Bắc Tống Nhàn Vương

Triệu Nhan vừa mới vào đến, không đợi hắn thi lễ, đã bị Triệu Thự kêu đến hỏi:

- Tam ca nhi, cái vật con mang tới là cái gì, vừa rồi ta cùng Húc nhi xem hồi lâu cũng không nhìn ra được rõ ràng là cái gì?

Kỳ thật điều này cũng không trách Triệu Thự xem không hiểu được, bởi vì sa bàn toàn bộ thành Đông Kinh làm quá lớn, để cho tiện vận chuyển, vì vậy Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc chỉ có thể đem sa bàn chia làm mấy khối, hơn nữa địa hình thành Khai Phong cũng dị thường, bởi vậy phân cách thành mấy khối cũng dị thường như vậy, phần lớn là chia nhỏ dọc theo con sông và đường đi, vì vậy khi chưa ghép lại cùng nhau, thoạt nhìn đích thật là lung tung lộn xộn lắm, nhiều lắm từ giữa xem có thể phân biệt ra được Hoàng cung và phủ Khai Phong cùng các loại ký hiệu tính chất kiến trúc.

- Phụ thân không cần sốt ruột, vật này tên là sa bàn, là lễ vật nhi thần đưa cho phụ thân, thứ này khá phức tạp, nhưng chờ một chút thần sẽ giảng giải công dụng của nó cho phụ thân!

Triệu Nhan cười ha hả nói, vừa rồi hắn đã quyết định đem chuyện trường quân đội nói cho Triệu Thự, mà sa bàn này vừa khéo dẫn ra thiết tưởng trường quân đội, Triệu Nhan cũng không muốn nói những chuyện này ở trước mặt Bảo An công chúa các nàng.

Vừa rồi Triệu Thự chẳng qua là cảm thấy Triệu Nhan đưa tới lễ vật này có chút kỳ quái, bây giờ lại nghe thấy lời của Triệu Nhan, lại nhìn thấy mấy đứa con gái cũng đều đến rồi, liền cười ha hả, tạm thời đem chuyện sa bàn để qua một bên, kéo mấy đứa con gái đến hàn huyên chuyện gia đình.

Đúng lúc này, Cao Hoàng hậu cũng từ tẩm cung tới, mà ở sau lưng bà, còn một người trẻ tuổi xấp xỉ tuổi Triệu Nhan, diện mạo có chút giống Triệu Húc, người thanh niên này là Nhị ca của Triệu Nhan tên Triệu Hạo, danh hiệu làm Đông Dương Quận vương, hơn nữa y và Triệu Húc giống nhau, đều là con ruột của Cao Hoàng hậu, tuy rằng đã trưởng thành, nhưng lại vẫn ở trong cung, Triệu Nhan cũng là lần đầu tiên gặp y.

Vừa một lát sau, trưởng nữ của Triệu Thự là Đức Ninh công chúa rốt cục cũng chạy tới, vị Đức Ninh công chúa này năm nay hơn hai mươi tuổi, từ mấy năm trước đã gả cho Tả Vệ tướng quân Vương Sư Ước, so với hôn nhân bất hạnh của Bảo An công chúa, hôn nhân của Đức Ninh công chúa lại rất tốt, cứ nghe vị Vương tướng quân kia chẳng những tài văn không tệ, hơn nữa còn am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói văn võ song toàn, và rất yêu mến Đức Ninh công chúa.

Triệu Thự tổng cộng có bốn nam ba nữ. Bây giờ nhìn thấy bảy đứa con tất cả đều đông đủ, liền cũng hết sức vui vẻ, sai người chuẩn bị tiệc rượu, sau đó là ăn cơm. Chủ yếu là mấy đứa con của Triệu Thự cùng Triệu Thự và Cao Hoàng hậu nói chuyện phiếm, bởi vì đây là tiệc đoàn viên, cho nên bình thường có những gì không thể nói hay không dám nói, cũng có thể mượn cơ hội này để nói ra.

Nếu chỉ nói chuyện gia đình, chuyện lớn nhất năm nay của cả nhà Triệu Thự bọn họ chính là chuyện Bảo An công chúa và Vương Sân hòa ly. Bởi vì lần trước cử chỉ cương liệt hiếm thấy của Bảo An công chúa, một mồi lửa đốt đồ cưới của mình, kết quả khiến Triệu Thự không thể không đồng ý Bảo An công chúa và Vương Sân hòa ly, phong ba phát sinh từ chuyện này hiện tại mặc dù đã lắng xuống, nhưng đối với an bài kế tiếp của Bảo An công chúa, Triệu Thự cũng hết sức đau đầu, trên yến tiệc cũng nói bóng nói gió muốn hỏi dự định của Bảo An công chúa.

- Phụ thân không cần vì chuyện nữ nhi mà phiền lòng, hiện tại nữ nhi ở chỗ Tam ca nhi rất vui vẻ, bình thường khi không có việc gì thì chơi cờ, trồng hoa, bên người lại có Tam muội và Dĩnh nhi muội muội nữa, nữ nhi rất thích cuộc sống như vậy, tạm thời không muốn lấy chồng!

Đối với lo lắng của phụ thân, Bảo An công chúa cuối cùng trực tiếp tự mình nói rõ dự định.

- Như vậy sao được, nữ nhân gia luôn phải cưới chồng, nếu cái tên Vương Sân kia nhờ vả không được, ta sẽ giúp con chọn một phò mã thích hợp là được rồi!

Tuy nhiên nghe được lời của Bảo An công chúa, Cao Hoàng hậu bỗng nhiên mở miệng nói, tuy rằng Bảo An công chúa không phải là bà thân sinh, nhưng thân là Hoàng hậu, bà có trách nhiệm an bài hôn nhân của Hoàng tử và Công chúa.

- Nương nương, nữ nhi tạm thời không muốn cưới chồng, cho nên chuyện này có thể trì hoãn lại được không?

Bảo An công chúa nghe đến đó liền sửng sốt, ngay sau đó hướng Cao Hoàng hậu thỉnh cầu, hôn nhân lần trước làm cho nàng bị tổn thương rất sâu, cho nên nàng thật sự không nghĩ đến chuyện cưới chồng nhanh như vậy.

- Ta biết rằng Thư Ninh bởi vì con lo sợ gặp lại người như Vương Sân vậy, tuy nhiên con phải tin tưởng ánh mắt của vi nương, tuyệt đối sẽ không để con lại gặp người giống Vương Sân như vậy đâu!

Cao Hoàng hậu lúc này lại kiên trì tự mình đề nghị, bà bình thường là một người khá hống hách, không cho phép người khác phản bác ý kiến mình, lần này thấy Bảo An công chúa vừa mới ly hôn, cho nên mới phải có kiên nhẫn như vậy.

Bảo An công chúa tính tình vốn có chút nhu nhược, không biết cự tuyệt người khác, hiện tại nhìn thấy Cao Hoàng hậu kiên trì như thế, nàng trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, còn Thọ Khang công chúa bên cạnh vừa định giúp tỷ tỷ cự tuyệt, lúc này Triệu Nhan cũng cười lên nói:

- Nương nương có điều không biết, Nhị tỷ thời gian trước sinh cơn bệnh nặng, tuy rằng bây giờ nhìn lại không có vấn đề gì, nhưng kỳ thật nội tạng cũng chịu tổn thương khá lớn, trong khoảng thời gian này vẫn luôn luôn điều dưỡng, cho nên thật sự không nên bàn đến chuyện kết hôn?

- Thật sao?

Cao Hoàng hậu có chút hoài nghi liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái, từ lần trước sau khi biết Triệu Nhan gặp được tiên duyên, bà cảm giác, cảm thấy Triệu Nhan thay đổi thông minh rất nhiều, đồng thời đối với bà cũng càng xa cách thêm rồi, cho nên đối với lời của Triệu Nhan, bà cũng không có tin.

- Đương nhiên là thật, thần y bậc nhất Liêu Quốc Trực Lỗ Cổ, cùng với lão thần tiên Tào gia đều ở chỗ Tam ca nhi, bọn họ đều giúp Nhị tỷ khám bệnh, mặt khác còn có một vị Liễu Không đại sư của chùa Hương Tích, lần trước nếu không có Liễu Không đại sư vừa vặn trú tạm ở chỗ Tam ca nhi, chỉ sợ Nhị tỷ đã nguy hiểm rồi.

Thọ Khang công chúa lúc này cũng cướp lời nói, ở trong phần đông tỷ muội, nàng là một người duy nhất không sợ Cao Hoàng hậu, bởi vì sau lưng nàng có Tào Thái hậu làm chỗ dựa cho nàng.

- Ôi, đều là ta đây làm phụ thân không biết phân biệt người rõ ràng, không ngờ để Bảo An gả cho tên Vương Sân như vậy, khiến cho con bị oan ức nhiều như vậy, nếu Bảo An con tạm thời không nghĩ đến chuyện cưới chồng, vậy chúng ta cũng không cưỡng cầu nữa!

Đúng lúc này, Triệu Thự rốt cuộc mở miệng nói, Cao Hoàng hậu mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không biết nói gì nữa.

Nội dung nói chuyện tiếp theo chuyển đến trên người Đức Ninh công chúa, bởi vì Đức Ninh công chúa đang mang thai, đây đã là đứa con thứ ba của nàng và Phò mã, kết quả điều này dẫn tới đám người Triệu Nhan chúc mừng, ngay cả Triệu Thự cũng hết sức cao hứng. Thừa cơ hội này, Triệu Nhan lén lút hướng Triệu Húc hỏi thăm nói:

- Đại ca, bây giờ tên Vương Sân kia thế nào rồi?

- Còn có thể làm sao nữa, thanh danh của gã bị hủy, trong khoảng thời gian này căn bản không dám ra cửa, tuy rằng chức quan vẫn còn, nhưng lại là một chức quan nhàn hạ không quản lý sự vụ, sau này không có điều gì bất ngờ xảy ra, cũng chỉ có thể ở trong nhà dưỡng lão.

Triệu Húc vẻ mặt hận ý nói, sau khi Vương Sân ly hôn với Bảo An công chúa cũng không bị trách phạt gì, điều này cũng làm cho Triệu Húc rất bất mãn, ức hiếp tỷ tỷ mình rồi, thù này y đã nhớ kỹ, ngày sau đợi y làm Hoàng đế, Vương Sân vĩnh viễn đừng nghĩ tới có ngày nổi danh.

Nhìn thấy bộ dạng Triệu Húc, Triệu Nhan cũng là cười ha hả, hắn tự nhiên biết tình hình Vương Sân gần đây, sở dĩ cố ý hỏi như vậy, là muốn thử một chút thái độ Triệu Húc đối với Vương Sân, bây giờ hắn yên tâm rồi, chỉ cần có Triệu Húc đè ép, tên Vương Sân như thế cũng đừng nghĩ có ngày nổi danh, mà với tính cách Vương Sân, để gã cả đời tầm thường, phỏng chừng còn khó chịu hơn là giết gã, tuy nhiên điều này cũng là báo ứng của gã.

Khi tiệc rượu sắp kết thúc, Triệu Nhan tìm lý do tự mình lui xuống trước, nhưng hắn cũng không có rời khỏi, mà là để người khác mang cái sa bàn này đem đến một trắc điện bên cạnh, sau đó tự tay đem những thứ sa bàn ngổn ngang kia ghép thành một sa bàn đầy đủ. Triệu Thự và Triệu Húc cũng đã sớm chú ý tới động tác của Triệu Nhan, bởi vậy khi Triệu Nhan vừa ghép xong sa bàn được chốc lát, bọn họ cũng cùng đến trắc điện, khi thấy sa bàn trên mặt đất, hai người đều sửng sốt, bởi vì bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thành Đông Kinh.

- Tam ca nhi, con… con… không ngờ con dùng những bùn đất kia làm ra thành Đông Kinh?

Triệu Thự chấn kinh một hồi lâu, lúc này mới mở miệng hỏi, biện pháp này nhìn đơn giản, nhưng lại chưa từng có người nghĩ tới.

- Ha ha, khởi bẩm phụ thân, vật này tên là sa bàn, cũng có thể tính như là một loại khác của bản đồ, tuy nhiên nó có thể trực quan hơn bản đồ, tất cả địa hình nhìn không sót một cái gì, nếu là khi hai quân giao chiến, tướng quân của Đại Tống ta trong tay có một sa bàn chiến trường hiện lên trước mặt như vậy, đây chẳng phải là khiến quân địch không chỗ nào che giấu được, dự liệu tiên cơ mọi nơi của địch sao?

Triệu Nhan thấy Triệu Thự và Triệu Húc tỏ vẻ khiếp sợ, lập tức cũng đắc ý cười nói.

- Ha ha, hay! Tuyệt vời quá! Vật này thoạt nhìn rất đơn giản, chế tác lên hình như cũng không quá phức tạp, tuy nhiên lại chưa từng có người nghĩ tới, hơn nữa tựa như lời của Tam đệ, sa bàn này quả thực chính là vì chiến tranh mà chuẩn bị!

Lúc này Triệu Húc cũng kịp phản ứng, liền hưng phấn cười to nói, là một hoàng tử có tham vọng, y cũng không xa lạ gì đối với quân sự, thậm chí trong lòng của y, vẫn chôn dấu mong muốn mạnh mẽ dẹp yên Tây Hạ, diệt Bắc Liêu.

Tuy nhiên so với hưng phấn của Triệu Húc, Triệu Thự lại có vẻ cực kỳ điềm đạm, chắc chắn, chỉ thấy ông rất nghiêm túc đánh giá một chút cái sa bàn thành Đông Kinh này, cuối cùng bỗng nhiên cười nói:

- Tam ca nhi, cái sa bàn này hình như cũng không đơn giản, những thứ khác không nói, chỉ là phải dùng sa bàn này đem địa hình chính xác phơi bày ra thì không dễ dàng, ví như sa bàn này của con lại không chuẩn xác, Hoàng cung và phủ Khai Phong, khoảng cách ở giữa chùa Đại Tướng Quốc thì có sai lệch không nhỏ, cho nên sa bàn này tuy rằng nhìn xinh xắn, nhưng nếu dùng ở chiến trường, chỉ sợ sẽ chỉ làm tướng soái vì vậy mà ngộ phán, do đó làm hỏng thời cơ chiến đấu!

- Phụ thân anh minh, sa bàn này là hai ngày trước nhi thần cùng Dương Hoài Ngọc chế tác đấy, rất nhiều địa phương cũng không chuẩn xác, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn phủ định giá trị của sa bàn, chỉ cần phụ thân phái người thăm dò địa hình thực tế, sau đó để thợ thủ công cao thủ dựa theo tỉ lệ chân thật chế tác sa bàn, sau này tuyệt đối có thể dùng ở chiến trường!

Triệu Nhan cũng biết chắc chắn khuyết điểm của sa bàn này không thể gạt được Triệu Thự, bởi vậy lúc này cũng không cảm thấy bất ngờ.

- Dương Hoài Ngọc? Có phải cái tên Dương Hoài Ngọc trước đây phái tới nơi đó của con canh phòng cây ngô và khoai lang không?

Triệu Thự lúc này cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại có chút không hiểu hỏi:

- Hiện tại quý phủ của con không phải đã hết cây ngô và khoai lang sao, y vẫn ở chỗ con làm gì?

Triệu Nhan vốn chính là muốn mượn chuyện sa bàn dẫn đến chuyện trường quân đội, mà Dương Hoài Ngọc chính là mấu chốt của trường quân đội, bởi vậy khi hắn nghe Triệu Thự hỏi chuyện của Dương Hoài Ngọc, trong lòng liền vui vẻ, lập tức đem chuyện gặp gỡ Dương Hoài Ngọc kể một mạch. Chỉ thấy khi Triệu Thự nghe đến cuối cùng, cũng cau mày, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vài phần bất mãn, xem ra ông ta chẳng những không biết rõ tình hình chuyện này, hơn nữa cũng không đồng ý cách làm đối với Dương Hoài Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui