“Vậy là,” Bạch Lâm Uyên một mặt xoắn xuýt nhìn về phía Thanh Dương chân nhân, người đã đem mình nuôi lớn: ” Phụ mẫu của Vãn Lam chính là Hồ Đại nương sao?”
Thanh Dương chân nhân gật đầu.
Bạch Lâm Uyên nói: “Vậy phụ thân của hắn chắc chắn phải vô cùng tuấn tú mới có khả năng làm cho mẹ hắn sinh ra một đứa con trai như vậy a..” (Matcha, Ú: :v :v)
Thanh Dương tức giận nói: “Đó là mẹ nuôi của hắn. Phụ thân của hắn là Bạch Hổ chân quân ở trên trời a, hạ phàm trải qua tình kiếp rồi để lại hắn, mẫu thân hắn chỉ là người phàm, thời điểm sinh ra hắn vì sinh khó nên đã qua đời rồi, chân quân quay thiên đình nhưng không yên lòng, ủy thác ta chăm sóc bà ấy. Lúc ta tìm đến hắn, vẫn chưa có cai sữa, chỉ có thể đi tìm một con cọp cái làm mẹ nuôi của hắn.
Ngẫm lại mấy năm qua Vãn Lam một thân một mình không ai dạy dỗ (chém :v), Bạch Lâm Uyên không kềm nổi hỏi: “Nhiều năm như vậy, hắn ngay đến cả vài chữ cơ bản cũng không biết viết sao, Người thật sự có chăm sóc hắn sao?”
Thanh Dương nghe vậy tức giận đến thổi râu mép trừng mắt: “Ta cẩn thận đem hắn đến cho ngươi đó, kết quả lần đầu tiên trải qua thiên kiếp trên đường bị sét đánh đến ngu, ta hao tổn bao nhiêu tiên đan Linh Dược cho hắn mới khiến hắn trở lại như trước.”
“Sau đó ta hỏi hắn sau này muốn làm gì, hắn nói hắn muốn làm Sơn Đại Vương, ta nhìn từng cái từng cái đỉnh núi, cuối cùng chọn cho hắn núi Hổ Khiếu toàn những yêu quái vừa yếu lại vừa ngốc, bên trong còn có con yêu tinh Hoàng Thử Lang lo chuyện bao đồng nhưng lại không dám làm phản, làm cho những ngày đó hắn trải qua rất ung dung.” (Ú: chắc chết, ngốc công trong truyền thuyết à ) )
“Cha của hắn trước khi đi có nói phong ấn một đạo thần lực ở trong cơ thể của hắn giúp hắn sau này có thể đắc đạo thành tiên, chỉ có trải qua Liễu Tình kiếp mới có thể giải phong ấn, ta mua chuộc được nguyệt lão, thiên tân vạn khổ mới đem ngươi…. Ôi chao, hôm nay khí trời thật không tệ nha, cũng không biết các ngươi tới rồi Hồ Đại nương sẽ làm những món ăn gì?”
“Người đừng đánh trống lãng!” Bạch Lâm Uyên nheo mắt lại: “Thiên tân vạn khổ đem ta làm sao? Hả? Cái gì gọi là đem đến cho ta? Ta nói ta năm ấy mười tuổi làm sao đang yên đang lành bước ra cửa liền có thể nhặt được hắn, đều là người sắp xếp, có đúng không?”
“Được rồi, được rồi, là ta sớm đem hắn ném đến ngươi,” Thanh Dương thấy Bạch Lâm Uyên sắc mặt càng ngày càng khó coi, mau mau giải thích: “Có điều lão già Nguyệt Lão kia nói là nhân duyên của hai ngươi đã sớm được định trước, ta chỉ là thêm chút nỗ lực…”
Bạch Lâm Uyên đột nhiên cười cợt, “Không sao cả, dù sao yêu thích đối phương là tự bọn ta lựa chọn, nếu như nhìn không hợp mắt, Người làm thế nào đi nữa cũng vô dụng.”
“Ôi chao, Lâm Uyên ngoan, ngươi nghĩ như vậy là được rồi.”
“Vậy thần lực trong cơ thể của hắn được giải ấn ra thì sẽ như thế nào?”
“Thần lực vừa ra, hắn liền phải chính thức bắt đầu tu tiên rồi, phụ thân hắn để lại bí tịch ở chỗ ta đây, chờ đến ngày đó, cuối cùng thì cũng may mắn gặp lại người thân của hắn ở trên đó rồi… Ôi chao? Lâm Uyên đừng đi a? Muốn đi đâu?”
Chẳng mấy chốc Thanh Dương không thấy bóng lưng của y nữa, xoa một sợi râu dài thờ dài nói: “Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc a…”(*)
Chú thích:
(*)Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc: Con cháu tự có phúc phận của họ, bề trên không cần vất vả.