Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Ánh nắng chiếu xuống trên người Sở Ninh, mạ một lớp vàng rực lên người hắn.

Ngay phía trước hắn là một quảng trường nền bạch ngọc.

Đây là quảng trường trung ương của Liệt Dương Tông, như một đám mây nằm ngang, trên đó có mấy ngàn người đang đứng.

Cầm đầu là mười lão già, biểu cảm của bọn họ hoặc là âm trầm, hoặc là xanh mét.

Khoảnh khắc Sở Ninh hiện thân trên quảng trường, sát ý lành lạnh hội tụ như biển lớn.

"Vương Thanh Phong!"

"Từ Phúc!"

Ánh mắt Sở Nguyên lập tức rơi xuống trên người hai lão già, lồng ngực như đang rít gào.

Chính hai người này đã lừa gạt ông sáu năm, ép khô của cải Sở gia.

Sau khi ông biết được chân tướng, còn đánh trọng thương ông. Sắc mặt ghê tởm của hai trưởng lão này đã khắc sâu trong tim Sở Nguyên, khiến ông cả đời khó quên.

"Chính là tên Sở Ninh khốn khiếp này chữa khỏi tay cụt của ngươi?"


Vương Thanh Phong và Từ Phúc nhìn thấy cánh tay phải của Sở Nguyên thì đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đáng tiếc, kẻ tàn phế vẫn mãi chỉ là kẻ tàn phế, nối liền cho ngươi một đoạn cánh tay thú cũng không thay đổi được sự thật ngươi là một tên tàn phế!"

"Hai con chó già kia, các ngươi làm ra chuyện như thế, thật uổng cho cái danh trưởng lão đại giáo!"

Sắc mặt Sở Nguyên dữ tợn, bàn chân đạp mạnh xuống đất, bắn tới như một viên đạn pháo.

Vẻ mặt Nhân Đồ khẽ biến, ném Lữ Thạch, đi theo.

"Để phụ thân ta tự mình ra trận, ngươi canh chừng là đủ", bờ môi Sở Ninh khẽ nhúc nhích.

Liệt Dương Tông có mười đại trưởng lão.

Vương Thanh Phong và Từ Phúc đứng hàng chót, tu vi ở khoảng Địa Vũ cảnh tầng tám.

Cốt tủy của Cốt Hỏa Vượn chẳng khác gì trân bảo.

Trong một đêm đã khiến Sở Nguyên nhảy qua ba bậc thang, bước lên Địa Vũ cảnh tầng tám, hiện tại vẫn còn đang dung hợp với cốt tủy, thực lực vững bước tăng lên, hoàn toàn không sợ hai người này.

Hắn mang phụ thân trèo lên Liệt Dương Tông, vốn là để tiêu trừ tích tụ trong lòng đối phương.

Nếu phụ thân muốn tự tay báo thù, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Trong chớp mắt.

Sở Nguyên đã đánh với hai vị trưởng lão.

Huyết khi Sở Nguyên cuồn cuộn như sóng triều, cánh tay phải quấn quanh ánh lửa, tiếng vượn gầm vang vọng, khiến Vương Thanh Phong và Từ Phúc luống cuống tay chân, sợi tóc cháy đen.

"Huyết khí thật là mạnh mẽ!"

"Tu vi của Sở Nguyên này thế mà cũng đạt tới Địa Vũ Cảnh tầng tám!"


Trên quảng trường, ánh mắt của các đệ tử và trưởng lão Liệt Dương Tông đều rơi xuống trên cánh tay phải của Sở Nguyên, khuôn mặt khiếp sợ.

Một kẻ tàn phế với kinh mạch vỡ nát, gãy mất một cánh tay, hiện giờ chẳng những khôi phục, mà tu vi còn tiến nhanh, có thể một mình chiến đấu với hai vị trưởng lão Liệt Dương Tông bọn họ.

"Vương trưởng lão, Từ trưởng lão, chúng ta tới giúp các ngươi!"

Lập tức, có hơn mười vị đệ tử nhảy lên, thẳng về phía Sở Nguyên.

Ầm!

Tiếng dòng khí kinh khủng đột nhiên vang lên, chỉ thấy Sở Ninh xách Lữ Thạch lên, quét ngang một cái, hơn mười vị đệ tử này đồng loạt kêu thảm thiết bay ngược ra thật xa, không có động tĩnh.

"Phụ thân ta đang tự tay báo thù, ai dám tới, kẻ đó chết!"

Sợi tóc Sở Ninh bay múa, kéo Lữ Thạch máu thịt be bét tiến lên, vết máu vương đầy đất.

Cảnh tượng này khiến đệ tử ở đây không cầm lòng được mà run lên, ánh mắt của tám trưởng lão đều rơi trên người Sở Ninh.

Sở Ninh hung hăng.

Trước tiên xông lên Tông Đạo, lại dùng Lữ Thạch làm vũ khí, muốn đối đầu trực tiếp với Liệt Dương Tông!

Nhất thời.

Toàn trường yên tĩnh, không ai dám lên trước.


"A!"

"Lữ Tinh Thần, ngươi còn không hiện thân sao?"

Sở Ninh nhìn quanh, bàn tay vung lên.

Lữ Thạch be bét máu thịt bị hắn ném xuống dưới chân.

"Đại ca, cứu ta..."

Lữ Thạch suy yếu mở miệng, nhưng gã ta chưa kịp nói xong.

Oành!

Sở Ninh đạp một chân xuống, lồng ngực Lữ Thạch nổ tung, máu tươi tung tóe.

Lữ Thạch ép buộc Sở Dao, lại tổn thương Lâm Lan Chi, sao có thể sống sót.

Sở Ninh hắn trèo lên Liệt Dương Tông, người hắn muốn giết còn lại Lữ Tinh Thần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận