Bắc Tống Nhàn Vương

Sau khi ăn một miếng ớt, Lý Công Lân không còn muốn hạ đũa xuống nữa. Đây cũng là phản ứng bình thường của người lần đầu tiên ăn ớt. So sánh ra, Tiểu Đậu Nha ăn món này tuy rằng bị cay không nhẹ nhưng nàng vẫn kiên trì ăn tiếp vài miếng. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ăn ớt, mới bắt đầu còn chưa quen cho nên sau khi ăn vài miếng sẽ không ăn nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cay đến đỏ bừng lên, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Triệu Nhan thì vẻ mặt giống như hưởng thụ. Tuy rằng cơ thể này cũng là lần đầu tiên ăn ớt, nhưng hắn cũng không có bất cứ sự không thích ứng nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đã. Đôi đũa trong tay gắp lia lịa, thoáng chốc đã ăn xong đĩa trứng chiên ớt, thậm chí khi thấy đồ ăn trong tay Tiểu Đậu Nha gần như chưa ăn mấy, hắn liền lấy ăn sạch. Đồ ăn ngon như vậy ngàn vạn lần không thể lãng phí.

Lý Công Lân và Tiểu Đậu Nha nhìn Triệu Nhan ăn xong hai đĩa trứng chiên ớt với ánh mắt quỷ dị. Tuy rằng Triệu Nhan ăn xong người cũng đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt thỏa mãn lại không thể lừa được người khác. Điều này chứng tỏ Triệu Nhan thật sự rất thích ăn thứ thức ăn bỏng rát này. Đáng tiếc, hai người họ đều không ai có dũng khí ăn nữa.

- Oa…

Triệu Nhan bỏ đũa xuống, thở ra một hơi dài. Ớt cũng không khác gì ma túy, ăn nhiều sẽ nghiện, chỉ có điều tác dụng phụ không nghiêm trọng như ma túy. Nếu như hoàn toàn không có ớt thì rất có thể từ nay về sau Triệu Nhan sẽ bỏ, nhưng không biết trời đưa đất đẩy thế nào lại đem đến một ít hạt giống ớt. Khiến cho quá trình đợi cho cây ớt lớn đã khiến cho hắn chịu đủ dày vò, hôm nay cuối cùng đã đạt được ước muốn.

- Quận vương, ớt này cay quá, còn cay hơn cả tương thù du, hành hay gừng. Đầu lưỡi ta tên rần cả lên rồi.

Tiểu Đậu Nha mắt rưng rưng đi tới, nhỏ giọng nói. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một món mà nàng không thể ăn được.

- Đúng vậy, món này cay quá. Quận vương, ngài ăn nhiều như vậy thật sự không sao chứ?

Lý Công Lân lúc này mới phản ứng lại, đồng thời cũng tỏ thái độ quan tâm tới sức khỏe của Triệu Nhan. Vừa rồi, Lý Công Lân chỉ ăn một miếng mà đã giống như ăn phải một miếng than củi nóng đỏ, Triệu Nhan ăn nhiều như vậy, gã thật sự lo lắng cho cơ thể của Triệu Nhan sẽ bị cháy từ bên trong.

- Đây có là gì, ta còn từng ăn cay hơn thế này.

Triệu Nhan thản nhiên nói. Những món ăn Tứ Xuyên và Hồ Nam của đời sau còn cay hơn nhiều, đĩa trứng chiên này căn bản là không đáng kể.

Nhìn thấy Triệu Nhan thật sự không sao, Tiểu Đậu Nha lập tức nhìn Triệu Nhan với ánh mắt sùng bái. Còn Lý Công Lân lại tỏ ra khiếp sợ, nhưng cũng có cảm giác đây là chuyện đương nhiên. Đây gọi là kỳ nhân tất có điểm cổ quái. Triệu Nhan vốn là một kẻ mang đầy tiếng xấu nhưng từ khi thể hiện khả năng vẽ ở Tây Viên Nhã Tập thì bỗng trở nên nổi tiếng. Một kỳ nhân như vậy làm chuyện kỳ quái như thế nào cũng có thể lý giải được.

- Bá Thời huynh, huynh có cảm giác như thế nào đối với quả ớt này?

Triệu Nhan nhấp một ngụm nước mà Tiểu Đậu Nha bưng lên, bỗng ngẩng lên hỏi Lý Công Lân. Hắn lo Lý Công Lân lại bám lấy mình hỏi han về kỹ năng vẽ nên phải ra tay để phân tán sự chú ý của đối phương trước.

- Suy nghĩ gì?

Lý Công Lân nghe đến đây, mặt đầy ngạc nhiên hỏi lại. Cũng chỉ là một món ăn mà thôi, Lý Công Lân không hiểu sao Triệu Nhan lại phải hỏi như vậy.

- Bá Thời huynh, ta xin nhắc lại một chút, loại ớt này là thứ chỉ chỗ ta có mà thôi. Hơn nữa, vị của nó rất cay, có thể lấy để nấu ăn như một loại gia vị, cũng có thể sử dụng như rau quả. Đặc biệt, trong thời tiết lạnh giá, ớt có thể khiến cho người đổ mồ hôi, dùng để giải hàn.

Triệu Nhan lại cười ha hả nói.

- Cái này?

Lý Công Lân nghe đến đây, dừng lại một chút rồi mới nói:

- Vị cay từ trước tới nay đều lấy từ các loại gia vị như hành tỏi. Loại ớt này vị cay đậm hơn rất nhiều. Từ nay về sau, nói không chừng sẽ trở thành một loại gia vị trong nhà bếp. Quận vương cũng có thể kiếm được không ít lợi nhuận từ việc bán loại ớt này!

- Ha ha… Bá Thời huynh chỉ nói đúng được tác dụng cơ bản của quả ớt. Đừng thấy mọi người bây giờ không ăn nổi ớt, nhưng sau ăn nhiều rồi thì sẽ phát hiện ra mình không thể thiếu được ớt. Bây giờ hạt giống ớt vẫn còn ít, sau này ta sẽ chia hạt giống cho dân chúng xung quanh gieo trồng, sau đó thu mua lại để bán cho các nơi, đặc biệt là những nơi có mùa đông giá rét như Bắc Liêu và Tây Hạ. Họ nhất định sẽ thích loại gia vị này. Từ nay về sau, Đại Tống chúng ta sẽ có thêm một loại hàng hóa giao dịch, do đó sẽ tăng thêm không ít vào ngân khố. Người dân trồng ớt cũng sẽ thu lợi được từ đây. Có thể nói là một công đôi việc!

Triệu Nhan cười lớn giải thích.

Lý Công Lân nghe đến đây cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Gã không ngờ con mắt của Triệu Nhan lại nhìn xa trông rộng như vậy. Từ một cây ớt nhỏ bé mà có thể nhìn thấy vấn đề xa xôi như thế. Nhưng ngay lập tức lại thấy Triệu Nhan thở dài nói:

- Đáng tiếc là đối với cây ớt chúng ta không thể độc quyền mãi được. Có lẽ chỉ không tới vài năm nữa, hạt giống ớt sẽ rơi vào tay Liêu Quốc và Tây Hạ, đến lúc đó, e là ớt của chúng ta cũng không bán đi được nữa.

Thật ra không chỉ cây ớt mà Triệu Nhan lo lắng nhất chính là cây ngô và khoai lang. Hai loại lương thực này hiện giờ được Triệu Thự giữ bí mật nghiêm ngặt, sau này nhất định cũng sẽ ra sức nghĩ cách ngăn cản hai loại lương thực này truyền tới Liêu Quốc và Tây Hạ. Hai loại cây này chỉ có nhân giống rộng rãi mới có thể tạo ra tác dụng, nhưng một khi đã nhân giống rộng rãi thì lại rất khó giữ bí mật. Đây là một vấn đề rất khó giải quyết, hoặc là vĩnh viễn giữ bí mật, mặt kệ người trong thiên hạ sống hay chết, hoặc là mở rộng ra, sau đó bị Liêu Quốc và Tây Hạ dễ dàng có được, khiến họ cũng được thơm lây.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan không khỏi thở dài. Thật ra, vấn đề này cũng không hoàn toàn là khó giải quyết. Bây giờ Triệu Nhan cũng có thể có cách giải quyết, đó là trước khi cây ngô và khoai lang bị lan truyền sang nước khác thì Đại Tống phải tích lũy đủ thực lực, sau đó tiêu diệt hai cường địch này thì sẽ không cần lo lắng tới vấn đề đó nữa.

Tuy nhiên, điều này cũng không được thực tế lắm. Ít nhất, bản thân Triệu Nhan cũng không có lòng tin. Đại Tống giàu nhưng không mạnh, chủ yếu là về mặt quân sự. Cũng không phải hệ thống quân đội của Đại Tống không mạnh mà là hệ thống chỉ huy có vấn đề, đặc biệt là về vấn đề áp chế và phòng bị võ tướng. Tuy rằng, làm vậy sẽ tránh được việc các trọng tướng hy sinh, nhưng lại khiến cho sức chiến đấu của quân đội giảm sút rất nhiều. Chiến tranh ở quy mô nhỏ thì không sao, nhưng khi gặp phải kẻ địch lớn sẽ giống như xe bị tuột xích ngay trong thời khắc quan trọng. Kết quả mới để lại cho người đời sau ấn tượng về một Đại Tống yếu đuối.

Lý Công Lân cũng không biết chuyện cây ngô và khoai lang, nên nhìn thấy Triệu Nhan vì sợ cây ớt bị truyền ra ngoài mà lo lắng như vậy, liền cười cười an ủi:

- Cũng chỉ là một cây ớt nhỏ nhoi, dù có rơi vào tay Liêu Quốc hay Tây Hạ cũng không sao. Hơn nữa, Liêu Quốc và Tây Hạ cũng không chú trọng phát triển nông nghiệp, khẳng định không thể sánh bằng Đại Tống chúng ta. Sau này, cây ớt của Quận vương không cần phải lo lắng nguồn tiêu thụ.

Nghe Lý Công Lân nói, Triệu Nhan cũng thầm cười khổ. Liêu Quốc và Tây Hạ mặc dù không coi trọng nông nghiệp như Đại Tống, nhưng nếu như biết được sản lượng của cây ngô và khoai lang, nhất định sẽ mở rộng. Dù sao họ còn thiếu thốn lương thực hơn cả Đại Tống. Đối với vấn đề này, Triệu Thự nhất định cũng đã sớm nghĩ đến cho nên nghiêm ngặt giữ bí mật về hai loại cây này. Toàn bộ Đại Tống có không đến mười người biết chuyện này, chỉ có điều, không biết Triệu Thự có đối sách gì với chuyện này?

Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc Triệu Nhan đang ngồi nghĩ xem Triệu Thự sẽ làm gì để ngăn cây ngô và cây khoai bị truyền ra ngoài thì có tôi tớ trong nhà chạy tới bẩm báo, nói là trong cung cho người đến gọi Triệu Nhan vào cung. Điều này khiến cho Triệu Nhan được thả lỏng, rốt cuộc cũng có thể thoát được tên quấy rối Lý Công Lân này rồi. Nhưng hắn cũng tỏ ra vẻ tiếc nuối nói:

- Bá Thời huynh, hôm nay không may rồi, phụ thân gọi ta vào cung, đành để hôm khác chúng ta nói chuyện vậy!

Tuy nhiên, Triệu Nhan vui vẻ quá sớm rồi, Lý Công Lân nghe đến đây cũng tỏ ra tiếc nuối nói:

- Không sao, nếu hôm nay không thể thỉnh giáo Quận vương thì ta cũng phải quay về thành. Vừa hay chúng ta có thể về thành cùng nhau. Nhân khoảng thời gian ngồi trong xe, ta có thể thỉnh giáo quận vương vài vấn đề khó!

Triệu Nhan nghe đến đây suýt chút nữa thì thổ huyết. Thời đại sau, nếu hắn có thái độ học tập như Lý Công Lân thì e rằng đã sớm trở thành họa sĩ nổi tiếng thế giới rồi. Thảo nào người ta có thể lưu lại khối lượng lớn tác phẩm trong lịch sử hội họa. Xem ra, phía sau thành công của mỗi người đều phải trả giá bằng những gian khổ và cố gắng mà người thường khó có thể làm được.

Trước khi lên xe, Triệu Nhan đã nói với phu xe phải chạy nhanh một chút, để cho thời gian tra tấn của hắn bớt đi. Nhưng khoảng cách giữa biệt viện và hoàng cung cũng rất xa, hơn nữa đường phố Đông Kinh lại chật chội cho nên cuối cùng Triệu Nhan vẫn bị Lý Công Lân quấn lấy hỏi han gần một canh giờ. Đến cổng cung, Lý Công Lân mới cảm thấy thỏa mãn bước xuống xe, để lại Triệu Nhan đang hoa mắt chóng mặt đi vào trong cung.

Từ khi sứ đoàn Liêu Quốc rời đi, sức khỏe Triệu Thự hồi phục rất nhanh, thậm chí đã có thể tự mình đi lại. Điều này cũng khiến cho các đại thần vô cùng hưng phấn, không ít người đã xôn xao muốn cho Triệu Thự tự mình chấp chính. Chỉ có điều, lần này cũng không biết Tào Thái hậu nghĩ thế nào. Cứ nắm chặt quyền lực không chịu buông cũng khiến cho quan hệ giữa Triệu Thự và Tào Thái hậu trở nên căng thẳng.

Đối với màn tranh đấu quyền lực giữa Tào Thái hậu và Triệu Thực, Triệu Nhan quyết định không dính dáng đến. Ngoài ra, thái tử Triệu Húc cũng tỏ thái độ như vậy, hơn nữa, lúc trước còn cố ý chạy tới chỗ Triệu Nhan nhắc nhở hắn không nên tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực của hai vị bề trên. Bởi vì bất kể là giúp ai đều không có lợi cho mình. Hãy để cho hai bên tự giải quyết là được. Dù sao thì với tình hình Đại Tống hiện giờ, Triệu Thự và Tào Thái hậu tranh giành cũng không xảy ra đổ máu, tất cả đều phải xem ai giành được nhiều sự ủng hộ của triều đình hơn để chứng minh xem thủ đoạn của ai cao hơn.

Nghĩ đến cuộc tranh giành giữa Triệu Thự và Tào Thái hậu, Triệu Nhan cũng có tránh khỏi có chút đau đầu. Lần này Triệu Thực gọi mình vào cung không phải vì chuyện này chứ? Nếu thật là như vậy thì hắn sẽ lập tức giả bệnh quay về, sau đó chờ cho hai người họ phân thắng bại rồi mới xuất hiện.

Vừa nghĩ, Triệu Nhan vừa lề mề đi đến bên ngoài tẩm cung của Triệu Thự. Triệu Nhan phát hiện, Hoàng Ngũ Đức đang đứng bên ngoài. Khi đối phương nhìn thấy mình, ông ta lập tức tiến lên chào rồi hạ giọng nói:

- Quận vương, phía Liêu Quốc truyền tin tới. Nhưng có một tin tốt và một tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước?

o lỗ chân lông trên người Triệu Nhan đều nở ra, vô cùng thoải mái khiến người ta muốn kêu thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui