Sở Ninh dẫn đầu Bách Tuế quân đi băng băng về phía trước, áo giáp chiếu sáng cả vùng, chiến ý ngút trời.
Vài vị Hùng chủ Động đóng giữ đằng trước họ, chỉ có thể im lặng suy nghĩ rồi rút quân.
Quãng đường Bắc Vương đi này, toàn rửa bằng máu Động.
Lời nói của hắn vẫn còn âm vang bên tai bọn chúng, chỉ cần nghĩ đến thôi đã sợ hãi nên không dám lấy thân chắn đường tôn giả Bắc Vương nữa.
Hai ngàn dị chủng Siêu Phàm bay rợp cả một trời, hóa thành một cái bóng lớn xẹt qua đùa của họ, bay thẳng về phía trước.
Vụt! Vụt! Vụt!
Từng bóng người nối đuôi nhau đi vào rừng rậm, mặt đất bên dưới cũng ùn ùn rung lên.
Đại Hạ Siêu Phàm bí quyết truyền đi, rất nhiều siêu cường giả đã rục rịch. Bọn họ đến gần nhất với đường máu, nên mới muốn đuổi đến đây để hớt tay trên trước.
Họ tin chắc.
Chắc chắn có người chống lưng cho đám quân phản loạn này, họ muốn nhìn thấy kẻ đó là ai.
“Khà, xem ra lần này chiến trận quậy hơi lớn á!” Yến Tử Lăng nhếch môi xinh đẹp cười. Bắc Vương xuất chinh, vang danh vạn dặm.
Những nơi gần đó, ngay cả đằng sau cũng nhìn thấy được từng đường nét của con thuyền như ẩn như hiện trong màn bụi mù mịt.
Nhìn ra xa cũng có thể thấy được chiến ky của Đại Càn Vũ triều.
Sở Ninh đánh một trận ở biên giới Đại Càn như vả vào mặt của họ, khiến cho đại quốc nổi giận. Chúng sử dụng linh khí phi hành đến để truy sát đội quân.
Nhưng mà.
Dị chủng dưới chân Bách Tuế quân có tốc độ cực nhanh, Vân Thuyền cấp hai mới có khả năng đuổi theo kịp.
Tình hình của đội quân rất mạnh mẽ vang dội khắp nơi, khi Bách Tuế quân dừng lại chắc chắn là đang bị bao vây.
Yến Tử Lăng lập tức vui mừng, nhưng tại Sở Ninh vẫn im lặng, nên hắn ta cũng không dám mở ra trận chiến lớn.
“Sát Thân Kiếm đang đợi ra ra khỏi vỏ!”, Dương Diệp lạnh lùng nói.
Vân Hiên Vũ triều gần nội địa Thanh Châu, cô đọng quốc vận đã qua một trăm năm, nắm giữ hai vạn quận với mặt đất rộng rãi. Chúng là một đại quốc siêu cường.
Nhưng hôm nay, vì thịnh vượng đó mà suy.
Ngọc tỷ của đại quốc đã vỡ vụng, vận mệnh của quốc gia đã không còn.
Trên đất rộng lớn của Vũ triều, khói lửa nổi lên khắp nơi, một cảnh tượng ngựa người loạn lạc không thể nào tưởng nổi.
Trong trận nổi loạn, những bảo bối và vật quý hiếm của các quận đều bị cướp sạch.
Có Siêu Phàm cắm cờ để phân định ranh giới, tự phong vương cho bản thân.
Các tu giả các nước láng giềng đạp gió đến đây ồ ạt, bởi đám này muốn cướp vận mệnh cô đọng một trăm năm của quốc gia Vân Hiên.
Hai chữ Vân Hiên đã trở thành lịch sử của Thanh Châu. Thoắt cái, đã hơn nửa tháng trôi qua. “Bắc Vương Đại Hạ đến!”
Loạt tin tức này như sóng thần đánh úp vào khắp nơi, khiến người khác sợ run.
Con cưng đứng đầu bảng kiêu ngạo ở Thanh Châu đã đến rồi!
Đoạn đường từ Đại Hạ vào Vân Hiên phải vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật mới có thể đến được đây?
Rất nhiều người đều thấy rõ.
Hai ngàn con dị chủng Siêu Phàm, chở nhóm chiến sĩ tắm máu trên lưng, ù ù bay vào cửa.
Đằng sau.
Có hơn một trăm vạn võ đại quân, toàn là vương giả Siêu Phàm. Còn có cả Hùng chủ Động hội tụ lại từ khắp nơi.
Họ rất ăn ý, từng bước đẩy mạnh muốn hình thành một thế khép kín ngăn địch.
Bắc Vương Đại Hạ khinh bỉ, lơ đi trận địa của quân địch mà tự bay đến Vân Hiên vũ triều.
Nơi này gió rét gào thét, ồn ào rung động.