen trốn chạy khắp nơi này mà nói, căn nhà có thể đào đường hầm và nhảy cửa sổ trốn chạy mới là một nơi ở tốt.


Mà bây giờ...

Chỉ còn lại một vùng phế tích.

"Đưa tôi... đi bệnh viện."

Một người chột mắt dưới phế tích cầu khẩn.

Trương Uy liếc nhìn, không để ý tới kẻ đó, nếu anh ta đoán không sai, người này chính là kẻ tháng trước vừa mới giết người, phó bang chủ bang Cá Mập Khuyết.

"Mau cứu tôi..."

Lại là một tiếng gào thét.

Dưới một công trình nào đó, lộ ra một cái đầu.

Ha.

Trương Uy nở nụ cười.

Đây không phải là anh Mâu của bang Cá Mập Mâu sao?

Bọn họ từng tới nơi này điều tra bốn lần, lần nào cũng không tìm được, không ai chịu phối hợp với bọn họ để điều tra, mà bây giờ, hay lắm, kẻ cầm đầu đều ra hết.

"Từng người một tới đây."

Trương Uy vui vẻ, hô hào đồng nghiệp trong Cục cùng tới trợ giúp: "Nào nào nào, điểm chỉ trước đã, khai báo xem mình đã làm gì rồi hẵng cứu."

"Không khai báo? Được thôi, anh tiếp tục nằm đó đi."

Trương Uy mừng ra mặt.

"Ồ, có một người đào đường hầm còn ở bên trong, có cứu không?"

Một người đồng nghiệp hỏi.

"Đường hầm cũng sụp?"

Trương Uy kinh ngạc.

"Đường hầm không có vấn đề gì."

Người nọ khua tay: "Nhưng căn nhà có cửa ra cũng sụp rồi, tên kia đã bị chôn sống, đang cầu cứu đây, tôi đã điều tra, bị tình nghi cướp bóc..."

"Vậy trước hết cứ giam giữ đã."

Trương Uy cười lạnh.

Hôm nay đúng là chuyện quái gì cũng gặp được mà.

"Tỷ lệ tử vong ra sao?"

"Rất kỳ lạ, ngoại trừ bang Cá Mập bị diệt sạch, những người khác đều chỉ bị thương, chỉ là vết thương khác nhau thôi."

"Điều tra kĩ xem là ai làm."

Trương Uy nói.

Bọn họ bắt đầu điều tra sự thật, chỉ có điều càng tra càng mông lung, đợi đến khi lần lượt túm từng người vào, mấy người đồng nghiệp bọn họ đối chiếu gộp chung kết quả điều tra, toàn bộ đều ngơ ngác.

"Có người nói nhìn thấy trong khói bụi có một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, y như ma quỷ..."

"Có người nói nhìn thấy đàn trâu xông pha?"

"Cũng có người nói nhìn thấy trâu từ trên trời rơi xuống."

"Cũng có người nói, đang ngủ bỗng nhiên nhà sụp, may mà những người này đều là người tu luyện, phản ứng nhanh, nếu không đã thật sự bị chôn sống rồi."

Mọi người mỗi người nói một kiểu.

Trương Uy: "???"

Đây là lời khai quỷ tha ma bắt gì hả?

Trâu chạy trên trời? Sao không đến nhà anh mà chạy hả?

"Tra lại!"

Trương Uy rất tức giận.

Sau đó...

Bọn họ điều tra nguyên một ngày, vẫn không có kết quả.

Khu thành cũ lớn như vậy bị phá hủy, lại không biết là do ai làm?! Theo báo cáo điều tra của bọn họ, đến cuối cùng cũng chỉ còn dư lại mỗi trâu.

Trâu ngập tràn trời đất!

Tổng kết theo cách nói của bọn chúng, cảnh sát tóm tắt đại khái miêu tả như thế này…

Mấy triệu con trâu đột nhiên xuất hiện, có con như đạn pháo rơi từ trên trời xuống, có con như thú dữ phi thẳng qua khu thành cũ, có con như gián xông lên từ mặt đất, hình thể chúng nó rất to lớn, toàn thân hung mãnh kinh dị, chỗ nào chúng đi qua đều trở nên hỗn độn!

Trương Uy: "???"

Đậu móa mày!

Đây được coi là lời khai quái quỷ gì hả?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận