Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Phía trên không trung xuất hiện trăm con chim lớn đang lao về hướng Cô Vụ sơn mạch.

Hiển nhiên đây chính là Thanh Linh Ưng mà chỉ có Vương quân của Đại Hạ Vũ Triều mới có thể điều khiển.

Vèo! Vèo! Vèo!

Trăm con Thanh Linh Ưng còn chưa rơi xuống đất, từng bóng người đã lần lượt nhảy xuống đất như thiên thạch.

Bọn họ là những chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, chừng hai ngàn người, áo giáp trên người còn đẹp đẽ hơn cả của Vương quân, ai nấy đều có huyết khí cường đại, trong nháy mắt vừa rơi xuống đất đã kết đội dựng thuẫn về phía Sở Ninh.

"Cận vệ của Minh Vương!"

Nhân Đồ, Yến Tử Lăng, Dương Diệp giương mắt nhìn tới.

Đại Hạ Bắc Vương, dưới trướng có đan sư như Tần Hoa Ngữ phụ tá, trong Bắc Vương quân ba mươi vạn người, bồi dưỡng ra được các tướng lĩnh của Lâm Tự Doanh Hòa Tự Doanh.


Minh Vương tại vị mười năm, cũng lấy trân bảo bồi dưỡng ra được một đội cận vệ tinh nhuệ, tuy chỉ có hai ngàn người, nhưng người yếu nhất cũng là Địa Vũ cảnh.

Giờ phút này nhìn lại, quả thật là như thế.

Hai mươi người cầm đầu đều là tu vi Địa Vũ cảnh.

Một phong chiến thư của Sở Ninh.

Đã tiêu diệt Minh Vương quân năm mươi vạn người, để Minh Vương dẫn theo cận vệ đến đánh vào đất phong của Bắc.

'Vương!

"Minh Vương!"

Sở Ninh mặc một bộ áo trằng bay phần phật, nhìn chăm chú vào một người đàn ông trung niên sau đám cận vệ.


Đối phương có thân hình cao lớn, mái tóc dày cộp, giống như đi ra từ bên trong Luyện Ngục, có một loại khí thế cuồng dã, chính là Đại Hạ Minh Vương.

Trước kia Minh Vương vẫn luôn khiến máu nóng trong người Sở Ninh sôi trào, sinh ra ảnh hưởng với việc luyện hóa linh đan.

Loại cảm giác này, Sở Ninh cũng không còn thấy lạ lãm nữa.

Mỗi khi có tu giả tư cách trở thành Tạo Hóa chủng xuất hiện, Lục Chuyển Tạo Hóa Công đều sẽ sinh ra cảm ứng.

"Máu của Minh Vương có thể trợ giúp huyết thống của ta tiến hóa!", Sở Ninh vô cùng mừng rỡ.

Từ sau khi hắn bước vào Siêu Phàm, đã lâu rồi không đụng phải Tạo Hóa chủng.

"Giết con trai ta, còn dám hạ chiến thư với bản vương, ngươi đúng là vô cùng to gan!"

Minh Vương cũng đang chăm chú nhìn Sở Ninh, ánh mắt lạnh thấu xương, như một con rắn độc.

"Nếu như ngươi coi trọng mạng sống của con trai mình như thế, cần gì phải phái y đến đất phong của ta gây sự chứ".

Sở Ninh đè sự kích động trong lòng xuống, chậm rãi nói: "Ta giết y là bởi vì y mắc tội đáng giết".

"Ha ha hai"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận