Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

Không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tin nổi, đếm một loạt, mười mấy tên lưu manh áo đen khỏe mạnh, toàn bộ đều bị một người đàn ông dễ dàng giải quyết.

“Nghiên Nghiên!”

Vừa thấy Long Nghiên Nghiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lệnh Quá Dương biến mất, vọt như
bay đến trước mặt cô, khẩn trương vươn cánh tay ra, kéo cô lại gần kiểm
tra trên dưới thật cẩn thận. “Nghiên Nghiên, lũ này có làm em bị thương
không? Em nói cho anh biết, anh tuyệt đối, sẽ không tha cho chúng!”

“Xin hỏi các hạ, ‘kiệt tác’ này đều do một mình người xuất thủ?” Cô hỏi, ngoài mặt cười nhưng trong không cười.

Cừ thật, thân thủ lợi hại như vậy, lại giả vờ giả vịt, anh em nhà này đúng là cùng một ruột với nhau.

“Ai bảo chúng dám bắt em, lũ này chỉ
biết phô trương thanh thế, căn bản không lãng phí bao nhiêu sức của anh
cả.” Anh xùy vài tiếng, kéo cánh tay bảo bối lại gần, không đúng, là
kiểm tra trước xem cô có bị thương hay không.

“Anh rõ ràng đánh giỏi vậy, mỗi lần
khi em đánh nhau, sao anh không chịu ra giúp…… đừng có loạn nào, làm cái gì thế?” Long Nghiên Nghiên thấy anh lén la lén lút sờ đông mó tay, lại kiểm tra tay hay kiểm tra chân của mình.

Động tác khiến ta mỉm cười, nhưng lo lắng của anh, quả thật khiến cô rất cảm động.

“Anh có gia quy! Không được ỷ vào
đánh nhau để gây chuyện, trừ phi thực sự quan trọng, tuyệt đối không thể ra tay đánh người khác bị thương.”

Tầm mắt Lệnh Quá Dương dừng ở một
nơi, đáy mắt bỗng ánh lên ngọn lửa mãnh liệt, Long Nghiên Nghiên thấy
phản ứng của anh, cúi đầu nhìn lại.

“Làm ơn đi, đây chỉ là dây thừng ma sát làm xước da, không nghiêm trọng đâu!”

“Em bị thương!” Cơn tức của Lệnh Quá Dương đã khai hỏa, “Anh đã cảnh cáo em, phải cẩn thận, phải cẩn thận, em không nghe ra à?”

“Này này này, không phải em muốn, là lũ kia ép em mà!” Anh chẳng phân phải trái gì cả?

“Anh mặc kệ, anh nói rồi, em phải yêu quý chính mình, không thể được để trên người có một vết thương nào nữa.”

“Chẳng lẽ em ngã, đầu gối chảy máu anh cũng tức giận?”

“Đúng vậy.”

“Không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ?”

“Cũng thế.”

“Nếu em đi trên đường, người khác đụng vào em?”

Hai hàng lông mày của anh nhếch cao lên, giận dữ nhìn cô, biểu hiện là đáp án không thay đổi.

“Vậy thì anh gói em thành xác ướp, đặt ở nhà là được rồi,” cô nhận thua.

Lệnh Quá Dương nhếch môi, sẽ suy nghĩ cẩn thận lời đề nghị của cô, khóe mắt lơ đãng nhìn sang một bóng đen
đang lén chuồn đi. “Nhâm Vũ Tiệp, em đứng lại đó cho anh!” Anh lạnh
giọng nói.

Bóng dáng nhanh nhẹn, tốc độ nhanh
như chớp, xuyên qua cửa ở phía trước đôi nam nữ chính, cách Lệnh Quá
Dương khoảng mười bước an toàn.

Cô sẽ không ngốc đến mức đứng trước
mặt anh họ chờ chết đâu! Khiêu chiến hai mươi tư năm, cô chưa từng tanhg vị thừa kế quán võ Hạ Nhâm đ*o này đến một lần.

“Anh dặn em bảo vệ Nghiên Nghiên thật tốt, em lại khiến cô ấy bị thương! Em ra đây cho anh!”

Long Nghiên Nghiên ôm chặt người đàn
ông muốn băm Nhâm Vũ Tiệp thành tám khúc, trong lòng ngập tràn ngọt
ngào, vì đã rõ nguyên nhân người đàn ông này giận dữ là gì.

“Anh họ, vì dây thừng mà, anh xem, em cũng không cẩn thận bị dao để lại vài vết, anh không khen em thì thôi,
còn ra vẻ muốn dạy dỗ em, thật bất công mà.”

Lệnh Quá Dương chưa chịu bỏ qua dáng
vẻ kia của cô ta, ngược lại, Long Nghiên Nghiên đã cảm thấy áy náy. “Vũ
Tiệp, đều tại chị, em mới bị bắt, cũng vì cứu chị, khiến em bị thương,
xin lỗi.”

Lệnh Quá Dương quay sang Long Nghiên
Nghiên, không cho sự chú ý của cô rời khỏi người anh, “Không cần bận tâm đến nó, nó căn bản là cố ý để em bị bắt, bằng năng lực của nó, anh
không tin vài tên lâu la này mà nó không ứng phó được, em nên thương
anh, chứ không phải nó.”

“Anh? Anh có cái gì mà thương?” Lườm anh một cái, người đàn ông này nói chuyện chẳng kiêng dè gì cả.

“Vì em, anh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nhất đối phó với Khương Tâm Dĩnh, dùng quyền lực để gây khó khăn, anh
nghĩ việc Phổ Hoa Lạc sụp đổ đã định, Khương Tâm Dĩnh cũng không thể ở
lại giới người mẫu nữa, sự nhẫn nại của anh hoàn toàn biến mất, đều là
bởi vì em.”

“Sao em không biết anh còn có bản
lĩnh như thế.” Một nhiếp ảnh gia có quyền lực và lực ảnh hưởng lớn như
thế sao?

“Cái này chứng tỏ em biết về anh chưa đủ nhiều, Nghiên Nghiên, tình cảm của em với anh không nhiều bằng anh
với em đâu.” Anh quen biết cả tam giáo cửu lưu (đủ hạng người: các
trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội), dựa vào quan hệ này làm ra các thủ đoạn xấu xa là không hề khó.

“Em biết anh rất tốt với em.” Long
Nghiên Nghiên không hề trêu chọc anh, hướng đến vị anh hùng cứu mỹ nhân
kia, đặt lên má một nụ hôn: “Đừng giận Nhâm Vũ Tiệp, vết thương nhỏ này
không đáng ngại đâu.”

Nhâm Vũ Tiệp quả thật không muốn phá
hỏng giây phút tốt đẹp của đôi uyên ương này, nhưng, cô cũng không muốn
đợi chờ trong núi sâu để cho muỗi đốt. “Anh họ, khi nào chúng ta mới có
thể đi khỏi đây?”

“Nhưng mà những người này……” Long
Nghiên Nghiên do dự nhìn những tên bị thương trên mặt đất, đã lâu như
thế, không ai trong chúng có thể đứng lên được, thân thủ Lệnh Quá Dương
đủ dùng hai chữ “đáng sợ” để hình dung.

“Yên tâm đi, Nghiên Nghiên, vị tiên sinh kia đã báo cảnh sát rồi.” Lệnh Quá Dương chỉ một ngón tay về phía trước.

Ở nơi cách xa chục thước có một chiếc xe màu xám bạc, cạnh xe là một bóng dáng cao lớn đang đứng.

“Khi các em bị bắt lên xe, anh ấy đến đúng lúc nên đã báo cho anh biết.”

Người đàn ông kia là phụ huynh của
học sinh lớp Nhâm Vũ Tiệp, một người đàn ông khá thông minh, xin lớp học tìm ra thông tin liên lạc của cô giáo, lấy được số gọi khẩn cấp của
Nhâm Vũ Tiệp, mới khiến mình có thể cứu Nghiên Nghiên ra trong thời gian ngắn nhất, giả dụ mà chờ cảnh sát đến, bọn họ có thể đã đi rồi.

“Anh họ à, đại ca lũ kia chính là An lão đại.”

“An Thái?” Lệnh Quá Dương nhíu mày.

“Chính là anh ta, nên cảnh cáo An
tiểu tử, huynh đệ của anh ta xông bừa gây ra họa, còn nữa, anh ta cũng
nên tăng cường phẩm cách cho thủ hạ của mình.” Nghĩ đến đôi tay sờ loạn
vừa rồi, Nhâm Vũ Tiệp cảm thấy ghê tởm, “Cũng không biết quản lý thủ hạ
thế nào, lại dám sờ loạn, ngắm nghía em và chị Nghiên Nghiên, nếu không
phải muốn biết núi sau lưng Khương Tâm Dĩnh rốt cuộc là ai, em sẽ không
bị lũ này bắt đâu!”

Nhắc đến việc này, cơn tức của Lệnh
Quá Dương lại nổi lên: “Em tưởng điều tra thì có thể đưa mình ra làm mồi à? Lại dám để Nghiên Nghiên phải mạo hiểm, còn khiến cô ấy bị lũ đàn
ông sờ loạn nữa.”

Nếu không phải Nghiên Nghiên ôm anh,
Lệnh Quá Dương đã cấp tốc vọt vào trong phòng đạp bọn khốn đang nằm trên đất thêm một trận nữa.

Không biết sao, Lệnh Quá Dương bỗng lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Anh…… anh cười cái gì?” Nhâm Vũ Tiệp thấy run cả người lên.

“Chỉ muốn nhắc nhở em, hoang sơn dã lĩnh, có rất nhiều sinh vật ban ngày không muốn hiện thân, thích đi tìm bạn vào nửa đêm……”

Sắc mặt Nhâm Vũ Tiệp trắng xanh trong nháy mắt.

“Giống như cái váy dài của em, chỉ có những con có râu thích, còn có người bạn tám chân đen sẫm trên vai kìa…”

“A a a!” Tiếng thét chói tai vang lên, Nhâm Vũ Tiệp lại nhảy lên, liên tiếp vỗ vào người.

Long Nghiên Nghiên muốn nhắc cô ấy không có chuyện gì đâu, những thứ kia sớm đã bị cô phủi đi rồi.

“Mặc kệ nó.” Lệnh Quá Dương ôm Long Nghiên Nghiên, nhìn con khỉ nhảy coi như trả đũa.

Một bàn tay không biết ở đâu ra, chạm vào thân hình đang nhảy nhảy kia: “Nhâm tiểu thư, không sao đâu, cô đừng lo…”

Người phụ nữ đang trong trạng thái
điên cuồng, không nghe thấy giọng nói trầm thấp phía sau, chỉ biết trên
vài có một vật cứng đặt lên, cô kêu càng to, xuất luôn tuyệt chiêu “sát
thủ” với vật đáng sợ đó.

“Phịch!”

Một tiếng thật lớn vang lên, người
đàn ông mặc âu phục tứ chi nằm thẳng trên mặt đất, bị quật ngã trong
nháy mắt, cái hộp nhỏ trong tay anh rơi ra.

Thời gian, dừng lại.

Ngoài tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu, ba người đều nín thở, tầm mắt dừng trên người đàn ông khốn khổ vô tội,
nhưng, không phải nhìn không mặt bị đau của anh, mà là…

Chiếc hộp nhỏ kia lăn vòng trên bụng
người đàn ông, nắp hộp lập tức bung ra, một chiếc bánh ngọt không e dè
trượt ra, đổ xuống một chỗ.

Vừa hay, đúng lúc, dính luôn tại vị trí quan trọng giữa hai chân người đàn ông.

Gió lạnh thổi nhẹ trên mặt hai nam hai nữ, lại không thổi đi sự ngượng ngùng kia.

******

Khi Long Nghiên Nghiên về nhà, đã qua nửa đêm.

Ánh mắt dịu dàng, Lệnh Quá Dương
nghiêng nhìn cô bé đang ngủ say, cái miệng nhỏ xinh hơi mở ra theo quy
luật thở, anh mỉm cười, không nhịn được cúi đầu hôn người đẹp say ngủ.

Cửa kính xe phát ra hai tiếng cốc cốc, không ngờ lại là hai gương mặt vừa lo lắng vừa tức giận.

Hai người này không phải ai khác,
chính là cha và anh trai của Long Nghiên Nghiên, trước khi anh hùng cứu
mỹ nhân, Lệnh Quá Dương đã báo cho họ biết việc Long Nghiên Nghiên gặp
chuyện không may.

“Cẩn thận một chút, đừng đánh thức Nghiên Nghiên.” Anh để anh trai Long Nghiên Nghiên ôm lấy cô.

“Vì sao Nghiên Nghiên lại bị người ta bắt cóc?” Ông Long thấp giọng hỏi.

Lệnh Quá Dương dùng cách tự thuật đơn giản nhất kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng nói ra cuối cùng mọi
việc được giải quyết thế nào.

“Tìm người phụ nữ tên Khương Tâm Dĩnh kia.” Ông Long liếc mắt nhìn con trai một cái, khí lạnh có thể cảm nhận được rõ ràng.

Dám đụng đến con gái của ông, ông sẽ dùng sức ép của giới chính trị, cho người đàn bà kia không thể ở lại Đài Loan luôn.

“Cám ơn cậu đã cứu con gái ta.” Ông
Long mở miệng cảm tạ, lập tức lại giận dữ nghiêm mặt nói: “Ta muốn đưa
Nghiên Nghiên về nhà, ta muốn chăm sóc nó thật tốt.”

“Xin cứ tự nhiên, Nghiên Nghiên sẽ
rất vui.” Lệnh Quá Dương không phản đối chút nào, thậm chí còn cười nhìn theo cô được Long đại ca ôm vào trong xe.

“Ta nghĩ cậu sẽ cướp người với ta.” Ông Long kinh ngạc nhìn Lệnh Quá Dương.

Lệnh Quá Dương lắc đầu, từ từ nói:
“Chăm sóc Nghiên Nghiên thật tốt, nhắc cô ấy, vài ngày sau đến phòng làm việc lấy chi phiếu, là cát-sê quảng cáo; Còn nữa, trong phòng cô ấy
thuê có một con thỏ và bức ảnh chụp vợ ông, đó là bảo bối của cô ấy, hai người phải nhớ mang đi! Chìa khóa ở trong ba lô của cô ấy.”

“Cậu đây là……” /Vô2/Ảnh/Các/https://qttp.wordpress.com/

“Tôi phải rời Đài Bắc một thời gian.” Lệnh Quá Dương trả lời.

“Đi bao lâu? Nghiên Nghiên biết không?”

“Vài tuần thôi!” Lệnh Quá Dương
nhướng mày, cười toan tính, “Giúp tôi nói với Nghiên Nghiên, nói tôi
phải phụng chỉ của mẫu thân, về nhà xem mắt.”

Xem mắt?

Ông Long ngẩn ra.

Người này có Nghiên Nghiên rồi còn chạy đi xem mắt!

Lệnh Quá Dương, ngược lại còn cười to.

Bạn gái yêu dấu của anh, bà xã tương lai, đừng làm anh thất vọng nhé!

ình thân đến muộn, cuối cùng Long Nghiên Nghiên đã đợi được đến ngày này.

Lúc đầu cô còn tưởng đang mơ, khi cô
mở mắt ra, nhìn thấy cha và anh trai bên cạnh, cha quan tâm hỏi cô có
thoải mái không? Giọng nói vẫn như cũ, nhưng anh trai còn đích thân
xuống bếp nấu cháo cho cô, cô kinh ngạc đến mức nói không ra lời, chỉ sợ một khi mở miệng, sẽ tỉnh khỏi giấc mộng này.

Cuộc sống thế này là ước mơ tha thiết của Long Nghiên Nghiên. Cô rất vui mừng, nhưng đáy lòng lại có vô số tia phiền muộn.

Người nào đó bắt chước cô chẳng nói một tiếng đã đi, người đàn ông kia đã thành công, khiến cô hiểu được cô nhớ anh thế nào.

Nhưng mà…… Về nhà xem mắt? Chẳng phải luôn miệng nói thích cô, chỉ cần cô, thế mà về nhà xem mắt cái gì!

“Đáng chết!”

Đúng, cực kỳ đáng ghét, khiến cô tức
giận, rất giận, hận không thể tự tay bóp cổ anh, người đàn ông này sao
lại sau khi chiếm được lòng cô, lại phủi phủi mông bỏ chạy lấy người,
trở về nhà gặp đối tượng xem mắt của anh?

“Đáng chết! Long Nghiên Nghiên, cô có nghe thấy tiếng tôi không?” Ở gần đó, Viên Thu Bình đoạt lại bông hoa
bách hợp đang bị hủy dưới tay Long Nghiên Nghiên.

“Bình Bình, cô dám lấy hoa của tôi?”

“Tôi lấy đấy! Cô nhìn hung khí trong
tay cô kìa, muốn cô tỉa lại, chứ không phải nói cô cắt cả nụ hoa đâu, cô muốn chúng ta bán gì đây, bán cành à?” Viên Thu Bình như bị động kinh
nói.

Ngày đầu tiên như vậy, ngày hôm sau
cũng như vậy, một tuần đã không biết bao nhiêu hoa bị phá hủy trong tay
Long Nghiên Nghiên, là tiền, tiền đấy! Ôi tiền cứ thế mà bay đi.

“Tôi không biết cô và Lệnh Quá Dương
kia xảy ra chuyện gì, nhưng xin cô đừng làm ảnh hưởng đến công việc,
đừng thất hồn lạc phách nữa được không? Cô có soi gương chưa, nhìn cô
như người phụ nữ bị vứt bỏ ý!”

“Tôi, không, bị, vứt, bỏ!” Long Nghiên Nghiên hung tợn nói, răng nghiến răng rắc, thấy cái gì là cắt cái đó.

Cô không phải là cô bé hay khúm núm
nhé, là người đàn ông kia đến trêu chọc cô trước, lại dám quăng cô đi,
cô sẽ đánh anh khiến cả mẹ anh cũng không nhận ra anh nữa.

“Đúng, cô không bị vứt…… Long Nghiên
Nghiên, cô dừng tay cho tôi! Dừng tay lại!” Viên Thu Bình sắp khóc, bồn
hoa lá ngọc cành vàng kia, lại bị chuyển vào phạm vi nguy hiểm, giờ đã
thành một cái cành thẳng tắp.

“Xin hỏi, chị Nghiên Nghiên có ở đây không?”

Một giọng nói như cứu tinh truyền đến từ cửa lớn, Viên Thu Bình đoạt lấy hung khí, đẩy Long Nghiên Nghiên ra
bên ngoài, không cho cô tiếp xúc với đóa hoa vô tội đáng thương này nữa.

“Vũ Tiệp, giờ mới giữa trưa, em đến
làm gì? A? Em muốn đi du lịch à?” Long Nghiên Nghiên nhìn thấy tay cô
cầm một cái túi du lịch.

“Em đến nói tạm biệt với chị Nghiên Nghiên, trong nhà có chuyện, em phải về nhà hai tuần.”

“Ngay cả em cũng muốn đi!”

Bỏ qua giọng nói như mất mát của Long Nghiên Nghiên, Nhâm Vũ Tiệp đưa cho cô một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ,
“Chị Nghiên Nghiên, muốn đến nhà em chơi không?”

“Đến nhà em chơi?”

“Người nhà em đều rất hiếu khách! Hơn nữa, chị đến cũng có thể gặp được anh họ em.”

“Chị gặp anh ta thì sao? Chị không muốn thấy anh ta!” Lời nói quá nhanh, giấu đầu lòi đuôi, có thể thấy rõ ràng.

Nhâm Vũ Tiệp cười trộm, trong lòng
ánh lên bóng dáng của tiểu ác ma: “Nghe nói bác tìm đối tượng cho anh
họ, gia cảnh đều không tệ, còn có một tiểu thư tóc dài xinh đẹp, anh họ
tám phần là rung động, mới chịu đồng ý đi xem mắt, thật là, có bạn gái
còn muốn ăn vụng, nói đúng hơn là chẳng quan tâm đến cảm nhận của chị
Nghiên Nghiên.”

Không được quên làm xấu mặt, anh họ
Lệnh Quá Dương, dặn cô nhớ kỹ, đừng trách cô thêm mắm thêm muối trước
mặt chị Nghiên Nghiên: “Chị Nghiên Nghiên, chẳng lẽ chị không muốn tẩn
ông anh họ lăng nhăng này một trận à?”

Lời này đúng là tiếng lòng của Long Nghiên Nghiên, cô rất muốn oánh cho anh mấy đấm.

“Chị Nghiên Nghiên, đi thôi! Cho dù không vì anh họ, coi như vì em, đến nhà em chơi!”

“Chị…… suy nghĩ một lát đã.” Cô nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.

“Được rồi! Em ra ga xe lửa trước đây, em rất mong chị Nghiên Nghiên sẽ đến đấy!” Nhâm Vũ Tiệp tin, mình không phí công đưa địa chỉ, Long Nghiên Nghiên nhất định sẽ đến.

Thật ra không cần lo lắng, lời kia
của Nhâm Vũ Tiệp đã khiến lửa giận và lòng đố kị của Long Nghiên Nghiên bùng nổ, từ trước đến giờ đều là con người ưa hành động, đêm đó lập tức về nhà chuẩn bị hành lý, xin phép cha và anh trai, sáng sớm hôm sau, cô đến phía nam tìm người, không, đi đánh người.

Vừa mới xuống xe, Long Nghiên Nghiên
không khỏi kinh ngạc mở to mắt, phóng mắt nhìn lại, cờ rực rỡ muôn màu
treo khắp nơi, có hình dài mảnh, có hình tam giác, còn có vài mảnh nhiều màu, khiến cô nhìn đến hoa mắt.

Theo màu sắc và hình dáng, chia làm
bốn loại Bạch Tường Đạo Quán, Vân Lưu Đạo Quán, Thái Cực Võ Quán, Lục
Hàng Võ Quán, thoạt nhìn như treo quảng cáo, khó trách Nhâm Vũ Tiệp lại
mời mình đến đây, thì ra là đang có sự kiện!

Tầm mắt lại trở lại tờ giấy trong lòng bàn tay, ghi rõ địa chỉ của “Nhâm Bảo Đường”.

Bên ngoài trạm xe là một con đường rộng lớn, Long Nghiên Nghiên không biết phải đi hướng nào, đành phải gặp người thì hỏi đường.

Thì ra “Nhâm Bảo Đường” là tiệm thuốc Đông Y, ở Phương Thượng (tên một thành vùng) có chút danh tiếng, hình như không ai là không biết chỗ của Nhâm Bảo
Đường, giống như là danh lam tanhg cảnh vậy, mọi người bị hỏi đều giải
thích lịch sử của Nhâm Bảo Đường cho cô.

Hỏi một người lại được nghe một lần,
tuy có chút ăn không tiêu, nhưng cũng chứng minh cho nhiệt tình của
người nơi đây. Rồi có một người phụ nữ tốt bụng tiến lại, thậm chí còn
tình nguyện dẫn cô đến đó luôn!

“Tiểu thư, cô đến Nhâm Bảo Đường để tìm người, hay là đi khám bệnh?”

“Tìm người, gọi tôi là Nghiên Nghiên đi! Xin hỏi vị tiểu thư đây tên gì?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng nở nụ cười. “Tôi không phải tiểu thư, con gái tôi cũng không lớn hơn cháu lắm.”

“Gạt người! Nhìn cô vẫn trẻ thế này mà, chẳng giống người đã kết hôn có con chút nào.”

Người con gái, không, nên gọi là
người đàn bà sờ sờ mặt mình, cười đến vui vẻ, “Chắc là do chồng tôi
thường giúp tôi tẩm bổ, cái gì mà bổ huyết khí, bổ nguyên thần toàn bộ
nhét vào bụng tôi, hơn nữa bình thường tôi cũng hay vận động rèn luyện
thân thể, thoạt nhìn mới trẻ hơn tuổi thật nhiều.”

Long Nghiên Nghiên vuốt cằm, thế gian này thì ra cũng có thuật dưỡng dung! Tất cả những sản phẩm dưỡng da kia nên cúi đầu chào thua quách cho xong.

“Đúng rồi, Nghiên Nghiên, cháu đến Nhâm Bảo Đường tìm ai?”

“Cháu tìm Nhâm Vũ Tiệp, cháu là bạn cô ấy.”

“Thì ra người bạn con bé kia hay nhắc đến là cháu!”

“Á, bác gái quen Vũ Tiệp?” /Vô/Ảnh/C6ác/https://qttp.wordpress.com/

“Đương nhiên quen, ở đây ai mà chẳng biết người nhà Nhâm gia.”

“Nhâm gia rất nổi tiếng?” Long Nghiên Nghiên ngạc nhiên, dọc theo đường đi nghe không ít người dùng giọng nói tôn sùng kể về Nhâm Bảo Đường.

“Cháu có để ý những lá cờ treo đầy bên đường không?” Bác gái hỏi lại cô.

“Dạ, có phải đang có sự kiện gì đúng không?”

“Ở nơi này của chúng tôi cũng không
phải nhộn nhịp tấp nập gì cho cam, được mỗi đạo quán võ quán là nhiều
nhất.” Bác gái cười cười, “Ở đây hai mươi mấy năm trước, lúc ấy chỉ có
một Giang Hồ Võ Đạo Quán, bên trong có một vị sư phụ danh tiếng vang
dội, không ít đệ tử tìm đến, về sau đệ tử cũng có thành tích tốt, từ đó
danh tiếng của đạo quán bay xa, rất nhiều nhân vật chính thương nổi
tiếng cũng đến đạo quán học vài chiêu phòng thân, về sau, gần đó các võ
quán mở ra liên tục, cạnh tranh kịch liệt, vài năm sau, chủ còn sót lại
bốn võ quán này là có thể phân cao thấp với Giang Hồ Võ Đạo Quán.”

Bác gái chỉ vào bốn màu cờ đỏ trắng
xanh vàng. “Năm nào đó đã có người đề nghị, các võ quán tự đề cử ra năm
đệ tử giỏi nhất để thi đấu, trao đổi để làm tăng khả năng rèn luyện,
cạnh tranh cũng tốt, từ đó về sau, cứ lấy chu kỳ hàng năm, sẽ tổ chức
một cuộc đấu trong hai ngày, những lá cờ đó là dùng để phân biệt các
phái.”

Long Nghiên Nghiên “A” thật to một
tiếng, mặc dù hiểu được sự tồn tại của lá cờ kia, nhưng vẫn khó hiểu:
“Vậy việc này có quan hệ gì đến người nhà Nhâm gia?”

“Giang hồ Đạo Quán, chủ yếu do người nhà Lệnh gia và Nhâm gia quản lý.”

Nhâm và….. Lệnh?

Long Nghiên Nghiên nhíu đôi mày thanh tú lại, nghĩ đến cái tên kia lại hận nghiến răng.

Nhìn các lá cờ xung quanh, Long Nghiên Nghiên phát hiện ra điểm quái dị: “Nhưng, vì sao lại không có cờ của Giang Hồ Đạo Quán?”

“Giang hồ không cần danh tiếng gì, vì nó là tốt nhất rồi.” Mấy năm liên tục đều là quán quân, chỉ có á quân,
và hạng ba là thay người.

Long Nghiên Nghiên còn muốn hỏi vì
sao bác gái lại có khí chất đến thế, chỉ thấy thoáng chốc bác gái đã rẽ
vào một ngõ nhỏ, cô liền đuổi theo.

Bác nắm lấy cổ áo của một người trẻ
tuổi. “Dám ăn trộm trước mặt ta, tên tiểu tử ngươi đến từ vùng khác à?
A… lại còn dám lấy móng tay cào ta!”

Trước sau không đến năm giây, bác gái đã dễ dàng đè người kia lên tường, lấy được ví tiền anh trộm.

Long Nghiên Nghiên chợt hiểu, nơi này võ quán san sát, nói không chừng toàn là cao nhân ngầm!

Theo sự dẫn đường của bác gái, hai người cùng nhau đến Nhâm Bảo Đường.

Bỗng dưng có một cái bóng đen chạy
ra, đến chỗ Long Nghiên Nghiên, không, là bác gái phía sau, chưa kịp
nhìn thấy gì, bác gái đã kéo bóng người lại đó, Long Nghiên Nghiên nhìn
lại cẩn thận, là một người đàn ông.

“Bà xã San San, em chạy đi đâu thế,
không phải nói đi mua báo à, sao mà lâu vậy? Em không biết ông xã thân
yêu của em lo lắng nhiều lắm sao?”

Bác gái muốn kéo người đàn ông đang
ôm mình thật chặt ra, lại sợ làm anh bị thương, chỉ có thể đỏ mặt nói:
“Anh anh anh, đừng có làm mất mặt như thế được không? Em dẫn người đến
Nhâm Đường Bảo nên về chậm, anh bớt lo đi.”

“Không được, không được, hừng đông em đã ra ngoài rồi, trời sắp tối mới về, anh chờ em đã một giờ ba mươi….”
Người đàn ông ngừng thở, híp mắt nhìn chằm chằm vết cào sưng đỏ dài năm
xăng-ti-met, mà khoan, chính xác là không đến một xăng-ti kia: “Bà xã
San San, em lại dám để mình bị thương, em em em …” Anh thở dốc, lại thở
dốc, ngực đau muốn rơi lệ.

“Trời ạ! Em xin anh, đừng thế chhu1.” Bác gái dùng sức bịt miệng người đàn ông lại, không để cho anh khóc
khóc gào gào, bà thoáng nhìn qua vẻ mặt giật mình của Long Nghiên
Nghiên, cười xin lỗi. “Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên, đây là chồng bác,
ông ấy có tật xấu là hay kích động, nhất là thấy người bị thương chảy
máu.”

“Không sao.”

Long Nghiên Nghiên cười xấu hổ, nhưng phía sau lại xuất hiện tiếng nói quen thuộc.

“Mẹ, mẹ lại làm mình bị thương rồi chọc ba khóc à!”

Long Nghiên Nghiên nhìn theo tiếng nói. “Vũ Tiệp?”

Nhâm Vũ Tiệp cũng kinh ngạc, “Chị
Nghiên Nghiên, hiệu suất của chị nhanh ghê, hôm qua em mới về, hôm nay
chị đã đến.” Sức quyến rũ của anh họ thật kinh khủng nhỉ!

“Em vừa mới gọi…… mẹ?” Long Nghiên Nghiên nhìn bác gái vừa mới dẫn đường cho mình.

Thì ra, bà chính là cao thủ Không Thủ Đạo Má Nhâm, cũng là một trong các sư phó của Giang Hồ Đạo Quán.

Long Nghiên Nghiên cứng họng líu lưỡi, bên cạnh mình đúng là tập hợp toàn cao thủ a!

Hành lý vừa đặt xuống, Long Nghiên
Nghiên đã bị Nhâm Vũ Tiệp kéo ra ngoài. “Vũ Tiệp, không phải đến giờ ăn
cơm tối rồi sao, em dẫn chị đi đâu?”

Đi qua một con đường mòn, nơi này cô lại không quen, chỉ có thể mặc cho Nhâm Vũ Tiệp kéo cô đi.

“Đương nhiên là đi gặp anh họ rồi!
Chị lặn lội xa xôi đến, đừng nói cho em biết chị không muốn nhìn người
kia chút nào nhé, cái người làm cho anh họ nóng lòng về xem mắt ý?”

“Anh ta…… thật sự đi gặp đối tượng
xem mắt kia?” Trong lòng như bị nhéo, câu thề son sắt kia vẫn còn văng
vẳng bên tai cô, tên đáng chết này đúng là đang đùa với cô sao?

“A! Bọn họ ở phía trước kìa, chị nhìn đi, người con gái trong lòng anh họ là người anh ấy đặc biệt về gặp đấy.”

Phía trước là một chợ trời lúc xế
chiều, xung quanh có rất nhiều quán ăn vặt và tiệm hoa quả, Lệnh Quá
Dương và một cô gái tóc thẳng dài đang vui cười chọn hoa quả, mắt Long
Nghiên Nghiên lạnh đi nhìn hai người vô cùng thân mật kia.

Trăm “nghe” quả nhiên không bằng mắt
“thấy”, khiến cho người ta tức giận, đau đớn tràn lên tận cổ, đố kỵ và
phẫn nộ còn lớn hơn việc lần trước khi nghĩ đến Khương Tâm Dĩnh ở cạnh
anh.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Long Nghiên Nghiên, mày không thể chỉ nhìn thấy một cảnh này mà đã mất đi lý trí.

“Anh ta có em gái hay chị gái không?” Nhịn xúc động muốn xông lên phía trước, Long Nghiên Nghiên muốn hỏi rõ ràng trước.

“Anh họ là con trai độc nhất.”

“Còn những chị em họ khác như em thì sao?” Tiếng nói của Long Nghiên Nghiên lạnh hơn.

“Theo em được biết, những người đó đều ở Nhật Bản.” Nếu không tính đến chuyện họ trở về tham gia cuộc đấu.

Giây tiếp theo, não Long Nghiên Nghiên không thể suy nghĩ được gì nữa.

Lệnh Quá Dương hôn lên hai má người con gái kia, lộ ra nụ cười dịu dàng mà hạnh phúc.

Dây cung căng thẳng đứt phựt, hai mắt Long Nghiên Nghiên bắn ra lửa giận, sao anh có thể nói thích cô, lại
quay đầu hôn những người con gái khác?

Thân thể hành động sớm hơn cả ý thức, khi cô hoàn hồn, mình đã vọt đến trước mặt hai người họ rồi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lệnh Quá Dương, Long Nghiên Nghiên quẳng cho anh một bàn tay.

“Bốp!”

Tiếng kêu rõ ràng vang dội, phá tan tiếng ồn ào xung quanh, quần chúng đều nín thở dừng lại.

Dám ra tay đánh người thừa kế Lệnh gia của Giang Hồ Đạo Quán, người phụ nữ này không muốn sống nữa à?

Ngoài dự kiến của mọi người, Lệnh Quá Dương bị đánh lại vui vẻ khác thường, đôi mắt đen dạt dào sung sướng,
nhìn chăm chú người con gái phát hỏa hai tay chống nạnh trước mắt, anh
nhếch miệng cười ngốc nghếch.

“Nghiên Nghiên!” Hai tay anh muốn ôm người đẹp, lại bị cô dùng sức đẩy ra.

“Lệnh Quá Dương, tôi tưởng anh chỉ cố ý nói vậy, không ngờ anh thật sự trở về nhà gặp người phụ nữ khác, anh
còn hôn cô ta, anh… Cái tát này là anh nợ tôi, từ hôm nay trở đi, tôi
không muốn gặp lại anh nữa.” Mắng xong một hơi, Long Nghiên Nghiên xoay
người, chưa được vài bước, đã bị người ta ôm thật chặt từ phía sau.

“Anh buông ra.” Cô hung hăng đánh một cái, anh thét lớn một tiếng, ăn một đòn từ khuỷu tay của cô.

“Không được, Nghiên Nghiên, Nghiên
Nghiên của anh, em chịu đến tìm anh, anh tuyệt đối không thể buông tay!” Cô càng kích động, càng chứng tỏ cô để ý anh, Lệnh Quá Dương cố nhịn cô lại một đánh một đấm liên tục.

“Chết tiệt, tên khốn kiếp, anh gạt tôi, anh đáng chết, tôi đã tin anh, nghĩ anh chỉ cần tôi, anh gạt tôi……”

“Nghiên Nghiên, em đừng khóc, em đừng khóc mà!” Nghe thấy giọng mũi nồng đậm của cô, Lệnh Quá Dương lo lắng,
biết mình đã đùa quá trớn. “Nghiên Nghiên, em hiểu lầm rồi, đó là mẹ
anh!”

Thân thể cứng như hóa đá, nước mắt
còn ở lại khóe mắt, chuyển biến này khiến Long Nghiên Nghiên rất không
kịp phản ứng. “Anh vừa nói gì?”

Người đàn ông ôm cô nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô: “Mẹ anh đó mà, mẹ quen đường ở đây, cho nên mới dẫn
anh đi mua vài món, mẹ con ôm nhau là bình thường, con hôn mẹ cũng đâu
có phạm pháp?”

Bộ dáng ghen tỵ tức giận mà bạo lực
của cô khiến anh biết cô yêu anh, không thua gì anh yêu cô, nhưng nếu
khiến cô thương tâm, anh nên chết phức đi. “Mẹ… anh! Cô ấy sao có thể là mẹ anh?” Người bên cạnh kia, cô ấy rất trẻ mà!

“Ông ngoại anh là thầy thuốc Đông y,
thích nhất là cho mẹ anh uống thuốc bổ khí điều tức, mẹ anh thoạt nhìn
mãi mãi trẻ như mười mấy tuổi, Nghiên Nghiên, đừng định tội anh nhanh
như thế, anh không lừa em, tuyệt đối không lừa em, đó thật sự là mẹ anh
mà.”

Lệnh Quá Dương dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành cô.

Long Nghiên Nghiên tỉnh ngộ nhăn mày, không lâu trước vừa mới thấy Má Nhâm tuổi trẻ xinh đẹp, mẹ A Dương
thoạt nhìn trẻ tuổi cũng có thể.

Trời ơi! Ai cho cô biết, hay đánh cho cô một gậy đi, nói cho cô đây chỉ là mơ thôi! Cô không có đánh người ở
trước mặt mẹ người ta đâu mà.

“Không phải anh về xem mắt à?” Long Nghiên Nghiên cảm thấy dẫu có ngày tận thế cũng không thảm đến vậy.

Lệnh Quá Dương cười gượng hai tiếng, “Cái này…… Hắc hắc! Mới là anh gạt em!”

Anh lập tức lại bị trúng một quả đấm
mạnh hơn, đau hơn, nhưng anh chỉ cười khổ mà nhận, có thể có được kết
quả anh muốn, cái đau này có là gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui