Ngày hôm đó.
Tin tức được đưa về thành phố Thanh Minh, mọi người đều bị chấn động.
Thành cũ là chỗ nào?
Bọn họ biết quá rõ!
Ai mà ngờ được nó biến thành một đống đổ nát chỉ trong vòng một ngày? Nghe nói lão Đồng bên Ban Di dời cười cả một ngày không ngậm được miệng, bước đi lâng lâng như bay.
Ai làm?
Có nhiều ý kiến khác nhau.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao thành phố Thanh Minh chỉ là một thành phố nhỏ, cảnh sát thông thường cũng tu luyện không quá ba sao, không thể điều tra ra chuyện như thế này.
Bên trên đã xin thành lập một tổ điều tra chuyên môn, ngày mai sẽ tới đây.
Có điều.
Bọn họ không biết, lúc này người gây chuyện đã quay về thành phố.
Ừm…
Cũng chẳng có ai quan tâm đến một chuyên gia chế tạo một sao nho nhỏ, Lục Minh vượt qua kiểm tra một cách rất thoải mái, cảm thấy huy hiệu chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao trước ngực mình trở nên xán lạn hơn rồi.
Trở lại cửa hàng, Tiểu Bạch đã nấu xong cơm tối.
"Sư phụ, ăn cơm thôi."
Tiểu Bạch vẫy vẫy tay.
"Đến đây."
Lục Minh vô cùng hài lòng, đứa nhóc Tiểu Bạch này đúng là tiến bộ ghê.
Trước kia là một cô nhóc không biết làm gì, giờ đã biết đun nước, nấu cơm, rửa bát, trải giường chiếu, chế tạo thẻ, bán thẻ rồi, học trò của anh tốt biết bao!
Đương nhiên, quan trọng vẫn là anh dạy dỗ tốt.
Sau khi ăn xong.
Giờ Lục Minh mới kiểm tra thu hoạch của hôm nay.
Ừm…
Túi thẻ bài của bang chủ bang Cá Mập thật ra chẳng có thứ gì mới lạ, bên trong đều là thẻ năng lượng, một xấp thẻ năng lượng ba sao khiến cho người ta chú ý.
Đáng giá hàng triệu tệ!
Lục Minh vô cùng kích động.
Tuy thẻ phá hủy của anh có giá trị rất cao nhưng lại không bán đi được, những thẻ năng lượng này là nguồn tài nguyên thật sự!
Hừ…
Thảo nào tất cả mọi người đều không ngại đi thám hiểm hoang dã!
Tuy rằng vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lại rất hời, anh xem từng này tài nguyên… Hay là về sau có cơ hội lại phá mấy nơi… Thôi bỏ đi, quá mạo hiểm.
Khiêm tốn, khiêm tốn.
Lục Minh tém lại sự tự mãn hơi bự của mình, sau đó rất nghiêm túc lấy tấm thẻ bài mà Vương Hiên ném ra kia xem.
Thẻ bài bốn sao!
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thực lực của Vương Hiên vốn không mạnh, vậy nên tấm thẻ bài mà anh ta có thể sử dụng này mang ý nghĩa gì? Đây là một tấm thẻ bài đặc biệt được đặt làm riêng cho anh ta.
Lục Minh nhìn mặt trái thẻ bài.
Quả nhiên!
Tuy rằng anh hoàn toàn không hiểu đường vân, nhưng vì chỉ dành riêng cho một người sử dụng, vậy nên tấm thẻ này không có mã hóa, có thể dễ dàng nhận ra nó được xếp thành rất nhiều lớp!
Dùng thẻ năng lượng không ngừng xếp lên nhau, hạ mức độ tiêu hao đến mức thấp nhất!
Anh nói xem có kinh khủng hay không?
Anh từng nghĩ đến, thẻ nạp năng lượng và thẻ đàn trâu, hoặc thẻ gì đó có thể chồng lên nhau một cách hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng lại thất bại, nguyên nhân là do thẻ nạp năng lượng chỉ có thể đặt dưới lớp chót nhất!
Mức duy trì năng lượng của cầu thang có hạn!
Nếu như thẻ nạp năng lượng đặt ở trên, năng lượng tăng càng nhiều thì liên kết sẽ không thể giữ được, nhất định sẽ vỡ ra!
Vì thế...
Dùng thẻ nạp năng lượng để hạ thấp mức tiêu hao của thẻ bài mạnh mẽ là việc không đáng tin cậy.
Bởi vì một tấm thẻ bài mạnh tất nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vì thế liên kết không thể chống đỡ nổi! Mà mức tiêu hao của thẻ nạp năng lượng càng gần đến vô hạn cũng không thể duy trì nổi!
Cả hai đều phải đặt ở lớp thấp nhất!
Thế nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ tới, người ta có thể dùng đường vân năng lượng dần dần hạ yêu cầu năng lượng xuống con số không!
Tấm thẻ này...
Có giá trị vô cùng quý báu!
Lục Minh cảm nhận tấm thẻ, chỉ cần mỗi hai nghìn điểm năng lượng!
Điều này có nghĩa là…
Đến lúc Lục Minh đạt hai nghìn điểm năng lượng là có thể sử dụng được tấm thẻ bài này! Người nhà Vương Hiên đã chuẩn bị cho anh ta một tấm thẻ tấn công siêu mạnh mẽ!
Kiếm được món hời rồi!
Lục Minh kích động.
Tấm thẻ này mới là thu hoạch lớn nhất lần này.
Có cái này...
Về sau cho dù gặp phải bốn sao cũng không hoảng nữa rồi, ít nhất có thể phản kháng!
Có điều, chuyện này cũng khiến Lục Minh trở nên cảnh giác, cũng may lúc đó Vương Hiên đã vô cùng yếu ớt, nếu không anh ta mà sử dụng thẻ này đối đầu với mình thì…
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
"Lần sau phải thận trọng hơn mới được."
Lục Minh rút kinh nghiệm xương máu.
Hiểu biết của anh đối với thế giới này vẫn chưa đủ.
"Vẫn yếu lắm."
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Anh biết rõ thiếu sót của mình, xem ra lại phải học tập nhiều hơn rồi.
À.
Đúng rồi, tiền đã có, ngày mai nên mua một máy kiểm tra.
Lục Minh vò đầu, Tiểu Bạch tiến bộ rất nhanh, anh phải không ngừng nghiên cứu và chế tạo thẻ bài, nếu như đến cả máy kiểm tra và máy giám định cũng không có thì sẽ rất phiền phức.
Ừm.
Chỉ là không biết liệu hiệu trưởng có chi trả cho hay không…
Đêm khuya.
Lục Minh không nghiên cứu lâu lắm.
Hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực, anh phải ngủ một giấc thật ngon.
Nghĩ tới đây.
Anh đóng cửa hàng sớm, đi nghỉ cùng với Tiểu Bạch.
...
Mà lúc này.
Thành phố nào đó.
"Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với kênh tin tức."
"Hôm nay ở thành phố Thanh Minh đã xảy ra một vụ việc, thành cũ biến thành một đống đổ nát, thiệt hại nghiêm trọng, cả một bang phái có tên là bang Cá Mập tại địa phương đã bị tiêu diệt toàn bộ…"
"Căn cứ vào điều tra, hiện giờ chỉ số biến động của cùng một loại năng lượng đã vượt qua hai trăm nghìn, rất có thể là do người tu luyện bốn sao trở lên đã ra tay."
"Nơi này là một nơi hỗn loạn, rất có thể là do bang phái nơi này đã vô ý đụng chạm đến người tu luyện có thực lực mạnh, dẫn đến người nọ nổi trận lôi đình, trước mắt, những bộ phận liên quan đã vào cuộc điều tra…"
...
"Rắc!"
Đôi đũa trong tay Vương Thiên Quân đột nhiên bị bẻ gãy.
"Sao vậy?"
Vợ của ông ta ở bên cạnh hỏi.
"Tiểu Hiên..."
Sắc mặc của Vương Thiên Quân tái xanh: "Tiểu Hiên đang ở đó! Thành phố Thanh Minh! Bang Cá Mập!"
"Cái gì? Tiểu Hiên?"
Sắc mặt vợ ông ta thay đổi, bà nhìn tin tức rồi ngất đi, Vương Thiên Quân vội vàng bế vợ ông ta lên giường, mặt mày rất khó coi.
"Bốn sao trở lên."
"Thành phố Thanh Minh…"
Ánh mắt Vương Thiên Quân lạnh lẽo.
Nơi đó sao có thể có người mạnh mẽ đến thế?
Thế mà lại xuất hiện!
Thế mà lại tàn sát cả khu thành!
Chết tiệt!
Lẽ nào là nhắm vào mình ư?
Mấy kẻ địch của mình đã đuổi đến thành phố Thanh Minh rồi sao? Không thể nào, đến cả vợ của ông ta cũng không biết tin tức của tiểu Hiên, rốt cuộc ai đã để lộ bí mật ra ngoài?
Rắc!
Trán Vương Thiên Quân nổi gân xanh: "Không cần biết người này là ai, tao nhất định phải băm vằm mày ra thành trăm mảnh…"
Mà đúng lúc này.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Cơn tức giận của Vương Thiên Quân lập tức ngưng lại: "Tiểu... Tiểu Hiên?"
Con trai của ông ta còn sống!
Ông ta vô cùng mừng rỡ.
Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi...
Cái thành phố Thanh Minh chết tiệt kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Cha."
Vương Hiên đờ đẫn như người mất hồn: "Có phải con rất xấu xa hay không?"
"???"
Vương Thiên Quân rơi vào hoang mang.
Đầu óc của tên nhóc này bị hỏng rồi?
Xấu hay không chẳng lẽ trong lòng con không biết rõ hay sao?
Có điều ông ta đắn đo một lúc, vẫn nghiêm túc trả lời: "Còn phải xem định nghĩa xấu xa là như thế nào, trong mắt nhiều người, con đương nhiên là người xấu, thế nhưng trong mắt cha…"
Vương Hiên nhìn về phía cha mình.
"Con cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Vương Thiên Quân thở dài.
Ông ta hiểu rất rõ đứa con trai này, ngày ngày ngoài gây họa cũng chỉ có đi gây họa.
Sao lần này lại ra ngoài?
Ha ha.
Mấy người bọn họ nghe nói tiền bối của nhà lão Lưu đã qua đời có thực lực mạnh mẽ, có lẽ để lại không ít kho báu, thế nên đã đi đào cả tổ mộ người ta lên rồi?
Kinh khủng nhất là người dẫn đoàn chính là chắt trai của nhà họ Lưu!
Đây là hành động gì?
Đây là chuyện con người làm à?
Những trưởng bối bọn họ không hiểu nổi, có người nói nhà lão Lưu nổi giận, hò hét muốn lột da của bọn họ, mấy tên nhóc đều lần lượt ra ngoài tránh nạn cả.
"..."
Vương Hiên im lặng.
"Thành phố Thanh Minh đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Thiên Quân hỏi.
"Mấy người bang Cá Mập không có chuyện ác nào mà bọn chúng không làm."
"Con nhìn không vừa mắt, đã dùng tấm thẻ bốn sao mà cha đã đưa, chỉ là không thể ngờ được nơi đó đã quá nát, không thể chịu được tấn công như thế, mọi thứ đều nát tươm."
Vương Hiên nói.
Thì ra là thế.
Vương Thiên Quân ngộ ra, thảo nào…
Đám người bang Cá Mập đó, giết cũng đã giết rồi.
"Cha, con muốn tu luyện nghiêm túc."
Vương Hiên bỗng nói một cách rất chân thành.
"Hả?"
Vương Thiên Quân kinh ngạc.
Ông ta biết rất rõ đứa con trai này lười nhác đến mức nào, tự nhiên lại muốn chủ động tu luyện?
"Con muốn tu luyện cái gì?"
Vương Thiên Quân hỏi.
"Cái mà cha truyền thừa."
Vương Hiên nói rất chân thành.
"???"
Vương Thiên Quân khiếp sợ: "Con điên à?"
Thứ mà ông truyền thừa là gì?
Là một năng lực vô cùng mạnh mẽ nhưng tu luyện cực kì khổ cực, phải nhịn những thứ mà người thường không thể nhịn được, chịu những đau khổ mà người ta không thể chịu được mới có thể tu luyện thành công!
Ông ta dựa vào nó mới đi được đến bước đường này!
Thế nhưng...
Vương Hiên thì sao?
Bình thường không chịu tu luyện đã đành, nói chi đụng đến những thứ này!
Nhớ lại lần đầu tiên lúc ông ta muốn truyền thừa cho nó, tên nhóc chết tiệt này đã nói gì?
Vương Hiên con cho dù có bị người khác đánh chết, bị kẻ địch ám hại chết, bị phụ nữ kiếm chuyện đến chết cũng sẽ không động vào cái thứ tu luyện tự hành hạ bản thân của cha!
Con coi cha như cha ruột vậy mà cha lại muốn dạy con thành kẻ thích tự ngược?
Con cho cha biết, muốn con tu luyện cái này con sẽ bảo mẹ ly hôn với cha!
Mà bây giờ...
Tên nhóc này lại chủ động yêu cầu tu luyện?
Vương Thiên Quân hoảng sợ.
Ông ta trộm liếc về phía căn phòng của vợ, lẽ nào mẹ con họ đã tìm được mối khác ngon hơn?
"Con về phòng trước."
Vương Hiên lủi thủi.
Anh ta biết rõ, có lẽ chỉ có đau khổ về mặt thể xác mới có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng anh ta lúc này.
"..."
Vương Thiên Quân nghi ngờ nhìn con trai về phòng.
Hồi lâu sau.
Ông ta đắn đo trong chốc lát rồi gọi điện cho bạn cũ: "A lô, lão Trương đó à? Ha ha, có thời gian qua chơi một bữa không? À, không có chuyện gì, chỉ là hình như đầu óc của con trai tôi có vấn đề."
"À, đúng rồi, thuận tiện xem giúp tôi vợ tôi có tiếp xúc với ai gần đây không… Này, nói gì đó, chỉ là bị lừa một ít tiền mà thôi."
"Đúng đúng, đến lúc đó cứ gọi thẳng cho tôi là được, cực cho anh rồi."