Bạch Dạ Mộng Ảo


Năm trăm năm trôi qua, cũng gần đến lúc cây bỉ ngạn mà Dạ Đế đem từ ma giới về Cửu Trọng Thiên tu thành hình người. Dạ Đế giao bỉ ngạn hoa cho Tinh Phúc chăm sóc còn hắn hằng ngày rảnh rỗi lên tầng cao nhất của Cửu Trọng Thiên, chọc ghẹo vị thần quân nào đó. Hiện tại cũng không ngoại lệ, mỗi lần Dạ Đế từ trên đó trở về miệng đều cười đến độ không khép lại được, có điều hôm nay hình như không giống mọi khi. Tinh Phúc theo hầu Dạ Đế mấy ngàn năm cũng hiểu tính tình của vị thần quân này, từ đằng xa đã thấy khuôn mặt hắn âm trầm, về đến Chính Điện cũng không đi xem cây bỉ ngạn sắp thành người kia. Ngay lập tức Tinh Phúc hiểu đã có chuyện vội vàng dắt con lừa bám theo sau Dạ Đế.
“Này lão chăn lừa kia có chuyện gì? Ta đã bảo đừng để con lừa ngu ngốc đó xuất hiện trước mặt ta.” Dạ Đế ngồi ở ghế tọa trong Đại Điện Cửu Trọng Thiên, lười biếng ngáp một cái hỏi.
Tinh Phúc khẽ bỉu môi, lão đi theo hắn ta hơn mấy ngàn năm chỉ xin mang theo có một con lừa làm bạn, vậy mà hắn kì kèo không chịu, để lão phải sử dụng đến chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, tên đó cũng không có gì tốt lão khóc hắn lập tức chạy tới chỗ Ngọc Hoàng để lánh, lão nháo hắn bèn lập kết giới giam lão bên trong, còn về thắt cổ hắn sợ lão chết rồi tam giới sẽ đồn xấu danh tiếng của hắn, cho nên vì mặt mũi hắn bèn ưng thuận. Lão có nên vì mạng của mình mà cảm ơn mặt mũi hắn không, ài cũng là chọn sai người để theo. Nghĩ, Tinh Phúc đưa tay vuốt đầu con lừa, con lừa không chọc gì cũng bị chửi ngu ngốc rất oan ức mắt rưng rưng nhìn lão ta.
Dạ Đế trên trán xuất hiện ba thanh hắc tuyến, hắn ghét chính là một người một lừa diễn màn tình cảm thắm thiết đáng thương, thật làm xấu mặt Cửu Trọng Thiên. Không phải vì tên Huyền Kì kia mở miệng nói giúp, lão ta có thắt cổ chết hắn cũng không để tâm, chỉ cần một cái phất tay cho dù thiên đình hay tam giới chưa chắc đã biết đến sự tồn tại của lão ta. “Có chuyện gì? Cây bỉ ngạn có vấn đề?”

Nhận thấy giọng nói Dạ Đế có phần không vui, Tinh Phúc nhanh chóng gạt con lừa sang một bên quay lại vấn đề chính: “Cây bỉ ngạn rất tốt, theo lão đoán chừng một tháng nữa có thể thành hình. Hôm nay, thần quân lại lên Cửu Trọng Đài nói chuyện với Huyền Kì Đế Quân sao?”
Tay hắn chống cằm mắt từ từ khép lại dường như đang suy nghĩ, chỉ gật đầu một cái xem như trả lời, một hồi sau mới mở miệng lại hỏi: “Một tháng?”
Lão Tinh Phúc tưởng hắn cứ như vậy mà ngủ, thấy hắn mở miệng nói hơi giật mình: “Đúng vậy thưa thần quân. Hôm nay, ngài với Đế Quân đã xảy ra chuyện gì, lão thần thấy ngài không giống mọi ngày.”
“Như thế nào? Ta với tên kia có thể xảy ra chuyện gì?” Dạ Đế nhếch khóe môi cười cười, thì ra hai người này ở bên hắn đủ lâu để hiểu rõ hắn như vậy, cũng không biết đã được mấy trăm năm rồi, sống lâu quá cũng chưa bao giờ đếm thời gian.
Nếu Tinh Phúc và Huyền Kì biết được suy nghĩ của Dạ Đế bây giờ chắc hẳn phải chửi hắn là người vô tâm vô phế, mấy ngàn năm mà qua miệng hắn còn mấy trăm năm. “Hôm nay, miệng thần quân không rộng tới mang tai, càng lạ hơn là ngài không đến xem cây bỉ ngạn nha! Lão đoán hẳn là có chuyện, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”

Dạ Đế cười haha một tiếng: “Ta không đến xem bỉ ngạn là chuyện rất lạ sao?”
Tinh Phúc liếc hắn một cái nói: “Tam giới ai không biết thần quân vô cùng yêu thương vạn vật chúng sanh, lấy cây bỉ ngạn làm minh họa đây.”
Hắn nhíu mày một cái, yêu thương chúng sinh? Tên khốn nào đồn cũng thật là êm tai. Lại nghĩ tới cây bỉ ngạn đầu không tránh khỏi đau nhức, là hắn rảnh rỗi rước việc của tên Huyền Kì kia vào người mình. Năm đó, cứ tưởng Huyền Kì cầu xin hắn cứu lấy Qủy Y mà không màn sống chết của con họ là bỉ ngạn mới chào đời kia, không ngờ được tên khốn đó cũng thật quá vô lại, lén lấy Thủy Tinh(*) hắn vất vả ngàn năm mới luyện thành đặt vào tim con họ còn dùng Phong Hình Thuật(**) giữ chân thân nó trong cây bỉ ngạn năm trăm năm mới có thể hóa lại thành người. Bất quá trong lúc Phong Hình Thuật tự phá, nếu không có nguồn sức mạnh kéo người bị phong ấn ra, thì người kia hóa người rồi cũng chưa đầy một khắc lập tức hồn bay phách tán, tên khốn khiếp Huyền Kì rõ ràng đã tính kế hắn mà. Canh đúng lúc Qủy Y độ kiếp để Phong Hình Thuật bị phá, hắn ta chính là dùng một viên Hỏa Tinh của Phượng Hoàng đổi lấy hai mạng người.
(*) Thủy Tinh: tinh nguyên tu luyện bằng những thứ tinh khiết nhất của trời đất.
(**) Phong Hình Thuật: thuật phong ấn mạnh nhất của thần, giữ cho một người vào trong một vật, vừa có thể bảo vệ vừa có thể đánh bay hồn phách.

“Thần Quân, mặt ngài méo mó hết rồi.” Tinh Phúc thầm khinh bỉ trong lòng, nếu biết tên khốn nào đồn lão sẽ cắt lưỡi hắn. Về sau, lão ta biết cái tên khốn luôn đồn đãi danh tiếng tốt cho Dạ Đế Thần Quân chính là con lừa mà lão nuôi ngay lập tức hộc máu ngất xỉu, nhưng đó là chuyện của sau này.
Dạ Đế đang tức giận vì bị tính kế, vừa nghe xong liền hất ống tay áo đem Tinh Phúc cùng con lừa ném ra ngoài cửa Cửu Trọng Thiên, từ đằng xa vang lại tiếng kêu la thảm thiết. Hắn thở dài, cũng thật là thành thói quen rồi, sau đó chậm rãi đi đến thư phòng.
Cây bỉ ngạn hiện giờ đã có linh tính, vừa thấy cửa thư phòng hé mở liền biết là thần quân đến, bỉ ngạn vui vẻ đem thân mình lắc lư liên tục. Dạ Đế đi đến bên cạnh cửa sổ nơi đặt cây bỉ ngạn chỉ có duy nhất một bông hoa đỏ rực, thấy thân cây lắc lư chào đón, khóe miệng hắn tự nhiên nhếch lên. Đưa tay vuốt từng cánh hoa thật dịu dàng: “Cũng sắp đến lúc ngươi thành người rồi!”
Thân bỉ ngạn nghe vậy càng lắc lư mãnh liệt làm hắn chút nữa đã kéo rơi mấy cánh hoa, hắn không vui nói: “Còn lắc nữa ta sẽ nhổ hết cánh hoa của ngươi.” Thân cây bỉ ngạn lập tức đứng thẳng không đụng đậy, đùa sao cả người nó chỉ có một bông hoa nếu thần quân nhổ hết cánh hoa thì chẳng phải nó chỉ còn mỗi cái thân trơ chụi thôi sao, bỉ ngạn thầm khóc, thần quân thật tàn nhẫn không cho nó vui mừng luôn sao.
Dạ Đế vui vẻ cười một tiếng, vẫn tiếp tục động tác: “Không phải ta tàn nhẫn bứt hết cánh của ngươi mà nếu ngươi còn lắc nữa sẽ ảnh hưởng tới việc ta xem hoa.”

Hắn một phần vuốt cánh hoa một phần khác là đang truyền nội lực vào trong cây bỉ ngạn, một tháng nữa cũng là ngày Qủy Y độ kiếp có thành công hay không cũng trông cậy hết vào hắn, đến lúc đó hắn còn thời gian để lo cho bỉ ngạn sao. Tên kia chọn thời gian cũng thật là tốt, không tin tưởng sợ hắn nuốt lời đây mà. Chuyện trao đổi lần này với Huyền Kì đúng là thiệt nhiều hơn lợi, nhìn về cây bỉ ngạn thở dài một hơi, coi như chăm sóc cây cỏ giúp người diệt ma vừa được lợi lại có danh tốt đành chịu thiệt vậy.
Nghĩ, hắn cũng tò mò cây bỉ ngạn này là nam hay nữ, hỏi tên Huyền Kì kia thì tên đó bảo hắn cũng không rõ, thử hỏi có người phụ thân nào vô tâm như tên đó không con mình mà cũng không rõ giới tính. Hắn đang nghĩ nếu là nữ có nên bắt lại làm người hầu trong Cửu Trọng Thiên không? Hắn tin tưởng con của Thần Quân cùng ma nữ tất nhiên sẽ khác người, bất quá làm tì nữ cho thần quân tiêu soái như hắn cũng không có gì là oan ức, là tu mấy kiếp cũng không được. Dù gì cũng tốn của hắn năm trăm năm tâm huyết phải kiếm lại ít lời mới hợp phong thái thần quân bấy lâu.
“Ngươi là nam hay nữ?” Dạ Đế vô tình hỏi.
Cây bỉ ngạn dĩ nhiên không thể trả lời mà ngay chính nó cũng không biết mình là nam hay nữ, từ khi có linh tính đã thấy vị thần quân này hằng ngày chăm sóc nó, còn có một ông lão gọi là Tinh Phúc cùng với một con lừa hay đến chỗ nó than vãn. Nhưng nó nghĩ nó muốn giống như cái vị được gọi là tiên nữ hay lên đây đưa đồ gì đó cho thần quân. Thần quân cũng rất vui vẻ chào đón vị tiên nữ ấy, nếu nó biến thành vị tiên nữ xinh đẹp ấy thì thần quân cũng sẽ vui vẻ như vậy với nó. Bỉ ngạn suy nghĩ, không kiềm được vui mừng lại lắc lư thân mình.
Vị thần quân nào đó đưa đôi mắt phượng sắc bén nhìn chăm chú vào thân cây bỉ ngạn, trong lòng cũng tự có dự định riêng đối với bỉ ngạn sau khi thành người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận