Diêm Vương mắt láo liếc liên tục nhìn xung quanh, không biết thuộc nơi nào không khí lại tinh khiết vô cùng ngay cả tiên giới cũng không sánh bằng, ở chốn Địa phủ âm u quá tám nghìn năm đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy trong người sảng khoái đến thế, càng tiến vào sâu luồng khí tức tại nan điền của Diêm Vương ngày càng tăng mạnh.
Dạ Đế đi bên cạnh cũng cảm giác được nguồn sức mạnh của tiểu tử thối kia đột nhiên tăng cao, hắn chỉ nhếch nhẹ khóe môi.
Dạ Đế đứng trước một hang động ánh mắt sắc bén thăm dò bên trong, Diêm Vương mải nhìn quanh nên không để ý rằng người đằng trước đã dừng lại liền đụng trúng hắn. Dạ Đế nhíu mày không vui. Diêm Vương lè lưỡi bảo: “Sư phụ, nơi này thật kì quái những cái cây kia đang nói chuyện về chúng ta.”
Người kia xoay người lại, định đánh tên tiểu tử thối kia một trận, lỗ tai hắn vẫn tốt tất nhiên nghe được bọn tiểu yêu kia nói gì cần tiểu tử này nói ra sao. Ngay lúc Dạ Đế nhìn đến Diêm Vương phía sau, trong mắt hiện ra chút kinh ngạc. Lầm bầm: “Tiểu tử, đi đường cũng có thể tiến hóa…”
Diêm Vương thủ sẵn thế ôm đầu chịu trận, nghe xong câu nói kia hắn mới buông hai tay ra, lại thêm ánh mắt ngạc nhiên của sư phụ đang quét một lượt trên người mình, Diêm Vương khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, hình như chân hắn dài thêm một chút, liếc qua cánh tay …ừm hình như cũng dài hơn một chút… nhưng từ lúc sư phụ tới hắn vẫn giữ nguyên nguyên hình tiểu tử mà, “Haha sư phụ người nhìn này chân con dài bằng sư phụ rồi đấy, hình như tay còn dài hơn tay người nữa ấy…”
Hừ lạnh một tiếng.
‘Rầm’, Dạ Đế trực tiếp ném Diêm Vương vào trong hang động, Diêm Vương ngã nhào xuống đất, mặt mũi quần áo dính toàn là bụi bặm. Diêm Vương ngẩng đầu hai mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn Dạ Đế đang cười. “Sư phụ… sao người nỡ lòng đối xử với con như vậy?”
Dạ Đế rất khí phách trả lời: “Đồ nhi, ta chỉ muốn thử xem nơi này có kết giới hay không thôi!”
Diêm Vương nghe vậy vui vẻ không thôi, có thể giúp ích được cho sư phụ là Thần quân vĩ đại của hắn, dù có làm gì hắn cũng đồng ý huống chi chỉ một cái ngã tầm thường tầm này. Diêm Vương đứng dậy lau sạch khóe mắt, rất tự tin vỗ ngực trả lời: “Sư phụ, chỗ này không có kết giới!”
Dạ Đế gật đầu, lại nghĩ tên tiểu tử ngốc này ai nói gì cũng tin vậy sao có thể làm được chuyện lớn (Chuyện lớn ở đây ý là lừa thần gạt người.). Mọi ngóc ngách trong núi Côn Luân đúng là không có kết giới, tuy nhiên hang động trước mặt này hoàn toàn khác biệt. Tay vừa chạm đến khoảng không trước cửa hang một tầng kết giới mạnh mẽ hiện ra, trong tích khắc Dạ Đế bị đánh bật lại phía sau mấy bước.
Diêm Vương hoảng sợ hét lên: “Sư phụ.” Sau đó chạy ra ngoài, đỡ một bên của Dạ Đế. “Sư phụ, có chuyện gì thế? Người có bị thương không?”
Dạ Đế lắc đầu: “Không sao, không phải do thứ kia gây ra.” Hắn thật không thể đoán ra lí do tên kia hạ ‘thất trùng âm ti’ vào đoạt hồn mệnh, nhưng chắc chắn là nhằm vào Dạ Đế thần quân hắn. Ngày xưa hắn đã từng nghe sư phụ nói qua rằng thời thượng cổ Cửu Trọng Thiên có quy định bất cứ vị thần quân nào cũng phải để thất trùng âm ti vào trong cơ thể. Tuy nhiên về sau vị thượng thần nuôi trùng âm ti vũ hóa, Cửu Trọng Thiên cũng thay đổi luật lệ này, hạ thứ vốn thuộc về thần quân… là có âm mưu gì hay loại trùng này còn có đặc tính gì mà sư phụ chưa kể hắn nghe? Ban nãy hắn thử chạm vào kết giới do linh khí thuần chủng tạo ra, bảy con trùng trong cơ thể lập tức chạy toán loạn như bị kích động khiến cho hắn bị chính sức mạnh của mình đánh bật trở lại. Nghĩ, phải nhanh chóng tìm cách đem mấy con trùng này tiêu diệt càng sớm càng tốt.
“Bảy con sâu chết tiệt!” Dạ Đế chửi thầm.
Diêm Vương nghi hoặc nhìn, nơi này hắn không thấy con sâu nào cả, nếu có thì chỉ một con sâu lớn là sư phụ thần quân một con sâu nhỏ là hắn thôi? Hiếu kì hỏi: “Sư phụ, người nói cái gì thế?”
Không trả lời câu hỏi của Diêm Vương, Dạ Đế thanh âm có phần bực bội nói: “Kết giới của hang động này trời đất chỉ có mình tiểu tử thối ngươi mới có thể phá được, mau đi phá nát nó cho ta.”
“Đệ tử xin tuân lệnh sư phụ.” Diêm Vương hăng hái nhào tới cửa hang, vận khí tụ ở nắm đấm trên tay muốn một chưởng phá kết giới. Một chưởng uy lực kia đánh ra… không có tiếng kết giới tan vỡ, không có tiếng vang dữ dội, chỉ có tiếng la oai oái của Diêm Vương vì lao đầu vào tảng đá.
Dạ Đế xấu hổ che mặt, người này tuyệt đối không phải đệ tử của hắn. Tiểu yêu trong rừng thi nhau cười rộ lên. Diêm Vương hai mắt đỏ ửng chỉ cần chạm nhẹ thôi đảm bảo rằng sẽ có hai dòng suối chảy ngập núi Côn Luân. “Sư phụ…”
Không có tiếng trả lời.
“Sư phụ…”
Người kia xoay người lại từng bước rời đi.
“Sư phụ… ô ô ô.” Diêm Vương khóc rống lên, rồi lao ra ngoài. Chỉ nghe ‘răng rắc’ phía sau hoàn toàn tĩnh lặng, bọn tiểu yêu kia ngưng cười trợn mắt mà nhìn tên ngốc phá kết giới của Phục Hy nay đang nằm im trên đất không động đậy.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Lúc Diêm Vương tỉnh dậy, cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng, thuận tay sờ lên trán vết thương lúc hắn đụng đầu không thấy đâu nữa, tiểu tử ngốc cười sáng lạng đoán sư phụ hắn đã trị thương giúp hắn rồi a. Đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của sư phụ xinh đẹp, thấy người kia đang đứng trước một bức tường đá, liền vội vàng đứng dậy đi tới gần.
“Sư phụ a, người đang nhìn gì thế?”
Dạ Đế nhướng đôi mày, đưa tay chỉ vào bức tường: “Tiểu tử, nhìn xem người này là ai?”
Diêm Vương nhìn theo hướng ngón tay hắn, chốc lát khuôn mặt há hốc kinh ngạc. Người có khuôn mặt khuynh thành trên tường không phải là hắn đó sao? Sao lại được tạc trên đó, còn người phụ nữ đứng bên cạnh là ai? Diêm Vương tái mặt, lấp bấp nói: “Sư… sư… phụ, con… con vẫn… vẫn… sống… có phải…”
‘Bộp’ tâm trí Dạ Đế như rơi xuống vực, trên đời còn người nào có thể ngốc hơn đệ tử hắn được sao?
“Tiểu tử thúi, nếu ta đoán không lầm, đây chính là người đã tạo ra ngươi… Phục Hy và Nữ Oa.” “Thật khó tin ngốc tử nhà ngươi lại là hậu duệ của họ, thật mất mặt hai người đứng trong Tam hoàng.” Dạ Đế thở dài tiếc nuối, cũng làm mất mặt hắn…
“Thật… thật sao?” Lại nói tiếp: “Vậy mà xưa nay đồ đệ cứ nghĩ sư phụ là người tạo ra đồ đệ.”
“… …”
Dạ Đế vẫn đang suy nghĩ khi nào thì thích hợp để giết Diêm Vương.
"Nhưng sư phụ tại sao ban nãy đệ tử lại tự nhiên hóa lớn?" Người kia biết lại chọc sư phụ hắn không vui vội chuyển nội dung nói chuyện.
"Ban đầu ngươi hấp thụ quá nhiều sức mạnh ở đây cho nên cơ thể của một hài nhi không chứa nổi đành phải thay đổi lớn hơn, lúc ngươi phá kết giới sức mạnh hấp thụ được đều đã dùng hết nên ngươi hiện giờ vẫn là một tiểu hài tử." Hắn cũng kinh ngạc cơ thể của ngốc tử này lại chứa nhiều nguồn sức mạnh hơn hắn nghĩ.
“Thì ra là vậy. Nhưng mà sư phụ, tại sao người lại đưa đồ đệ đến đây?”
Dạ Đế lúc này mới sực nhớ mục đích ban đầu, nói: “Tiểu tử ngươi mau đến bên dòng suối ở giữa hang động này, ta đã mang đất Địa phủ để ở đó, ngươi chỉ cần dùng nước làm mềm đất sau đó dùng nó nặn thành hình người là được. Nhớ tuyệt đối không được làm gì khác.”
Diêm Vương lần đầu thấy sư phụ hắn nghiêm túc dặn dò, trong lòng cảm thấy nhất định là chuyện này rất quang trọng, cũng không quên hỏi: “Sư phụ… nhưng làm sao đệ tử nặn ra người được a, đây là đất đâu phải da thịt cũng không có máu sao có thể là người?”
Người kia nghiến răng: “Chỉ cần nặn giống cơ thể người.”
Diêm Vương sáng tỏ, xoay người rời đi được vài bước lại hỏi: “Sư phụ tại sao phải dùng đất ở Địa phủ với nước ở đây?”
Người kia kiên trì giải thích lần nữa: “Nước núi Côn Luân tinh khiết tượng trưng cho linh khí của sự sống, đất Địa phủ dơ bẩn vạn hồn ma dẫm đạt thay cho âm khí của sự chết, con người có sanh ắt có tử…”
“Sư phụ, đồ nhi đã hiểu… mà…”
Chưa dứt lời Diêm Vương đã bị một cơn gió xoáy cuốn đi, Dạ Đế ngoáy lỗ tai, tiếp tục đi sâu vào.
Nơi hai trong Tam hoàng sống chắc có không ít thú vị, biết đâu hắn còn tìm được thứ gì có ích. Đáng tiếc nơi này ngoài vách tường bằng đá khắc hình cũng không còn vật gì hiếm lạ. Dạ Đế bỗng có chút nghi ngờ, vào càng sâu trong lớp linh khí thuần chủng thì những con trùng âm ti kia càng không dám rục rịch, nhưng ban đầu đụng phải tầng kết giới chúng lại phản ứng kịch liệt như thế, xem ra bọn chúng sợ nơi này.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Cửu Trọng Thiên - Cửu Trọng Đài
Cánh cửa thư phòng của Dạ Đế Thần quân bật mở, một bóng đen bước vào, hắn ta nhìn xung quanh một hồi rồi đột nhiên đi đến bên cạnh cây bỉ ngạn hoa. Như cảm giác được điều lạ thường bỉ ngạn sợ hãi không dám nhúc nhích, tên kia nhìn chằm chằm bỉ ngạn một lúc lâu sau đó, bóng đen lấy từ trong người ra một lọ nước gì đó đổ vào thân bỉ ngạn.
Cả thân mình bỉ ngạn đau đớn vô cùng lập tức rũ xuống đất, giống như một thân cây bình thường đang chết đi vì khô héo. Người kia thấy vậy liền biến mất.
Bỉ ngạn hoa thầm cầu nguyện Thần quân mau đến cứu nó, thứ nước người kia đổ vào khiến thân mình nó như bị xé nát ra từng mảnh.
Dạ Đế tại núi Côn Luân đang định bước đi chân bỗng hụt một bước quỵ xuống. Trong lòng hắn bỗng có dự cảm không lành. Nhanh chóng chạy ra bên ngoài kéo thẳng Diêm Vương đang ôm đống đất bay thẳng về Cửu Trọng Thiên.
Người tiếp theo bước vào, lão Tinh Phúc la lên một tiếng, khắp Tiên giới rung chuyển một trận. Hai vị đang ngồi trò chuyện ở Cửu Trọng Đài giật mình, đoán rằng có chuyện không tốt. Một khắc sau liền thấy Tinh Phúc hốt hoảng ôm một cây bỉ ngạn đã muốn khô héo…