Đông Thắng Thái Tử phải đi con đường của yêu nghiệt bán thuần huyết, lần này có thể nói là quân lâm bí cảnh Hóa Long, khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Đối phương quả thực có tư cách, nếu không sao có. thể cộng hưởng với vết tích khổ tu của yêu nghiệt bán thuần huyết.
Cả người Đông Thắng Thái Tử tựa như cầu vồng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, thẳng tiến đến Tứ Cực Vực.
Cùng lúc đó, Sở Ninh đã bước vào Nhị Cực Vực.
Tu giả ở khu vực này rất ít, những người có đảm lược, các nhân tài đều đã gia nhập Nhất Cực Cảnh.
Bọn họ đang tìm kiếm.
Một khi phát hiện trân bảo của Cực Cảnh, tất cả sẽ đồng loạt xông lên, tạo thành cảnh tượng cực kỳ điên cưồng, trong đó có không ít nhân vật cấp Hoàng Tử, Hoàng Nữ, và có hàng tá người nằm trong 20 người đầu bảng của Thanh Châu Kiêu Tử Bảng.
Phát giác Sở Ninh đến gần, bọn họ đều lắng lặng lui về sau.
Đương nhiên, mọi người đều hướng đến trân bảo Cực Cảnh, nhưng so với đó thì tính mạng quan trọng hơn.
Biết được Sở Ninh tiến vào siêu cực nhị cảnh, người hộ đạo đã sớm dùng bí pháp để thông báo cho những người đang ở trong bí cảnh Hóa Long rằng: Đại Hạ Bắc Vương rất hung tàn, nhớ kỹ đừng nên trêu chọc!
“Nhị Cực Vực chính là sân chơi dành cho các nhân tài của đại quốc".
“Đám Quốc kiêu các ngươi không muốn chết thì mau lui ra, bằng không ta sẽ khiến các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Một nam tử đầu trọc lườm Sở Ninh, rồi nhếch miệng để lộ hàm răng trắng noãn.
Hắn ta đến từ Vân Hiên Vũ Triều!
Đây là một tên nằm trong Thanh Châu Đại Quốc Bảng, xếp hạng thứ 14, có hàng chục Động hùng chủ.
Chỉ với uy danh của đại quốc đã đủ dọa lui một đám người. Nào ngờ, khi hắn ta vừa nói xong thì lại nhận lấy một đao.
Dưới chân Sở Ninh có hoa sen đua nở, cả người hắn lơ lửng giửa không trung, đao vừa xuất ra, người cũng lao đến, thẳng tay chém tên nam tử đầu trọc kia thành hai khúc.
“Hắn là Đại Hạ Bắc Vương!”
Bốn phía rối loạn, những người đang có ý định công kích Sở Ninh lập tức xoay người định bỏ chạy, nhưng lúc này, thân thể họ chợt có cảm giác bị đâm thủng.
Màn đêm đã bị ánh mặt trời xua tan, ánh mặt trời tựa như ngàn vạn mũi tên sắc nhọn che lấp không trung, mạnh đến mức có thể khiến người bị thương.
Ầm!
Khoảnh khắc Đại Diệu Nhật Quyền của Sở Ninh giáng xuống, lập tức có mấy vị tu giả bị đánh thành thịt nát.
Giữa màn mưa máu tán loạn, một quả màu đỏ bị Sở Ninh bắt lấy.
Giống với đóa hoa kỳ lạ màu xanh da trời mà hắn đã cướp được ở Nhất Cực Vực, thứ này lập tức tan chảy một khi đụng phải chân nguyên, đồng thời đề cao tinh thần lực của Sở Ninh.
“Vẫn chưa đủ”
Từng sợi tóc của Sở Ninh tung bay trong gió.
Trân bảo lấy được ở Nhị Cực Vực vẫn không có bao. nhiêu tác dụng với hắn.
Ngược lại tên tu giả bị giết lại khiến Sở Ninh để mắt.
Thiên Kiêu có thể tu luyện đến Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh đương nhiên huyết thống thần linh sẽ không kém.
Sở Ninh bước qua, thi triển Lục Chuyển Tạo Hóa Công để hấp thu tỉnh hoa huyết dịch.
Chẳng mấy chốc, huyết dịch của Sở Ninh phát ra ánh sáng, mười hạt Tạo Hóa xuất hiện trong cơ thể hắn, người ngoài không thể thấy được.
Vù.
Sở Ninh không quay đầu lại, cứ thế xách theo Hạn Lôi Đao tiếp tục tiến về phía trước.
“Đại Hạ Bắc Vương quả nhiên cực kỳ hung tàn!”
Một lúc lâu sau, một nhân vật cấp Hoàng Tử mới dám hiện thân, nhìn thi thể nằm đầy đất, toàn thân hắn †a phát lạnh.
Hắn ta tin, nếu vừa rồi mình không lui kịp thì đao của Bắc Vương đã bổ đến!
Đây quả thực là một Sát Thần!
“Hẳn là hắn muốn đến Tam Cực Vực, thậm chí Tứ Cực Vực, một khi đụng phải Đông Thắng Thái Tử ắt không có đường sống!”
Tên Hoàng Tử nọ rời khỏi nơi ẩn nấp, tiếp tục tìm kiếm.
Nhị Cực Vực của bí cảnh Hóa Long cũng không phải chốn yên bình, thường xuyên có những mảng lớn đao khí bốc lên, kế đó là huyết quang bắn tung tóe.
Đó là Sở Ninh mang theo linh binh đi ngang qua.
Một khi có trân bảo Cực Cảnh xuất hiện, hắn sẽ không nói thêm bất kỳ điều gì vô ích, mà lập tức ra tay.
Phía sau hắn, vô số thi thể của các nhân tài Đại Quốc cấp Cực Cảnh ngã trong vũng máu, khiến sương mù máu bốc lên tại Nhị Cực Vực, nhuộm đỏ cả ánh trăng.
Tin tức này hoàn toàn bùng nổ, như sấm chớp quay. cưồng, khiến sắc mặt rất nhiều thiên kiêu Cực Cảnh không còn một chút máu nào.
Mười chín tuổi siêu phàm nhị cực!
Thành tựu như thế đã vượt qua người đồng lứa là Đông Thắng Thái Tử!