Lục Minh dành thời gian một ngày trời chỉ để nghiên cứu màng cách ly.
Đây là thẻ bài tăng cấp đầu tiên của anh, anh muốn học được chút gì đó mới mẻ.
Nhưng…Thật đáng tiếc, không có gì cả.
Màng cách ly có thể cách ly rất nhiều thứ.
Theo như thông tin trên mạng mà Lục Minh tìm được, Sở Tiêu có thể dùng màng cách ly ngăn cách năng lực, hơi thở, vân tay của anh ta v.v…
Vì thế mấy năm nay Sở Tiêu mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng, những thứ này đâu có liên quan gì đến Lục Minh.
Anh đến kho thẻ bài xem thử, vẫn chưa có năng lực tăng cấp này. Xem ra cho đến hiện tại cũng chỉ có mình Sở Tiêu nắm giữ năng lực này.
Nhưng nghĩ thử thấy cũng đúng.
Muốn năng lực này tăng cấp, đầu tiên phải dán miếng dán nhiều năm, còn phải có tài năng bẩm sinh đủ mạnh mới có thể lột xác, hoàn thành tăng cấp năng lực trong lúc dán miếng dán.
Người bình thường thật sự không làm được.
"Thử nghiên cứu so sánh chút nhỉ?"
Lục Minh đặc biệt đi mua màng cách ly một sao.
Ừm... Rất rẻ.
Thậm chí trong tính năng còn viết: Dùng cho bề mặt thiết bị điện tử, bề mặt đồ vật, chống thấm chất lỏng,…
Ha.
Quả nhiên là năng lực phục vụ đời sống.
Đường vân cũng vô cùng đơn giản, nhưng lớp màng này của Sở Tiêu lại thú vị hơn nhiều, đường vân của nó còn phức tạp hơn đường vân hai sao thông thường, rất hiếm thấy.
"Năng lực này…"
Lục Minh đắn đo trong chốc lát.
Tuy năng lực tăng cấp lớn mạnh nhưng anh đâu dùng được đâu!
Dù sao anh cũng không phải chuyên gia nguyên tố đặc biệt như Sở Tiêu, có thể tiến hành cải tạo màng cách ly, biến nó thành nhiều hình dáng để chiến đấu bất cứ lúc nào!
Anh chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài thôi mà!
Thứ Sở Tiêu đưa cho anh là màng cách ly cơ bản nhất, vậy thì nó chỉ là màng cách ly thôi.
"Thật sự không thể dùng sao?"
Lục Minh có chút tiếc nuối.
Một năng lực tốt như vậy chỉ có thể dùng trong cuộc sống thì quá đáng tiếc!
Đặc biệt là...
Đây chính là năng lực tăng cấp!
"Ngẫm nghĩ xem nào."
Lục Minh đang nghiên cứu ở bên này, bỗng nhiên một sinh vật quen thuộc xuất hiện ở cửa.
"Anh Lục, em đến trả tiền."
Trương Tiểu Bàn rất vui vẻ.
"Hả?"
Lục Minh kinh ngạc.
Tên này lại còn chủ động tới trả tiền nữa cơ?
"Hóa đơn ba mươi nghìn tệ đó, bọn em hoàn thành rồi, chia ra mỗi người mười lăm nghìn tệ."
Trương Tiểu Bàn đắc ý nói.
"Ồ."
Lục Minh nhớ ra rồi.
Nhiệm vụ tên này và Hạ Vũ bị truy sát hôm đó…
"Nhiệm vụ thuận lợi không?"
Lục Minh hỏi.
"Đương nhiên rồi."
Trương Tiểu Bàn đắc ý nói: "Anh không nhìn xem em là ai chứ, nhiệm vụ đơn giản như vậy kia mà. Anh Lục, nếu anh đi cùng thì hay quá, có thể chia được mỗi người mười nghìn tệ một cách nhẹ nhàng."
Lục Minh: "…"
Ha ha, lẽ nào những gì anh nhìn thấy hôm đó đều là ảo giác ư?
Tên lừa đảo này!
"Ting"
Trương Tiểu Bàn chuyển khoản.
"Này…"
"Anh Lục."
Trương Tiểu Bàn nói nhỏ: "Em lại nhận một nhiệm vụ bí mật, lần này em đến thẳng đây tìm anh đó nhé…"
"Không đi."
Lục Minh từ chối không chút do dự.
"Em còn chưa nói mà."
Trương Tiểu Bàn ngượng ngùng.
"Tôi không có sức chiến đấu, không đi!"
Lục Minh bĩu môi.
"Lần này không phải nhiệm vụ thăm dò…"
Trương Tiểu Bàn nói.
"Tôi cũng không thiếu tiền, không đi!"
Lục Minh vung tay lên, ra dáng đại gia: "Chỉ vài tấm thẻ bài 'Côn' của tôi là đủ kiếm lại được rồi, tại sao phải đi bán mạng cho họ chứ? Cho dù có nhiệm vụ thì cũng là tôi đưa nhiệm vụ cho người khác."
"…"
Trương Tiểu Bàn ngẫm lại, cậu ta cảm thấy rất có lý!
Bạn bè giàu có là trải nghiệm như thế nào?
Chua xót!
"Thôi vậy."
Trương Tiểu Bàn đành từ bỏ.
Lục Minh cười híp mắt nhìn cậu ta rời đi. Sau khi nhìn thấy cậu ta và Hạ Vũ thực hiện nhiệm vụ, anh đã quyết định, sau này dù có bị đánh chết cũng không lập đội với tên này!
Không bao giờ!
Quá lừa người mà!!
"Sư phụ, đừng qua lại quá lâu với anh ta."
Tiểu Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
"Tại sao?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Trên người anh ta có một sức mạnh kỳ lạ."
Tiểu Bạch nói một cách chân thành.
"Hả?"
Lục Minh chấn động, lẽ nào Tiểu Bạch nhìn ra thứ gì rồi?
"Ừm…"
Tiểu Bạch cúi đầu suy tư, cắn ngón tay, như đang nghĩ xem nên dùng từ gì để hình dung cảm giác kỳ lạ này. Một lúc lâu sau, cô bé mới nói một cách ngờ vực: "Hèn mọn?"
"Ha ha."
Lục Minh cười to.
"Yên tâm."
Lục Minh xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Anh tự biết chừng mực mà."
"Ừ."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé cũng không hy vọng sư phụ bị tên mập kia làm liên lụy đâu!
Cửa hàng lại yên tĩnh như trước.
Lục Minh vẫn nghiêm túc nghiên cứu màng cách ly. Thứ này quả thật là đồ tốt, sau này khi gặp phải Trương Tiểu Bàn hoặc anh trai danh thiếp lần trước...
Nếu muốn bắt tay, anh có thể phóng ra một lớp màng cách ly trên tay...
Tuyệt vời!
Dù sao bàn tay của họ đã sát sinh quá nhiều, Lục Minh không muốn tiếp xúc.
Ưm... Đợi đã.
Trên tay, chiến sĩ phần mộ...
Lục Minh bỗng nảy ra một ý. Chẳng phải hiện giờ chiến sĩ phần mộ toàn bị kiếm năng lượng đâm chết sao? Nếu có thêm màng cách ly này, chẳng phải chúng sẽ được tách ra sao?
"Thử xem nào!"
Lục Minh lấy lại tinh thần.
Thẻ phần mộ + màng cách ly + thẻ vũ khí!
Vút!
Thẻ bài được phóng ra.
Trước mắt Lục Minh, cuối cùng trong tay chiến sĩ phần mộ cũng đã xuất hiện thêm vũ khí!
"Thành công rồi!"
Lục Minh mừng như điên.
Anh xem xét kĩ lưỡng, lần này kiếm năng lượng thật sự được cầm trong tay, chứ không phải xuyên qua tay nữa.
Soạt!
Soạt!
Chiến sĩ phần mộ múa kiếm năng lượng, trông vô cùng oai phong lẫm liệt.
"Được đấy!"
Lục Minh vui mừng.
Như vậy, chẳng phải sức chiến đấu của chiến sĩ phần mộ có thể tăng mạnh hơn nữa sao?
Ví dụ... Cung tên?!
Lục Minh kích động.
Nếu có vũ khí có tính sát thương cự ly xa thì dù là phạm vi xa hay không thể cử động gì đó đều chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Nhưng, sau khi đích thân thử, Lục Minh đành phải từ bỏ, ừm... quả thật có thẻ vũ khí cung tên, nhưng điều đáng buồn chính là không bắn ra được...
Bởi vì không có mũi tên năng lượng!
Nghề cung thủ giống như Hạ Vũ, nếu họ sử dụng thẻ bài vũ khí cũng chỉ là vì không thể mang theo mình cung tên dài nặng suốt được. Đương nhiên họ đã nắm chắc nhiều kỹ năng mũi tên năng lượng từ lâu.
Chiến sĩ phần mộ thì sao?
Nó vốn không học được mũi tên năng lượng!
Lúc anh dùng thử, chiến sĩ phần mộ đang dùng cung tên đập người...
Thật kích thích.
Thôi vậy.
Lục Minh thở dài.
Xét về sức mạnh của chiến sĩ phần mộ, chắc nó hợp với nghề nghiệp chiến sĩ năng lượng hơn, hiển nhiên không có bản lĩnh thi triển mũi tên năng lượng.
Đáng tiếc quá.
Lục Minh có chút tiếc nuối.
Vậy xem ra chỉ có thể tìm vũ khí cự ly gần.
Ừm...
Lục Minh lục tìm tài liệu hỗ trợ xếp lớp trong kho thẻ bài, anh đột nhiên phát hiện một thẻ vũ khí thú vị, có lẽ đây mới là vũ khí thích hợp với nó nhất.
Vút!
Thẻ bài được phóng ra.
Trong tay chiến sĩ phần mộ đã có thêm một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh.
Màu xanh băng lạnh kết hợp với sắc mặt giống như sương băng của bản thân chiến sĩ phần mộ không ngờ lại hợp đến vậy. Thanh kiếm đó quả đúng là được chế tạo dành cho nó mà.
Vù...
Ánh sáng băng sương mờ nhạt tỏa ra trong căn phòng nhỏ.
Cách đó không xa, Tiểu Bạch đang chăm chú chế tạo thẻ bài ngẩng đầu nhìn lại.
"Ồ."
Tiểu Bạch thán phục: "Ngầu quá."
"Đương nhiên."
Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.
Phải biết rằng.
Lần đầu anh triệu hồi chiến sĩ phần mộ ra, Tiểu Bạch đã giật hết cả mình. Bây giờ cô bé lại chủ động nói nó ngầu, đủ để thấy được vẻ đẹp ngầu lòi của thanh kiếm này!
Có thanh kiếm này, trông chiến sĩ phần mộ khác hẳn lúc trước.
"Thanh kiếm này tên gì vậy?"
Tiểu Bạch tò mò hỏi.
"Nó ư?"
Lục Minh đắn đo chốc lát, sau đó nói lên một cái tên: "Nỗi Đau Của Sương."
"Hay quá đi."
Đôi mắt của Tiểu Bạch lấp lánh.
Hiển nhiên.
Cái tên cool ngầu và độ đẹp của thanh kiếm này đã chinh phục được cô bé.
Nhưng.
Vũ khí tốt như vậy, tại sao lại chỉ có hai sao thôi?
Lục Minh không thể hiểu được.
Vì thế.
Anh cho chiến sĩ phần mộ dùng vũ khí tấn công, sau đó tận mắt nhìn ánh sáng đáng sợ tỏa ra từ Nỗi Đau Của Sương quét qua một ly nước nóng sôi, nhiệt độ của nước biến thành nhiệt độ thông thường.
Sau đó... hết rồi.
Lục Minh: "???"
Bà mợ nó!
Đây chính là hiệu quả của Nỗi Đau Của Sương?!
Đùa nhau à?
Có tin Arthas sẽ bò ra từ mộ tiêu diệt các người không?!
"Hình như hơi yếu thì phải?"
Tiểu Bạch cười ngượng ngùng.
Lục Minh: "..."
Đâu chỉ hơi!
Còn yếu hơn cả chiến sĩ phần mộ chưa cầm vũ khí ấy chứ!
Dung hợp thử xem? Thôi vậy.
Hiện giờ năng lượng chỉ vừa đủ, sau khi dung hợp, e là sẽ không thể vẽ lên tiếp được, chi bằng đổi sang một vũ khí thích hợp hơn!
Lần này, Lục Minh trực tiếp lựa chọn dựa vào uy lực.
Quả nhiên, thứ được yêu thích nhất vẫn là kiếm lửa!
Bản chất của ngọn lửa khiến nó có uy lực mạnh nhất dù ở cấp thấp!
Không gì sánh bằng!
Lớp thứ nhất, thẻ phần mộ.
Lớp thứ hai, kiếm lửa.
Rất nhanh.
Trong tay chiến sĩ phần mộ đã xuất hiện một thanh kiếm lửa sáng lấp lánh.
Vèo...
Một nhát kiếm chém xuống có uy lực kinh người, phạm vi cũng lớn hơn rất nhiều.
"Được đó."
Lục Minh rất hài lòng.
Mặc dù nó không đẹp như Nỗi Đau Của Sương, màu sắc của kiếm lửa cũng không ăn nhập với màu của chiến sĩ phần mộ lắm, nhưng ít nhất nó có uy lực rồi!
"Sư phụ sư phụ, thanh kiếm này tên gì vậy?"
Tiểu Bạch tò mò nói.
"Thanh này ư?"
"Cũng gần giống tên của thanh kiếm kia."
Lục Minh liếc nhìn: "Thanh kiếm có tên là Niềm Vui Của Lửa."
"Hả?"
Tiểu Bạch khó hiểu.
Đây, đây là cái tên quái quỷ gì vậy?