"...!Past lives couldn't come between us
Lost love is sweeter when it's finally found
I've got the strangest feeling this isn't our first time around..."
--------
Tang Ương cảm thấy em học sinh tiểu học kia rất kỳ lạ.
Thứ bảy nào em cũng xuất hiện, có khi là buổi trưa, có khi là buổi chiều, vội vã chạy đến, thấy cô ở đây, liền thở ra một hơi như trút được gánh nặng, sau đó mặt mày giãn ra, nở nụ cười có chút ngượng ngùng.
Nhưng hai người chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng quen biết, Tang Ương không biết em học sinh tiểu học này đến làm gì, càng không biết mình và em có liên hệ từ khi nào, để em tuần nào cũng đến gặp cô.
Cứ thế đến đầu mùa hè, ôn tập cuối kì căng thẳng, Tang Ương thức khuya học bài bị cảm, thứ bảy lên cơn sốt phải đến bệnh viện.
Được tiêm một mũi, cơ thể thoải mái hơn phần nào, cô chợt nhớ ra, hôm nay mình không đến trường, em học sinh tiểu học kia sẽ không thấy mình.
Những buổi hẹn ngầm thầm lặng suốt một thời gian dài bị cắt ngang không hề báo trước, Tang Ương vừa không quen, vừa kìm lòng chẳng được nghĩ em học sinh tiểu học có thể sẽ lo lắng khi chạy đến mà không thấy cô.
Truyền nước xong, Tang Ương muốn đến trường, nhưng mẹ không đồng ý.
Bố cũng không cho cô đi: "Bình thường con học hành chăm chỉ, bây giờ bị ốm phải cố gắng hồi phục sức khỏe, đừng nghĩ đến chuyện đi học."
Tang Ương không có cách nào, chỉ có thể canh cánh trong lòng, mãi cho đến chiều chủ nhật.
Tối chủ nhật có tiết tự học, rất nhiều bạn cùng lớp chưa hoàn thành bài tập sẽ đến tranh thủ làm từ buổi chiều.
Tang Ương vào lớp, trong lớp có mười mấy người, vừa thấy cô liền hỏi tới tấp: "Cậu làm bài tiếng Anh chưa?"
Tang Ương đưa vở bài tập của mình theo thói quen, các bạn hoặc là so đáp án, hoặc là cứ thế chép lại, vây quanh cô, Tang Ương cười nói: "Các cậu cầm lấy xem đi, đừng chen nhau ở đây."
Vì thế các học sinh lập tức giải tán.
Tang Ương cúi đầu lấy những bài tập khác từ trong cặp sách ra ngoài, lấy được một nửa, cô kìm lòng chẳng được nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên ngoài cửa sổ không có bóng hình nhỏ bé kia.
Thật kỳ lạ, cô hoàn toàn không biết em học sinh tiểu học kia, thậm chí ngay cả tên của em cũng không, thế nhưng hai hôm nay, cô lại luôn nghĩ đến em, nghĩ mình giống như đã lỡ hẹn mà áy náy, trong khi hai người rõ ràng chưa bao giờ hẹn nhau.
Nghĩ vậy, Tang Ương lắc đầu, khi cất cặp sách vào ngăn bàn, cảm thấy có thứ gì đó chặn lại, cô cúi đầu nhìn, là một túi ni lông đựng gì đó.
Đây không phải đồ của cô.
Tang Ương khó hiểu lấy ra, mở túi nhìn, là mấy viên kẹo và vài chiếc bánh quy nhỏ được gói riêng lẻ, đều là vị cô thích.
Cô lật lên, tìm thấy một tờ giấy viết thư gấp gọn gàng phía dưới, không đựng trong phong bì, cứ thế nằm dưới những viên kẹo và bánh quy.
Tang Ương có linh cảm, là em học sinh tiểu học kia để lại, mở ra nhìn, quả nhiên là vậy.
Chỉ có một câu ngắn gọn.
Đừng bị cảm lạnh, đừng ngủ muộn quá.
Ký tên là, Tiểu Chu.
Thì ra em tên là Tiểu Chu, dáng người nhỏ bé, nhưng chữ viết rất thành thục, giống như một người lớn, giọng điệu nói chuyện cũng vậy.
Hẳn là nghe các bạn cùng lớp nói cô bị ốm, mới để lại những thứ này.
Tang Ương đang định gấp bức thư, lại phát hiện phía sau có gì đó.
Cô lật lại, thấy là một mẩu truyện tranh nhỏ đơn giản, một em bé chụm hai tay bên miệng hò hét: "Nhất định phải mau khỏe lại!"
Tang Ương không nhịn được cười lên, cầm bức thư trong tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng trong chốc lát, không vứt đi, mà kẹp vào trong sách.
Một tuần sau đó, tâm trạng đều tốt một cách khó hiểu.
Cho đến một ngày thứ bảy, Tang Ương đến trường làm bài như mọi khi.
Thỉnh thoảng cô lại để ý liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một lần, Tiểu Chu xuất hiện vào buổi trưa.
Lần này em không đi ngay, mà vẫy tay với Tang Ương, bám hai tay lên cửa sổ, hỏi: "Chị đã khỏi ốm chưa?"
Tang Ương gật đầu với em, đứng dậy, đi ra ngoài.
Bách Chu không ngờ chị sẽ ra ngoài, nhất thời không biết làm sao, thậm chí thoáng có ý nghĩ muốn bỏ chạy.
Thế nhưng cô không cưỡng lại được cơ hội tiếp xúc với Tang Ương, chân như cắm rễ trong đất, cô ngây người nhìn Tang Ương.
Tang Ương lại rất thoải mái tự nhiên, đến gần, cảm ơn cô, nói kẹo vào bánh quy đều rất ngon, chị rất thích.
Bách Chu nở nụ cười, vô cùng thỏa mãn với câu trả lời này, lại không thể kìm lòng muốn được voi đòi tiên: "Vậy, lần sau em lại mang đến cho chị."
Tang Ương cũng cười, lắc đầu: "Chị không thể lừa lấy đồ ăn của học sinh tiểu học."
Bách Chu há miệng, lại hụt hẫng nhận ra mình không thể nào phản bác, cô đúng là một học sinh tiểu học, một học sinh tiểu học mới lên lớp hai.
Đây cũng là lí do Bách Chu không vội làm quen với Tang Ương mà giữ khoảng cách với chị.
Tang Ương không thể nào thích một học sinh tiểu học mới thay răng sữa, cô cũng sợ nếu làm quen quá sớm, Tang Ương sẽ luôn coi cô là bạn như ấn tượng ban đầu, không dễ hành động.
Cô chán nản cúi đầu, nhưng vẫn quật cường thanh minh: "Không phải lừa, là em tặng chị."
Mặc dù chỉ có vài câu đối thoại ngắn gọn, nhưng Tang Ương vẫn phát hiện, dù là giọng điệu, cách dùng từ, hay chữ viết trên bức thư, tất cả đều cho thấy em trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều.
Tang Ương quay đầu nhìn các bạn cùng lớp đang học bên trong, dẫn Bách Chu đến cầu thang, nơi đây không có ai, rất yên tĩnh.
"Tiểu Chu, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Tang Ương hỏi.
Vấn đề này làm Bách Chu khó xử, phải trả lời thế nào đây? Đã từng gặp hay chưa từng gặp?
Đương nhiên hai người đã gặp nhau, còn không chỉ là gặp nhau.
Nhưng phải giải thích về chuyện du hành giữa mấy thời không thế nào đây?
Bách Chu cúi đầu.
Ánh mắt Tang Ương dần nhuốm màu nghi hoặc, lẽ nào vấn đề này rất khó trả lời?
Ngay khi cô nghĩ rằng Bách Chu sẽ không nói, Bách Chu ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nâng, ánh mắt chứa đầy ý cười.
"Chúng ta từng gặp nhau, chúng ta đã biết nhau rất lâu ở một thời gian và không gian khác, quan hệ rất tốt." Rốt cuộc Bách Chu vẫn nói thật.
Cô biết lời này giống như một học sinh tiểu học mắc chứng ảo tưởng nói những điều vô nghĩa.
Nhưng cô vẫn muốn nói như vậy.
Bởi cô nhớ đến thời không trước, Tang Ương vừa mở mắt, đã nói tất cả mọi chuyện với cô, vì thế ở thời không này, cô cũng muốn nói với chị.
Quan trọng hơn là, những ký ức quan trọng đó thuộc về cả hai người, cô không muốn chỉ có mình mới nhớ.
Tang Ương không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, thoáng ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười, gật đầu, dịu dàng nói: "Ừ, vậy em đừng chạy lung tung khắp nơi, về nhà sớm chút đi."
Chị không tin, còn nghĩ mình nói linh tinh.
Bách Chu ngẩng đầu nhìn chị, hiện giờ dáng người cô rất thấp bé, đỉnh đầu chỉ đến thắt lưng Tang Ương, mái tóc xoăn ngắn bù xù, hoàn toàn chính là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.
Tang Ương không tin cô là chuyện bình thường.
Bách Chu khẽ gật đầu, nói: "Tạm biệt chị."
Sau đó quay người.
Tang Ương chưa bao giờ gặp đứa bé nào có nỗi ưu thương sâu sắc như vậy, học sinh tiểu học bình thường dù có buồn bã cũng vẫn vô tư, khóc là khóc, cười là cười, sao đến nỗi ngay cả ánh mắt đều chứa đầy đau buồn thế kia.
Cô nhìn Bách Chu đi được hai bước, sau đó dừng lại.
Dường như không cam lòng, Bách Chu quay người, nói: "Em có thể chứng minh, chị đưa bài tập của chị cho em làm, em sẽ làm đúng gần hết.
Học sinh tiểu học bình thường không có khả năng làm được bài tập trung học."
Tang Ương nhận ra em đang muốn chứng minh mình thật sự đến từ một thời gian và không gian khác.
"Còn nữa, em biết..." biết sinh nhật của bố mẹ chị, biết sinh nhật của chị, biết chị đang sống ở đâu, biết chị thích ăn gì, biết tư thế ngủ quen thuộc của chị, biết thành tích của chị rất tốt, bình thường luôn có thể lọt vào năm vị trí đầu mỗi năm học, biết chị là người chủ trì lễ chào cờ ngày thứ hai.
Còn biết năm chị hai mươi ba tuổi sẽ thích một nữ sinh mười sáu tuổi, sẽ yêu cô ấy rất rất nhiều.
Những lời này đều đã đến bên môi, nhưng cuối cùng Bách Chu vẫn không nói ra.
Cô nhìn thoáng qua Tang Ương, chậm chạp rời khỏi.
Kể từ đó, dường như các cô luôn cố định gặp nhau vào thứ bảy hàng tuần, nếu nghỉ hoặc có việc khác không thể gặp vào thứ bảy, Tang Ương sẽ thông báo trước.
Mỗi lần gặp nhau, đều có thể nói chuyện vài phút.
Tang Ương biết nhà Bách Chu ở rất xa, sở dĩ mỗi thứ bảy xuất hiện là vì em học vẽ ở một phòng vẽ gần đây vào thứ bảy hàng tuần.
Còn biết thành tích của Bách Chu tốt cực kì, đứng đầu danh sách, đang chuẩn bị nhảy lớp.
Lúc kể những chuyện này em rất tự hào, ngẩng đầu thật cao, làm Tang Ương không nhịn được đặt câu hỏi kiểm tra, mới tin là em nói thật.
Còn có những chuyện ví dụ như mẹ Bách Chu đã qua đời từ khi em còn rất nhỏ, bố làm việc ở ngoài, lập gia đình mới, em không chịu đi cùng, ở lại đây, có một nhà hàng xóm rất tốt bụng, luôn gọi em đến nhà ăn cơm.
Đôi khi Tang Ương cũng sẽ nói vài chuyện về mình.
Tựa như làm quen một lần nữa, cảm giác này thật kỳ diệu.
Tang Ương thường xuyên phát hiện, ánh mắt Bách Chu nhìn mình rất dịu dàng.
Phần lớn thời gian em đều giống như một đứa trẻ, sẽ lẩm bẩm than thở vẽ tranh mệt quá, sẽ kể bố em nói Tết năm nay không trở lại, hừm, em quen rồi, về sau ông ấy sẽ càng ít liên lạc với em hơn, vợ hiện tại của ông ấy không thích em, sang năm họ sẽ có đứa con của riêng mình.
Thỉnh thoảng cũng sẽ ngập ngừng thử nắm tay cô một lát, chỉ cần chạm vào, sẽ cười tít cả mắt.
Có lẽ vì em mang lại cảm giác có chừng mực, có lẽ em thật sự là một đứa bé ngoan, Tang Ương chưa bao giờ cảm thấy em đáng ghét.
Cũng có khi, em sẽ giống như một người lớn, chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, mang cho cô một bó hoa nhỏ, hoặc mang tác phẩm mình ưng ý đến cho cô xem.
Còn có vài lần, cô kể chuyện có bạn cùng lớp yêu đương, Bách Chu sẽ vô cùng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, cho đến khi Tang Ương nói chị cũng không biết mình sẽ thích người thế nào, mặt mày em mới giãn ra, cười tủm tỉm nhìn cô, nhưng không nói thêm gì.
Năm Tang Ương thi đỗ đại học, Bách Chu cực kì hồi hộp đi theo, đến ký túc xá của chị, xem danh sách bạn cùng phòng, rồi mới nhẹ nhàng thở ra, không có Hứa Tụng Ý cũng không có Lý Mạn.
Ở thời không trước, văn phòng điều tra không tìm hiểu sâu hơn vì sợ rước phiền toái, cũng không biết vấn đề của viện phúc lợi rốt cuộc là gì.
Nhưng Bách Chu vẫn luôn nhớ đến chuyện này, sau đó cô có đến tìm Lý Mạn một lần, hợp tác với Lý Mạn dành ra hơn một năm, giải quyết sự việc về viện phúc lợi.
Từ đó về sau, người này không còn xuất hiện trong cuộc sống của các cô.
Bách Chu thấy như vậy rất tốt, tất cả ân oán đều chấm dứt bằng một viên đạn ở thời không trước.
Không phải gặp lại nhau.
Từ khi Tang Ương lên đại học, số lần hai người gặp nhau vẫn không thay đổi nhiều, nhưng thời gian dần dài hơn, chủ nhật hàng tuần Bách Chu sẽ đến trường Tang Ương tìm chị, hai người hoặc làm bài tập, hoặc tâm sự cùng nhau, Bách Chu nói rất nhiều, mỗi lần gặp nhau đều không nói hết chuyện.
Ngày qua ngày năm sang năm, qua từng lần ở bên nhau, Tang Ương đã quen có sự tồn tại của một bạn nhỏ như vậy.
Cô nhìn Bách Chu lớn lên từng ngày, từ chín tuổi, đến mười tuổi, rồi mười hai tuổi, mười bốn tuổi, mười sáu tuổi, vóc dáng ngày một cao dần, mặt mày nảy nở, thế nhưng tính cách của em chưa bao giờ thay đổi, cách hai người ở bên nhau, cũng chưa bao giờ đổi thay.
Tang Ương sẽ nghĩ rằng mình nhìn bạn nhỏ này lớn lên, nhưng chẳng biết vì sao, thỉnh thoảng cô sẽ có ảo giác, không phải cô nhìn em lớn lên, mà là Bách Chu đang đợi cô lớn lên.
Đối với cô, Bách Chu luôn luôn là một sự tồn tại đặc biệt.
Cô bèn thử phân loại em vào nhóm bạn bè, lại phát hiện, em cũng không giống như một người bạn.
Sau đó, rốt cuộc Bách Chu cũng vào học viện mỹ thuật như quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình.
Mùa thu năm ấy, sợ rằng đủ sự thay đổi sẽ khiến mọi thứ trở nên khác đi, sau khi xác định học viện mỹ thuật và học viện y có một buổi liên hoan giao lưu, cô liên tục nói với Tang Ương nhất định phải đi.
Tang Ương cũng thấy phiền khi em nhắc mãi, không nhịn được hỏi: "Quần áo thì sao? Có quy định gì không, hôm đó chị sẽ mặc gì?"
Bách Chu vội nhớ lại, thật kỳ lạ, hai thời không cộng thêm mười mấy năm, nhưng ngày đầu gặp gỡ, Tang Ương mặc quần áo thế nào, có nét mặt thế nào, đã nói gì với cô, cô đều nhớ rõ mồn một.
Cô miêu tả chi tiết về quần áo cho Tang Ương, không phát hiện ánh mắt càng lúc càng dịu dàng của chị.
Đến hôm đó, Tang Ương nghe lời em nói, mặc bộ quần áo trong hồi ức, xuất hiện ở hội trường nhỏ.
Bách Chu cũng giống năm đó, nhìn chị đến mê mẩn.
Tang Ương đi đến trước mặt em, nhẹ nhàng hỏi: "Ở thời không kia, chúng ta đã gặp nhau lần đầu ở nơi này sao?"
Bách Chu khẽ "vâng" một tiếng, nét mặt thoáng hoảng hốt.
Mấy giây sau, cô mới hiểu ý của Tang Ương, vừa mừng vừa sợ, hỏi: "Chị tin lời em nói ư?"
Cô thật sự ngớ ngẩn quá đáng.
Ánh mắt Tang Ương hiện vẻ bất đắc dĩ, đưa tay vuốt tóc cô: "Vậy có cần đợi đến ngày chúng ta yêu nhau ở thời không khác rồi mới xác định quan hệ không?"
Lần này Bách Chu phản ứng rất nhanh, vội vàng ôm chặt Tang Ương.
Cho đến giờ phút này, trái tim luôn chênh vênh của cô mới trở về chỗ cũ.
"Không cần." Cô khẽ trả lời, Tang Ương dùng một nụ hôn nhẹ nhàng để đáp lại cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng trên môi của chị vẫn như thuở nào, là cảm giác Bách Chu tương tư nhất bao ngày đêm không yên.
--------
"Ngã tâm phỉ thạch,
Bất khả chuyển dã.
Ngã tâm phỉ tịch,
Bất khả quyển dã."
(Trích "Kinh thi - Bội Phong - Bách Chu)
Tạm dịch nghĩa:
Lòng ta chẳng phải đá,
Không thể chuyển dời.
Lòng ta chẳng phải chiếu,
Không thể cuốn vào..