Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

“Một ngày nọ, có một ông lão đi đến Cửu Khúc Hoàng Triều, sau đó thì Hoàng Triều này bị đánh sụp”.

“Đông Thắng nhân cơ hội chiếm lấy nội tình của Cửu Khúc, cho nên mới bước lên vị trí đứng đầu Thanh Châu”.

Ngụy Đình giải thích: “Cửu Khúc có rất nhiều báu vật, tất cả đều bị Đông Thắng cướp sạch, duy chỉ có Cửu Khúc Quỳnh Cung. Thứ này ẩn chứa bí mật cực lớn, Đông Hoàng đương thời không cách nào hiểu rõ được, mà Động tiến vào Quỳnh Cung thì sau khi trở ra đa phần đều phát điên, có rất ít người an toàn ra ngoài”.

Sở Ninh vô cùng kinh hãi, hắn kinh hãi không phải bởi Cửu Khúc Quỳnh Cung ẩn chứa bí mật lớn, mà kinh hãi vì biết được một ông lão lại có thể đánh sụp một

Hoàng Triều hùng mạnh tại Thanh Châu.

Đã là Hoàng Triều ắt có cường giả Tử Phủ tọa trấn.

Ngay cả Đông Hoàng đương thời cũng không cách nào hoàn toàn chèn ép Tây Âu, Vạn Pháp và Tân Hỏa.

Phóng mắt khắp Thanh Châu, thử hỏi có ai có thể một mình tiêu diệt một đại Hoàng Triều?

“Chẳng lẽ là ông nội?”, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Sở Ninh cũng không trấn tĩnh được.

Ông lão kia lấy Vô Địch làm tên, là vị cường giả sống tại thời điểm Sở tộc còn là Cổ tộc trấn thế đỉnh cao!


Di tích Cửu Khúc Hoàng Triều đã biến mất, nhưng Cửu Khúc Quỳnh Cung vẫn còn giữ lại, có lẽ ở đó có manh mối về tung tích của ông nội.

“Tám tháng sau, bổn vương sẽ đại biểu Đại Hạ tiến đến Đông Thắng!”, Sở Ninh nhìn về hướng đông, nhấn mạnh từng chữ.

Toàn trường yên tĩnh. Đông Hoàng đương thời mời Đại Hạ Bắc Vương đến Trúc Trì Luận Đạo, còn lấy ra Cửu Khúc Quỳnh Cung làm phần thưởng, nghĩ sâu một chút cũng đủ khiến

người ta không rét mà run.

Bọn họ còn chưa lên tiếng mà vị Đại Hạ Bắc Vương này lại vội vàng tỏ thái độ như vậy à?

“Không hổ là thiên kiêu sánh vai cùng Yêu nghiệt bán thuần huyết, đủ khí phách!”

“Trái lại, các vị hùng chủ khác lại có chút tầm thường”.

Giọng của Đông Hoàng có chứa một tia uy áp của Tử Phủ Hoàng Giả. “Đông Hoàng bệ hạ, chúng ta chắc chắn sẽ đến”.

Ngay lập tức, các đại quốc chủ vội vàng đáp.

Sao bọn họ dám không nể mặt Đông Hoàng cho được?

Huống hồ, tuy Cửu Khúc Quỳnh Cung nguy hiểm, nhưng lại khiến bọn họ động lòng.

Kỳ ngộ và hung hiểm vốn luôn tồn tại song song.

Cửu Khúc Quỳnh Cung là tẩm cung của một đại hoàng giả, có lẽ sẽ chứa tuyệt học của đại hoàng triều, quả thật đáng để mạo hiểm!

"Tốt." Tinh thần lực hùng hậu như biển của Đông Hoàng dần tiêu tán.

Một trăm vị quốc chủ khác cũng đều có tâm tư riêng mình, cả bọn lục tục rời đi.

“Bắc Vương, ngươi...” Ngụy Đình há miệng, không biết nên nói gì.


Sở Ninh và Đại Hạ trỗi dậy, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, thậm chí ngọc tỷ đại quốc của Đại Hạ cũng do chính hắn ta đưa đến.

Xuất phát từ tâm tư cá nhân, hắn ta không mong Sở Ninh gặp nạn.

“Ngụy đại ca, ta biết rõ ý đồ của Đông Hoàng”, Sở Ninh đã khôi phục tâm trạng, hắn mỉm cười nói.

Đâu mà ra Tử Phủ hoàng giả lòng dạ quảng đại, bất kể hiềm khích lúc trước, lại càng đừng nói đến việc tương lai hắn có thể uy hiếp vị trí của Đông Thắng Hoàng Triều...

Trúc Trì Luận Đạo...

Chẳng qua là phương thức mà Đông Thắng Hoàng Triều dùng để lấy lại danh dự cho Đông Thắng Thái Tử mà không bị thế nhân đàm tiếu mà thôi.

“Biết rõ mà ngươi còn đi”, Ngụy Đình cười khổ, hắn ta thật sự không hiểu Sở Ninh.

“Nếu ta không đi, Đông Thắng Hoàng Triều sẽ không tìm đến ta gây rắc rối nữa à?”

“Sợ hãi không dám tiến lên còn không bằng thản nhiên mà đối mặt”, Sở Ninh bình tĩnh nói.

“Cũng đúng”, Ngụy Đình giật mình, gật gù tỏ vẻ đồng ý.

“Tuy nhiên, Bắc Vương, hiện tại Đại Hạ của ngươi có một vấn đề rắc rối khác”.

Ngụy Đình suy tư một lát rồi lên tiếng nhắc nhở: “Nhật Nguyệt Lâu của ta nhận được tin tức, sau khi ngươi đánh gục phần đông Động của Vân Hiên Vũ Triều, Vân Hiên võ chủ đã liên hợp với một đại quốc siêu cường, mưu đồ đánh thẳng vào Đại Hạ”.


Đây là ân oán cá nhân giữa Đại Hạ và những đại quốc siêu cường khác, Đông Thăng Hoàng Triều không góp tay vào đã là không tệ rồi, nên đừng nghĩ đến việc bọn họ sẽ vì Sở Ninh đã tỏ thái độ sẽ tham gia Trúc Trì Luận Đạo mà can thiệp.

“Cuối cùng cũng đến rồi à?”, Sở Ninh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mấy ngày nay, hắn đang đợi phản ứng của Đông Thắng Hoàng Triều và Vân Hiên Vũ Triều.

“Bắc Vương, đừng nói ngươi sẽ một mình chiến đại quốc như lúc đối phó với Đại La Vũ Triều nhé?”, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ninh, Ngụy Đình không khỏi kinh ngạc.

Sao hẳn ta có cảm giác Sở Ninh có hơi... phấn khích vậy nhỉ!?

“Không cần phải thế”.

“Ta đợi bọn họ đến”, ánh mắt Sở Ninh tràn đầy ý cười, nhưng sâu trong đó lại lóe lên tia sắc bén và rét lạnh.

Đại Hạ Vũ Triều đã xưa đâu bằng nay.

Bách Tuế quân dưới trướng Bắc Vương cũng vừa khéo cần đối thủ để thao luyện đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận