Buổi trưa.
Một vị khách bất ngờ tới cửa hàng của Lục Minh.
"Hạ Vũ?"
Lục Minh có phần kinh ngạc, dù sao anh và Hạ Vũ chỉ quen biết sơ sơ, bình thường vốn không có liên hệ gì.
"Cảm ơn ân cứu mạng hôm đó."
Hạ Vũ trịnh trọng cảm ơn.
"Hả?"
Lục Minh nhướng mày, sao cậu ấy lại biết nhỉ?
"Năng lực quan sát của cung thủ."
Hạ Vũ chỉ vào mắt.
"Ha."
Lục Minh im lặng, đúng là anh đã quên mất điều này.
Cũng đúng, Hạ Vũ từng nói, thân là cung thủ, thị lực của cậu ấy đương nhiên phải cực nhạy bén, có kỹ năng này rồi thì dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng không thành vấn đề.
"Mà này, sao cậu không làm nhiệm vụ với Trương Tiểu Bàn thế?"
Lục Minh tò mò nói.
Hạ Vũ: "..."
Cậu ấy im lặng hồi lâu, sau đó nói ba chữ: "Tức chết mất."
Lục Minh bật cười khanh khách.
"Tôi có thể xem chiến sĩ đó được không?"
Hạ Vũ đầy tò mò.
"Được chứ."
Lục Minh không bận tâm.
Nếu Hạ Vũ đã biết rồi, anh cũng chẳng để tâm làm gì.
Vù...
Chiến sĩ phần mộ xuất hiện.
Hạ Vũ ngạc nhiên cảm nhận sức mạnh của chiến sĩ phần mộ.
Ba sao!
Thật sự là ba sao ư!
Lục Minh...
Không ngờ thoắt cái đã đến mức này rồi sao?
"Đáng tiếc năng lượng không đủ."
Lục Minh cảm thán: "Nếu không sau này mang theo vũ khí, nó sẽ mạnh hơn nữa."
"Vũ khí..."
Hạ Vũ bỗng nảy ra một ý.
Cậu ấy lấy cung tên trên lưng xuống, đưa cho chiến sĩ phần mộ: "Muốn thử không?"
"Không được."
Lục Minh lắc đầu: "Sẽ hỏng đấy."
Phương thức đơn giản như vậy, sao anh lại chưa thử chứ?
Thế nhưng, chỉ cần chiến sĩ phần mộ dùng sức, vũ khí sẽ bị phá hủy!
Thực lực của người tu luyện ba sao quá mạnh, vũ khí thông thường vốn không chịu nổi sức mạnh của nó.
"Không sao đâu."
Hạ Vũ mỉm cười: "Cung tên này khá đặc biệt."
"Ồ?"
Lục Minh hơi dao động, vậy thử xem sao?
Hạ Vũ không sợ, anh sợ gì chứ?
"Nào!"
Chiến sĩ phần mộ cầm cung tên lên.
Vút!
Nó căng dây bắn tên!
Uy lực kinh người!
Lúc này, sức mạnh vô cùng lớn của chiến sĩ ba sao được phóng ra.
Hoàn toàn không cần dùng đến năng lượng, sức mạnh to lớn phóng ra theo mũi tên tạo ra một uy lực khó có thể tưởng tượng, điều đặc biệt chính là...
Tầm bắn rất xa!
"Mạnh quá."
Lục Minh và Hạ Vũ chấn động.
Đây chính là cung tên được người tu luyện ba sao bắn ra.
Phải biết rằng, cho dù chơi Tower Defense thì chiến đấu từ xa và cận chiến cũng có sự khác biệt!
Huống hồ... đây là xạ thủ!
Từ xưa đến nay cung thủ ngầu nhất, đây là bài học bằng xương máu đó!
"Cung của cậu..."
Hai mắt của Lục Minh sáng lấp lánh.
"Đây là cung ma thuật."
Hạ Vũ cười nói, rồi dừng một chút: "Tặng riêng cho anh đấy."
Nói thật, lúc đầu nhìn thấy chiến sĩ phần mộ, cậu ấy đã nghĩ đến những điều này rồi. Trương Tiểu Bàn mặc cậu ấy sống chết mà bỏ chạy, cậu ấy lại nhìn thấy sự khó khăn của chiến sĩ phần mộ từ xa.
Lần này tới đây, cậu ấy muốn trả ân tình này.
"Cảm ơn."
Lục Minh cảm ơn.
"Người nên cảm ơn là tôi mới đúng."
Hạ Vũ rất nghiêm túc.
Mạng này của cậu ấy là do Lục Minh cứu!
Cung ma thuật...
Hai mắt của Lục Minh sáng ngời.
Có cây cung này, anh thật sự đã có vốn liếng để đấu với người tu luyện ba sao rồi!
Mặc dù hiện tại anh chỉ có thể đối phó với những người tu luyện ba sao có thực lực yếu, nhưng đối với Lục Minh hiện giờ chỉ có hai sao đã là quá đủ!
Đây chính là chiến đấu vượt cấp đó!
Vượt hẳn một bậc liền!
Đương nhiên, những thứ này chỉ là cơ bản.
Trong trường hợp cần tự bảo vệ mình, tất nhiên thực lực càng cao càng tốt.
Ví dụ... Tăng cường mũi tên.
Dù sao mũi tên cũng chỉ là bản thể!
Lục Minh vẫn có thể thay đổi uy lực của mũi tên...
Anh còn cùng Hạ Vũ thảo luận về những kiến thức nghề nghiệp liên quan và những thứ kỳ lạ như bôi thuốc mê lên đầu mũi tên, hợp hoan tán gì đó để tăng thêm uy lực.
"Những thứ này trên thị trường quá yếu."
"Có một vài năng lực ma thuật có thể tạo ra hiệu quả khác nhau cho mũi tên đó."
Hạ Vũ rất thuần thục về phương diện này: "Trước đây lúc không thể sử dụng mũi tên năng lượng, tôi đã gán một vài năng lực lên mũi tên để sử dụng."
"Thật sự có ư?"
Lục Minh lấy lại tinh thần.
Anh nhìn thử xem.
Nếu có thể tăng thêm chút hiệu quả nhất định lên mũi tên nhờ năng lực...
Ừm.
Sau đó đưa mũi tên cho chiến sĩ phần mộ, khi bắn ra hiệu quả vẫn bùng nổ như trước!
Chơi Tower Defense thì đã sao?
Chỉ cần có tầm bắn xa, vậy chẳng khác nào tháp pháo!
Bắn chết mày!
"Tôi có địa chỉ đó."
Hạ Vũ đưa cho Lục Minh cách liên lạc, đây là nơi cung thủ thường đến nhất.
"Được."
Lục Minh quyết định buổi chiều sẽ đi xem thử.
Buổi chiều.
Lục Minh ra ngoài đúng như thời gian đã định.
"Tiểu Bạch, anh ra ngoài một chuyến."
Lục Minh dặn dò: "Em phải chú ý an toàn đấy nhé, nếu có người đến làm loạn thì cứ nhét thẻ phần mộ vào thiết bị, để anh phần mộ trút giận cho em nhé."
"Em biết rồi."
Tiểu Bạch cười thầm.
Anh phần mộ ư?
Sư phụ đặt cái tên quái quỷ gì không biết?!
...
Lục Minh cầm địa chỉ của Hạ Vũ đi tới cuối đường Tam Lí. Lần này anh chủ yếu muốn mua loại mũi tên có thể thêm năng lực.
Theo như giới thiệu của Hạ Vũ, sản phẩm của cửa hàng này vừa to vừa dài lại vừa cứng, rất tốt.
Ừm...
Lục Minh nhìn biển hiệu - cửa hàng chính Mũi Tên Bạc.
Tên rất hay!
Đi vào bên trong cửa hàng, người ta trưng bày đủ loại hàng mẫu trong tủ kính được xếp chỉnh tề, ngoài ra còn có những mũi tên đã được chồng thêm nhiều năng lực.
Mũi tên thường, mười tệ.
Mũi tên gia cố, năm mươi tệ.
Mũi tên trắng, một nghìn tệ.
Mũi tên chất độc, năm nghìn tệ.
Mũi tên dục vọng, chín nghìn tệ.
...
Lục Minh xem xét một cách tỉ mỉ, chắc chắn không nhìn ra thêm một con số không nào.
Những mũi tên ma thuật phía dưới thì không nói làm gì.
Thứ được gọi là mũi tên trắng thường dùng để chỉ loại không thêm bất kỳ năng lực nào! Nó cũng không khác thẻ trắng là mấy! Vậy mà đắt đến vậy ư?!
Một lần bắn một nghìn tệ?
Giá này của anh còn đắt hơn cả club đó!
"Xin chào."
"Mũi tên này thuộc loại đặt làm đặc biệt."
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng là một người đàn ông cao gần hai mét, tướng mạo lại rất thật thà. Anh ta giảng giải cho Lục Minh một cách đầy nhẫn nại: "Đây là mũi tên được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, nó có thể giữ lại toàn bộ năng lực được thêm vào một cách hoàn hảo, anh nhìn chất liệu này thử xem..."
"Còn có độ cong này nữa."
Người đàn ông chỉ vào rãnh trên mũi tên: "Một nghìn tệ là giá gốc rồi đó."
Thật không?
Lục Minh đi tra thử, giá trên thị trường của thứ này đúng là như vậy!
"Xem ra anh là người mới nhỉ."
Người đàn ông cười nói.
"Sao anh biết?"
Lục Minh hiếu kỳ.
"Bởi vì chỉ cần là cung thủ thì sẽ biết cửa hàng chính Mũi Tên Bạc của chúng tôi."
Người đàn ông niềm nở: "Trong giới này, chúng tôi rất có danh tiếng, đáng tiếc hôm nay chủ tiệm không có ở đây, nếu không đã có thể giảm 10% cho anh rồi."
Lúc này Lục Minh mới chú ý tới cửa hàng lớn như vậy lại chỉ có một nhân viên bán hàng.
"Chủ tiệm của anh đâu?"
Lục Minh tò mò nói.
"Đến Cục Dân chính xếp hàng ly hôn rồi."
Người đàn ông nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lục Minh: "..."
Hiểu rồi.
Thì ra chủ tiệm của các anh cũng đã góp phần cống hiến cho màu xanh của khách sạn Ưu Dịch Khốc!
"Bán cho tôi mười mũi tên trắng! Một trăm mũi tên gia cố!"
Lục Minh quyết định mua một ít để thử hiệu quả trước.
"Được."
Người đàn ông gói xong đồ cho Lục Minh.
Nhưng khi Lục Minh chuẩn bị rời đi, người đàn ông lặng lẽ đến gần anh, nhỏ giọng hỏi anh bằng chất giọng thô lỗ: "Người anh em, mua thẻ bài không?"
Lục Minh: "???"
Đại ca, đây là lời thoại của tôi mà?!
"Thẻ gì?"
Khuôn mặt của Lục Minh không chút biểu cảm.
Không ngờ các người còn lấn sân sang kinh doanh lĩnh vực chuyên gia chế tạo thẻ bài nữa rồi!
"Thẻ ma thuật."
Người đàn ông im lặng lấy ra mấy tấm thẻ bài: "Những tấm thẻ này có thể đạt được hiệu quả như mũi tên ma thuật sau khi sử dụng với mũi tên trắng, ví dụ như cái này..."
"Thẻ mạn đà la màu xanh, hiệu quả chất độc hai sao, ba nghìn tệ."
"Chỉ cần sử dụng với mũi tên trắng có thể đạt được hiệu quả giống hệt với mũi tên chất độc năm nghìn tệ, có thể tiết kiệm được một nghìn tệ!"
Người đàn ông thật thà nói.
Lục Minh: "..."
Thì ra thứ Hạ Vũ nói đến là thẻ bài này?
"Anh đặt thẳng lên tủ kính, chẳng phải sẽ bán được nhiều hơn sao?"
Lục Minh tò mò.
"Không giống nhau."
Người đàn ông lắc đầu: "Những thứ này là của công ty, phải chia rất nhiều phần, những thứ này là của tôi, bán được bao nhiêu thì tôi kiếm được bấy nhiêu."
"Thật không?"
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Quả nhiên.
Trên có chính sách, dưới có đối sách.
Ngay cả những nhân viên bán hàng cũng có kênh riêng của mình.
Ừm...
Thẻ mạn đà la màu xanh ư?
Sản phẩm do những cửa hàng chính này hoặc các công ty chế tạo ra tất nhiên có kỹ thuật mã hóa riêng, vì thế giá bán mới trở nên cao như vậy.
Giống hệt với "Côn" của Lục Minh.
Bản thân kỹ thuật mã hóa đã có giá không hề rẻ rồi!
Nhưng... nếu mua từ những người này…
"Một nghìn rưỡi tệ!"
Lục Minh quyết đoán giảm nửa giá.
"Bán luôn."
Người đàn ông kia còn quyết đoán hơn, lập tức đóng gói lại cho Lục Minh.
Lục Minh: "…"
Bà mợ nó!
Rốt cuộc giá gốc của các người là bao nhiêu vậy?
Vì thế, anh mới ghét những kiểu bán hàng chết tiệt này!
...
Trở về cửa hàng.
Tâm trạng của Lục Minh coi như đã bình tĩnh trở lại.
Có cung tên rồi, có mũi tên rồi, hiện giờ anh cũng có thể coi là "cung thủ" đạt chuẩn.
Ừm..
Cung thủ ba sao giả.
Đương nhiên, nếu thực lực của anh mạnh hơn chút nữa, khi có thể xếp lớp ra cung tên bằng thẻ vũ khí thì không cần vác cung tên chạy khắp nơi nữa, đó mới là mạnh thực sự.
Mặc dù tạm thời chưa dùng được thẻ cách ly, nhưng đợi đến khi năng lượng đầy đủ, nó chắc chắn sẽ là một món vũ khí lợi hại.
Tiếp tục nghiên cứu thẻ bài phần mộ số 2, tỷ lệ hiệu suất giá quá thấp!
Ừm...
Lục Minh suy nghĩ một lát, có lẽ đến lúc nghiên cứu kết giới rồi.