Bách Chu


Có lẽ vì đã trải qua tình trạng ly kỳ này, Tang Ương không hoảng loạn, thậm chí có một cảm giác kịch tính khó tả.
Những người từng rất thân thiết trong quá khứ, dường như khi trải qua thay đổi đột ngột ở một thời điểm nào đó, liền bỗng chốc có đủ loại bí mật và ý đồ ác độc không thể tiết lộ với ai.
Cô xem lịch sử chỉnh sửa, luận văn bị chỉnh sửa lần cuối trong lúc cô đang họp.
Sau đó cô xem toàn bộ luận văn từ đầu đến cuối một lần, phát hiện ở giữa bị xóa một đoạn dài.
Xóa đoạn dài này, logic của toàn bài cũng bị cắt đứt, thiếu phần cốt lõi, bài luận văn này cũng mất khả năng cạnh tranh.
Tang Ương không thấy tức giận, cũng không thấy đáng sợ, chỉ có cảm giác vô cùng khó nói.
Việc này, quá giống cố ý, cũng quá lộ liễu.
Thứ nhất, chỉnh sửa tài liệu sẽ luôn bị ghi lại vào lịch sử.

Nếu cô kiểm tra lại toàn bài trước khi gửi, sẽ phát hiện mất một đoạn ở giữa, sau đó có thể tìm thấy thời gian chỉnh sửa lần cuối qua lịch sử chỉnh sửa.
Trên hành lang có camera giám sát, mà thời điểm đó ở văn phòng có rất ít người, muốn biết là ai, chỉ cần đi kiểm tra camera giám sát, sẽ có đáp án.
Thứ hai, người chỉnh sửa luận văn dường như sợ cô không phát hiện ra, còn cố ý thay đổi vị trí của tài liệu trên màn hình chính.
Xét từ dấu vết, người đáng nghi duy nhất là Văn Na, vì hai cô có quan hệ cạnh tranh trực tiếp.
Nhưng, nếu không phải Văn Na thì sao?
Vậy là ai?
Nếu không phải Văn Na, vậy người làm việc này có mục đích gì?
Sự tình dường như càng ngày càng phức tạp.
Nhưng Tang Ương lại cảm thấy tất cả đều đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Người kia đang sốt ruột, vì thế mới càng làm càng rối, mới có thể khiến người không liên can bị lôi vào.
Đúng lúc này, Khương Uyển đi vào, thấy Tang Ương mất hồn nhìn màn hình, liền đưa tay vỗ nhẹ cô.
Tang Ương bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy không còn vẻ chồng chất tâm sự như khi nãy, thong thả cười, trông khá thoải mái.
"Sao thế?" Khương Uyển hỏi, "Có tâm sự?"
Cô ấy nhìn kỹ Tang Ương, toát ra vẻ thân thiết khi nói chuyện: "Mình nhận ra, nãy giờ cậu cứ làm như có tâm sự, còn hơi bị bí ẩn."
"Bí ẩn đâu ra." Tang Ương khẽ cười, nhưng trong mắt không có ý vui.
"Khương Uyển." Cô gọi một tiếng.
Hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi, Khương Uyển đứng cả buổi chiều, cũng hơi mệt, đưa tay kéo cái ghế bên cạnh đến, nghiêm túc nói: "Vâng, tôi đây, xin cô hãy ra lệnh."
Tang Ương nhìn cô ấy hồi lâu, không nói được một lời.

Khương Uyển bị nhìn hồi lâu, lại không mất tự nhiên, không khỏi cười lên, vỗ vào cánh tay Tang Ương: "Rốt cuộc sao thế? Đừng làm trò trêu mình."
Vẻ mặt của cô ấy, cử chỉ của cô ấy, vẫn giống như mọi ngày.
Tang Ương có linh cảm, mọi chuyện sẽ sớm trở nên sáng tỏ, cô hy vọng sẽ không phải là bất cứ ai bên cạnh mình, nhưng cũng hiểu rằng hy vọng này cực kì nhỏ nhoi.
"Không sao, chỉ là nhớ ra, đã rất lâu chúng ta không tâm sự."
Khương Uyển cũng lộ vẻ thẫn thờ trong giây lát: "Làm gì có thời gian...!vẫn là hồi đi học vui nhất."
Hai người tùy hứng nói vài câu, nhưng không được lâu, chưa đến mấy phút sau, một y tá đến tìm Khương Uyển.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Khương Uyển đã sớm quen, nói: "Khi nào chúng ta tìm thời gian ăn một bữa."
Phía văn phòng điều tra đã không có động tĩnh gì suốt hai ngày.
Theo lý thuyết, chuyện này mới xảy ra, hẳn là không khó để điều tra.
Đến tối thứ sáu, Bách Chu không đợi được gọi điện thoại giục.
Ông chủ vừa nhận máy liền cười: "Vừa đúng lúc, tôi đang định tìm cô, đã điều tra xong."
Bách Chu ngồi khoanh chân trên góc ghế, bấm loa ngoài, hời hợt khen một câu: "Hiệu suất của ông chủ cao lắm."
Tang Ương ngồi bên cạnh cô, trên môi hiện ý cười thấp thoáng.
Cũng không biết liệu ông chủ có nghe ra Bách Chu ngoài khen trong chê, hào hứng nói: "Việc này rất đơn giản, vốn định cho cô kết quả ngay trong ngày.

Có điều về sự việc cô muốn tôi điều tra lần trước, tôi phát hiện có thể có phần liên quan, nên điều tra chuyện này sâu hơn một chút."
Bách Chu lập tức ngồi thẳng, liếc nhìn Tang Ương, Tang Ương cũng tỏ ra nghiêm chỉnh.
Ông chủ ở đầu bên kia nói tiếp: "Chuyện này rất thú vị.

Lần trước tôi đã nói với cô, khởi điểm là cô gái trẻ chết trong vụ tai nạn giao thông vào bảy năm trước, vì sao cô ấy lại ở đó, mục đích trấn lột tiền là gì, vì sao vừa nhìn thấy A đã sợ hãi bỏ chạy.

Chỉ cần tìm hiểu được cô ấy là ai, ba vấn đề này liền dễ xử lý."
Tang Ương lờ mờ cảm nhận được gì đó, cô khẽ cắn môi dưới, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Bách Chu nhẹ nhàng vỗ lưng chị, lo lắng nhìn chị, vẫn không quên hỏi ông chủ: "Đã có manh mối về thân phận của cô gái kia chưa?"
Ông chủ cười một tiếng, có thể là tín hiệu bị nhiễu, tiếng cười của anh ta hơi mơ hồ, tiếng nói cũng bắt đầu trở nên thấp thoáng xa xôi.
"Cũng không thể nói là manh mối, nhưng thật sự rất trùng hợp.

Khương Uyển có một người em gái, đã thất lạc từ hai mươi năm trước."
Tang Ương chợt nhắm mắt lại.
Ông chủ không vội nói tiếp, ân cần cho các cô thời gian để phản ứng.
Lần trước khi Bách Chu kể lại chuyện này cho anh ta, anh ta còn nghi ngờ cô mắc chứng hoang tưởng bị hại, nhàn rỗi đến hoảng loạn, lấy anh ta làm trò tiêu khiển.
Chuyện bảy năm trước, nhẫn nhịn đến bảy năm sau mới trả thù không kỳ lạ, kỳ lạ là, rõ ràng chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả manh mối dự báo cũng đều không nói ra được.
Nào ngờ giờ đây chỉ chưa đến hai ngày, chuyện còn có phần sau như vậy.
Bách Chu đặt tay lên vai Tang Ương, ôm lấy chị.

Tang Ương lắc đầu, tỏ ý mình không sao, hỏi: "Người em gái thất lạc đó bao nhiêu tuổi?"
Ông chủ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ khác cũng không ngạc nhiên, theo logic đoán ra đấy chính là người A kia.
"Nếu còn sống thì năm nay hai mươi tư tuổi, lùi lại bảy năm trước, vừa hay là độ tuổi cô gặp lúc đó."
Đối chiếu lại, nếu nói là trùng hợp, vậy sự trùng hợp này cũng quá hợp.
Giọng nói Tang Ương dần bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp: "Vậy hôm trước, mẹ cậu ấy nghe được tin tức gì sao?"
"Đúng, mẹ cô ấy nghe nói có một cô gái rất giống Khương Uyển xuất hiện ở phía tây thành phố, vô cùng sốt ruột, vội đến xem, đương nhiên, kết quả là công cốc."
"Bà ấy nghe nói từ đâu?"
"Trong một nhóm Wechat.

Một số gia đình mất con đã quen biết nhờ thường xuyên liên lạc qua lại trong quá trình tìm con, sau đó lập nhóm, một mặt là đăng thông tin về đặc điểm ngoại hình con mình, trong lúc tìm con mình có thể tiện đường để ý giúp người khác, mặt khác là an ủi động viên nhau những lúc đau buồn."
Ông chủ dừng lại trong giây lát, nói với vẻ thích thú như vừa được thưởng thức một món ngon: "Vụ việc này rất thú vị, tôi sẽ điều tra tình hình sâu hơn, tìm hiểu về thái độ của Khương Uyển đối với cô em gái kia."
"Giữ kín chuyện này." Tang Ương bình tĩnh nói, Khương Uyển chưa bao giờ nhắc đến người em gái thất lạc này.
"Đúng, cô ấy rất ít khi nhắc đến em gái, tôi đoán nguyên nhân có liên quan đến việc bố mẹ tìm kiếm cô em suốt thời gian dài không từ bỏ mà lơ là quá trình trưởng thành của cô chị...!nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ấy không thích em gái.

Tôi đã điều tra khu chung cư gia đình cô ấy từng sống, là một khu chung cư kiểu cũ, có không ít người cao tuổi, đều có ấn tượng với nhà họ Khương, ai nấy đều vô cùng thương tiếc khi nhắc đến em gái của Khương Uyển, còn có ba người nói, Khương Uyển rất thương em, mỗi lần tan học về nhà liền dắt em đi chơi."
Nếu quan hệ với bố mẹ xa cách, tình cảm với em gái lại sâu đậm, từ đó trút giận sang Tang Ương vì vụ tai nạn giao thông, từ ngày này qua ngày khác, hận thù tích lũy dần, cuối cùng ra tay trả thù, vậy cũng có lý.
Tiếng ông chủ tăng thêm vài phần hào hứng: "Tôi còn điều tra thời điểm cô ấy nhận được điện thoại của mẹ và thời điểm cô ấy xuất hiện ở phía tây thành phố hôm trước, khoảng cách chưa đến một tiếng."
Từ bệnh viện đến phía tây thành phố, nếu đường thông thoáng, ít gặp đèn đỏ, ít nhất cũng mất khoảng một tiếng.
Nói cách khác, Khương Uyển vừa nhận được điện thoại của mẹ liền chạy đến ngay lập tức, có thể nói là không trì hoãn một giây.
"Cô ấy biết em gái đã mất từ bảy năm trước, nhưng, để bố mẹ khỏi lo lắng, hoặc là vì lí do khác, cô ấy không nói với hai ông bà.

Khi nhận được điện thoại của mẹ, cô ấy rất kinh ngạc, vì thế vội vã chạy tới xem rốt cuộc là sao."
Tang Ương nhớ lại hôm đó khi Khương Uyển nhận được điện thoại, quả thật cô ấy rất kinh ngạc, quả thật là lập tức đi khỏi.
Ông chủ trình bày các manh mối liên quan đã điều tra được và suy đoán của mình, đồng thời gửi báo cáo điều tra đến hộp thư của Bách Chu.
"Tôi rất có hứng thú với vụ này, nếu sau này vẫn cần điều tra, các cô cứ tìm tôi, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các cô, hơn nữa, tôi cũng có chút quan hệ với phía cảnh sát, nếu tình hình không ổn, tôi còn có thể giúp các cô báo nguy kịp thời."
Anh ta sửa thái độ thiếu kiên nhẫn hôm đó, giọng nói pha lẫn ân cần, nhưng ngược lại khiến Bách Chu dở khó dở cười, thanh toán phần còn lại, rồi cúp máy trước.
Không có tiếng nói ồn ào hào hứng của ông chủ văn phòng điều tra này, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Bách Chu biết Tang Ương nhất định không thoải mái, Khương Uyển là bạn thân nhất của chị, giờ đây hiềm nghi lớn nhất lại chĩa vào cô ấy, Tang Ương nhất định rất khó chịu.
Tang Ương mệt mỏi ngả người về sau, hơi ngửa đầu, giơ tay che mắt, môi để như thường, nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện đã hơi mím lại.
Bách Chu lặng lẽ vỗ về vai chị an ủi, chỉ là không phát ra tiếng động, tải bản báo cáo điều tra từ hộp thư xuống đọc.
Báo cáo điều tra cực kì chuyên nghiệp, không có những suy đoán như trong cuộc điện thoại vừa nãy, chỉ có kết quả và cách thức điều tra.
"Em thấy Khương Uyển là người như thế nào?" Tiếng Tang Ương chợt vang lên bên tai.
Bách Chu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tang Ương, cô rất ít khi nhìn thấy sự bất lực như vậy ở Tang Ương, nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Em thấy..." Cô cố gắng hết sức quên đi những điều ông chủ vừa nói, cố hết sức đánh giá theo góc độ khách quan, "Chị ấy không phải người xấu, mặc dù lần nào gặp nhau cũng phải châm chọc nhau vài câu, nhưng chị ấy đối xử với chúng ta rất tốt.

Chị có nhớ buổi liên hoan lần trước không? Chị ấy đặc biệt gọi thêm vài món, đều là những món em thích.

Còn có lần nọ, chị bị sốt mà không nhận ra, hôm đó lại bận, là chị ấy phát hiện ra trước, khuyên chị đi nghỉ ngơi."
Nếu vừa gặp đã cãi nhau, thì người không thích giao tiếp như Bách Chu chắc chắn sẽ bài xích tiếp xúc với cô ấy, mà không phải như hiện giờ, châm chọc nhau biết bao lần, thế nhưng lần tới gặp lại vẫn chí chóe với nhau không biết mệt.
Bách Chu nói những điểm tốt của Khương Uyển bằng giọng vô cùng chân thành, chỉ là khi nói xong, cô liền im lặng, những ví dụ tốt này cũng không thể xóa nhòa sự hiềm nghi với cô ấy.
Tang Ương cũng hiểu, khẽ nhéo mặt Bách Chu, hai má co giãn.

Bách Chu ngước mắt nhìn chị, cau mày hơi trách cứ, rồi lại ủ rũ khom lưng: "Làm sao bây giờ?"
Cô bất lực không có cách nào.
Ánh mắt Tang Ương dâng trào yêu thương, một lát sau lại thoáng trầm xuống, giọng nói của chị rất nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.
"Cũng không phải hoàn toàn không có cách.

Nếu chắc chắn là cậu ấy, chúng ta có thể điều tra quá khứ của cậu ấy, từ kết quả của hai thời không trước, có thể thấy thủ đoạn của cậu ấy rất tinh vi, rất có thể trước kia cậu ấy đã làm việc phạm pháp."
Đây là kết quả hợp lý nhất, điều tra vụ việc trước đó, hiển nhiên là có thể đối phó với cô ấy.
"Kể cả nếu không có tiền án, chúng ta cũng có cách." Tang Ương nói tiếp.
Chỉ là nếu vậy, sẽ cực kì mạo hiểm.
Bách Chu nhận ra sự kiên quyết và lạnh lùng như băng như sắt trong lời chị nói.
Bách Chu cảm thấy hơi sợ hãi, nhích lại gần Tang Ương.
"Nhưng chị luôn cảm thấy không phải là cậu ấy, mặc dù có nhiều điều trùng hợp như vậy..." Tiếng Tang Ương dần thấp xuống, Bách Chu không nghe được vế sau.
Cô ngước mắt nhìn chị, Tang Ương thở dài vuốt tóc cô: "Đi ngủ thôi."
Không chỉ Tang Ương có cảm giác đó, Bách Chu cũng thấy vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện tất cả sự thân thiết tốt lành Khương Uyển thể hiện đều là giả vờ, Bách Chu liền cảm thấy ớn lạnh, cũng như có vô số sự thất thường.
Có lẽ là bị cảm giác thất thường này cuốn đi, Bách Chu nằm mơ cả đêm, trong mơ đều là Khương Uyển.
Khi thì là cô ấy thân thiện, khi thì là cô ấy thâm trầm tàn nhẫn, hai hình ảnh không ngừng chuyển đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một kẻ giết người biến thái với khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đầy vẻ điên cuồng và đẫm máu.
Khi Bách Chu tỉnh dậy, Tang Ương đã không còn nằm trên giường.

Cô ôm chăn, ngây ngốc một lát trong nỗi sợ hãi.
Cho đến khi nhịp tim bình thường trở lại, cô mới xuống giường, đi rửa mặt trước, sau đó xuống tầng dưới tìm Tang Ương.
Tang Ương ngồi trên chiếc sô pha đơn bên cửa sổ tầng dưới, trên chiếc bàn tròn phía trước đặt một chiếc sandwich đã cắn một miếng và một cốc nước lọc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tang Ương quay đầu, cười với Bách Chu, nói: "Sandwich ở trong lò vi sóng cho ấm."
Bách Chu đi lấy, vừa cắn vừa lại chỗ Tang Ương, thấy được Tang Ương đang xem bản báo cáo điều tra gửi đến hộp thư của cô ngày hôm qua.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tang Ương, may mà sô pha đơn rất rộng, chen chúc một chút cũng có thể ngồi hai người, Bách Chu thu chân lại, dựa vào Tang Ương.
Tang Ương vẫn nhìn màn hình, khẽ nghiêng người, để Bách Chu dựa vào thoải mái hơn.
Mùi sandwich khiến người ta thấy đói, Tang Ương dời mắt đi, nhìn Bách Chu đang ăn hết sức chăm chú, cô cúi người, cũng cầm lấy phần của mình.
"Có phát hiện gì mới không?" Bách Chu hỏi.
Tang Ương lắc đầu, thấp giọng nói: "Có điểm này chị không nghĩ ra...!nếu thật sự là em gái của Khương Uyển, vậy vì sao sau khi tìm được gia đình, cô ấy lại đến trường tìm chị, mà không về thẳng nhà tìm bố mẹ?"
Bách Chu không trả lời được.
Tang Ương rơi vào im lặng, Bách Chu không nói gì thêm.

Sau khi ăn hết sandwich, cô lười biếng dựa vào Tang Ương, tùy hứng vuốt ve mái tóc, sau cổ, và lưng chị.
Mãi cho đến mười giờ, hai người vẫn chỉ nói chuyện với nhau rất ít.
Đậu Hà Lan đi tới thăm thú tình hình, có lẽ cảm thấy hai người ngồi thừ ra không nói gì rất tẻ nhạt, nó chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.
Bách Chu cảm nhận được Tang Ương đang rất mâu thuẫn.
Ngay khi đang dựa vào cơ thể mềm mại của Tang Ương, tắm ánh nắng chiếu vào nhà đến mơ màng, hàng mi dài dần dần khép xuống, cô nghe thấy tiếng của Tang Ương.
"Tiểu Chu, chúng ta vẫn nên..."
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
"Rì rì rì..." Tiếng chuông liên hồi cực kì đột ngột, làm Bách Chu lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Tang Ương.
"Em đi xem thử."
Nói xong, Bách Chu đi ra cửa, nhìn màn hình giám sát, nét mặt thoáng cứng lại, cô quay đầu nói với Tang Ương: "Là Khương Uyển."
Khương Uyển? Sao cậu ấy lại đến đây?
Tang Ương đứng dậy.
"Còn có Hứa Tụng Ý, còn có...!Văn Na." Bách Chu nói tiếp.

Cô đã từng gặp Văn Na, cũng từng nói chuyện, nhưng không thân như hai người kia.
Tang Ương khẽ cau mày, nói: "Để họ vào đi."
Ba người kia mang theo rất nhiều đồ đạc, nổi bật nhất trong đó là một hộp bánh ga-tô rất to.
Bách Chu lập tức hiểu ra ba người đến đây làm gì.
"Nhanh nhanh nhanh, sắp gãy tay rồi." Khương Uyển ồn ào, nhét túi đang cầm vào tay Bách Chu, chia cho cô một nửa.
Bách Chu nhận lấy, đúng là rất nặng.
Hứa Tụng Ý đứng bên cạnh cười nói: "Vào trước đi, Ương Ương đâu?"
Vế sau là nói với Bách Chu.
"Chị ấy ở trong nhà." Bách Chu trả lời.
Trước mặt hai người kia, cô ít nhiều có phần mất tự nhiên, lại sợ sẽ quá cứng nhắc, nên cũng cười nhẹ.
"Tồ tẹt." Khương Uyển nhân cơ hội châm chọc cô.
Bách Chu không phản công.
Tang Ương đứng bên cửa, lấy dép bông cho mọi người.
Cô tỏ ra tự nhiên, mang nụ cười nhàn nhạt thường thấy, nhìn thấy túi to túi nhỏ liền hiểu ra, liếc thoáng qua Khương Uyển: "Đến ăn chực à?"
Có chút ghét bỏ, không chỉ không xa cách, mà ngược lại càng thân mật.
"Làm sinh nhật cho cậu." Khương Uyển lập tức sửa lại.
Bách Chu ở bên cạnh xem một hồi, chủ động đảm nhiệm công việc nấu nướng, mang tất cả túi to túi nhỏ vào trong bếp.
Khi đi qua cửa phòng bếp, cô nghe thấy Tang Ương mời mọi người ngồi: "Văn Na, đừng khách sáo."
Bách Chu lấy hoa quả từ trong tủ lạnh, rửa sạch rồi bày ra đĩa, sau đó rót bốn cốc nước, mang tất cả ra.
Các chị đã ngồi xuống, bầu không khí cũng có vẻ thoải mái sôi nổi.
Tang Ương như thể không nghi ngờ gì, cũng chẳng hề lưỡng lự, nghiêng đầu nghe Khương Uyển than thở hết bài này đến bài khác, nội dung than thở chẳng qua lại là những bệnh nhân thích gây thêm phiền phức cô ấy gặp phải trong lúc làm việc.
Bách Chu chợt nhận ra, quả thật Khương Uyển rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình.
Người bình thường dù không thích kể, nhưng sống cùng nhau bao nhiêu năm, cũng khó tránh khỏi sẽ nói một hai câu bố tôi thế nào, mẹ tôi ra sao, nhưng cô không tìm thấy bất cứ nội dung liên quan nào trong trí nhớ của mình.
Khi trở lại phòng bếp, cô nghe thấy Khương Uyển hỏi: "Tiểu Chu sao thế? Hôm nay em ấy không vui à?"
Cô âm thầm thở dài, mình vẫn không biết cách kiểm soát cảm xúc.
Nhưng vì sao ba người họ lại đột nhiên đến đây, chẳng lẽ mục đích chỉ là tổ chức sinh nhật cho Tang Ương?
Bách Chu không kiềm chế được suy nghĩ sâu hơn, chẳng lẽ Khương Uyển đến để quan sát phản ứng của Tang Ương? Chị ta nhận ra Tang Ương đã phát hiện được chuyện gì?
Nhưng cũng đâu cần sốt ruột, dù sao Tang Ương vẫn phải đi làm, bây giờ hấp tấp đến đây, ngược lại chỉ khiến người ta nghi ngờ.
Kết quả của những manh mối có hạn là, cho dù nghĩ theo hướng nào, thì tất cả cũng đều có lý, cũng đều không thể xác định.
Mấy phút sau, phòng bếp bỗng chốc chật ních người.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, chắc chắn Bách Chu sẽ không bị bỏ rơi phải làm một mình.
May mà bếp đủ rộng.
Tang Ương không để cho cảnh tượng này nguội lạnh, thỉnh thoảng lại nói mấy câu, làm bầu không khí trở nên ấm cúng.
"Nghe nói Tiểu Chu vẽ nhiều tranh lắm, chị có thể đi tham quan một chút không?" Văn Na vừa nhặt rau vừa hỏi.
"Nhất định phải xem." Khương Uyển lập tức nói, "Cậu gặp hời đấy, người bình thường phải chờ em ấy tổ chức triển lãm mới được xem."
Cô ấy cố hết sức nói tha thiết, nhưng thật ra theo dõi Weibo của Bách Chu cũng có thể xem, đặt hàng em, chỉ cần giá cả phù hợp, cũng có thể được xem không ít tranh mẫu.
Bách Chu có chút ngượng ngùng trước những lời này, lại vô thức nhớ ra, mặc dù Khương Uyển thường xuyên chống đối mình, nhưng chị ấy chưa bao giờ phê bình tranh của cô, mà giống như lúc này, đề cử với người khác, khen ngợi với người ta.
Văn Na thốt lên thán phục: "Tiểu Chu giỏi vậy sao? Chị nhất định phải xem rồi."
Thán phục, nhưng cũng đủ cường điệu.
Tang Ương nhìn sang Bách Chu, ánh mắt dịu xuống, lại mang theo ý ra hiệu rõ ràng.
Bách Chu hiểu, lập tức lau tay, nói: "Vậy em dẫn chị đi xem luôn bây giờ."
Bách Chu và Văn Na vừa rời khỏi phòng bếp, Tang Ương liền nhìn hai người còn lại: "Sao nào?"
Chính là hỏi vì sao Văn Na lại đến?
Hai người này bỗng dưng đến không có gì kỳ lạ, nhưng Văn Na và cô hiển nhiên không thân đến mức này.
Khương Uyển nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Không phải hai người đang cạnh tranh cho một vị trí à? Cô ấy lo cậu có ý kiến với cô ấy, xem như là tỏ ra thân thiện đi."
Hứa Tụng Ý ở bên cạnh nói cụ thể hơn: "Hôm qua bọn mình nói về chuyện sinh nhật cậu, cô ấy nghe thấy, là cô ấy đề nghị muốn đến nhà cậu tổ chức sinh nhật cho cậu, bọn mình nghĩ nhân dịp này xoa dịu phần nào cũng tốt."
Ở nơi khác, Bách Chu dẫn Văn Na vào phòng vẽ.
Cô ấy rất rõ ràng là người ngoài nghề tham quan, giống như phần lớn mọi người không có kiên nhẫn ngắm nhìn kỹ một bức tranh, vì thế Bách Chu chỉ cho cô ấy xem mấy bức mình vẽ lòe loẹt nhất, dựa theo kinh nghiệm vốn có, nhất định có thể nhận được đủ lời khen ngợi.
Quả nhiên, Văn Na giống như phần lớn những người không hiểu biết về hội họa, chỉ xem lướt qua một lần, nhưng vẫn khó tránh khỏi rung động trước những phần đẹp đẽ trong đó, khẽ thở dài, nói: "Đẹp quá, khi nào con gái chị lớn hơn, chị cũng sẽ đăng ký cho bạn ấy học một lớp hội họa, nếu bạn ấy cũng có năng khiếu ở phương diện này."
Bách Chu biết, các bà mẹ thường thích kể về con mình với người khác, liền tiếp chuyện hỏi: "Bạn ấy đã đủ lớn để cầm được bút chưa ạ?"
Quả nhiên nét mặt Văn Na dịu xuống, cô ấy vẫn cầm khung tranh trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve mép khung, nói bằng giọng thoáng hãnh diện: "Đã bốn tuổi rồi, nhưng rất thích vẽ bậy lung tung, thích vẽ, cũng thích hát, lại không thấy có năng khiếu ở phương diện nào, có lẽ chỉ là chơi cho vui thôi."
"Trẻ con mà chị, chỉ cần có hứng thú, cũng không khác gì có năng khiếu." Dứt lời, Bách Chu thầm nghĩ có lẽ Tang Ương cũng đã nói xong chuyện, đang định đề nghị quay lại, Văn Na đã giữ tay cô.
"Tiểu Chu, chị có thể nhờ em một việc không?" Cô ấy hỏi.
Bách Chu cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm, không giãy ra, mà nghe theo nói: "Chị muốn em giúp việc gì?"
Văn Na có làn da rất trắng, thoạt nhìn trạc tuổi Tang Ương và những người khác, nhưng ở khoảng cách gần, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện nếp nhăn trên khóe mắt cô ấy.
"Hình như Tang Ương có chút hiểu lầm với chị, em có thể giúp chị nói với cô ấy, mặc dù bọn chị đang cạnh tranh cho một vị trí, nhưng là cạnh tranh công bằng, chị sẽ không làm bừa, được không."
Bách Chu lập tức hiểu ý của cô ấy.
Tang Ương đã kể chuyện luận văn bị ai đó xóa bớt cho cô.
Mà Văn Na đang nhờ cô chuyển lời với Tang Ương rằng, cô ấy không làm chuyện đó.
Bách Chu tỏ vẻ lạnh nhạt hỏi: "Có hai vấn đề, thứ nhất, tại sao chị không nói trực tiếp với Tang Ương, thứ hai, về chuyện luận văn, Tang Ương vẫn giữ kín."
Nói cách khác, ngoài hai người các cô, chỉ có kẻ động tay mới biết chuyện này.
Bách Chu cảm giác được bàn tay nắm lấy tay mình thoáng siết chặt, rồi lập tức buông lỏng.

Trong mắt Văn Na hiện lên vẻ sợ sệt và suy tư, cô ấy hé môi, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh thâm trầm của Bách Chu, trong lòng vô thức khẽ run lên.
"Chị...!chị nghe nói, ở bệnh viện đã truyền nhau, rất nhiều người đều biết, vì thế chị mới..." Cô ngoảnh mặt đi, không muốn đối mặt với Bách Chu.
Nhưng rồi Bách Chu lấy lại vẻ hiền lành, nhỏ nhẹ nói: "Chị đừng lo, em sẽ chuyển lời đến Ương Ương."
Nói xong, cô đứng dậy, cất mấy bức tranh kia về chỗ cũ, khi ngoảnh lại, Văn Na vẫn đứng tại đó nhìn cô, Bách Chu cười: "Chị còn muốn xem bức khác nữa không?"
Văn Na lắc đầu, im lặng đi ra ngoài.
Sau đó, cô ấy đều không mở miệng, nhưng vẫn không tỏ vẻ không vui, vẫn cười, chỉ là nói ít.
Khương Uyển nhận ra, lén kéo Bách Chu hỏi: "Không phải em lấy tranh đề tài kinh dị gì đó dọa cô ấy đấy chứ? Cô ấy nhát lắm."
Bách Chu thầm nói, chị còn lo cho người khác, chị cũng không biết bây giờ mình là kẻ bị tình nghi nhất trong số tất cả mọi người.
Chỉ là nghĩ đến đây, cô không muốn nói nhiều với Khương Uyển, chỉ úp mở lấy lệ cho qua.
Bữa trưa rất thịnh soạn, năm người cùng làm, ăn xong cũng cùng dọn dẹp.
Hứa Tụng Ý muốn chơi board game, nhưng Văn Na không có hứng thú với trò này, cuối cùng Khương Uyển tìm được bộ mạt chược, mọi người cùng nhau chơi mạt chược.
Bách Chu ngồi bên cạnh xem.
Cô nhận thấy Tang Ương xử sự rất tự nhiên, không thể hiện suy nghĩ gì trên mặt, khi nào nên nói, khi nào nên cười, khi nào nên hờn, tất cả đều rất hợp lý.
Nếu không phải bản báo cáo điều tra kia vẫn ở trong điện thoại của mình, cô sẽ nghĩ rằng những chuyện nghe được qua điện thoại hôm qua đều là giả, thậm chí chuyện thời gian quay ngược cũng là giả, không có mối nguy nào ẩn trong bóng tối, những người bạn này cũng thật lòng thật dạ đến chúc mừng sinh nhật Tang Ương.
Và Tang Ương cũng thật lòng thật dạ tiếp đãi họ.
Từng quân bài được đánh ra, vận may của Tang Ương không tồi, thậm chí ù mấy lần.
Bên bàn bài không thể tránh được vài câu chuyện tán gẫu, chơi đến gần ba giờ, Hứa Tụng Ý muốn đi vệ sinh, nhờ Bách Chu chơi thay mình một ván.
Tang Ương nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, đợi cô ấy biến mất trong góc, mới dừng tay: "Gần ba giờ rồi, chúng ta thắp nến đi."
Những người khác đều không có ý kiến, đi lấy bánh ngọt.

Tang Ương lặng lẽ tránh đi.
Đến trước phòng vẽ tranh, cô nhìn thấy Hứa Tụng Ý ở bên trong, đưa lưng về phía cửa, đứng trước một cái bàn, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Tang Ương bước đến, khi tới gần, cô phát hiện cô ấy đang lật một chồng bản thảo của Bách Chu.
"Cậu đang tìm gì đấy?" Tang Ương hỏi.
Hai vai Hứa Tụng Ý khẽ run lên rõ ràng, cô ấy quay đầu, cổ họng giật giật, nuốt khan xuống, giọng nói khô khốc: "Ương Ương? Sao cậu lại ở đây?"
Tang Ương cầm lấy chồng bản thảo kia, cười nói: "Thắp nến rồi, thấy cậu không ra, mình đi xem."
Nói xong, cô nhanh chóng lật chồng bản thảo này như đang tráo bài - đây đều là tranh hỏng bị Bách Chu gom lại.
"Mình vào xem thử, lúc nãy Văn Na còn nói Tiểu Chu có năng khiếu trời sinh, chỉ là mình xem đều không hiểu lắm." Hứa Tụng Ý đã lấy lại vẻ bình tĩnh, đưa mắt nhìn những bức tranh trên tường, "Quả nhiên, với trình độ nghệ thuật hàng ngày của người bình thường thì chỉ có thể nhìn thấy hơi thở chung chung mà thôi."
Cô ấy mỉm cười, thả lỏng cơ thể, tự nhiên dựa nửa người vào bàn, sau đó lại chỉ vào chồng tranh trên tay Tang Ương: "Nhưng những bức này lại dễ hiểu hơn."
Cô ấy cầm lấy bức vẽ, tiếc hùi hụi nói: "Chỉ là đều chưa hoàn thành."
Tiếng Khương Uyển vang lên bên ngoài.
"Thắp nến rồi, mau ra đây ước đi!"
Tang Ương nhẹ nhàng nói: "Ra ngoài thôi."
Hứa Tụng Ý đặt bức tranh xuống, tay không đi ra ngoài.
Tang Ương đi theo sau cô ấy, vô thức nhìn thoáng qua chiếc tủ đang cất bức vẽ hố đen vũ trụ kia, cửa tủ đóng chặt, có khóa, vẫn còn nguyên vẹn không hư tổn.
Sau khi ước nguyện, thổi nến, ăn bánh ga tô, ba người liền đứng dậy ngỏ ý phải về.
"Mình phải đón con, hôm nay bạn ấy tan học sớm." Văn Na áy náy nói.
Khương Uyển và Hứa Tụng Ý cũng có lí do riêng, Tang Ương không thể giữ lại, tiễn họ ra ngoài, nhìn họ lên xe.
Về đến nhà, vẫn còn hơn nửa cái bánh.

Đậu Hà Lan lặng lẽ chạy đến, khi nãy nhiều người, nó ngại ngùng trốn đi, bây giờ ngửi thấy mùi bánh liền ngồi trước bàn trà bằng kính, thèm chảy nước miếng.
Bách Chu cất hộp bánh lên chỗ Đậu Hà Lan không với tới.
Ngồi xuống, thở ra một hơi dài, cô mới hỏi: "Lúc chuông cửa vang lên, chị định nói gì?"
Tang Ương ngồi xuống bên cạnh cô, nở nụ cười như gặp được chuyện rất thú vị, dựa vào vai cô.
Báhc Chu thoáng khó hiểu nhìn chị, Tang Ương cố gắng kìm nén ý cười, nhưng vẫn không nhịn được, làm Bách Chu cũng cười theo.
"Em cứ như bị chèn một đoạn quảng cáo siêu dài." Giọng Tang Ương vẫn sót lại ý cười như cũ.
Ba người đột nhiên đến chính là quảng cáo, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai cô lúc sáng, giờ đây ba người kia đã đi, quảng cáo kết thúc, cuộc nói chuyện được tiếp tục.
Không buồn cười chút nào.

Bách Chu thầm nghĩ, thế như nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cô và Tang Ương ôm nhau, co người mà cười, thoáng chốc không còn nghiêm túc như trước.
Đậu Hà Lan vốn đang ngửa đầu nhìn hộp bánh ga tô, nghe thấy tiếng cười, có lẽ cảm thấy con người kỳ lạ quái đản, vì thế nó lặng lẽ tránh đi.
Hai người cười xong, Tang Ương mới nói: "Chị định nói, chúng ta cũng nên điều tra thử Hứa Tụng Ý."
Bách Chu khẽ thở phì phò, hỏi: "Chị không tin là Khương Uyển."
"Quá trùng hợp." Tang Ương nói.
"Ở thời điểm này, tung ra một sự kiện như vậy, chẳng khác nào cố ý thay chúng ta bắc một cây cầu kết nối chuyện của bảy năm trước với hiện tại." Tang Ương nói.
Sự trùng hợp thường sẽ không phải trùng hợp thật.
"Cả luận văn nữa, luận văn bị chỉnh sửa, làm chị cảm thấy người kia đang muốn dời sự chú ý của chị đi."
Nhắc đến luận văn, Bách Chu nhớ tới chuyện Văn Na nhờ mình, liền kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người.
Tang Ương gật đầu: "Em thấy không, chị chưa nhắc đến chuyện này với bất kì ai ngoài em, nhưng chuyện này lại được lan truyền trong một phạm vi nhỏ, lọt vào tai Văn Na, làm cô ấy hoang mang, làm cô ấy phải đến giải thích.

Hiển nhiên là đánh lừa mọi người, gây rối loạn."
"Chuyện của Khương Uyển cũng là lí do này."
Tang Ương khẳng định.
Nếu không có thời không trước, cô không thể khẳng định thế này, nhưng có thời không trước để đối chiếu, sự việc đột nhiên xuất hiện này liền có vẻ đáng ngờ.
Bách Chu im lặng trong chốc lát, không mấy vui vẻ nói: "Em còn hỏi Văn Na, vì sao lại nhờ em chuyển lời mà không tự nói, chị ấy không trả lời em...!có phải trông em khá tốt tính, dễ thuyết phục hơn không?"
Tang Ương không trả lời, nhưng khuôn mặt nhịn cười ngoảnh đi đã cho thấy tất cả.
Bách Chu lặng lẽ lấy điện thoại, liên lạc với văn phòng điều tra, nhờ ông chủ điều tra thử Hứa Tụng Ý, cũng là phạm vi tương tự, tìm hiểu xem liệu cô ấy có người thân hay bạn bè là nữ đã thất lạc hoặc đột ngột biến mất bảy năm trước.
Ông chủ cực kì tích cực, trả lời ngay: "Tặng cô đãi ngộ cao nhất cho đơn hàng này, tự tôi điều tra cho cô!"
Có thể thấy người này hết sức quan tâm.
Bách Chu bất lực nhìn màn hình: "Hứa Tụng Ý và người nhà chị ấy có lạnh nhạt với nhau không?"
"Không lạnh, ngược lại mới đúng, quan hệ cực kì hòa thuận, hồi học đại học, khai giảng mỗi kì bố mẹ cô ấy đều đưa cô ấy đến trường, Hứa Tụng Ý cũng rất hiếu thảo, thường mua đồ đạc các thứ về nhà, cũng thường xuyên liên lạc với gia đình." Tang Ương nói.
Có không ít cha mẹ đưa con đi học đại học, nhưng gia đình ở cùng thành phố, còn đưa đi mỗi học kỳ thì không nhiều, vì thế Tang Ương có ấn tượng khá sâu.
Nhưng điều này cũng không chứng minh được gì.
Bách Chu thoáng trầm tư.
Tối đến, hai người tự ăn cơm, rồi ra ngoài tản bộ như mọi ngày.
Hai hôm nay thời tiết ấm lên một chút, chỉ cần để kín cổ, không cho gió lùa thì sẽ không lạnh.
Hai người đi một vòng quanh khu nhà, dọc theo con đường đá vuông hẹp nhỏ, hai bên là thảm cỏ úa vàng mùa đông, thỉnh thoảng có thể gặp được mấy gương mặt quen thuộc trên đường, là những người hàng xóm cũng ra ngoài đi dạo giống hai cô.
Bách Chu và Tang Ương không tiếp tục nói về những chuyện nặng nề, chỉ nói về những điều vụn vặt trong cuộc sống, vụn vặt nhưng thoải mái.
Về đến nhà, Bách Chu ôm lấy Tang Ương từ phía sau, cách mái tóc rối, hôn vào gáy Tang Ương.
Tang Ương theo nhịp quay đầu, hai người hôn nhau.
Cô biết, bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ thực sự thuộc về mình giờ mới bắt đầu.
Bách Chu vuốt ve tóc chị, hôn chị không buông, giữa nơi hơi thở hòa vào nhau, gọi tên chị bằng giọng nói muôn phần uyển chuyển: "Chị, sinh nhật vui vẻ."
Khóe môi nâng lên, Tang Ương chợt cảm thấy tay lành lạnh, cô cúi đầu nhìn, là một chiếc vòng tay vô cùng xinh đẹp.
Hai người ở bên nhau đã lâu, quà tặng cho những ngày kỷ niệm, ngày lễ, sinh nhật nhìn chung luôn là một vấn đề gây phiền não, vì những thứ có thể tặng đều đã tặng cho nhau.
Nhưng Bách Chu cũng không rối rắm vì điều này.
Cô đã tặng chị rất nhiều vòng tay, nhưng mỗi lần lại là một kiểu dáng khác nhau, cũng luôn mang phong cách riêng biệt của Bách Chu.
"Xinh quá." Tang Ương vuốt ve cổ tay, cảm nhận tính chất man mát, thật sự rất đẹp, cũng rất hợp với cô.
Bách Chu thật vui vẻ vì lời khen, kể lại từ đầu đến cuối chuyện mình bỗng có cảm hứng từ đầu tháng mười, vẽ bản thiết kế, sau đó tìm cửa hàng đáng tin cậy làm, thật vất vả khi giấu kín suốt hai tháng này, mấy lần suýt không đợi được đến sinh nhật đã muốn lấy ra.
Tang Ương nghiêm túc lắng nghe, nhìn đôi mắt sáng ngời của em, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Mọi chuyện sẽ ổn, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Cô và Tiểu Chu sẽ trở lại với cuộc sống vốn có.
Cô ôm chặt Bách Chu, dựa vào vai em, lặng yên mong đợi.
Lần này văn phòng điều tra rất chậm, sau hai ngày vẫn không có tin tức gì.

Tối thứ ba, Bách Chu gọi điện thoại hỏi tiến triển.
Ông chủ nói bằng giọng mệt mỏi: "Cô ấy chuyển nhà rất nhiều lần, chỗ ở thứ hai của cô ấy còn bị giải tỏa, các hộ gia đình tản mát khắp nơi, rất khó tìm, tôi định điều tra hồ sơ đi học của cô ấy, nhưng hệ thống giáo dục quản lý rất nghiêm ngặt, cần mất chút thời gian, cô đừng sốt ruột, càng khó tra, càng chứng tỏ là có gì đó."
Bách Chu chỉ đành cho anh ta thêm chút thời gian.
Hai ngày nay cô không có công việc, thật sự buồn tẻ, liền kéo Tang Ương xem phim tài liệu cùng mình.
Vì bức tranh kia, Bách Chu rất có hứng thú với không gian, lần này chọn một bộ phim tài liệu về khoa học vũ trụ, tên là "Đến ranh giới vũ trụ".
Phim tài liệu được thực hiện rất hay.
Hai người dựa vào nhau, mới đầu còn có thể thảo luận về các hành tinh lần lượt xuất hiện, rồi dần dần không nói gì nữa.
Vũ trụ vô biên vô hạn, Trái Đất, thậm chí là hệ Mặt Trời, đều quá nhỏ bé, con người càng bé nhỏ chẳng là gì.
Đi theo góc nhìn của phim tài liệu qua hàng trăm năm ánh sáng, đến những nơi con người vẫn chưa khám phá tới, trên hình ảnh chính là khoảng rộng lớn cô tịch vô thanh và bao la khôn cùng.
Vô số tinh thể, tinh vân, còn có hố đen khổng lồ và nguy hiểm.
Bách Chu vểnh tai lắng nghe thuyết minh của phim tài liệu, cho đến khi phim đã chiếu xong hết, vẫn không có cách giải thích đặc biệt nào về hố đen.

Bách Chu thoáng thất vọng, song cũng chỉ là một lát, cô lại trở nên hào hứng.
"Vụ trụ thật lớn, không chừng khoa học công nghệ sẽ phát triển đến trình độ có thể du hành vũ trụ khi chúng ta vẫn còn sống." Cô quay đầu nói với Tang Ương.
Bật màn chiều, đèn đều tắt, chỉ có thể nương nhờ ánh sáng cuối cùng của phim tài liệu để nhìn nhau.
Tang Ương cũng cảm thấy rất hứng thú: "Ừ, có lẽ cũng có một hành tinh khác phù hợp để con người sinh sống."
Dù sao cũng còn biết bao hành tinh chưa được khám phá, Bách Chu không kìm được nói: "Vũ trụ rộng lớn như vậy, biết đâu con người sẽ nghiên cứu được hố đen, rồi thật sự chế tạo ra cỗ máy thời gian."
Giống như học sinh tiểu học viết một bài tập làm văn về chủ đề khoa học viễn tưởng, tưởng tượng về đủ những khả năng trong tương lai.
"Nhưng mà, đến giờ em vẫn không hình dung được chuyện với bức tranh kia." Khuôn mặt Bách Chu hiện vẻ băn khoăn.
"Có lẽ lúc em vẽ đã có sự kiện bí ẩn nào đó xảy ra?" Tang Ương đoán cùng em.
Bách Chu cố gắng hồi tưởng, nhưng không thể: "Em không không nhớ được, đã gần hai mươi năm rồi thì phải?"
Cô không quan tâm, quỳ trên sô pha, ôm tay Tang Ương: "Chị biết không? Em còn nghĩ là, đến khi chúng ta già rồi, một trong hai mất đi, người còn lại sẽ dùng bức tranh kia quay về điểm khởi đầu, chúng ta sống thêm một đời."
Chẳng qua điểm khởi đầu kia cũng không hẳn là điểm khởi đầu thật, vừa không phải ngày cô và Tang Ương gặp gỡ lần đầu, cũng không phải ngày hai người yêu nhau.
Nhưng không sao.
Tang Ương thoáng hốt hoảng, không khỏi nở nụ cười: "Nếu vậy, chị sẽ đối xử tốt với em một chút, nếu không em cảm thấy chị rất dữ, không chịu quay lại thì phải làm sao?"
"Không bao giờ!" Bách Chu lớn tiếng phản bác, lại thấp giọng bực bội nói: "Sao chị có thể nói vậy, không cần biết lúc nào, không cần biết chị ở đâu, em sẽ luôn đi tìm chị."
Tang Ương hoàn toàn không lo Bách Chu sẽ không đi tìm mình, nhưng cô thật sự muốn đối xử với em tốt hơn nữa.
Cô xoa nắn vành tai mềm mại của Bách Chu, Bách Chu nhìn cô, nét mặt dịu xuống.
"Tranh để lâu cũ đi thì phải làm sao bây giờ, lẽ ra hồi trước em phải dùng giấy tốt hơn, hơn nữa thời không trước em quá bất cẩn, sao lại có thể viết linh tinh lên mặt sau, làm hư thì sao?" Cô bắt đầu lo lắng về chất lượng của giấy vẽ.
"Sẽ không bị cũ, chúng ta sẽ bảo vệ nó thật tốt." Tang Ương nói.
Hôm qua hai người đã mua hai thiết bị định vị, giấu con chip trong giày của mình.
Kế hoạch của hai người là, tự lấy mình làm mồi nhử, đợi hung thủ thực hiện tội ác lần nữa, sẽ nghĩ cách ngăn cản quá trình phạm tội, nắm giữ chứng cứ phạm pháp.
Biện pháp này có tính mạo hiểm rất lớn.
Sở dĩ hai cô dám thử, là vì có bức tranh này, còn có rất nhiều cơ hội để thử, có thể giúp các cô giải quyết chuyện này.
Nếu thất bại, người còn sống sẽ quay lại quá khứ, thử lại một lần nữa.
Hai người đều không nói rõ, nhưng trong lòng đều nhất trí.
Bách Chu hơi mệt, nằm xuống, gối lên đùi Tang Ương, Tang Ương đẩy em, bảo em lên tầng trên ngủ.
Hai ngày tiếp theo đều trôi qua vô cùng yên bình, văn phòng điều tra vẫn không có tin tức, xung quanh Tang Ương không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Chỉ là có một bệnh nhân rất khó giải quyết, tin tưởng mù quáng vào thực phẩm chức năng, không tin bác sĩ, cũng không muốn phẫu thuật, mặc kệ người nhà và bác sĩ khuyên thế nào cũng vô ích.
Tang Ương và các bác sĩ khác xác định phương án trị liệu, lập tức nói với bệnh nhân: "Nếu bác thật sự không muốn phẫu thuật, cháu tôn trọng lựa chọn của bác, nhưng tốt hơn hết là bác nên về nhà, không nên chiếm dụng tài nguyên y tế, dù sao ở đâu cũng có thể ăn thực phẩm chức năng."
Khiến bệnh nhân nổi giận khiếu nại cô mấy lần.
Chỉ là sau khi nói vậy, bác sĩ Tang cũng bắt đầu qua loa với người này, như thể thật sự mặc kệ ông ta có muốn phẫu thuật hay không, ngược lại làm bệnh nhân hợp tác.
Thế nhưng vẫn ngang ngạnh như cũ, vừa tuyên bố nếu có bất cứ chỗ nào không ổn sau khi phẫu thuật sẽ khiếu nại bác sĩ, vừa nói chấp nhận phẫu thuật là bản thân muốn thử, không phải bị ai thuyết phục.
Có kiểu bệnh nhân nào mà Tang Ương chưa từng gặp đây, huống chi là người lớn tuổi cố chấp sĩ diện như vậy, để ông ta nói cho sướng miệng là được, đợi đến khi chữa khỏi bệnh rồi ra viện là có thể yên ổn.
Ca phẫu thuật hoàn thành suôn sẻ, y tá trẻ vẫn không khỏi vui mừng: "May mà suôn sẻ, nếu không chẳng biết ông lão này còn giày vò thế nào."
Thật vậy, bớt chuyện nào hay chuyện ấy.
Cô cởi đồ phẫu thuật, ra khỏi phòng mổ, đã là mười hai giờ.
Thời gian của cô bị xếp kín, ông lão lại vẫn không chịu ký giấy đồng ý phẫu thuật, chỉ có thể sắp xếp thời gian cho những bệnh nhân khác, đợi ông ta đồng ý, rồi sau đó mới xếp thời gian cho ông ta.
Tối hôm qua Tang Ương đã nói với Bách Chu, ca phẫu thuật này đến rạng sáng mới kết thúc, bảo em đến muộn, khi nào phẫu thuật xong sẽ gọi cho em.
Cô lấy điện thoại, còn chưa kịp bấm mở, một âm thanh gấp gáp chợt vang lên từ phía sau.

Tang Ương chưa kịp ngoảnh lại, đã bị nặng nề đập vào sau đầu, trong chớp mắt ý thức đã trở nên tối sầm.
Cô quay đầu, cố hết sức muốn nhìn, tầm nhìn lại bắt đầu mờ ảo, rồi lập tức bất tỉnh.
Mười phút sau, một người mặc trang phục nhân viên vệ sinh, đội mũ dày đeo khẩu trang kéo một thùng rác lớn đi ra khỏi khu điều trị nội trú, vòng qua con đường nhỏ âm u vắng người, đến một chiếc ô tô đậu giữa hai tòa nhà.
Bách Chu ở nhà đợi đến một giờ sáng, Tang Ương vẫn chưa gọi về.
Mở định vị, xác định Tang Ương vẫn ở bệnh viện, cô dứt khoát rửa mặt, chuẩn bị đến bệnh viện đợi.

Khi ra cửa, văn phòng điều tra gọi đến.
Bách Chu vừa nói thầm giờ này vẫn làm việc thật chuyên nghiệp, vừa vội nhận máy.
"Điều tra được rồi!" Ông chủ không chào hỏi, vừa lên tiếng đã nói một câu như vậy, cười lên, tấm tắc: "Vụ này rất thú vị."
Đầu tiên là cảm giác ướt lạnh trên mặt, sau đó là đau đớn dữ dội sau đầu, và buồn nôn.
Tang Ương khẽ rên một tiếng, cố gắng mở mắt, tầm nhìn tối đen, sau đó cô mới phát hiện mình bị bịt kín mắt, cơ thể cũng bị trói chặt.
Dòng nước lạnh liên tục hắt lên mặt cô dừng lại.

Người kia cầm một chiếc khăn, lau mặt cô.
Tang Ương ho mấy tiếng, thở chậm lại, gọi thẳng tên của người kia: "Hứa Tụng Ý."
Động tác lau mặt cho cô khựng lại, rồi lại tiếp tục một cách không nhanh không chậm.
"Chứng cứ đều bày trước mặt, cô vẫn không chịu nghi ngờ Khương Uyển, vẫn nghĩ là tôi, cô tốt với Khương Uyển thật đấy." Hứa Tụng Ý từ tốn nói, rõ ràng là đang cười, lại như pha lẫn sự ớn lạnh giữa từng tiếng.
Hoàn toàn khác với biểu hiện thường thấy của cô ta.
Tang Ương mím môi, giật giật thân mình, phát hiện áo khoác và giày cũng đã biến mất, không có giày, không có điện thoại, cũng có nghĩa là Bách Chu không thể xác định vị trí của cô.
Tang Ương dừng lại trong giây lát, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cô khẽ ngọ nguậy, hai chân của cô bị trói vào nhau để thẳng, nhưng vẫn có thể gập lại.
Cô đang ngồi, dựa vào một vật cứng rắn, hai tay bị cố định ở bên sườn.
Tang Ương đạp xuống dưới mượn lực định đứng lên, nhưng cổ tay bị cố định rất chặt, không thể giãy ra.
Xung quanh không có tiếng động, Tang Ương nghiêng tai lắng nghe, vài giây sau, cô nghe được tiếng cọ xát rất khẽ của quần áo.
Ngay sau đó là một tiếng nói bận rộn nhưng vẫn ung dung: "Không giãy giụa? Cô yên tâm, không giãy ra được, hơn nữa càng giãy, nó càng ghìm cô mạnh hơn, đau lắm đấy."
Nói xong ba tiếng cuối cùng, giọng cô ta trầm xuống, môi kề bên tai Tang Ương thở hắt ra.
Tang Ương nghiêng đầu, khuỷu tay đính vào hai vách, xúc cảm giống như sau lưng, cứng rắn và trơn nhẵn.
Là bốn tắm.

Cô đoán.
"Sao cô không nói gì?" Hứa Tụng Ý như không chịu nổi sự lạnh nhạt của cô, "Vừa nãy còn chưa nói hết câu mà, tại sao cô không nghi ngờ Khương Uyển, chỉ nghi ngờ tôi? Tôi đối xử với cô không tốt sao, tôi kém cô ta ở điểm nào?"
Tang Ương cảm thấy khó chịu, lời Hứa Tụng Ý nói như đang giận cô, như trách cô đối xử khác biệt giữa mình và Khương Uyển.
Nhưng cô hiểu rõ, Hứa Tụng Ý hoàn toàn không có ham muốn chiếm giữ mà cô ta thể hiện trong lời nói.
Trong đầu cô hiện lên bốn chữ - nhân cách kịch tính*.
*(Rối loạn) nhân cách kịch tính/histrionic personality (disorder): một rối loạn nhân cách được đặc trưng chủ yếu bởi các cảm xúc quá mức và tìm kiếm sự chú ý quá mức.
Hành vi của Hứa Tụng Ý rất bất thường.
Tang Ương không bất ngờ khi cô ta xuống tay với mình, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nên dù lúc này lành ít dữ nhiều, cô vẫn có thể bình tĩnh phân tích.
Cô chỉ thấy lạ là, thủ đoạn lần này của cô ta khác xa so với hai lần trước.
"Vẫn không nói gì sao? Lẽ nào cô không tò mò vì sao tôi lại trói cô ở đây."
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tang Ương, rồi đến cổ, rồi đến tay của cô, đến đâu cũng khiến toàn thân Tang Ương nổi da gà, cuối cùng cô ta dừng lại trên cổ tay Tang Ương, nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve trong chốc lát.
Động tác của cô ta nhàn nhã, sờ soạng một hồi rồi ngừng lại, tiếng nói sau đó vẫn bình thường, như là dáng vẻ đúng mực: "Hay là, để tôi nói cho cô xem cô đã chọc giận tôi thế nào?"
Bách Chu ngồi lên xe, vừa nổ máy, vừa nghe ông chủ nói.
"Việc này tốn rất nhiều công sức của tôi.

Gia đình này, đầu tiên tôi hỏi thăm những người cao tuổi rỗi rãi trong khu nhà cô ta, đều nói đúng là quan hệ hòa thuận đầm ấm, cô gái kia là một bác sĩ, lễ phép, hiếu thảo, thường xuyên mua quà cho bố mẹ, bố mẹ cũng đều có công việc đàng hoàng, dạy dỗ con vừa nghiêm khắc vừa từ ái."
"Hai tính từ này làm tôi nhận ra không hợp lý.

Bây giờ hàng xóm cùng khu nhà chỉ là quen biết sơ sơ, rất ít khi sang nhà nhau chơi, không tiếp xúc nhiều, nhận ra nghiêm khắc không có gì lạ, nhận ra từ ái cũng không có gì lạ, nhưng sao lại vừa thấy nghiêm khắc vừa thấy từ ái, e là hai bên phải diễn kịch không ít mới cho người ta kết luận như vậy, nhưng giờ tất cả mọi người đều coi trọng riêng tư, có chuyện gì cũng đều đóng cửa bảo nhau, lẽ nào nhà họ lại thích dạy bảo con cái trước mặt nhiều người."
"Vì thế tôi cẩn thận hỏi, quả nhiên họ không nói được ví dụ cụ thể, chỉ là ấn tượng có được từ những lần chào hỏi và gặp thoáng qua ngày thường."
Bách Chu tập trung lắng nghe, chỉ là khi nghe đến những điều này, cô đã bắt đầu lo lắng, nhận ra những sự việc điều tra được sau đó nhất định không bình thường.
"Loại ấn tượng này thường rất dễ nói, gia đình này chắc chắn đang che giấu điều gì đó.

Tôi điều tra lại, phát hiện gia đình họ đã chuyển nhà ba lần trong mười sáu năm, giờ không thể tìm hiểu về Hứa Tụng Ý hồi nhỏ, sau đó tôi lại điều tra về ghi chép thời đi học."
"Tôi tìm hiểu từ trường trung học số Hai nơi cô ta từng theo học, danh tiếng của Hứa Tụng Ý rất tốt, giáo viên vẫn nhớ, cũng khen, nói cô ta lễ phép chăm chỉ hiếu thảo, cả bố mẹ cô ta, cũng đều là người đàng hoàng, cực kì quan tâm đến con cái, tuần nào cũng gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm.

Có một giáo viên chủ nhiệm thậm chí cảm thấy phụ huynh cô ta quan tâm quá mức, gần như là kiểm soát.

Chẳng qua lời này cũng chỉ là nói đùa."
Bách Chu nhận ra, từ hiếu thảo xuất hiện hai lần.

Cô lại nhớ đến, mấy hôm trước khi hỏi Tang Ương về quan hệ giữa Hứa Tụng Ý và người nhà, dường như Tang Ương cũng nhắc đến từ này.
Một sự kiện xuất hiện với tần suất cao, rất dễ thu hút sự chú ý.
Mà một sự kiện xuất hiện với tần suất cao bất thường, rất dễ khơi dậy sự nghi ngờ.
"Sau đó thì sao?" Bách Chu hỏi.
"Sau đó, tôi lần dấu vết theo hồ sơ học tập của cô ta, phát hiện cô ta đã chuyển trường một lần hồi cấp ba, tìm hiểu được quá trình cô ta ở trường đầu tiên cũng tương tự với ở trường thứ hai, trong lúc này, tôi phát hiện cô ta vượt một lớp, học xong lớp mười liền lên lớp mười hai, học lực khá tốt."
"Cô ta tự thi đỗ vào trường cấp ba đó, cũng không có vấn đề gì.

Cho đến khi tôi điều tra trường cấp hai của cô ta, mới phát hiện ra manh mối - trường lớp cụ thể tôi đều tổng kết trong báo cáo, gửi cho cô.

Chủ nhiệm của cô ta nói với tôi, cô ta là trẻ mồ côi, được cha mẹ hiện tại nhận nuôi, trại trẻ mồ côi cô ta từng ở tên là viện phúc lợi trẻ em Bắc Thành, cô ta có một em gái."
"Em gái tên Lý Tinh, Hứa Tụng Ý vốn tên Lý Mạn, em gái nếu còn sống, năm nay sẽ hai mươi lăm tuổi.

Bảy năm trước đã bỏ trốn khỏi trại trẻ mồ côi, không tìm được tin tức...!song chuyện này, cũng không dễ điều tra."
Bách Chu cúi đầu mở báo cáo điều tra ông chủ gửi đến hộp thư của mình, đang định hỏi vì sao không dễ điều tra, nhưng lời nói vừa đến bên môi, tự cô đã hiểu được.
Bảy năm trước, cô gái kia đã thành niên, trẻ thành niên trong trại trẻ mồ côi phải tự lập, tự đi tìm công việc nuôi sống mình, không thể nào nói là "bỏ trốn".

Mà một trong những điểm mấu chốt Tang Ương đã mô tả, chính là cô gái kia ăn mặc nhếch nhác lôi thôi, chắc hẳn cô ấy đã chịu không ít khổ trong lúc bỏ trốn khỏi trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi kia có vấn đề.
"Chẳng trách em gái đến trường tìm chị, mà không phải về nhà tìm bố mẹ." Bách Chu nhớ lại vấn đề Tang Ương không nghĩ ra sáng hôm đó, lẩm bẩm.
Cô ấy chỉ có thể tìm chị, bởi vì chỉ có chị, căn bản không có bố mẹ.
Ông chủ lại lên tiếng: "Cô chị này không đơn giản."'
Bách Chu lái xe đến bệnh viện, tìm chỗ đỗ dừng lại.
Nhìn xung quanh khu điều trị nội trú qua kính chắn gió, trong màn đêm tối đen như mực, tòa nhà lặng lẽ đứng sừng sững, có ánh sáng trắng tràn ra từ sau từng ô cửa sổ.
Mỗi lần đến nơi này vào ban đêm, Bách Chu đều cảm thấy hình ảnh này rất quái dị.
Ông chủ càng nói hăng hái hơn.
"Cô biết không, khi nhận nuôi trẻ, thường là càng nhỏ càng không nhớ gì càng tốt, không nhớ mới dễ nuôi hơn, vì thế, trẻ khi đến một độ tuổi nhất định thường sẽ không được nhận nuôi.

Hứa Tụng Ý được nhận nuôi khi mười ba tuổi lẻ chín tháng.

Pháp luật quy định, trẻ đủ mười bốn tuổi sẽ không thể nhận nuôi.

Cô xem, có phải rất ghê gớm không?"
Liên tục chuyển nhà, chuyển trường, giáo viên và bạn học đều không biết cô ta là con nuôi, là một đứa con hiếu thảo trong mắt mọi người, bố mẹ vừa nghiêm khắc vừa từ ái, để mọi người đều biết họ cực kì quan tâm đến con mình.
Kết nối những manh mối này, làm thế nào cũng thấy có mùi cố ý.
Bố mẹ bận tâm việc sẽ bị người khác biết con mình là con nuôi, nhưng không chọn đứa trẻ ít tuổi không nhớ gì, mà nhận nuôi Hứa Tụng Ý gần mười bốn tuổi.

Chuyện này nếu không có sự cố gắng của Hứa Tụng Ý, thì hoàn toàn không có khả năng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui