Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Bắc Vương đương thời giỏi nhất là đao pháp.

Đó là khi chìm nổi ở Bắc Cảnh sáu năm, vung đao giết địch quá nhiều nên đã tôi luyện ra dưỡng đao thuật.

Đao của Bắc Vương hắn dùng máu để nuôi dưỡng, đạt tới cảnh giới hợp nhất, vừa nghĩ đao đã trên tay.

Ở cảnh giới này.

Dù một bông hoa hay một chiếc lá đều cũng có thể hóa thành đao.

Cây cỏ dại mỏng manh bỗng trở nên cứng cáp, tiếng đao vang dội cả núi sông.

Quảng trường cuồn cuộn gió bão, từng cơn gió đều trở nên sắc bén lạ thường, chúng như vũ khí, cắt ngang qua từng người, ai chưa bước vào Địa Vũ Cảnh đều bị cắt rất nhiều.

Chiếc lá rụng, nhánh cây vụn giờ dựng thẳng lên rồi bay vút lên trời cao như một đám mây đen.

Đây đúng là một khung cảnh khiến lòng người rung động.

Sở Ninh dùng cỏ dại phá Liệt Dương Sát Trận.

Mặt trời xuống núi, sức mạnh kinh hồi, sát khí cuồn cuộn, đánh tan đám mây đen.

Nhưng bản thân nó cũng rung chuyển dữ dội rồi nổ tung trong cơn chấn động ấy.

Khung cảnh sáng ngời nhanh chóng tối sầm, ánh lửa hừng hực xung quanh dần dịu xuống.

Trên quảng trường trung ương chằng chịt vết nứt như mạng nhện rồi nó hóa thành một đống phế tích.

Những trưởng lão và đệ tử đứng đằng xa đều hóa đá.


Lưng bọn họ toát mồ hôi lạnh.

Liệt Dương Sát Trận có thể diệt sạch phần lớn cường giả Vũ Cảnh của Đại Hạ Vũ Triều giờ lại bị người ta dùng một cây cỏ dại hóa giải sao?

“Ngươi...”

Lữ Tinh Thần nhìn Sở Ninh, người loạng choạng, câu chữ như nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào thốt ra một câu đầy đủ.

Kỹ năng của Sở Ninh đã phá hủy sự tự tin của hắn ta.

Sau khi chứng kiến cỏ dại phá sát trận, bóng ma tâm lý ngày xưa hiện về khiến hắn ta mất sạch ý chí chiến đấu.

Hắn ta không tài nào địch nổi kẻ yêu nghiệt ấy.

Ly rượu độc sáu năm trước vẫn chưa khiến Sở Ninh phai mờ.

“Nhân ngày xưa chính là quả của hôm nay”.

Sở Ninh nhìn vào Lữ Tinh Thần rồi cất bước lại gần: “Ta muốn giết ngươi”.

“Lên!”

“Cùng lên, giết hắn cho ta!”, Lữ Tinh Thần liên tục lùi về sau, điên loạn rống lên.

Không ngờ các đệ tử xung quanh lại lảng tránh hắn ta như hồng thủy mãnh thú.

Bọn trưởng lão như Lỗ Nhạc cũng cứng người.


Sở Ninh lần lượt phá vỡ nhận thức của bọn họ, thực lực của hắn thật làm người ta kinh hãi.

Thập đại trưởng lão của Liệt Dương Tông có tám vị bước vào Vũ Cảnh, ba vị ghi tên vào bảng của Đại Hạ Vũ Triều nhưng lại không có bản lĩnh như Sở Ninh.

Vậy nên bọn họ nào dám ra tay với Sở Ninh chứ.

“Ha ha, lúc trước khi ta bị ngươi mưu hại cũng bị tông môn cô lập như vậy”.

Sở Ninh nở một nụ cười đầy chế nhạo.

Thế nhân đều thế, luôn có bản tính tránh hại tìm lợi.

“Á!”

Tóc tai Lữ Tinh Thần rối tung, chạy về phía xa.

Sở Ninh bình tĩnh nhấc chân đuổi theo.

Hắn muốn chém Lữ Tinh Thần, cả Đại Hạ Vũ Triều này ai dám cứu.

Nhưng mà.

Lần này, hắn đến thăm thú Liệt Dương Tông lại không gặp nàng giai nhân đã từng thề non hẹn biển với mình.

Nàng, đã rời đi rồi sao?

Khoảng chừng nửa nén hương.

Lữ Tinh Thần đã chạy đến một vách núi.

Đây là võ nhai của Liệt Dương Tông, là nơi tĩnh tu của tông chủ.

Lữ Tinh Thần tháo chạy tới đây là mong được tông chủ trợ giúp.

“Võ nhai!”

Sở Ninh dừng bước, nhìn xuống thạch bích dưới võ nhai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận