Khiến những người Siêu Phàm bước vào quan nội cũng hoảng sợ, sĩ khí ngã xuống đáy cốc đã bị Bách Tuế quân diệt sạch.
Sở Ninh hỏi Bách Tuế quân.
Cốp! Cộp!
Tiếng bước chân vững vàng vọng lên rồi dừng lại, chiến sĩ khoác giáp bạc bày trận sẵn, lần lượt đi từ trong quan nội ra.
Họ đánh với hai ngàn vị Siêu Phàm, sao không bị thương được?
Quân họ đã có một trăm người ngã xuống trong vũng máu, tàn tạ khó vực dậy nỗi.
Những người còn lại đành kéo cơ thể mỏi mệt của mình, khó khăn ngẩng đầu đi ra, với đôi mắt đầy kiên cường.
“Bọn ta đều đồng lòng chiến đấu!”
Chín trăm vị Bách Tuế quân nhìn vua của họ mà đồng loạt nói lớn.
Họ là Bách Tuế quân được Bắc Vương kỳ vọng. cao nhất.
Bắc Vương không tiếc rời khỏi ghế cao mà dẫn họ đến đây tôi luyện.
Tương lai, họ muốn quật khởi Đại Hạ, Đại Lương.
Họ làm sao chùn bước, rút lui được!
“Tốt, phải chiến chứ!"
“Đại Hạ chúng ta không hèn nhát, cùng lảm chiến thì chiến, chiến đến tối trời, chiến đến càn khôn đảo ngược, chiến đến khi kẻ thù sợi”
“Ta nguyện đối một thân máu, lấy muôn đời thái bình cho Đại Hạ!”
Âm thanh lánh lót đột ngột nổ vang trời.
Sau Ngọc Môn Quan, bóng ma ào ào kéo đến cực nhanh, đen nghịt cả một vùng trời khiến người ta chỉ biết nhìn mà chẳng nói gì hơn.
Một đám ác điểu dày đặc, lao ồ ạt đến Ngọc Môn Quan. Trong đó đều là diều hâu, hổ có cánh, tính sơ qua cũng tầm hai ngàn con.
Mỗi con đều phát ra khí thế hung dữ, không ngờ chúng đều là dị chủng Siêu Phàm!
Chúng nó là loài kiêu ngạo, mạnh mẽ và khó thuần, cả người tỏa ra hơi thở khó chịu nhưng lại nghe răm rắm theo một con chim đầu vàng.
Nó là Đại Kim.
Hai mắt nó sáng rực rỡ, toàn cơ thể vàng hòe như đúc từ vàng thật ra. Đầu có sừng nhọn, lúc bay lượn kêu âm thanh cao chót vót xuyên cả bầu trời
Trên lưng đám ác điểu này.
Có hơn một ngàn chiến sĩ áo giáp bạc, đeo đạp bạc sáng loáng bên hông, áo choàng bay phấp phới Họ cũng là Bách Tuế quân.
Tân Hoa Ngữ thống lĩnh linh đan sư Nhất Giai của Đại Hạ, hợp lực luyện chế Thốn Phàm đan tạo nên đột phá quan trọng!
Dương Diệp, Yến Tử Lang, Nhân Đồ Hách đều có mặt đầy đủ, họ đã thoát khỏi phàm thai nhìn vua của mình như trở lại thời hoàng kim oai hùng của Bắc Cảnh năm đó, ý chí chiến đấu ngút trời.
Năm xưa.
Toàn người họ đều có tu vi không đủ, để đưa Bắc Vương nắm quyền Đại La.
Bây giờ họ đã bước vào Siêu Phàm, có chết cũng muốn hộ bên cạnh Bắc Vương.
“Trong thời gian gần đây Đại Kim luôn bay ra ngoài Bắc Vương phủ, chẳng lẽ muốn thuần phục dị chủng Siêu Phàm này sao?”, Hạng Bàng mở to mắt, thầm hỏi.
Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh cũng âm thầm sợ hãi.
Đại Hạ.
Chẳng những có quân vương Siêu Phàm, mà còn có cách thuần phục đám dị chủng Siêu Phàm sao?
Nên biết rằng.
Tuy Tứ Đại Hoàng triều có đại quân Siêu Phàm, nhưng chỉ phi hành bắng linh khí đến chiến đấu.
"À."
Khóe môi của Sở Ninh hơi cong lên.
Đúng vậy.
Phải chiến!
Hắn muốn trở thành hoàng giả điên nhất tại Thanh Châu, còn muốn Đại Hạ trở thành Hoàng triều.
Con đường này vẫn đầy máu.
Nếu bí mật đã bị công khai, chẳng lẽ hắn còn sợ lộ đuôi? Hắn phải đợi kẻ địch đến gây chiến hỏa ở Đại Hạ này sao?
Tu giả cũng đánh!
“Bổn Vương phải mở một đường máu cho Đại Hạ rồi".
“Con đường này sẽ sử dụng Bách Tuế quân đã tôi luyện ra phủ đầy xương và xác, trong đó có cả địch và các ngươi. Sợ không?”
Sở Ninh nhẹ nhàng hỏi.
“Không sợ!”
Dương Diệp, Yến Tử Lăng, Nhân Đồ Hách cùng với Bách Tuế quân cùng gào lên.
“Tốt!”
Sở Ninh nhảy lên, đứng ở trên lưng Đại Kim.
“Rút đao các ngươi ra rồi nói cho các đại quốc Thanh Châu này biết, quân vương xuất chúng của Đại Hạ các ngươi đi".
“Chúng ta đến Vân Hiên, Vũ Lạc, Mộc Việt công khai càn quét linh thạch, tài nguyên của bọn chúng, đúc ra huy hoàng của Đại Hạ tả”
Quần áo của Sở Ninh phấp phới trong gió, lời nói quấn quanh trong đất trời: "Ai muốn chiến cứ phi ngựa lại đây, ta sống chết cùng với các ngươi!"
“Bắc Vương..”
Mười lăm vị Đại Quốc chủ của Tân Tú Minh nhìn thanh niên sáng tựa mặt trời, mà run sợ tắt tiếng.
Sở Ninh muốn dẫn Bách Tuế quân đi ác chiến với các đại quốc siêu cường sao?
Khí phách, hào khí kiểu gì đây.
Dù là thành công hay không, cũng chắc chắn là một sự kiện nổi tiếng ghi lại trong sử sách rồi.
“Bắc Vương cứ đi, ta sẽ ở lại giữ chủ quốc Đại Hạ!”
Mười lăm vị Đại Quốc chủ cũng đã nhiễm theo oai phong của họ, lần lượt ôm quyền nói.
Cuộc sống con người có bao nhiêu cơ hội cho phép chúng ta điên dại đâu?
Thành công, họ trở thành Tân Mị cũng sẽ như diều gặp gió thôi
Bại, cũng xem như đã giúp cho nỗi lòng không cam tâm mấy năm nay được thoả mãn.