Bắc Tống Phong Lưu

"Nếu ngươi mà là người thành thật, thì cả thiên hạ này chỉ sợ không có người thành thật". Bạch Thiển Dạ nhịn cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hít một hơi hỏi: - Đã như vậy, công tử nói một chút, món chao kia làm từ những nguyên liệu thượng đẳng gì?

Lý Kỳ tức giận đáp: - Xin nhờ được không. Đây là nguồn sống của Túy Tiên Cư. Sao có thể đơn giản tiết lộ cho người khác được. Cho dù cô nương và phu nhân thân như chị em, tôi cũng không thể trả lời.

Bí phương này, không chỉ nói Bạch Thiển Dạ, ngay cả chú cháu Ngô Phúc Vinh cũng không quá rõ ràng. Lý Kỳ sao có thể đơn giản nói cho nàng biết.

Bạch Thiển Dạ tự biết nói lỡ, hơi xấu hổ, khẽ nói: - Dù tôi không biết món chao kia dùng cái gì làm. Nhưng tôi biết, tuyệt đối sẽ không như lời công tử nói, dùng tám loại nguyên liệu thượng đẳng gì đó phối chế.

Sao nàng ta biết? Chẳng lẽ là chú cháu Ngô Phúc Vinh để lộ ra? Lý Kỳ cả kinh, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh: - Bạch nương tử, đừng tưởng rằng là xinh đẹp có thể tùy tiện nói bậy. Có bãn lỉnh thì cô nương đưa ra chứng cứ coi.

- Chứng cứ thì tôi không có. Nhưng tôi biết công tử có bao nhiêu tiền vốn. Bạch Thiển Dạ cười đáp.

- Cô nương biết tôi có bao nhiêu tiền vốn? Lý Kỳ cười ha hả, lắc đầu nói:

- Điều này chỉ sợ ngay cả Ngô đại thúc và phu nhân cũng không biết. Làm sao cô nương có thể biết? Tôi thấy cô nương khi bé khẳng định cũng thành thật như tôi. Nếu không sao đến một lời nói dối cũng không biết.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười: - Công tử đã quên tiền vốn mà công tử có, kiếm được từ đâu à? Lại nói, chuyện này tôi giúp không ít khí lực.

"Đúng rồi, ngày ấy hai bức câu đối treo ở Phỉ Thúy Hiên, có một bức là do nha đầu này làm." Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nhíu mày hỏi: - Lẽ nào ngày ấy cô nương cũng có mặt ở Phỉ Thúy Hiên?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu đáp: - Dù tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi có nghe người ta miêu tả. Người đối là một người có thân hình cao gầy, để mái tóc ngắn kỳ lạ, khẩu âm rất đặc biệt. Cử chỉ lời nói cũng rất quái dị

- Đủ rồi, cái gì mà kỳ lạ, đặc biệt, quái dị. Cô nương chỉ cần nói thẳng, người nọ chính là tôi. Đâu cần vòng vo tam quốc vậy.

Lý Kỳ tức giận ngắt lời Bạch Thiển Dạ, nghĩ bụng:"Miêu tả lão tử mà như người ngoài hành tinh vậy. Nếu để cho cô nàng nói tiếp, không chừng sẽ nói mình thành yêu ma quỷ quái". Liền thẳng thắn gật đầu thừa nhận: - Không sai, tôi thừa nhận, người nọ chính là tôi. Có phải cô nương ghi hận tôi vì đã đối được, cho nên cố ý đến chỉnh tôi phải không?

- Ai thèm chỉnh công tử? Rõ ràng làThôi, tôi không nhỏ mọn như công tử. Nói sau, bất kể là ai đối được vế dưới của tôi, tôi cao hứng còn không kịp ấy chứ.

Bạch Thiển Dạ quắt miệng nói.

- Cao hứng?

Lý Kỳ sững sờ, kinh ngạc hỏi.

Khuôn mặt Bạch Thiển Dạ hơi đỏ, trong lòng thầm giận. Hôm nay mình sao vậy. Đối với cái tên vô lại này, vì sao luôn lỡ lời. Khẽ nói: - Công tử đừng nghĩ chuyển chủ đề. Tôi có nghe Vương tỷ tỷ nói về công tử.

Tần phu nhân? Lý Kỳ rất tò mò, vội hỏi: - Phu nhân nói tôi cái gì? Có phải nói tôi cao lớn anh tuấn, khôn khéo có khả năng, quả thực là hóa thân của đẹp trai và trí tuệ?

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, lườm hắn một cái, nói: - Vương tỷ tỷ không phải là người ba hoa như công tử. Tỷ ấy chỉ nói công tử vốn là một người say rượu nằm bên đường. Trên người không có đồng nào. May mắn được Ngô thúc thu lưu, mới có một phần cơm mà ăn.

Mịa!

Đôi mắt Lý Kỳ ánh lên một tia thất vọng, ngoài miệng thì khinh thường nói: - Cắt, tôi còn tưởng cái gì, thì ra là cái này. Không sai, phu nhân nói đều đúng, nhưng như vậy thì chứng minh được cái gì?

- Hỏi hay lắm. Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu: - Vừa rồi công tử có nói Vương tỷ tỷ không phải chi trả một đồng nào, mà tiền vốn của công tử tối đa không quá một trăm lượng. Nếu công tử muốn dùng một trăm lượng này, trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi kiếm một nghìn xâu. Như vậy thành phẩm để làm chao cũng không đắt đỏ gì.

Tư duy của nha đầu này đúng là nhanh nhẹn. Lý Kỳ kêu khổ không ngừng, nhưng vẻ mặt rất trấn định nói: - Cô nương nói không sai. Tuy nhiên cô nương lại coi nhẹ một điểm.

- À? Xin rửa tai lắng nghe. Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.

- Cô nương đừng quên, số lượng bán chao mỗi ngày chỉ có hạn. Tuyệt đối có thể coi là cung không đủ cầu. Nếu chao này có thành phẩm thấp, tôi cần gì phải để tiền đấy mà không buôn bán lời. Hàng ngày chỉ bán có như vậy? Một trăm lượng có thể mua bao nhiêu đậu hũ? Không cần tôi nói, cô cũng biết.

Nói tới đây, Lý Kỳ thở dài: - Nói thật cho cô nương biết. Món chao kia căn bản lợi nhuận không được bao nhiêu. Bằng không tôi đã thừa dịp bán chạy, kiếm hời một số. Nếu thực sự không có tiền, tôi có thể mượn Ngô đại thúc hoặc là phu nhân. Bọn họ thấy việc buôn bán hồng hỏa như vậy, sao có thể không cho tôi mượn?

Về điểm này, thực ra Bạch Thiển Dạ cũng rất hoang mang. Ngày hôm qua ở trước cửa Túy Tiên Cư dòng người như nước, nàng có nghe qua. Nhưng về sau Hạnh Nhi quay về lại nói cho nàng biết, Túy Tiên Cư đã đóng cửa từ chối tiếp khách. Điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Phải biết rằng khi đó mới là giữa trưa. Có thể nói là thời điểm các quán ăn đông khách nhất. Trừ phi như lời Hạnh Nhi nói, số chao kia đã bán hết. Bằng không nàng thật không nghĩ ra lý do nào khác.

Nhưng từ việc Lý Kỳ mư tính mua Túy Tiên Cư, nàng mơ hồ cảm thấy Lý Kỳ không phải là hạng người làm việc không có mục đích. Liền hiếu kỳ hỏi: - Nếu đúng như lời công tử nói. Vậy công ta làm sao có thể trong thời gian ngắn kiếm được một nghìn xâu.

Lý Kỳ nhún vai, lập lờ đáp: - Còn có thể như thế nào. Chỉ có thể tiếp tục bán đậu hũ. Nói không chừng đến lúc đó thực sự kiếm được một nghìn xâu. Thương trường như chiến trường, chưa tới thời khắc mấu chốt, ai thua ai thắng còn chưa khẳng định được.

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ thảnh thơi của hắn, không có chút lo lắng nào trên khuôn mặt, biết hắn khẳng định đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi.

Đã Lý Kỳ không muốn nhiều lời, Bạch Thiển Dạ tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy nhiên trong lòng lại có chút chờ mong.

Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ im lặng không nói, con ngươi khẽ chuyển: - Bạch nương tử, tôi bỗng nghĩ tới một diệu kế kiếm tiền. Tuy nhiên cần Bạch nương tử giúp đỡ một tay.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi: - Cần tôi giúp?

- Đúng vậy! Lý Kỳ gật đầu, bỗng hạ giọng: - Nghe nói câu đối lần trước là do Thái viên ngoại trả tiền một số tiền lớn mới xin được cô nương. Không biết có thật hay không?

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ gian trá của hắn, do dự một lúc, mới gật đầu nói: - Đúng là có chuyện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui