Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em


Sự náo nhiệt bên ngoài từng hồi liên tiếp.
Chung Hi đứng ở bên cửa sổ, gắng sức hướng mặt nhìn ra bên ngoài, sôi động lớn như thế khiến cô chướng mắt, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
‎ “Xem đủ rồi thì đến đây ngồi xuống đi.” Huyệt thái dương Bạc Lương Thần giật giật, trong lòng anh có một thứ dự cảm cực kỳ xấu.
‎ Lúc này, Chung Hi một chân nhón lên mũi chân, chiếc váy kia ở trên người cô phác họa ra dáng người xinh đẹp, trêu chọc ánh mắt có chút cáu kỉnh của người đàn ông.
‎Cô không hề nhận ra ánh mắt phía sau, hai tay bám vào cửa chớp, vô cùng thích thú nhìn chăm chú xem bên ngoài, ý cười bên khóe miệng vừa nghịch ngợm vừa sinh động, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn kia lặng lẽ chui vào trong lòng Bạc Lương Thần.


‎Người đàn ông trong nháy mắt thất thần, nhưng chẳng bao lâu anh giật nơ xuống, mài ra tên của cô giữa hai hàm răng
‎“Chung Hi.” ‎
‎ “Tới đây.” Chung Hi không bằng lòng lê bước tới, trên mặt cố nén cười.


‎Ngón tay Bạc Lương Thần siết chặt: “Buồn cười như vậy sao?”
“Khụ khụ, nói chung cũng buồn cười.” Chung Hi thu hồi tầm mắt, dùng thìa khuấy ly cà phê, phát ra tiếng vang lách cách.
Trước kia Bạc Lương Thần luôn trách cứ cô, nói làm như vậy quá khiếm nhã, trái với những phép tắc của người kinh doanh.


Nghĩ như vậy, cô càng khuấy càng dùng sức.


‎Không ai có tư cách quản lý cảm giác của mình, thực sự rất thoải mái.
Đây là lần đầu tiên ‎Chung Hi cảm nhận hương vị cà phê thuần túy như vậy, dư vị thấm vô cùng.


Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên cô nhìn Bạc Lương Thần cũng không cảm thấy buồn nôn nữa.



‎“Thế nào, Bạc tổng, tôi tặng anh phần quà tân hôn này, anh có hài lòng không?” Chung Hi nâng cổ tay mảnh khảnh lên: “Ôi trời, đến giờ rồi này, anh mau đi tham gia hôn lễ đi! Thiếu đi chú rể là không có ý nghĩa gì đâu nha.”
‎Bạc Lương Thần đè nén sự tức giận.
‎Ngay bây giờ, anh còn có thể tiếp tục đám cưới của mình sao? ‎
‎Chẳng phải để trở thành trò cười toàn bộ cái Vân Thành này à?‎
‎ “Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút thôi.” Chung Hi nhún nhún vai, cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, cô cũng không kích thích anh nữa, dù sao, một mình tâm trạng cô thoải mái là đủ rồi.


‎Lúc này, Lục Bắc đang tìm kiếm Chung Hi khắp nơi ở hiện trường hôn lễ.


‎Anh ta gọi điện thoại cho Chung Hi nhưng không thể bắt máy được, hơn nữa nghe một số người nói, sau khi Ôn Nguyễn Nhi và Chung Hi cãi nhau ầm ĩ một trận đã bị Bạc Lương Thần mang đi khiến anh ta càng thêm sốt ruột.


Trợ lý Mẫn gõ cửa, đi vào, thấp giọng báo cáo chuyện này với Bạc Lương Thần.


‎Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông bộc lộ sự lạnh lẽo nhưng anh cũng không nói cho Chung Hi biết.


‎Sau khi trợ lý Mẫn rời đi, anh mới lạnh giọng mở miệng: “Cô tính kế chuyện nhà họ Ôn, tôi sẽ không can thiệp, nhưng nếu ảnh hưởng đến Bạc thị, đừng trách anh xuống tay vô tình.”
‎Chung Hi chớp chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu.


‎Mục đích của cô chính là muốn ảnh hưởng đến Bạc thị, cuối cùng sẽ lật đổ Bạc thị! ‎
‎Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần thua trong tay cô.



‎ “Nếu anh không còn chuyện gì khác, chúng ta mau ra ngoài đi, tôi còn muốn chính miệng chúc phúc cho anh ở trong hôn lễ nữa cơ.” Chung Hi vội vàng đứng lên, chào hỏi Bạc Lương Thần: “Đi đây!”
‎ “...”‎
‎Tâm tư của cô lộ rõ rành rành.
‎Người đàn ông bực bội lấy tấm thẻ ra, ném đến trước mặt cô: “Cô có thể biến đi được rồi.”
Cô luôn có cách khiêu khích lửa giận trong anh.
‎Chung Hi không khách khí vươn tay ra: “Cảm ơn nha, tôi đã thỏa thuận với công ty đòi nợ rồi, số tiền kia, tôi sẽ trả đều hàng tháng, anh đừng hy vọng tôi sẽ lấy tiền này đi trả nợ nhé.”
‎Bỏ lại câu này, cô làm đúng như lời Bạc Lương Thần nói dùng tốc độ nhanh nhất hào phóng biến mất.


‎Sở dĩ cô đi nhanh như vậy là vì sợ Bạc Lương Thần đổi ý.


‎Nơi này khắp nơi đều là người của anh, nếu thật sự chọc giận anh, Chung Hi không có khả năng toàn thân trở ra, cô đã đúng khi đánh cuộc Bạc Lương Thần không thích Ôn Nguyễn Nhi như vậy.


‎Loại người như anh lạnh lùng vô tâm.


Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
‎Chẳng qua cũng chỉ vì nhà họ Ôn có thể giúp anh một tay trong việc làm ăn, hiện tại Ôn Quốc Huy bởi vì lọt vào vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn của Võ Sâm, trong chuyện làm ăn thì nhiều lần bị cự tuyệt, quyền lực của nhà họ Ôn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.


‎Đây chính là nước cờ bước đầu tiên của Chung Hi, chặt đứt khả năng khiến Bạc thị trở nên mạnh mẽ hơn.


‎Cô vừa đi ra ngoài lập tức gặp Lục Bắc đang đi tìm cô.



‎”Em đi đâu vậy?” Vẻ mặt anh ta lo lắng, túm lấy Chung Hi, nhìn phía sau cô đầy vẻ cảnh giác: “Anh ta không làm gì em chứ!”
‎Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy sự quan tâm lo lắng.‎
‎”Em không sao đâu, sao anh lại tới đây?”
‎Chung Hi nở nụ cười: “Đúng rồi, anh còn chưa ăn cơm đúng không? Đi thôi, chọn quán nào đắt tiền nhất, em mời.”
‎"Mặt trời mọc lên từ phía tây à?”
“Có đi hay không đây!” Chung Hi cười tươi rạng rỡ.
Trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt đen thui vừa rồi của Bạc Lương Thần, đêm nay chắc chắn cô có nằm mơ cũng sẽ cười tươi.
Cuối hành lang, người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng bạc thu hết nụ cười của cô vào đáy mắt, tình cảm dưới đáy mắt chỉ cuồn cuộn thoáng một chút, lập tức quay về vực sâu đen thẳm.
‎“Kế hoạch đầu tư sắp đặt cho cuộc thi thiết kế MON, tôi đồng ý.” ‎
Trợ lý Mẫn thoáng kinh ngạc, vốn là đề nghị của người này đã bị bác bỏ.


‎Anh ta phản ứng lại rất nhanh, ngay lập tức nói: “Vâng, tôi sẽ trả lời họ ngay bây giờ.”
‎ ......!‎
Cuối cùng Chung Hi cũng không nỡ mời Lục Bắc ăn một bữa cơm lớn, hai người chọn một nhà hàng bình dân, ăn rất vui vẻ.


Giữa đường Lục Bắc nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình, sắc mặt không thích hợp lắm.


Ngồi ở trước mặt Chung Hi ấp úng.


“Có việc gì vậy?” Chung Hi gắp một sợi tơ tảo bẹ: “Nếu anh cần hỗ trợ thì cứ nói đi, chỉ cần không phải là vay tiền, em có thể giúp anh tất cả.”
Bây giờ đối với cô mà nói tiền thực sự quá quan trọng.


Ánh mắt Lục Bắc sáng ngời.



Nhưng vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên một chút, anh ta nhìn xuống thông báo, lạnh mặt ấn nút từ chối.
Từ Á đã liên tục gọi cho anh ta hơn mười cuộc điện thoại.


‎Anh ta không thể nghĩ ra một cách giải quyết hoàn hảo, vì vậy anh ta hoàn toàn lựa chọn việc trốn tránh.‎
‎Chung Hi ở đối diện vừa ăn vừa lẩm bẩm một câu: “Là cô bé mà nên rất dính người, với năng lực của anh vẫn có thể ứng phó được, anh phải cố lên.”
‎"Không chỉ có em ấy.” Lục Bắc cau mày: “Mẹ anh nói gần đây Bạc thị đang đàm phán hợp tác với bọn anh, nhưng Bạc Lương Thần ép giá rất tàn nhẫn, hơn nữa ba anh cực kì động tâm với dự án này, mẹ hy vọng anh có thể nhanh chóng cùng Từ Á xác định mối quan hệ, như vậy, đối với việc làm ăn trong nhà có thể tốt hơn một chút.”
Nguyên văn của bà Lục là, dù sao bọn anh cũng là con trai, cho dù đã kết hôn rồi ly hôn, bọn họ cũng không phải chịu thiệt.


Lục Bắc cúi đầu xuống, trong giọng nói có thêm vài phần bất lực.
Chung Hi nhìn anh ta một chút, cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào, đột nhiên lại nhớ ra, lúc trước khi cô và Bạc Lương Thần kết hôn, vốn dĩ thuận lợi như vậy là bởi vì trong nhà Bạc Lương Thần ba mẹ đều không còn, tất cả lựa chọn của anh đều do chính anh tự mình làm chủ.


Nhưng Lục Bắc thì khác.
“Đồ ăn nguội rồi, ăn trước đi.” Chung Hi nặn ra một câu như vậy rồi cúi đầu xúc cơm.


‎Cô bây giờ tự mình còn không lo được cho bản thân mình, huống chi loại chuyện này, chỉ có thể tự mình cứu mình.


‎Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là liều mạng đi một con đường, bất kể là loại nào, cô cũng tự hỏi liệu mình có năng lực giúp anh ta.
“Chung Hi, em...”‎
‎“Em đi trả tiền.” Chung Hi cười hì hì lấy tấm thẻ kia ra: “Yên tâm, ngồi im đấy đi!”
Bữa ăn này, nhiều nhất cũng chỉ có 100 ngàn.


Lục Bắc muốn nói ra thỉnh cầu nhưng lại bị anh ta nuốt ngược trở lại.
Bây giờ cô mới có được dáng vẻ tươi cười, làm sao anh ta nhẫn tâm kéo cô đi bận bịu giúp mình, cho dù, trong lòng anh ta khao khát sẽ như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận