Bắc Tống Phong Lưu

Lý Kỳ cưỡi lừa, Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam đi bộ. Mặt khác hắn còn thuê một xe lừa. Trên đó có chở đồ làm bếp và một số nguyên liệu.

Vừa tới đầu cầu Biện Hà, thì thấy một đoàn người đi tới.

Đây là nhóm người của Phỉ Thúy Hiên. Chỉ thấy Thái Lão Tam và Hoàng Văn Nghiệp cưỡi lừa đi phía trước. Đằng sau là một cỗ kiệu. Không cần phải nói, ngồi trong kiệu khẳng định là Thái Mẫn Đức.

So sanh đôi bên, khí thế bên Lý Kỳ kém nhiều lắm.

- Chào Thái quản gia.

Đợi bọn hắn đến gần, Lý Kỳ chắp tay cười nói.

Trong mắt Thái Lão Tam hiện lên tia oán hận, nhưng khuôn mặt mỉm cười, chắp tay nói: - Lý công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

- Là Lý công tử à?

Vừa dứt lời, Thái Mẫn Đức liền xốc màn kiệu, lộ ra một nửa người, nhìn Lý Kỳ, cười nói: - Lý công tử, tí nữa mong công tử hạ thủ lưu tình. Tốt xấu lưu cho Thái mỗ một chút tình mọn.

Nhưng thanh âm lại tràn ngập tự tin.

- Ở đâu, ở đâu, viên ngoại cứ nói quá lời. Hôm nay tại hạ tới đó chỉ là góp thêm phần náo nhiệt mà thôi. Tại hạ hy vọng viên ngoại có thể chiến thắng. Như vậy Túy Tiên Cư cũng có thể dính chút quang. Lý Kỳ cười ha hả nói.

Hai người dù bề ngoài khiêm tốn, nhưng lòng dạ biết rõ.

Thái Mẫn Đức cười ha hả, dư quang nhìn về phía nồi hầm trên xe lừa, hiếu kỳ hỏi: - Ủa, tí nữa Lý công tử tính toán làm món gì vậy? Vì sao phải chuẩn bị một cái nồi hầm to như thế?

Lý Kỳ cười đáp: - À, về vấn đề này, tại hạ nghĩ như vậy. Luận trù nghệ, tại hạ đương nhiên không kịp viên ngoại. Cho nên muốn làm nhiều chút ít. Nói không chừng Thái sư lão nhân gia thấy thành ý của tại hạ, mà ban cho một phần thưởng an ủi.

Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam vừa nghe, âm thầm buồn cười. Chỉ sợ đến lúc đó huynh lại là người làm ít nhất.

Thái Mẫn Đức sao có thể tin chuyện ma quỷ của Lý Kỳ, lắc đầu ảo não, nói: - Lý công tử, cậu làm vậy là không phải?

Lý Kỳ sững sờ, hỏi: - Ủa? Sao viên ngoại lại nói vậy?

Thái mẫn đức giả bộ tức giận, nói: - Biện pháp tốt như vậy, sao cậu không nói sớm cho ta biết? Bằng không ta cũng giống như cậu, mang theo nồi lớn, bát lớn rồi.

Lý Kỳ cười ha hả: - Viên ngoại cứ nói đùa.

- Đâu có, đâu có.

Thái mẫn đức bỗng nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên có thể đường đường chính chính tỷ thí với Lý công tử, chính là cơ hội khó được với Thái mỗ.

Hiện tại Lý Kỳ thanh danh đại chấn. Nếu như y có thể đánh bại được Lý Kỳ, thì Phỉ Thúy Hiên sẽ tiến một bước nhảy vọt trong việc thâu tóm Túy Tiên Cư.

Tuy nhiên, làm sao Lý Kỳ không nghĩ như vậy.

Hai người đều coi đối phương vừa là địch vừa minh hữu. Cho nên trên đường đi nói chuyện, song phương đều rất hòa khí. Bất chợt còn kể cho nhau nghe những chuyện lý thú xảy ra trong cửa hàng. Rồi cười thật vui.

Hai thiếu niêu chưa trải đủ sự đời như Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam, thấy Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức giống như hai anh em kết nghĩa, đều choáng váng.

Hai đoàn người hạo hạo đãng đãng đi tới Thái phủ thái sư.

Chỉ sau chốc lát, đã tới tây thành.

Lại qua một đoạn đường, Ngô Tiểu Lục bỗng chỉ tay về phía trước, nói: - Lý ca, chỗ đó chính là Thái phủ thái sư.

- Đâu? Nơi nào?

Lý Kỳ đưa mắt nhìn. Chỉ thấy một tòa phủ đệ hùng vĩ trang nghiêm ở phía xa xa. Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc. Bạch phủ so với tòa phủ đệ đó, quả thực giống như biệt thự loại nhỏ và đại trang viên vậy.

Lý Kỳ đến Bắc Tống đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy Thái phủ thái sư.

- Ngừng kiệu, ngừng kiệu.

Đúng lúc này, Thái Mẫn Đức bỗng đi ra từ kiệu, sau đó đi bộ.

Thái Lão Tam và Hoàng Văn Nghiệp thấy vậy, cũng xuống lừa đi bộ.

Lý Kỳ nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: - Viên ngoại, chỗ này còn cách Thái phủ thái sư khá xa, vì sao viên ngoại đã xuống kiệu rồi?

Thái thái sư cười mà không đáp, bước nhanh tới Thái phủ thái sư.

"Mịa! Ngươi không ngồi thì để cho ta ngồi. Cưỡi lừa lâu cũng có chút không thoải mái."

Lý Kỳ vặn vẹo cái mông, thâm tình nhìn cỗ kiệu kia. Lại cúi đầu thầm mắng chú lừa một phen.

Đi tới trước cửa phủ thái sư, Lý Kỳ mới nhảy xuống lưng lừa.

Chỉ thấy giờ đây, cửa lớn đỏ thẫm cửa phủ đã được mở rộng. Bảy tám gia đinh chia làm hai nhóm đứng trước cửa. Một vị nam tử trung niên mặc áo xanh đứng ở bậc thang đón khách, vẻ mặt rất vui sướng.

- Viên ngoại đã tới rồi à.

Nam tử trung niên kia vừa nhìn thấy Thái Mẫn Đức, vội vàng chắp tay cười nói, nhưng không đi lên nghênh đón.

Ngược lại Thái Mẫn Đức bước nhanh tới, vẻ mặt bất mãn nói: - Vương lão đệ, ta và ngươi đâu cần phải khách sáo như vậy. Mặc dù Mẫn Đức rời phủ thái sư đã lâu. Nhưng Mẫn Đức luôn coi mình là người của phủ thái sư mà.

Lời này vừa thốt ra, Lý Kỳ nổi hết da gà. Nhưng trong lòng lại hết sức tò mò. Dù gì Thái Mẫn Đức cũng là người giàu có một phương. Vì sao phải hạ mình cúi người với một hạ nhân của Thái phủ thái sư. Còn xưng huynh gọi đệ. Thật là kỳ quái.

Đúng lúc này, Lý Kỳ bỗng nhìn thấy Thái Mẫn Đức bí mật nhét một thỏi bạc vào tay nam tử trung niên kia.

Nam tử trung niên kia ra vẻ từ chối một lúc, liền thu nhận.

"Mẹ nó, còn phải nộp phí vào trong nữa."

Lý Kỳ lập tức lục lọi trong người một lúc, sắc mặt xiết chặt. Chết, quên mang bạc rồi. Vội vàng hướng Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam, hỏi: - Hai người các ngươi có mang theo tiền không?

- Có.

Hai người đồng thời đáp.

- Lấy ra.

- Vâng.

Hai người phân biết móc ra mười đồng tiền từ trong ngực đưa cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhìn thấy, ngạc nhiên: - Chỉ có ngần ấy? Không có thỏi bạc nào à?

Hai người đồng thời lắc đầu.

Cái dis!

Lý Kỳ trừng mắt, nghĩ bụng. Thôi, dù sao là Thái Kinh mời mình tới. Tin rằng cho dù không giao tiền, tên kia cũng không dám không cho mình vào.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Thái Mẫn Đức và Hoàng Văn Nghiệp đã đi vào bên trong. Mà Thái Lão Tam thì đi tới một quán ăn nhỏ bên cạnh để chờ.

Thái phủ thái sư là nơi nào, sao có thể cho những người không liên can tùy ý ra vào. Cho nên ngay từ đầu, Thái Kinh liền hạn định mỗi đầu bếp dự thi, chỉ cho phép mang theo một trợ thủ.

Lý Kỳ vội sai Ngô Tiểu Lục gỡ đồ đặc từ trên xe lừa xuống, sau đó phân phó Trần A Nam dắt con lừa về.

Đợi Trần A Nam đi rồi, Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục cầm theo dụng cụ và nguyên liệu đi tới.

Vừa tới cửa, nam tử trung niên bỗng nhiên ngăn cản bọn họ, hỏi: - Các ngươi là? Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - À, ta là đầu bếp của Túy Tiên Cư.

Nói xong, hắn liền đưa thiệp mời cho nam tử trung niên.

Nam tử trung niên nhận lấy thiệp mời, nhìn một lúc, khinh thường cười cười, sau đó trả lại thiệp mời cho Lý Kỳ: - Các ngươi đi nhầm chỗ rồi. - Ủa?

Lý Kỳ ngạc nhiên nhìn nam tử trung niên.

- Các ngươi đi vào từ cửa kia. Nam tử trung niên chỉ tay về phía bên trái. "Mẹ nó! Không phải là không cho tiền boa đó sao, có cần phải nói như vậy không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui