Bạc Vụ

Cờ cá ngựa vốn chỉ có bốn người chơi, vì thế đội bảy chia làm bốn tổ, Lý Thuần một mình một tổ, mà Quý Vũ Thời tự nhiên chung một tổ với Tống Tình Lam.

Điều kiện đã thương lượng xong, thế nhưng chơi suốt vài ván mà Quý Vũ Thời chưa thắng được lần nào.

Cũng may trò chơi này cũng có quy tắc là chỉ có đội về sau cùng bị phạt.

Lý Thuần không hổ là tra nam lăn lộn khắp Giang thành, nghĩ ra được hình phạt đặc biệt tổn hại: đưa lưng về phía mọi người, dùng mông viết thành ba chữ "tui là heo".

Tổ thua đầu tiên chính là Thang Kỳ, lập tức muốn hất bàn: "Đệt."

Thang Nhạc chung tổ cũng mắng to: "Thuần nhi, chờ đó cho anh, ván sau người thua chính là nhóc!!"

Cặp song sinh đứng dậy, đưa lưng về phía mọi người trong tiếng cười vang của mọi người.

Hai tên đàn ông cao lớn làm thế nào cũng không thể xoay mông với mọi người.

Chu Minh Hiên vỗ vỗ tay: "Kéo áo lên! Đưa mông ra!! Để gia xem mông hai cưng có đẹp không nào!"

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha!"

Ngay cả Quý Vũ Thời cũng phì cười, cậu không ngờ đám trai thẳng lại thô bỉ hài hước đến vậy, quả thực rất thú vị.

Cặp song sinh cũng chiều lòng khán giả, kéo áo sơ mi lộ ra nửa người dưới, trên dưới trái phải viết thành chữ "tui là heo" trong không trung, mỗi lần vặn vẹo đều làm mọi người cười vang.

"Dùng sức chút nào!!"

"Cái mông bên trái, xoay không đủ tròn nha!"

"Rõ ràng là mông vểnh mà!"

Hai người vừa mắng to vừa hoàn thành hình phạt, Lý Thuần cười tới muốn chảy nước mắt.

Là người thắng trận đầu tiên, Lý Thuần nắm quyền lực tung xí ngầu thay mọi người trong ván thứ hai.

Thông minh cùng trí nhớ siêu cường không có tác dụng trong trò chơi này, quá trình hoàn toàn là ngẫu nhiên, xí ngầu nằm trong tay Lý Thuần, lại càng không tới lượt tới tay Quý Vũ Thời.

Vận may của bọn họ không tính là tốt cũng không tính là kém, sau vài hình phạt như Đoàn Văn bắt chước phong cách nhậu của Chu Minh Hiên mà uống sữa, Thang Kỳ Thang Nhạc phì phò thổi bong bóng, Lý Thuần trồng chuối uống nước, tổ bọn họ mới chính thức bị thua một lần.

Cả bốn con ngựa của Lý Thuần đã về chuồng, Tống Tình Lam hỏi: "Muốn phạt thế nào?"

Gương mặt Tống Tình Lam sắc gọn, uy nghiêm ngày thường đã ăn sâu vào lòng người, mặc dù trong lời nói có ý cười nhưng vẫn làm Lý Thuần cảm thấy sợ hãi.

"Hả?" Lý Thuần yếu ớt nói: "Vậy, vậy bọn anh làm một trăm cái hít đất đi!"

Mọi người: "..."

"Đệt? Thuần Thuần, nhóc có phải người không hả?"

"Chơi trò chơi thôi mà, Tống đội cũng có ăn thịt nhóc đâu, sợ cái rắm gì mà sợ!!"

"Anh đây không phục!! Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bọn này phải chịu đối xử khác biệt như vậy chứ? Lẽ nào dáng dấp anh không đẹp bằng Quý cố vấn hả?!"

Mọi người đều hô to không phục.

Tống Tình Lam đã đứng dậy, phủi phủi tay làm động tác chuẩn bị: "Một trăm cái hít đất?"

Quý Vũ Thời cũng chuẩn bị đứng dậy.

Chu Minh Hiên: "Chờ đã!"

Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời dừng lại.

Quý Vũ Thời nhìn đôi mắt ti hí của Chu Minh Hiên lóe sáng, trong lòng có dự cảm không tốt, với trình độ ngây thơ của bọn họ....

Quả nhiên, Chu Minh Hiên giả vờ cao thâm nói: "Hít đất cũng được, nhưng phạt cái này thì còn không bằng cù lét Tống đội, Quý cố vấn khẳng định cũng dư sức hoàn thành, có phải quá đơn giản rồi không."

Tống Tình Lam: "Vậy?"

"Đổi thành mang vật nặng hít đất." Chu Minh Hiên yêu cầu: "Quý cố vấn ngồi trên lưng Tống đội, hai chân hổng đất, thẳng tới khi Tống đội cõng cậu hoàn thành mới thôi."

Quý Vũ Thời: "..."

Mọi người: "Cõng đê! Cõng đê!"

Lý Thuần kinh sợ: "Cái này, không phải em nói, là lão Chu nói!!"

Đoàn Văn dùng khuỷu tay huých Lý Thuần: "Vậy nhóc có muốn xem không?"

Lý Thuần lập tức gật đầu thật mạnh: "Muốn!"

"Buồn chán."

Tống Tình Lam giễu cợt một câu, tuy nói thì nói vậy nhưng đã bắt đầu cởi bỏ thông tấn khí trên tay.

Thấy hành động chuẩn bị của anh, mọi người lại càng ồn ào hơn.

Tống Tình Lam đặt thông tấn khí qua một bên, nằm xuống.

Dáng người của anh rất cao, khung xương lại lớn, lúc làm động tác này bắp thịt trên lưng liền căng lên rõ rệt, dày rộng lại cường tráng. Tay anh nhẹ nhàng chống trên sàn, cả người giống như một tấm sắt, anh hơi hất cằm với Quý Vũ Thời: "Lên đi."

Quý Vũ Thời đứng bên cạnh người Tống Tình Lam, mọi người đều cho rằng cậu sẽ không làm.

Nào ngờ Tống Tình Lam vừa dứt lời, Quý Vũ Thời đã nhìn mọi người nói: "Kỳ thực, tôi cứ tưởng mọi người sẽ bắt tôi nằm dưới người Tống đội."

Mọi người: "???"

Mọi người: "Vậy cậu nằm dưới đi!"

Quý Vũ Thời nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi."

Mọi người: "Đệt!"

Quý cố vấn sao lại biết chơi như vậy chứ, có cảm giác giống như vừa bỏ lỡ một trăm triệu vậy!!!

Thế nhưng mặc kệ bọn họ hối hận chửi má nó cỡ nào, Quý Vũ Thời cũng đã đi tới vịn vai Tống Tình Lam ngồi xuống, sau đó co chân lên.

Lòng bàn tay Quý Vũ Thời chạm vào lưng Tống Tình Lam, chỉ cách một vải dệt mỏng làm Tống Tình Lam cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.

Không ai biết, Quý Vũ Thời hiện giờ đang cực kỳ khẩn trương.

"Ngồi vững."

Tống Tình Lam nói.

Cơ bắp của cánh tay, vai cùng lưng đồng thời phát lực, cứng rắn như sắt thép, cơ thể người đàn ông trưởng thành chầm chậm hoàn thành động tác hít đất tiêu chuẩn, thậm chí không hề làm Quý Vũ Thời bị chao động chút xíu xiu nào. Trong tiếng ồn ào nháo động của mọi người, Tống Tình Lam đã hoàn thành gần ba mươi cái.

Quý Vũ Thời nhìn gầy gầy nhưng tốt xấu gì cũng nặng gần sáu mươi kg. Trừ bỏ rèn luyện thời gian dài, bằng không hít đất kèm phụ trọng như vậy không có mấy người có thể chịu nổi.

Động tác của Tống Tình Lam ngày càng chậm, rất nhanh trên thái dương đã lấm tấm mồ hôi.

Anh cắn răng, trán nổi gân xanh, Quý Vũ Thời liền phát hiện.

"Quý cố vấn đau lòng!"

"Ha ha ha ha, dựa vào người Tống đội đi!"

"Sáu mươi rồi! Đệt, đúng trâu bò mà!"

Quý Vũ Thời rũ mi không lộn xộn, cũng không nói gì, cố gắng ổn định chính mình để không tạo thành gánh nặng cho Tống Tình Lam.

Làm thế nào để không gia tăng hứng thú của mọi người, Quý Vũ Thời có chút thiên phú.

Cậu càng im lặng thì bọn họ lại càng không có cách nào làm thêm trò.

Một trăm lần hít đất rốt cuộc cũng xong.

Quý Vũ Thời vừa leo xuống khỏi lưng Tống Tình Lam, Tống Tình Lam liền xoay người nằm bệch trên sàn nhà, ngửa mặt thở dốc: "Lão Chu, ông chờ đấy."

Tống Tình Lam mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn, một bình nước đưa tới.

Tống Tình Lam cứ tưởng đâu là cánh tay máy ân cần, nhưng nghe thấy tiếng trêu đùa của mọi người mới phát hiện là Quý Vũ Thời. Anh ngồi dậy uống một hơi hơn nửa bình rồi mới cười nói: "Cám ơn."

Quý Vũ Thời: "Cực khổ rồi."

Mọi người: "A!!!"

Quý Vũ Thời quay mặt đi: "..."

Đám trai thẳng chơi đùa không tính là quá thú vị, ở sân huấn luyện cũng không có cách nào nhậu nhẹt trợ hứng.

Sau khi chỉnh được Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời một phen, mọi người cũng không mấy hứng thú với trò làm đồng đội xấu mặt nữa, bắt đầu chuyển sang các hình phạt có liên quan tới thể lực.

Mọi người chơi đùa hơn hai tiếng, rốt cuộc cũng thỏa mãn giải tán.

"Sau khi được thả ra, chúng ta đi uống rượu đi." Lý Thuần đề nghị: "Trước đó quán bar của bạn em đang chuẩn bị sửa chữa, cũng một tháng rồi, chắc cũng khai trương rồi."

"Lại chỗ đó?" Thang Kỳ chơi mệt, ngáp dài hỏi: "Không sợ gặp lại em gái kia à?"

Em gái kia chính là cô gái mà trước khi xuất phát Lý Thuần vẫn luôn nhớ mong muốn có số điện thoại.

Chỉ là trong thế giới bong bóng, bọn họ đã hẹn hò với nhau, đồng thời cũng phát hiện hai người không phù hợp, vì thế Lý Thuần liền xin miễn: "No no no, nghiệt duyên xin miễn, đổi chỗ khác thôi!"

Bọn họ bàn với nhau xem đi đâu chơi, Đoàn Văn nói: "Mấy đứa chọn chỗ bình thường một chút, yêu ma chướng khí như thế, Quý cố vấn sao đi được chứ?"

Quý Vũ Thời biểu thị: "Được, tới khi đó mọi người cứ gọi tôi."

Thang Nhạc: "Thật sao? Em sợ anh sẽ cảm thấy buồn chán."

Quán bar ồn ào náo động tốt xấu lẫn lộn, loại người tuấn tú nho nhã như Quý Vũ Thời thoạt nhìn không giống người sẽ tới quán bar.

Trong đám bọn họ chỉ có một mình Tống Tình Lam biết, lúc bị nhốt trong bốt bán hàng tự động ở PU-31, Quý Vũ Thời từng nói ánh mắt anh nhìn cậu giống như tên gay biến thái đã nhìn chằm chằm cậu trong quán bar. Khi đó bọn họ vẫn chưa thân thiết, vì thế Tống Tình Lam không để tâm lắm, giờ thì đột nhiên nghĩ tới.

Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời một chút, sau đó nói với mọi người: "Đến khi đó rồi nói tiếp, quán nào tôi đặt."

Mọi người: "Tống đội!!!"

Lý Thuần kích động tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Em không nghe nhầm chứ?! Tống đội cũng muồn đi quán bar?! Trước giờ có mời cỡ nào cũng không được!!"

Thang Nhạc: "Hắc hắc, anh biết tại sao nè!"

Lý Thuần: "Em cũng biết!! Hê hê hê hê!!"

Quý Vũ Thời: "..."

Cứ tiếp tục như vậy thì đời này cậu không cần lên tiếng nữa.

Tống Tình Lam túm lấy cái gối, đập tới hai đứa nhóc: "Cút! Đủ chưa hả??"

Thời gian cũng đã khuya, ngày mai mọi người còn phải kiểm tra tâm lý, vì thế cả đám nháo loạn xong liền hi hi ha ha đi ra ngoài.

Hiện trường sân chơi hỗn loạn, người máy quét dọn vệ sinh cùng cánh tay máy chậm rãi di động tới, bắt đầu thu dọn.

Tống Tình Lam đứng dậy trước, thấy Quý Vũ Thời vẫn còn ngồi dưới đất liền nói: "Đang tìm gì à?"

Quý Vũ Thời không ngẩng đầu lên nói: "Xí ngầu."

Tống Tình Lam hỏi: "Còn muốn chơi à?"

Viên xí ngầu bị Lý Thuần cầm khi nãy không thấy đâu, không biết đã bị Lý Thuần bỏ quên trong túi hay đã bị người máy quét dọn mang đi.

Quý Vũ Thời không tìm thấy bóng dáng của nó, cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Không phải."

Tống Tình Lam đưa tay: "Đứng dậy đi."

Quý Vũ Thời ngẩng đầu, giống như trước đây đã làm, thật tự nhiên cầm lấy tay Tống Tình Lam mượn lực đứng dậy.

Sau đó, Tống Tình Lam buông lỏng tay.

Người máy dọn vệ sinh không dự đoán được Quý Vũ Thời sẽ đứng dậy nên vừa vặn quét tới vị trí ngay phía sau, nhẹ nhàng đụng vào gót chân cậu.

Quý Vũ Thời vô thức tiến tới trước một bước, suýt chút nữa đụng trúng Tống Tình Lam, bị anh giữ lại bả vai mới khựng lại.

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, trở nên cực kỳ thân mật làm cả hai người đều sửng sốt.

Từ sau lần thổ lộ, quan hệ của bọn họ liền thân thiết hơn bằng hữu, ngay cả nhóm đồng đội cũng ngầm chấp nhận bọn họ chính là một đôi, nhưng thực tế thì bọn họ vẫn chưa là người yêu.

Bởi vì có một ngày suy nghĩ, Quý Vũ Thời chưa đưa ra đáp án, Tống Tình Lam đang chờ đợi.

Hành động trước đó vẫn rất tự nhiên, nhưng trong một thoáng chờ đợi ngắn ngủi lại dường như dài dằng dặc bắt đầu trở nên vi diệu.

Bí ẩn, rung động.

Chỉ có hai người hiểu nhau.

Tống Tình Lam hơi nhích ra một chút thì nghe Quý Vũ Thời nói: "Tống đội, tôi là đàn ông."

Lời nói này quá đột nhiên làm Tống Tình Lam có chút khó hiểu: "Hửm?"

Chỉ thấy Quý Vũ Thời nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh từng chữ từng chữ nói: "Tôi hai mươi lăm tuổi, sinh lý hoàn toàn khỏe mạnh, tuy bộ lông phát triển không quá dày đặc nhưng thỉnh thoảng cũng mọc râu. Tôi thích súng, thích vật lộn quyết chiến, am hiểu nhu thuật, có thể tay không leo vách núi, trên người có cơ bắp nam tính rõ ràng, sáng sớm cũng sẽ có phản ứng chào cờ."

Tống Tình Lam hiểu ý của cậu, hàng mày khẽ nhướng lên: "Tự nhiên em nói như vậy là muốn tự giới thiệu hay muốn khiêu chiến tôi?"

Quý Vũ Thời lắc đầu: "Là tôi muốn nhắc nhở anh, tôi và anh suy nghĩ không giống nhau."

Tống Tình Lam hỏi ngược lại: "Làm sao em biết tôi nghĩ cái gì?"

Quý Vũ Thời không nói gì.

Âm thanh của Tống Tình Lam có chút tức giận, lại có chút buồn cười: "Em cảm thấy lời nói của tôi vẫn chưa đủ trực tiếp sao? Hay là, em cảm thấy tôi chưa từng ảo tưởng làm gì đó với em?"

Lỗ tai Quý Vũ Thời nóng rần: "...không phải."

Tống Tình Lam nói: "Nếu như em muốn biết, tôi có thể nói cho em nghe."

Nhìn ra được lần nghỉ ngơi này của Quý Vũ Thời cũng không tệ lắm.

Lúc này sắc mặt mệt mỏi tái nhợt đã không thấy nữa, cảm giác yếu đuối trong nhiệm vụ cũng không còn chút tăm tích.

Một người cực kỳ thông minh lại ẩn nhẫn nhưng chấc lượng giấc ngủ thì lại rất kém, Tống Tình Lam vốn lo lắng sợ cậu suy nghĩ quá nhiều mà khó lòng đi vào giấc ngủ, lúc này cũng yên tâm hơn, cũng không muốn nói nhiều, nói càng nhiều lại càng dễ phản tác dụng.

Chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi, anh phải cố gắng chịu đựng, vì thế anh nói với Quý Vũ Thời: "Nếu tôi hơi quá đáng thì... rất xin lỗi em. Em không cần nghĩ quá nhiều đâu, đêm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ tỉnh lại rồi cho tôi đáp án."

Quý Vũ Thời: "Ừm."

Tống Tình Lam nói: "Ngủ ngon."

Quý Vũ Thời: "Ngủ ngon."

Trước khi trở về phòng trước, Quý Vũ Thời đưa qua một thứ: "Thông tấn khí của anh."

Tống Tình Lam đứng im tại chỗ, đeo thông tấn khí vào cổ tay.

Vừa nãy lúc chơi trò chơi anh đã tiện tay đặt dưới đất, suýt chút nữa đã quên mất, may mà không bị người máy dọn dẹp vệ sinh dọn đi.

Màn hình cảm ứng được động tác của anh nên sáng lên, hiển thị thời gian.

Thời gian không chính xác.

Nó đã bị người ta chỉnh tới sáng hôm sau, cách hiện giờ khoảng bảy tiếng---- cũng chính là đúng hai mươi bốn tiếng từ khi anh thổ lộ với Quý Vũ Thời.

Động tác của Tống Tình Lam khựng lại, đột nhiên hiểu được gì đó.

Thời hạn một ngày suy nghĩ của Quý Vũ Thời.

Đã bị người ta chỉnh cho tới sớm hơn.

*

Đóng cửa lại, nhịp tim Quý Vũ Thời đập rất nhanh.

Ánh đèn trong phòng huấn luyện cá nhân sáng ngời, mặt gương chiếu ra dáng dấp của cậu bây giờ, là dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy qua.

Nên nói cũng nói rồi, nên nhắc nhở cũng nhắc nhở rồi.

Quý Vũ Thời muốn uống nước để tỉnh táo lại một chút, nhưng vừa mới vặn nắp bình thì cửa phòng đã bị gõ.

Quý Vũ Thời vừa mới mở cửa ra, Tống Tình Lam đã không chút khách khí chen vào.

Anh bước tới, hormone nam tính cùng cảm giác áp bách đặc trưng trên người tỏa ra mãnh liệt, từng chút giam giữ Quý Vũ Thời ở giữa bức tường và chính mình.

Quý Vũ Thời không thể lui được nữa, cũng nhìn không rõ vẻ mặt của anh, cậu có chút lo sợ bất an: "Sao...."

Tống Tình Lam cúi đầu hôn tới.

[end 80] 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui