"Chúc mừng! Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh Quá Tải, đánh giá cấp bậc: không, tích phân nhiệm vụ: không, hiện giờ sẽ định ra tọa độ chuyển tiếp thời gian cho ngài: 1456.6.25 25:30:00."
"Xin chờ một chút."
"Liên kết thành công."
Khoảng cách chuyện tiếp cách lúc xuất phát là một tiếng sau.
Trung tâm chỉ huy số 3 của Thiên Khung, trên đài truyền tống xuất hiện hai khoang thuyền con nhộng màu trắng bạc.
Mọi người ở trung tâm chỉ huy đang theo dõi số liệu thay đổi lập tức tiến vào trạng thái bận rộn, hoàn thiện công việc sau khi chuyển tiếp, nhân viên kiểm tra chạy tới, muốn kiểm tra trạng thái tâm lý của xuyên việt giả.
Cửa khoang con nhộng mở ra, Tống Tình Lam bước ra trước, sau khi bị nhân viên công tác vây quanh thì đưa dịch dinh dưỡng trong tay cho bên hậu cần.
Cửa khoang thuyền còn lại mở ra, Quý Vũ Thời cũng bước ra.
Đồng dạng cũng được nhóm nhân viên vây quanh.
Uông bộ trưởng đã trở lại trung tâm chỉ huy, cùng tổng chỉ huy cách cửa sổ thủy tinh quan sát bọn họ.
Nhìn Tống Tình Lam, biểu tình Uông bộ trưởng khá phức tạp, tựa hồ có chuyện gì đó làm bà cực kỳ khiếp sợ, mà tổng chỉ huy thì đang không ngừng nói gì đó, làm bà thực khó khăn tiếp nhận một lượng tin tức khổng lồ.
Trí nhớ xa xôi quay trở lại.
Trải qua điều chỉnh thời gian làm người ta xuất hiện cảm giác chân thật, cách đám người, Tống Tình Lam nhanh chóng nhớ lại chuyện tốt mà mình đã làm trước lúc rời đi--- come out ngay trước mặt mọi người.
Đối với anh thì đó đã là chuyện rất nhiều ngày rồi, nhưng đối với mọi người ở thời không nguyên bản thì đó chỉ là chuyện của một tiếng trước mà thôi, nó làm toàn bộ nhân viên của trung tâm chỉ huy số 3 lâm vào trạng thái bùng nổ, mà tin tức này chỉ vừa truyền tới tai Uông bộ trưởng, vẫn chưa lan truyền khắp hệ thống Thiên Khung.
Tống Tình Lam ngồi trên bậc thang được nhân viên kiểm tra, một bên tay áo xắn lên thật cao, đang đo huyết áp.
Thấy Uông bộ trưởng nhìn mình thì giơ bên tay rảnh lên chào hỏi đối phương đang tròn mắt há hốc nhìn mình, còn tùy ý nhếch mép cười.
Ý là: không sai, chính là như mấy người nghĩ, tôi không chỉ cong mà còn túm được đối tượng mình rất khinh thường lúc ban đầu nhưng thực tế vừa siêu quần lại lòe lòe tỏa sáng kia.
Thật là thơm.
Dáng vẻ tràn đầy khí chất thổ phỉ này giống hệt như lúc Tống Tình Lam bộc phát tài năng ở trung tâm huấn luyện học viên, trở thành tân đội trưởng cùng nhận được huân chương đầu tiên.
"Quý cố vấn---"
Có người gọi.
Biểu tình Tống Tình Lam biến đổi, lập tức đẩy nhân viên kiểm tra, sải bước đi tới.
Mọi người nhao nhao nhường đường.
Chỉ thấy Quý Vũ Thời ngồi trên bậc thang tựa lưng vào bệ, hai mắt khép lại, tay đặt trên đùi, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán, cả người lộ ra trạng thái thả lỏng hoàn toàn.
Nhân viên kiểm tra mạch đập của cậu, chuẩn bị dùng đầu ngón tay vạch mí mắt.
"Đừng động." Tống Tình Lam cản lại.
Mọi người khó hiểu.
Tống Tình Lam ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn Quý Vũ Thời vài giây, sau đó nói: "Đừng quấy rầy em ấy."
Trở lại năm 1439, cởi bỏ khúc mắt, tiếp nhận sự thật khó có thể tiếp nhận, trải qua một lần tử vong.
Sau đó trở lại nhiệm vụ Ouroboros năm 1470, một lần nữa lăn lộn trong vòng tuần hoàn, dốc hết toàn lực để gặp được Tống Tình Lam.
Nhiệm vụ sớm đã từng phá giải nên đối với bọn họ thật sự rất dễ dàng, bọn họ ngựa quen đường cũ tới tầng 100 tìm được phòng điều khiển nguồn năng lượng, thừa dịp vài lần Tống Tình Lam đã định trước phải tử phong, Quý Vũ Thời tranh thủ thời gian chênh lệch khi nghịch biện chưa phát sinh, cùng Tống Tình Lam hoàn thành nhiệm vụ.
Quý Vũ Thời thật sự mệt mỏi, loại mệt mỏi không phải từ tâm, mà là từ thân thể.
Trong mấy chục năm dài đằng đẵng, chưa bao giờ cậu thả lỏng đến vậy, lần này cư nhiên vừa mới rời khỏi khoang con nhộng, ngay trong tầm mắt mọi người đường hoàng ngủ thiếp đi.
Mọi người một lần nữa tản ra, Uông bộ trưởng cùng tổng chỉ huy đi tới.
Uông bộ trưởng khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Tình Lam quay đầu lại, con ngươi đen ẩn chứa tâm tình mà Uông bộ trưởng chưa từng thấy qua, ôn hòa một cách lạ thường: "Đang ngủ."
"Trước tiên vẫn phải tỉnh táo một chút, bên bộ tra xét đang chờ các cậu làm báo cáo." Tổng chỉ huy nói: "Tình huống của Tiểu Quý quá đặc biệt, lần này các cậu đi lại là ngoại lệ, làm báo cáo xong muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được."
Nguyên tắc này Tống Tình Lam hiểu.
Là một đội trưởng, sau khi chuyển tiếp phải bận rộn ba bốn tiếng mới có thể nghỉ ngơi là chuyện thường như cơm bữa đối với anh, anh đã rất quen rồi.
Liếc nhìn Quý Vũ Thời một chút, anh đứng dậy: "Ngài nói đúng, tình huống của em rấy quả thực rất đặc biệt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là người sắt cũng sẽ mệt mỏi.
Báo cáo bên kia cứ để tôi làm trước, bên này cứ để em ấy ngủ, tỉnh dậy rồi mọi người muốn hỏi thế nào cũng được."
Tống Tình Lam mặc đồng phục tác chiến màu đen, Quý Vũ Thời cũng vậy.
Quần áo khác biệt hoàn toàn với lúc xuất phát, Uông bộ trưởng cảm nhận được chút dị dạng nhưng từ cuộc nói chuyện của hai người, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, giống như bọn họ vốn đã mặc bộ đồng phục này khi xuất phát vậy.
Trong tình huống không thay đổi lịch sử, thời không biến hóa sẽ thay đổi ký ức của mỗi người một cách hoàn mỹ.
Ngoại trừ người đã trải qua điểm neo thời gian, không ai có thể nhớ ra được điểm nào khác biệt.
Tổng chỉ huy nhíu mày, tựa hồ có chút do dự với yêu cầu này.
Uông bộ trưởng đã có quyết định: "Được."
Là một lãnh đạo, cũng là một người mẹ, Uông bộ trưởng đã thể hiện trọn vẹn sự quyết đoán của mình.
Có bà đánh nhịp, người khác cũng không tiếp tục phản đối, tổng chỉ huy hiểu được ẩn tình cũng thả lỏng mày, để mặc Tống Tình Lam bế Quý Vũ Thời lên trước mắt mọi người, mang tới phòng nghỉ ở sân huấn luyện đội bảy.
*
Giấc ngủ này của Quý Vũ Thời không tính là quá lâu, chỉ từ xế chiều ngủ tới buổi tối.
Sau khi tỉnh lại cậu đi làm báo cáo, lúc làm báo cáo mạch suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng nhưng khi ngồi lên xe của Tống Tình Lam thì lại ngủ tiếp, một lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.
Hai người trở về năm 1439, cấp trên vốn định sau khi bọn họ hoàn thành nguyện vọng trở về sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ, nhưng từ báo cáo thì phát hiện sự kiện Thịnh Vân 'tự sát' năm đó dính với một vấn đề rất lớn, có rất nhiều hồ sơ mã hóa cần phải nghiên cứu.
Sau khi tham khảo sơ bộ, cấp trên quyết định tiếp tục kéo dài thời gian nghỉ ngơi của bọn họ.
Nói cách khác, thẳng tới khi chuyện này hoàn toàn được xử lý, bọn họ mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Đây là một quá trình khá dài.
Đội bảy Thiên Khung nghênh đón kỳ nghỉ dài hạn chân chính.
Trên đường, Tống Tình Lam nhận được điện thoại của Quý Mân Việt: "Quý lão sư."
"Tống đội?" Quý Mân Việt sửng sốt: "Quý Vũ Thời đâu?"
Tống Tình Lam tựa hồ cảm thấy nghe điện thoại của bạn trai là chuyện rất bình thường, giọng nam trầm thấp trong điện thoại mang theo chút thân thiết: "Em ấy vẫn còn đang ngủ, tôi không gọi em ấy."
Quý Mân Việt: "..."
Sao anh lại quên mất chuyện hiện giờ em trai nhà mình đã có người quản rồi chứ.
Xe thể thao bon bon trên đường, ban đêm ở Giang thành xe cộ vẫn đông đúc nháo nhiệt.
Gió đêm cuốn theo làn khí nóng tràn vào xe, sợ Quý Vũ Thời khó chịu, Tống Tình Lam chỉ chừa một khe hở nhỏ, che chắn đi không khí ầm ĩ của thành phố.
Quý Vũ Thời ngủ bên ghế phó lái, ghế ngồi được điều chỉnh hạ thật thấp.
Ánh đèn nê ông chiếu vào cửa sổ xe sặc sỡ lại lờ mờ, sườn má cậu trông như một bức tranh.
"Tình huống thế nào?" Tựa hồ Quý Mân Việt không biết nên hỏi thế nào mới tốt, kết cục nằm ngoài dự đoán, chỉ sợ Quý Vũ Thời không chịu nổi: "Hai đứa trở lại năm đó, đã nhìn thấy gì? Có bắt được hung thủ không?"
Đèn đỏ.
Tống Tình Lam nắm lấy tay Quý Vũ Thời, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói: "Em ấy không có việc gì.
Chờ em ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói em ấy gọi điện cho anh...!có thể em ấy sẽ về nhà một chuyến."
Trong sinh mệnh của Quý Vũ Thời, Quý gia đóng vai trò cực kỳ quan trọng cũng cực kỳ gần gũi.
Quý Vũ Thời tỉnh lại, chuyện đầu tiên muốn làm khẳng định là trở lại Quý gia, cậu có nghĩa vụ, cũng cần phải chia sẻ chuyện phát sinh vào năm 1439 đã quấy nhiễu mình suốt mười bảy năm qua với người nhà.
Tống Tình Lam nói vậy, Quý Mân Việt liền hiểu là sự tình không đơn giản như tưởng tượng.
Mặc dù anh rất muốn biết chân tướng nhưng nghe Quý Vũ Thời không có việc gì thì cũng có chút an tâm, dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.
"Tống Tình Lam." Quý Vũ Thời tỉnh lại: "Là anh trai hả?"
Cậu mở to đôi mắt xinh đẹp nằm trên ghế da màu đen, làn da trắng nõn, cả người nhũn ra, vô thức lộ ra tư thái biếng nhác.
Tống Tình Lam thật sự khó có thể dời tầm mắt.
Trong thùng xe an tĩnh, ngoài thành thị huyên náo, được ở bên cạnh Quý Vũ Thời lúc này làm anh có cảm giác quy chúc.
[cảm giác an nhàn thoải mái khi được quay trở về nhà]
Tống Tình Lam: "Là Quý lão sư, anh ấy muốn hỏi thăm tình huống một chút, nghe bảo em đang ở chung với anh thì an tâm rồi."
Quý Vũ Thời vẫn duy trì tư thế khi ngủ, không nhúc nhích: "Không phải ở cùng với anh mới nên lo lắng à?"
Đèn xanh sáng lên.
Tống Tình Lam buông tay Quý Vũ Thời, cầm lấy vô lăng tiếp tục lái xe: "Ai nói, anh thấy em rất yên tâm mà, to gan lớn mật ngủ như vậy, không sợ anh làm gì em à?"
"Anh ấy hả?" Quý Vũ Thời chớp mắt: "Anh lén nhìn em lâu như vậy mà có thấy anh hành động gì đâu."
Cậu đang nói về những chuyện Tống Tình Lam đã làm sau khi cậu mất ở năm 1439.
Sau khi quay trở lại nhiệm vụ Ouroboros, hai người vẫn luôn lăn lộn căng thẳng, vì muốn để vòng tuần hoàn trùng điệp mà không thể không hết lần này tới gần khác xuất hiện trước khi nghịch biện để ở cùng một chỗ với đối phương, căn bản không có thời gian thảo luận những chuyện đó.
Từng vòng rồi lại từng vòng làm hai người cảm nhận được hết thảy đều có trăm nghìn mối liên hệ với nhau, có cảm giác bọn họ chính là định mệnh của nhau vậy.
Quý Vũ Thời nói: "Tên biến thái nhìn chằm chằm em ở bar, là anh đúng không?"
Ngón tay Tống Tình Lam gõ nhẹ vô lăng, từ góc độ của Quý Vũ Thời chỉ có thể thấy được đường nét hàm dưới của anh siết chặt, cậu nghe thấy tiếng anh bật cười: "Đệt, cái này mà em cũng nhớ à? Anh ở đó cắm câu suốt mấy ngày nhưng chỉ gặp được em có một lần."
Tống Tình Lam đã đi theo Quý Vũ Thời rất lâu.
Năm đó Quý Vũ Thời hai mươi tuổi, còn đang học đại học, là khoảng thời gian lẻ loi một mình.
Có thể vì hiểu rõ tính hướng của mình nhưng vòng xã giao lại quá khiếm khuyết nên cậu muốn tới gay bar xem một chút, xem xem những người có tính hướng giống mình thường làm những chuyện gì.
Chủ đề đêm đó là buổi tiệc mặt nạ, tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ.
Quý Vũ Thời đeo mặt nạ một mình ngồi trong góc, gọi một ly rượu, từ chối ba người đàn ông tiếp cận, sau đó không thu hoạch được gì rời đi.
Tống Tình Lam ở bên kia sân khấu, đứng lặng im thật lâu.
Cách đám người nhảy múa quay cuồng gần như tham lam nhìn Quý Vũ Thời suốt bốn mươi phút.
Đó cũng là lần đầu tiên trong những lần liên tiếp chuyển tiếp, anh được nhìn Quý Vũ Thời trong một thời gian dài như vậy, ai ngờ được, anh lại là 'kẻ biến thái' trong ấn tượng của Quý Vũ Thời chứ.
Quý Vũ Thời có chút nghẹn lời, cố ép chút ướt át trong mắt quay ngược trở lại: "Bởi vì em chỉ tới đó có một lần thôi, anh có phải ngốc không vậy?"
"Ngốc." Tống Tình Lam buồn cười, quay qua nhìn cậu nói một câu đầy ẩn ý: "Lúc trở về thì bị ba em chộp được."
Đó cũng là trọng tâm câu chuyện mà hai người vẫn chưa thảo luận.
Quý Vũ Thời đã tỉnh, đường về vẫn còn khá dài, Tống Tình Lam liền dứt khoát kể lại chuyện Thịnh Vân xuất hiện.
Nói về hình thức ban đầu của Thiên Khung toàn thời đại, nói tiếp tới Thịnh Vân nói rằng Quý Vũ Thời tử vong không phải kết cục cuối cùng, Quý Vũ Thời ngồi thẳng dậy.
Chỉnh lại ghế ngồi, cậu uống chút nước để chính mình tỉnh táo hẳn, trầm tư một chốc mới nói: "Như vậy lần bắt cóc thời không kia...!có khi nào không phải như chúng ta đã nghĩ không?"
Đầu tiên là đội bảy Thiên Khung bị bắt cóc.
Sau đó vì sửa lại vận mệnh của Quý Vũ Thời, bọn họ một lần nữa quay trở lại khoảnh khắc bị bắt cóc.
Rốt cuộc cái nào trước, cái nào sau?
Tống Tình Lam cũng từng suy nghĩ vấn đề này, phản ứng của Quý Vũ Thời nằm trong dự liệu của anh, vì thế anh nói: "Một cái vòng tròn, chụp thêm một cái vòng tròn nữa, hoàn mỹ vừa vặn."
"Không." Quý Vũ Thời lắc đầu: "Đây không phải vừa vặn, cũng không phải thuận theo sự tình mà phát sinh."
Tống Tình Lam: "Nghĩa là sao?"
"Chúng ta nghĩ rằng dưới sự vận hành của hệ thống mẹ, đây lại là một vòng tuần hoàn không phân rõ nhân quả, không có trước sau, trình tự phát triển ở cùng một thời gian." Quý Vũ Thời nói: "Nhưng thực tế, anh có nghĩ tới không, kỳ thực nó đang điều khiển chúng ta đi hoàn thiện nhân quả này? Nó cần một điểm xuất phát, cũng cần một điểm kết thúc, bằng không nó sẽ rất khó giữ được tính nhất quán của mình."
Dựa theo hướng suy luận của cậu, chân mày Tống Tình Lam khẽ nhíu lại: "Ý em là, em tử vong ở năm 1439 rất có thể chính là sự kiện đã định từ trước?"
"Đúng vậy, bởi vì em chết nên ông ấy mới có động lực nghiên cứu sâu hơn về điểm neo thời gian." Quý Vũ Thời nói: "Nếu em nghĩ không sai, có thể đây mới chính là nguyên nhân chúng ta có thể sống sót trong nhiệm vụ siêu S, không có điểm neo thời gian, với sức lực ít ỏi của nhóm chúng ta, căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Ouroboros."
Tống Tình Lam nhíu mày: "Như vậy Thịnh Vân đã sớm biết..."
Giọng điệu của anh trở nên lạnh băng, ẩn chứa phẫn nộ rõ rệt.
Quý Vũ Thời nắm lấy tay anh, chậm rãi nói: "Em có thể hiểu được vì sao ông ấy lại làm như vậy."
Lại là một lần dừng đèn đỏ.
Tống Tình Lam đạp nhẹ phanh, chuyển sang hình thức tự động lái.
Anh xoay người vuốt ve mặt Quý Vũ Thời, trái tim đau đớn: "Ông ta là cha em! Trách nhiệm cơ bản nhất của một người cha là chăm sóc em, bảo vệ em trưởng thành chứ không lấy đại cục làm trọng, vì thế giới mà hi sinh, em không phải con cờ của ông ta! Đó không gọi là vĩ đại, nó là điên rồ!"
Quý Vũ Thời nói: "Nếu đổi lại là em, có lẽ em cũng sẽ làm như vậy."
Lửa giận trong mắt Tống Tình Lam lại càng dữ dội hơn, cắn răng: "Anh sẽ không---"
"Bắt đầu từ khi nhân loại chạm vào bí mật thời gian thì đã chìm sâu vào trong đó, thân bất do kỷ*." Quý Vũ Thời nói: "Theo ý nghĩ vĩ mô thì ông ấy chính là một con cờ, tất cả sự chọn lựa, tất cả phương pháp đều đã có định số sẵn rồi." [ở đời có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể làm chủ]
Làm khoa học đều là kẻ điên.
Cố gắng khống chế thời gian là kẻ điên, cố gắng sửa lại đúng hết thảy cũng là kẻ điên.
Mạch não của Quý Vũ Thời vẫn luôn là hướng rõ ràng nhất, cậu dùng mặt mình cọ cọ tay Tống Tình Lam: "Đổi góc độ suy nghĩ thì chính là ông ấy đã sửa lại hết thảy."
Cho nên mới phải thiết lập một điểm neo thời gian lớn hơn.
Đây là may mắn trong xui rủi, là một người cha thân bất do kỷ, ông chỉ có thể nỗ lực hết sức vì con trai mình.
Tống Tình Lam cúi đầu, trán áp vào trán Quý Vũ Thời.
Giờ phút này anh căm hận Thịnh Vân, cũng căm hận sự lãnh tĩnh của Quý Vũ Thời, anh chẳng thà Quý Vũ Thời sẽ khóc sẽ đau lòng chứ không muốn nghe thấy những lời phân tích đầy lý trí này.
Nhưng cũng chính vì Quý Vũ Thời lãnh tĩnh như vậy nên anh mới bị hấp dẫn tới hết thuốc chữa, đây mới thật sự là Quý Vũ Thời.
Tống Tình Lam im lặng.
Quý Vũ Thời nói: "Anh đổi góc độ suy nghĩ đi."
Tống Tình Lam hừ lạnh.
Quý Vũ Thời tự nói với anh: "Anh nghĩ xem, nếu không có việc này, sao em có mèo chứ?"
Tống Tình Lam: "..."
Lại còn làm ra ba tình địch.
Quý Vũ Thời hôn chóp mũi anh, trịnh trọng nói: "Tống Tình Lam, cám ơn anh đã mang mèo tới cho em năm mười bảy tuổi."
Cậu vươn tay ôm lấy cổ Tống Tình Lam, dùng tiếng nói trong trẻo lành lạnh của mình hỏi: "Gặp qua em lúc mười bảy tuổi, anh có cảm tưởng gì hả?"
Đây có thể coi là một loại làm nũng.
Hoặc có lẽ là, mê hoặc.
Tống Tình Lam biết Quý Vũ Thời đang đổi chủ đề, lảng sang chuyện khác.
Chính là anh vẫn bị kéo đi, trái cổ lăn lộn: "Cảm tưởng?"
Trong cơn mưa to nhìn thấy đối phương, không thể thấy rõ cũng không thể nói chuyện.
Tống Tình Lam càng cố nhẫn nhịn thì Quý Vũ Thời mười bảy tuổi lại càng cố gắng gọi anh, hết thảy khảo nghiệm của đời này cũng không khó khăn bằng khoảnh khắc đó.
Anh tức giận nói: "Anh con mẹ nó nghẹn sắp chết luôn rồi."
Không gian của xe rất lớn.
Nhưng khoảng cách như vậy, hai cánh môi như gần như xa.
Có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của đối phương.
Nháy mắt sắp chạm vào nhau, Quý Vũ Thời lui trở ra, thực đứng đắn hỏi: "Cho nên, Tống đội trưởng mà Quý Mân Việt cực kỳ an tâm, anh đang đưa em đi đâu thế?"
[end 100].