Sở Ninh rời đi.
Trong Liệt Dương Tông ngổn ngang lộn xộn.
“Vi Nhi tỷ, ngươi cảm thấy hắn đồng ý về phe Minh Vương sao?”
Đại trưởng lão Lỗ Nhạc rất không cam lòng.
Hôm nay.
Có thể nói mặt mũi của Liệt Dương Tông như quét rác.
Khổ nỗi thiên phú của Sở Ninh rất kinh người, đã được Dư Vi nhìn trúng.
“Ta tin tưởng hắn hiểu rõ”, Dư Vi nói.
Dưới góc nhìn của nàng ta.
Sở Ninh đánh Liệt Dương Tông nên lòng đã mang sẵn tức giận.
Giờ lại nghe nói nàng ta đã kết giao với Tiểu Minh Vương nên phản ứng quá khích âu cũng là điều bình thường.
“Vi Nhi!”
“Ở Đại Hạ Vũ Triều, người có thể ra mật lệnh Đại Hạ có thân phận địa vị cực kỳ cao”.
“Mà hôm qua, mật lệnh xuất hiện ở Thanh Sơn thành, khi ấy cũng là lúc Sở Ninh trở về Sở gia”.
“Đúng lúc, Sở Ninh vừa mới mười chín tuổi”.
Phạm Huyền Cơ từ tốn nói từng chữ một, rồi gian nan hỏi: “Ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao?”
Cơ thể mềm mại của Dư Vi run lên.
Nàng ta rất thông minh, hiểu ngay ý của Phạm Huyền Cơ là gì.
Nếu đây không phải là trùng hợp.
Tập hợp các thông tin lại đều cho ra một kết luận.
“Không, không thể nào!”
Dư Vi vội vàng ngăn dự đoán ấy lại: “Nếu hắn là người nọ thì Liệt Dương Tông đã bị san bằng rồi!”
Thành tựu bây giờ của Sở Ninh rất đáng nể nhưng còn lâu mới bì kịp vị Bắc Vương kia.
“Cũng đúng”.
Phạm Huyền Cơ gật đầu một cách đầy gượng gạo.
Các vị Vương của Đại Hạ, quyền lực khuynh triều.
Nếu Sở Ninh là Bắc Vương, sao lại một mình đi lên Liệt Dương Tông chứ?
Còn về phần mật lệnh Đại Hạ, ông ta đoán rằng là nhân vật lớn nào đó mới đi ngang qua Thanh Sơn thành, thấy Tề gia làm điều gian ác nên mới tiện tay diệt trừ.
Nhưng lòng Phạm Huyền Cơ vẫn bất an như cũ.
Từng động tác giơ tay nhấc chân của Sở Ninh đều có phong thái phi phàm, đến cả ông ta cũng không nhìn thấu được hắn.
Ông ta là tông chủ của Liệt Dương Tông nên không thể không ra mặt.
Đúng lúc ấy Dư Vi thầm cản ông ta nên ông ta mới có lý do dừng tay.
Dưới núi.
Mấy nghìn người giải tán, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự hưng phấn.
Việc Sở gia ghé thăm Liệt Dương Tông đã làm chấn động các thành trì xung quanh.
Bọn họ đi theo đến để chứng kiến một trận đại chiến khiến đời họ khó quên.
Sở gia có một người con trai.
Hắn khinh cuồng, chân đạp lên đại trận trấn sơn, phá Liệt Dương Sát Trận.
Dù có Siêu Phàm xuất hiện vẫn mặt không đổi sắc đánh bại Lữ Tinh Thần.
“Vị đại ca ca này thật lợi hại!”
Đồng Đồng hoan hô chạy quanh. Phó Vệ mặt mày nghiêm túc sửa sang lại vạt áo, bái lạy Sở Ninh đang xuống núi.
Người không lên chiến trường rất khó hiểu được ý nghĩa Bắc Vương quật khởi quan trọng thế nào.
Đại Hạ có tám vị Vương.
Nhưng lại chỉ có một mình Bắc Vương nguyện lòng trấn thủ nơi biên ải, quyết chiến không lùi bước.
Thân là một vị Vương phải bảo vệ cho non sông đất biếc của Đại Hạ.
Tâm nguyện cuối đời của những lão binh như Phó Vệ ấy là được đích thân bái lạy Bắc Vương.
“Lão nhân gia ơi, vãn bối không nhận nổi đâu”.
Sở Ninh đỡ Phó Vệ dậy: “Nếu ngươi đồng ý thì sau này cứ đến Sở phủ tìm ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ chè chén no say một trận”.
Sở Ninh rất kính trọng những lão binh như vậy, lòng luôn nghĩ cách chữa trị vết thương cũ cho Phó Vệ.
“Được, được...”
Phó Vệ đã ngoài sáu mươi mà giờ lại phấn khích vui mừng như một đứa trẻ khiến Sở Nguyên và Sở Dao phải nhìn sang.
“Sở Ninh thiếu gia, để ta đưa các ngươi về Sở phủ”.
Lúc này, một người thanh niên mặc giáp mỏng đánh xe ngựa tới, cam tâm làm trâu làm ngựa cho hắn.
“Thống lĩnh Thành Vệ quân, Bàng Phong ư?”, Sở Dao bật thốt.
Người như vậy lại cam tâm làm trâu làm ngựa ư.
“Ta đã từ chức thống lĩnh rồi”.
“Từ nay về sau ta sẽ thề sống thề chết đi theo Sở Ninh thiếu gia”, Bàng Phong nói.
Hắn ta chỉ một lòng muốn báo ân, không quan tâm tới thân phận của Sở Ninh.
“Đi theo ta sao?”
Sở Ninh thấy ánh mắt kiên định của Bàng Phong thì hài lòng mỉm cười nói: “Được, không sợ chết thì cứ tùy ngươi”.
Xong.