Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em


Máy bay gặp phải luồng gió nhiễu động nên lại rung lắc liên tục thêm vài phút.

Bạc Lương Thần uống thuốc xong thì cảm thấy cảm giác đau thắt ngực dữ dội không còn nữa, anh từ từ mở mắt ra, các hành khách xung quanh đều đã ngồi về vị trí cũ.

Chung Hi ngồi ở phía đối diện anh, anh nhìn cô, nhưng lúc này Chung Hi lại đeo bịt mắt, dường như đã ngủ từ lâu rồi.

“Bạc Tổng, thuốc đến rồi đây!”
Trợ lý Mẫn vội vã chạy đến, nhưng khi thấy trạng thái của Bạc Lương Thần, anh ta lại có chút kinh ngạc, “Anh không sao rồi hả?”
Loại thuốc an thần mà Bạc Lương Thần uống không phải là thuốc kê đơn, và đều có thể mua được tại các nhà thuốc.

Chỉ là, hiếm có người nào sẽ đem theo loại thuốc này bên mình.

Bạc Lương Thần ừ một tiếng lạnh nhạt, anh lại nhìn về phía Chung Hi lần nữa, ánh mắt cô đơn xa xăm như đang soi tìm theo bóng ai.

“Lương Thần!”
Ôn Nguyễn Nhi từ khoang thương gia ở phía trước đi tới, nũng nịu dựa vào cánh tay anh, “Anh không thoải mái à? Em sẽ giúp anh…”
Sắc mặt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lùng nghiêm túc, bởi vì Chung Hi đã ngấm ngầm mưu tính anh một ván, hình ảnh của Bạc thị quả thực đã bị ảnh hưởng, anh nhận được lời mời từ Lai Mỹ Tư, anh xuất hiện công khai cùng Ôn Nguyễn Nhi ở tuần lễ thời trang là để lợi dụng dư luận, khiến mọi người nhanh chóng quên đi sự cố nhỏ kia.

Nếu không, anh sẽ không dành thời gian xuất hiện trên chuyến bay này.

“Lương Thần, chúng ta đổi chỗ lên phía trước đi, ở đây vừa chật vừa không thoải mái.”
Bạc Lương Thần nhíu mày nhẹ, thờ ở bảo, "Tôi ngồi ở đây rất thoải mái, một mình cô đổi lên khoang thương gia đi.”
Ôn Nguyễn Nhi bị mất mặt trước đám đông nên có chút xấu hổ.

Dù cô ta có muốn ngồi lại đây, thì cũng không còn chỗ trống nào, cô ta mím môi, nói một cách ấm ức, “Vậy em lên trước nghỉ ngơi nhé, nếu không thì em bé sẽ không thoải mái.”
Cô ta nói xong thì háo hức nhìn Bạc Lương Thần, như thể hi vọng anh sẽ suy nghĩ lại.

Nhưng thứ đợi cô ta trước mắt lại là một người đàn ông đang nhắm hết hai mắt.

Ôn Nguyễn Nhi nhíu chặt lông mày, quay người bỏ đi.

“Bạc Tổng, còn tôi thì sao?” trợ lý Mẫn có chút khó xử.

“Cậu lên phía trước ngồi đi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Quả thực giọng anh nghe đã thấm mệt, thậm chí anh còn không muốn tiếp chuyện Ôn Nguyễn Nhi.

“Vâng, Bạc tổng.” trợ lý Mẫn để lại cái mền cho anh rồi đi lên phía trước.

Đến bây giờ Bạc Lương Thần vẫn còn nhớ, sau khi cha mẹ mất, anh phải lang thang khắp nơi kiếm khách hàng, mỗi lần như thế anh đều bị người ta nhìn khinh bỉ, khoang phổ thông và khoang thương gia có gì khác nhau? Người với người lại có gì khác nhau?
Anh bỗng nhớ đến một câu nói trước kia của Chung Hi.

“Lương Thần, anh phải chú ý sức khỏe, tiền thì lúc nào kiếm chả được.”
Anh đột ngột mở mắt ra, một bầu không khí trầm lặng.

Nếu như cô không phải là con gái của Chung Quốc Ngụy, mọi thứ sẽ không trở nên như bây giờ!
Lòng anh vô duyên vô cớ dâng trào sự tức giận, anh lại nhìn về phía Chung Hi ở bên kia, ghế ngồi trống trơn.

Bạc Lương Thần nhíu mày khi nghe được mấy câu cãi vã vọng lại từ toilet ở đằng sau.

Từ Á tay bưng cà phê, lúc đi ngang qua Chung Hi thì làm đổ cà phê lên quần áo cô.

“Xin lỗi cô Chung Hi nhé, không phải tôi cố ý đâu, do bên này thật sự chật quá.”
Chung Hi ừ một tiếng, cô cúi đầu cho nước chảy xuống, rồi xử lý những vết ố bẩn đó.

“Cô Chung Hi, tôi còn quần áo trong vali, hay là cô mặc đồ của tôi nhé?”Bộ dạng của Từ Á trông rất chân thành.

Nhưng dáng người và phong cách ăn mặc của cô ta không hề giống với Chung Hi.

Nếu Chung Hi mặc đồ của cô ta ra ngoài, nhìn kiểu nào cũng sẽ có chút trẻ con.

Chung Hi liếc nhìn cô ta một cách thờ ơ, hai đỉnh chân mày lộ rõ sự lạnh nhạt, bụp, cô tắt vòi nước đi.

“Cô Chung Hi, sao cô lại nhìn tôi như thế?” Từ Á mím môi, “Tôi thật sự không hề cố ý!”
“Cái gì cũng quá tam ba bận nhé, tôi đã nể mặt Lục Bắc không tính toán với cô, cô thật sự cho rằng tôi tốt tính sao?" Chung Hi nhếch mép, “Chỗ này đúng thật là rất chật, nhưng vừa nãy là cô nhắm vào tôi mà đụng cơ mà ."
“Tôi...!tôi không có như thế nhé!”
Từ Á ấm ức đến mức sắp khóc, “Vừa nãy cô quay lưng về phía tôi, làm sao cô thấy được.”
Lúc này, vài người nhân viên đi cùng với họ đến MON bước đến.

“Chuyện gì thế!”
“Chung Hi, chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng muốn tính toán sao? Không phải chỉ là một ly cà phê thôi sao, cô đi thay quần áo là xong mà.”
“Đúng đấy, các cô đến là để hỗ trợ nhà thiết kế, đâu phải đến để đi thảm đỏ, nghĩ mình là ai thế.”
Ánh mắt Chung Hi tràn ngập sự tức giận, cô liếc thẳng qua kia, bọn người kia lập tức cảm thấy ngột ngạt.

Khí thế của cô thật sự quá mạnh mẽ.

Có người bước qua lôi Từ Á đi, “Đi thôi, kệ cô ta đi.”
Bọn họ đều biết chuyện Chung Hi từng ngồi tù, lỡ cô thẹn quá hoá điên, rất có thể sẽ làm ra việc quá giới hạn.

Trong khoảnh khắc đó, Chung Hi lại trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.

Chung Hi khẽ cười, “Người làm sai sao còn có vẻ ấm ức hơn tôi nhỉ?”
“Vậy cô muốn thế nào đây, Từ Á đã xin lỗi cô rồi, chẳng lẽ cô còn muốn cô ta giặt đồ giúp cô?”
“Cũng đâu phải là không được đâu.”
Chung Hi thốt ra lời này một cách nhẹ nhàng, rồi cô nhìn Từ Á, “Xảy ra chuyện rồi thì trốn sau lưng kẻ khác, ba mẹ cô dạy cô thế à?”
Nghe thấy lời này của Chung Hi, có người bắt đầu suy nghĩ.

Lúc này khi vừa lên máy bay, Từ Á đã chiếm lấy vị trí ghế ngồi gần cửa sổ vốn thuộc về Chung Hi.

Bây giờ lại...!
Một lần thì còn có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần ba lượt thì thật vô lý.

Từ Á cảm nhận bầu không khí xung quanh, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn ác, nhưng chớp mắt cái đã biến mất.

Cô ta lại ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, “Cô Chung Hi, tôi thật sự vô ý, cô dựa vào cái gì mà nói tôi cố ý, có ai nhìn thấy sao?”
“Có tôi nhìn thấy.”
Một giọng nói vô cùng có sức nặng vang lên, Bạc Lương Thần từ phía sau bước đến.

“Bạc tổng!”
Đám nhân viên kia thoáng chốc trở nên thật nhỏ bé, tập đoàn Bạc thị có hợp tác với MON, hơn nữa đối phương lại là Bạc Lương Thần.

Từng người trong bọn họ đều nhìn anh một cách tôn kính.

Anh đến từ khi nào?
Ánh mắt Chung Hi lộ ra vẻ bất mãn, với mối quan hệ hiện tại giữa hai người, anh sẽ giúp cô chứ? Không hại cô là may rồi.

Hôm nay mặt trời chắc là mọc từ hướng nam rồi.

Lúc này, người hoang mang nhất là Từ Á, cô ta cắn môi, “Sao có thể thế được? Rõ ràng anh ngồi ở phía trước, vừa rồi ở đây cũng chẳng có ai khác.”
Cùng lúc đó Chung Hi rùng mình, hùa theo ánh mắt của anh.

Vừa hay Bạc Lương Thần cũng nhìn về phía cô, anh nhẹ nhàng nói, “Thấy vợ cũ mãi không về lại ghế ngồi nên tôi đi tìm cô ấy, thì đúng lúc đó bắt gặp cảnh này.”
Chung Hi nhướng mày, hùa theo ánh mắt lạnh lùng của đàn ông thật sự không dễ chịu chút nào.

Tuy rằng lời ra tiếng vào của những kẻ khác đã bị lời nói của anh chặn lại, nhưng Chung Hi luôn cảm giác có gì đó sai sai, lời của anh còn có hàm ý khác.

Vừa rồi cô sợ anh sẽ mất mặt với mọi người, nếu thế thì hình ảnh của tập đoàn Bạc thị cũng sẽ bị tổn hại.

Anh có thể không màng hận thù trước đây mà giúp cô?
Không, tuyệt đối không thể nào.

Không chỉ một mình Chung Hi nghĩ vậy, những người khác cũng có chút kinh ngạc, hai người bọn họ đã trở thành vợ cũ chồng cũ của nhau rồi, chẳng lẽ nào những lời đồn đại kia là thật.

Có lẽ Bạc Lương Thần muốn tái hôn với Chung Hi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui