Bậc Thầy Thẻ Bài

Thành phố Thanh Minh.

Chuyện liên quan đến Ưu Dịch Khốc ầm ĩ đến mức ai cũng biết, bạn học Lục Minh lại rất khiêm tốn ngồi chế tạo thẻ bài trong cửa hàng, giả bộ không hề liên quan đến mình.

Vào ban đêm.

Một vị khách bỗng nhiên đi đến.

"Xin chào."

Tiểu Bạch bước lên: "Xin chào anh cần gì ạ?"

"..."

Ánh mắt hoài nghi của vị khách đó lướt qua người Tiểu Bạch: "Ừm, tôi đến tìm Lục Minh."

"Hả?"

Lục Minh ngẩng đầu lên.

Anh nhìn vị khách trước mắt.

Nhìn bề ngoài vị khách đó khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng không có khí chất đặc biệt gì, chắc chỉ là người tu luyện bình thường, anh chắc chắn bản thân không quen người như vậy.

"Xin chào."

Lục Minh đứng dậy: "Tôi là Lục Minh."

"..."

Vị khách nhìn chằm chằm Lục Minh một lúc lâu rồi lẩm bẩm: "Khác trong ảnh quá nhỉ."

Ảnh...

Trong lòng Lục Minh thấp thỏm, không lẽ là...

Không!

Không thể nào!

Rõ ràng mình đã hủy tất cả ảnh rồi mà, lần này đến người cũng diệt luôn!

Làm sao bây giờ?

Có cần diệt khẩu không nhỉ...

"Xin chào, anh là bạn của chị em."

Người khách giới thiệu: "Cô ấy từng cho anh xem ảnh của em, nhưng không ngờ em còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!"

Thì ra là thế.

Lục Minh vội mời vị khách vào trong.

Bạn của chị gái, vậy thì phải đón tiếp thật đàng hoàng mới được.

Còn về chuyện đẹp trai gì đó...

Haiz.

Lần nào cũng được người ta khen, anh quen rồi.


"Lần này anh tới đây chủ yếu muốn nói vài chuyện với em."

Vị khách nói: "Một tháng sau, truyền thừa Nguyệt Ảnh sẽ bắt đầu. Bảy người truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này đều được dẫn theo một chuyên gia chế tạo thẻ bài đến phá giải kết giới, mà chị em đã chọn em!"

"Hả?"

Đầu óc của Lục Minh mộng mỵ.

Anh?

Đùa à?!

Anh có trình độ gì, chị anh còn không rõ hay sao?

Chuyện truyền thừa này vô cùng quan trọng, thông thường mọi người sẽ chọn trợ thủ mạnh nhất và thích hợp nhất, sao chị ấy lại chọn anh? Tuy Lục Minh tự nhận bản thân nắm chắc nền tảng, nhưng dù sao anh cũng chỉ có hai sao!

"Yên tâm."

"Chị gái em không hứng thú với chuyện truyền thừa đâu."

Vị khách lặp lại lời của Lục Nhan: "Cô ấy có truyền thừa tốt hơn, lần này cô ấy thật sự chỉ muốn dẫn em đến để mở mang tầm mắt, nâng cao khả năng chế tạo thẻ bài của em mà thôi."

Mở... mở mang tầm mắt?

Ánh mắt của Lục Minh phức tạp.

"..."

Sắc mặt của vị khách còn phức tạp hơn.

Sao anh ta lại không có người chị như vậy?

Lần trước anh cố tình đi tìm Lục Nhan, ôm chân đòi nhận chị nuôi, nhưng lại bị đánh một trận...

Lòng người lạnh lẽo quá mà.

"Đương nhiên."

"Lần này đến đây, anh cũng đã cố tình hỏi giúp em."

"Trước khi bắt đầu, chị em muốn hỏi em, bản thân em có muốn tham gia không?"

Vị khách hỏi một cách rất nghiêm túc.

Có tham gia hay không?

Lục Minh ngẩn người.

Sau đó rất nhanh, anh đã lấy lại bình tĩnh phân tích chuyện này.

Truyền thừa...

Anh đã xem qua tài liệu liên quan.

Trong truyền thừa, điều quan trọng không chỉ là kết quả, mà còn có quá trình!

Bởi vì mỗi thử thách mà anh trải qua đều có thể nâng cao thực lực của anh, không chỉ là người truyền thừa, còn có người tu luyện bước vào quá trình truyền thừa nữa!

Kinh nghiệm chiến đấu...

Tu vi năng lượng...


Những thứ này đều sẽ tăng lên!

Vì thế vô số người mới tranh nhau truyền thừa một cách điên loạn.

Mà truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này, bởi vì phong ấn thẻ bài nên cần có chuyên gia chế tạo thẻ bài, vậy thì kết giới bên trong chắc chắn sẽ liên quan đến chế tạo thẻ bài!

Nếu như có thể phá giải, tiêu chuẩn chế tạo thẻ bài nhất định sẽ tăng lên trên diện rộng!

Điều này không còn gì để nghi ngờ nữa.

Có thể nói nếu Lục Minh tham gia truyền thừa, dù có đi tới cuối cùng hay không, thực lực của anh nhất định sẽ tăng lên về mọi mặt!

Đương nhiên.

Theo như ý của chị gái, cô cũng không cần anh đi đến cuối cùng...

Ừm...

Mở mang tầm mắt ư?

Lục Minh như có điều suy nghĩ. Điều này chắc là bởi vì Lục Minh bé nhỏ ban đầu quá nhát gan, hoặc chị của anh muốn thử xem tên nhóc này có thật sự muốn nâng cao bản thân không!

Cũng đúng.

Lục Minh bé nhỏ ban đầu cũng có dã tâm!

Mặc dù có cố chấp, mặc dù có nổi loạn, nhưng cậu cũng muốn chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài để sau này giúp đỡ chị gái... Ừm, tấm lòng ban đầu của Lục Minh bé nhỏ đúng là như vậy.

Mặc dù sau đó đã phai nhạt dần.

"Em đồng ý."

Lục Minh đồng ý không chút do dự.

Truyền thừa Nguyệt Ảnh...

Chuyện tốt như vậy, tại sao anh lại không tham gia chứ?!

Suy cho cùng, anh đã tự lấy được tấm thẻ bài Nguyệt Ảnh kia!

Phải tham gia!

Từ khi xuyên không đến nay, trải qua nhiều chuyện như vậy, Lục Minh đã khẳng định không có nơi an toàn tuyệt đối trên thế giới này!

Anh phải mạnh lên.

"Rất tốt."

Vị khách rất vui mừng: "Nếu em từ chối thì rắc rối đấy."

"Tại sao chứ?"

Lục Minh ngẩn người.

"Bởi vì chị em nói."

Vị khách dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Nếu em từ chối, chứng tỏ em đã không còn ý chí tiến thủ... Không còn sự kiêng dè và cảnh giác đối với thế giới này, so với việc ở bên ngoài, chi bằng ở nhà an tâm làm một kẻ không có ước mơ đi còn hơn... Từ nay về sau sống bình an trọn đời."

Nói đến đây.


Sắc mặt của vị khách lại phức tạp hơn.

Cái quỷ gì mà bình an trọn đời!

Theo như hiểu biết về Lục Nhan của anh, những lời này được dịch lại chính là - Em trai, nếu em không tu luyện đàng hoàng thì về nhà truyền thừa tài sản hàng chục triệu tệ mà chị chuẩn bị cho em đi.

Tức quá mà.

Nói thật, lúc đến anh cũng nghĩ mình có nên lén tẩn cho Lục Minh một trận không.

Ừm...

Hiện tại thì thôi vậy.

"Hiện giờ em hối hận có kịp không?"

Lục Minh thở dài.

Anh đột nhiên nghĩ bản thân quay về làm kẻ không có ước mơ cũng tốt mà nhỉ!

"..."

Vị khách nhìn anh bằng sắc mặt không mấy thiện chí.

Ha ha.

Tên đáng ghét kia dám làm ra vẻ khoe chị trước mặt anh!

"Ừ."

"Đây là tài liệu chị em chuẩn bị cho em."

Vị khách lấy ra một đống sách, Lục Minh liếc nhìn, "Mã hóa ba năm hóa giải năm năm", "Cùng học về kết giới từ nhập môn đến tinh thông"...

Được rồi, tài liệu kết giới đã đầy đủ!

Có những thứ này cũng giúp anh tiết kiệm một món tiền mua tài liệu.

"Những thứ này đều là cơ bản."

"Em tìm hiểu trước đi, đến lúc đó học sẽ nhanh hơn."

Vị khách giải thích.

"Tóm lại."

"Em chuẩn bị cho thật tốt nhé."

"Một tháng sau, tham gia truyền thừa Nguyệt Ảnh!"

Vị khách nghiêm túc nói: "Chị của em gần đây hơi bận. Lần này anh đến chính là để xác nhận trạng thái của em, tiện thể giúp chị của em xem thử trạng thái của em."

Sau đó, ánh mắt của anh ta lại liếc nhìn Tiểu Bạch: "Xem ra trạng thái của em rất tốt."

Lục Minh: "..."

Ánh mắt nhìn Tiểu Bạch của anh ta có ý gì đó!

"Vậy cứ thế nhé."

Vị khách chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, cơ thể anh ta mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

"Anh vẫn ổn chứ?"

Lục Minh lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ anh ta dậy, sao đột nhiên anh trai này lại chơi trò dàn dựng vậy chứ?

"Xin lỗi."


Sắc mặt của vị khách trắng như giấy: "Anh còn tưởng có thể chịu đựng được... Ha, khụ khụ."

Anh ta ho khan vài tiếng.

Làm bộ không thèm để ý rồi lấy khăn giấy ra lau.

Phía trên đó...

Tất cả đều là vết máu.

"Không sao."

Lục Minh khoát tay.

"Kệ anh đi."

Vị khách lảo đảo đứng lên, cơ thể vẫn đang run run: "Anh ở đây sẽ gây phiền hà cho em đấy, để anh đi."

Lục Minh: "..."

Anh trai này, anh đã thành ra như vậy rồi, đừng cố gắng gượng có được không?

Nhưng...

Phiền hà...

Sẽ có kẻ địch đến sao?

Ánh mắt của Lục Minh nhìn về phía xa xa.

Nhưng.

Anh thấy đội tuần tra đang đi qua cửa, lại thấy vị khách trước mắt hình như hơi né mặt đi. Lục Minh bỗng có ý nghĩ khó tin trong đầu.

Bà mợ!

Không thể nào...?

Anh hỏi theo bản năng: "Anh tên gì?"

"Anh à?"

Vị khách gãi đầu: "Anh đã quên giới thiệu sao? Xin lỗi, anh tên Sở Tiêu."

Ồ!

Thì ra tên Sở Tiêu ư...

Sở cái đầu anh đó!

"Thần trộm Sở Tiêu?"

Vẻ mặt của Lục Minh khó tin.

"Ừm, danh tiếng có phần không tốt lắm."

Sở Tiêu ngượng ngùng nói: "Nhưng lần này thật sự không phải anh, không biết tên khốn nào đã hại anh nữa! Anh hành sự không bao giờ ngu đến vậy!"

Lục Minh: "..."

Đợi đã.

Có nghĩa là Sở Tiêu đến thành phố Thanh Minh vì anh ư?!

Ừm...

Lục Minh đắn đo một lát rồi vỗ vai Sở Tiêu: "Anh à, sau này trộm ít thôi nhé, anh xem, nghiệp không từ một ai đâu."

Sở Tiêu: "..."

Anh ta cảm thấy hơi mơ hồ, thật sự như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận